← Quay lại trang sách

Chương 710 . Bất hoan nhi tán!

Nhiếp Thiên gật đầu: "Đúng là rất lợi hại!"

"Có phải ngươi từng gặp huynh trưởng của ta không?" Đổng Lệ ánh mắt sáng như đuốc.

"Không có." Nhiếp Thiên một mực phủ nhận.

"Thật sao?"

"Ừm."

...

"Huynh trưởng của ta rất coi trọng ngươi."

Đổng Lệ cau mày, như rất khó hiểu nói: "Ta thật sự không hiểu nổi, một ấn ký Toái Tinh thuộc về hắn đã bị ngươi đoạt lấy, hắn lại không tức giận, còn thưởng thức ngươi như vậy."

Nhiếp Thiên không có hứng thú nói chuyện, vẫn duy trì trầm mặc.

"Ta theo ước định, đã đưa những thân nhân kia của ngươi tới Lăng Vân Tông. Ta hi vọng ngươi cũng có thể dựa theo ước định, lần này tận lực giúp ta." Đổng Lệ nói.

Vừa nghĩ tới nữ nhân này thi triển quỷ kế, cùng Tần Yên của Thủy Nguyệt thương hội liên thủ tính kế mình, rõ ràng là dưới áp lực của Âm Tông, Dương Tông, bị ép đưa đám người Nhiếp Đông Hải về Ly Thiên Vực, còn cố ý không nói, lừa gạt mình, Nhiếp Thiên liền một bụng căm tức.

Vì thế hắn càng không để ý tới ý tứ của Đổng Lệ.

Đổng Lệ cũng đã nhìn ra, rõ ràng không mấy vui vẻ, hừ lạnh nói: "Ngươi dựa vào cái gì mà giận dữ? Lúc ở Liệt Không Vực, ngươi liên tiếp phá hỏng chuyện tốt của ta, khiến kế hoạch ta tỉ mỉ bố trí thất bại, hại ta mất mặt trong tộc. Ta không giết ngươi ở Đổng gia đã là khoan dung độ lượng lắm rồi, ngươi có gì bất mãn?"

Nhiếp Thiên thấp giọng nói: "Ngươi còn nói lý lẽ được sao? Lúc ở trong rừng rậm, rõ ràng là ngươi ra tay với ta trước? Nếu không phải ta sớm cảnh giác, ta và Thẩm Duy kia, e rằng cũng đã chết trong tay ngươi rồi? Ngươi có thể âm thầm tính kế người khác, còn không cho phép người khác phản kích sao?"

Đổng Lệ bỗng nhiên đứng lên, không còn hứng thú nói chuyện với hắn nữa, hậm hực rời đi.

Nhiếp Thiên hừ một tiếng, cũng cảm thấy nữ nhân này không thể nói lý.

"Lệ Lệ!" Cổ Hạo Phong của Cổ gia giơ tay lên chào, giễu cợt nói: "Thật thú vị, thuộc hạ của ngươi lại dám chất vấn ngươi, sinh ra tranh chấp với ngươi. Đây không phải là Đổng Lệ mà ta biết a!"

Bởi vì khoảng cách khá xa, cộng thêm Đổng Lệ và Nhiếp Thiên cố ý hạ thấp thanh âm, ngay cả những kẻ Phàm cảnh kia cũng chưa chắc có thể nghe được cuộc đối thoại giữa Nhiếp Thiên và Đổng Lệ.

Nhưng Cổ Hạo Phong lại nhìn thấy, Đổng Lệ đến trước mặt Nhiếp Thiên, hai người chỉ nói đơn giản hai câu, Đổng Lệ liền tức giận bỏ đi.

Điều này đủ để chứng minh cuộc nói chuyện của hai người không hề vui vẻ.

Cổ Hạo Phong cảm thấy kỳ quái, Nhiếp Thiên là thuộc hạ của Đổng Lệ, theo lý thì hết thảy đều phải nghe lệnh của Đổng Lệ, hắn lại dám tranh luận với Đổng Lệ, dựa vào cái gì?

"Liên quan gì tới ngươi!" Đổng Lệ không kiên nhẫn trừng mắt liếc hắn một cái.

