Chương 630 . Phát hiện (2)
“Yêu ma sẽ xuất hiện ở Ly Thiên Vực thông qua khe hở không gian do Thiên Môn tạo ra, chúng ta cũng không biết.” Hoàng Phàm ở bên cạnh tiếp lời: “Nhưng Khôn La Vực và Ám Minh Vực muốn mưu đồ Ly Thiên Vực các ngươi, Thiên Cung chúng ta quả thực có biết một chút. Chuyện này rất bình thường, Cửu Vực Vẫn Tinh trước khi cường tộc vực ngoại xuất hiện, chưa bao giờ hòa thuận với nhau.”
“Ngay tại Ly Thiên Vực các ngươi, trước khi yêu ma xuất hiện, chẳng phải thất tông của Ly Thiên Vực các ngươi cũng chém giết lẫn nhau sao?”
“Cửu Vực Vẫn Tinh cũng vậy.”
“Các vực giới ở gần nhau, do đủ loại nguyên nhân, lý niệm tu luyện bất đồng, thù riêng và thù hận tông môn, chiến tranh lẫn nhau, vẫn luôn là chuyện thường tình của các đại vực giới, không có gì kỳ lạ.”
Nói đến đây, Hoàng Phàm hừ nhẹ một tiếng, nói: “Trên thực tế, các đại tông môn chiến đấu, ngược lại sẽ giúp cho cường giả xuất hiện. Mỗi một tông môn đều sẽ không ngừng lột xác thông qua những cuộc chém giết giữa các vực giới!”
“Thiên Cung trước kia cũng không phải là tông môn cường đại nhất của Vẫn Tinh Chi Địa, chúng ta cũng là thông qua vô số lần chiến tranh đối nội và đối ngoại, dần dần trở nên cường đại, cuối cùng mới trở thành Thiên Cung như bây giờ.”
“Các đại tông môn của Ly Thiên Vực cũng cần phải đối mặt với những thử thách tương tự, mới có thể nhanh chóng trưởng thành.”
Nhiếp Thiên chăm chú lắng nghe, cẩn thận suy nghĩ ý nghĩa sâu xa trong lời nói của hắn.
“Đừng làm ồn nữa.” Hoàng Phàm phất tay.
Một cây cờ lớn phóng ra kim quang ngập trời, đột nhiên bao trùm lấy Lôi Minh Thú.
Lôi Minh Thú phát ra tiếng kêu bi thương không cam lòng, điên cuồng giãy giụa, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của cây cờ, nhưng lại không thể nào thoát ra được.
“Ta nể mặt ngươi, không giết nó, chỉ tạm thời giam cầm nó lại thôi.” Hoàng Phàm liếc nhìn Nhiếp Thiên, nói: “Ngươi cứ ở đây mà đợi. Tên kia ẩn nấp trong bóng tối chắc chắn sẽ không dễ dàng từ bỏ, ta luôn cảm thấy nó vẫn sẽ nghĩ cách khác để giết ngươi.”
“Ta biết rồi.” Nhiếp Thiên ngồi phịch xuống đất.
Hắn lặng lẽ phóng thích ra bảy Thiên Nhãn, dò xét xung quanh, muốn tìm ra con linh thú đang ẩn nấp, không ngừng gầm rú kia.
Thế nhưng, ngay cả cường giả cấp bậc như Hoàng Phàm và Thường Sâm cũng không thể cảm ứng được con linh thú biến dị kia, thì bảy Thiên Nhãn của hắn làm sao có thể nhìn rõ mọi vật được.
Bảy Thiên Nhãn của hắn lắc lư khắp nơi, không tìm thấy con linh thú biến dị kia, ngược lại cảm ứng được hồn niệm mà Hoa Mộ chủ động truyền đến.
Một tia hồn niệm của Hoa Mộ lặng lẽ phóng thích, trong nháy mắt đã tiến vào một Thiên Nhãn.
Trong khoảnh khắc đó, linh hồn ý thức của hắn và Hoa Mộ đã giao lưu với nhau trong Thiên Nhãn.
“Con thú gầm rú kia chính là một con yêu ma thực sự, nó đang trốn trong khe hở không gian.”
“Hiện tại, do khe hở không gian tràn ngập cấm chế còn sót lại của Toái Tinh cổ điện, cùng với ánh sáng của tinh hà, nó không thể nào xuyên qua được.”
“Nó chỉ có thể dùng ma âm để mê hoặc những linh thú biến dị có huyết mạch yêu ma, đang dần dần bị ma khí ảnh hưởng.”
“……”
Tin tức của Hoa Mộ thông qua Thiên Nhãn đang trôi nổi không ngừng, nhanh chóng truyền vào đầu hắn.
Nhiếp Thiên nheo mắt lại, suy nghĩ kỹ càng về những gì Hoa Mộ phát hiện ra, cùng với những kiến nghị của lão, đột nhiên nói với Hoàng Phàm: “Hoàng lão, là một con yêu ma thực sự ẩn nấp trong khe hở không gian đang mê hoặc những linh thú biến dị của Ly Thiên Vực.”
Hoàng Phàm kinh ngạc: “Sao ngươi biết?”
“Đừng quên, ta đã luyện hóa một ấn ký Toái Tinh, cũng là người khởi động trận pháp còn sót lại của Toái Tinh cổ điện.” Nhiếp Thiên nói.
“Vậy sao.” Hoàng Phàm tưởng lầm rằng Nhiếp Thiên phát hiện ra chuyện này là do hắn đã luyện hóa một ấn ký Toái Tinh, bèn hỏi tiếp: “Ngươi có đề nghị gì hay không?”
“Ở đây, thật ra không cần ta nữa.” Nhiếp Thiên nhìn xuống phía dưới: “Chúng ta đến khe hở không gian kia đi.”
Hoàng Phàm nhìn về phía khe hở không gian ở xa xa, do dự một chút rồi gật đầu: “Được, ta đưa ngươi xuống.”
Vừa nói xong, hắn đưa tay nắm lấy vai Nhiếp Thiên, giống như chim ưng săn mồi, lao xuống sơn cốc ở giữa ba ngọn núi lớn.
“Tô Lâm, ngươi không phải mục tiêu của những linh thú biến dị kia, tự mình cẩn thận một chút, chắc sẽ không sao đâu.” Lúc bay xuống sơn cốc, Hoàng Phàm mới nhớ ra, thuận miệng dặn dò Tô Lâm một câu.
“Ta biết rồi.” Tô Lâm thầm cảm thấy chua xót trong lòng.
Nàng sớm biết, ở trong Thiên Môn, do ấn ký Toái Tinh ở khu vực Hậu Thiên Cảnh vốn nên thuộc về nàng đã bị Nhiếp Thiên cướp mất, địa vị của nàng ở Thiên Cung đã giảm xuống rất nhiều.
Nàng trở về tay không, khiến cho rất nhiều người trong Thiên Cung vốn đặt rất nhiều kỳ vọng vào nàng đều thất vọng.
Hoàng Phàm trước kia rất coi trọng nàng, nhưng sau khi thất bại ở Thiên Môn, hắn dần dần không còn để ý đến nàng nữa.
Lúc này, Hoàng Phàm chỉ lo bảo vệ Nhiếp Thiên, một lòng muốn lôi kéo Nhiếp Thiên, bất kể là uy hiếp hay dụ dỗ, đều muốn đưa Nhiếp Thiên về Thiên Cung, trở thành người của Thiên Cung.
Còn nàng, khi linh thú biến dị có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, lại chỉ nhận được một câu dặn dò “tự mình cẩn thận một chút” từ Hoàng Phàm.
Tô Lâm vô cùng thất vọng, nàng dần dần nhận ra, nếu Nhiếp Thiên thực sự trở thành đệ tử của Thiên Cung, chắc chắn sẽ là người được Thiên Cung chú ý nhất, được tất cả trưởng bối của Thiên Cung hết lòng chăm sóc.
Còn Ninh Ương, người từng là tân tinh của Thiên Cung, thì đã chết rồi, nàng cũng sẽ trở nên lu mờ trước mặt Nhiếp Thiên.