Cổ Hạo Phong hít một hơi, cũng âm thầm phiền muộn, hắn ở trước mặt Đổng Lệ đã quen bị hắt hủi, nên cũng không tức giận, ngược lại lạnh lùng nhìn Nhiếp Thiên, nói với Đổng Lệ: "Lệ Lệ, nếu ngươi không biết quản giáo thuộc hạ, ta có thể thay ngươi dạy dỗ hắn."

"Cút ngay! Đừng làm phiền ta!" Đổng Lệ không khách khí nói.

Cổ Hạo Phong sờ sờ mũi, rất là khó chịu, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Nhiếp Thiên ở phía xa, sau khi Đổng Lệ rời đi, lại híp mắt, lấy ra một khối linh thạch âm thầm tu luyện.

Hắn tự nhiên cũng lười để ý tới Cổ Hạo Phong kia.

Đi theo mọi người mấy ngày, trải qua âm thầm quan sát, đã sớm nhìn ra Cổ Hạo Phong có ý với Đổng Lệ, không có việc gì liền ân cần hiến ân cần.

Chỉ là Đổng Lệ hiển nhiên không thích hắn, thái độ đối đãi với hắn, cũng đều là một mặt không kiên nhẫn.

Cổ Hạo Phong kia phảng phất không nhìn thấy vẻ lạnh nhạt của Đổng Lệ, vẫn cứ cố chấp làm theo ý mình, tựa hồ ôm ý nghĩ nước chảy đá mòn, thủy chung không từ bỏ.

"Tên kia đúng là muốn chết." Nhiếp Thiên thầm nghĩ trong lòng.

Trong mắt hắn, dám trêu chọc mỹ nữ rắn rết Đổng Lệ này, đều là hạng người không biết sống chết.

"Thật ra tiểu thư rất coi trọng ngươi." Đột nhiên, Hàn Mộ đi rồi lại quay lại, một lần nữa ngồi xuống bên cạnh hắn: "Nếu không, nàng cũng sẽ không mời ngươi đến Ám Minh Vực thăm dò di tích của Tà Minh."

"Mời? Rõ ràng là ép buộc ta mà?" Nhiếp Thiên mở mắt ra, vẻ mặt không tốt.

"Vậy phải xem ngươi nhìn nhận thế nào đã." Hàn Mộ cười hắc hắc, lại nói: "Đổng gia huynh muội, đều có một đặc điểm, bọn họ chỉ coi trọng những kẻ có thể khiến bọn họ chịu thiệt. Mà ngươi, là người duy nhất, khiến cho hai huynh muội này đều không chiếm được chút tiện nghi nào."

"Ta thật vinh hạnh." Nhiếp Thiên cười nhạo.

"Ngươi và tiểu thư, kỳ thực cũng không có thâm cừu đại hận gì không thể hóa giải." Hàn Mộ nghiêm mặt, chân thành nói: "Nếu ngươi bằng lòng, chuyến thăm dò di tích Tà Minh này, có lẽ chính là một cơ hội có thể hóa giải ân oán giữa hai người ở Liệt Không Vực. Ta nghe nói... Thiếu gia rất thưởng thức ngươi."

"Lão già Răng Nanh các ngươi ở Liệt Không Vực bày ra trận thế hùng hổ vây giết ta, thù hận này đâu có dễ dàng hóa giải như vậy." Nhiếp Thiên châm chọc.

"Chẳng phải ngươi vẫn sống tốt đó sao?" Hàn Mộ cười nói.

"Có mấy lần ta suýt nữa thì chết rồi đấy." Nhiếp Thiên lạnh giọng đáp lại.

"Ngươi xem, ngươi vẫn còn sống, hơn nữa còn sống rất tốt." Hàn Mộ hạ giọng, nói: "Những kẻ Răng Nanh chết vì ngươi, kỳ thật tiểu thư cũng không để trong lòng. Sự phẫn nộ của nàng, chẳng qua chỉ là bởi vì nàng nhiều lần thất bại trước ngươi. Theo ta thấy, chuyện này cũng không đáng là gì."

"Ta chỉ muốn đợi đến khi rời khỏi Ám Minh Vực, cách xa nàng ta càng xa càng tốt." Nhiếp Thiên lần nữa bày tỏ thái độ.

Hàn Mộ thấy ngữ khí hắn kiên quyết, không có ý muốn hóa giải mâu thuẫn, thở dài một tiếng, không khuyên nữa.