← Quay lại trang sách

Chương 770 . Có dấu vết để lần theo

Nhưng những cường giả Khí Tông kia, thì lại ẩn nấp sau từng tầng từng tầng kết giới, rõ ràng tràn đầy sợ hãi đối với Tử Giới.

Khu núi lửa hoang vắng.

Nhiếp Thiên nhìn từng cái hố sâu khổng lồ, hỏi: "Những cái hố này là sao?"

Đổng Lệ liếc mắt một cái, nói: "Trước kia, tại những hố sâu kia là nơi tọa lạc Bạch Cốt cung điện của Hài Cốt tộc. Bạch Cốt cung điện được dựng nên từ hài cốt linh thú và các chủng tộc khác. Bởi vì trong những khối xương trắng đó vẫn còn tồn tại lực lượng, có thể dùng để luyện khí, cho nên đã bị phân chia mang đi."

"Lúc đến ta đã nói rồi, lãnh địa của Hài Cốt tộc này, bởi vì bị Luyện Khí sĩ các vực lùng sục vô số lần, cho nên ngay cả một mảnh xương cốt cũng không còn."

"Chúng ta đến đây thì đừng nên ôm ảo tưởng gì nữa, cứ tìm đại một chỗ đặt chân, an tâm chờ đợi náo loạn ở Đại Hoang vực kết thúc là được."

Dứt lời, nàng đi thẳng về phía trước, chuẩn bị tìm một nơi thoải mái để tu luyện.

Nhiếp Thiên nheo mắt, lặng lẽ đứng tại chỗ.

Vừa đến nơi này, một vài điểm sáng màu xanh bên trong huyết khí màu xanh ở tim hắn liền lập lòe liên tục hơn.

Trước đó, những điểm sáng màu xanh đó chỉ lóe lên trong chốc lát rồi nhanh chóng biến mất sau khi huyết khí màu xanh kia hấp thu hết tinh hoa huyết nhục được sinh ra từ thịt linh thú.

Nhưng ở đây, những điểm sáng màu xanh trên huyết mạch tinh liên kia lại không ngừng nhấp nháy.

Vì vậy hắn tin chắc rằng, ở nơi nào đó tại đây nhất định tồn tại thứ khiến cho những điểm sáng màu xanh kia trở nên khác thường.

Thế là hắn tùy ý đi khắp nơi, đồng thời không ngừng cảm ứng những điểm sáng màu xanh trong huyết mạch tinh liên, muốn tìm ra thứ đang hấp dẫn huyết mạch sinh mệnh của mình.

Khu vực này có rất nhiều núi lửa đã tắt, trên mặt đất đâu đâu cũng có thể thấy những hố sâu khổng lồ.

Mỗi một hố sâu đều từng là nơi tọa lạc một tòa Bạch Cốt cung điện của Hài Cốt tộc, nhưng hài cốt của các tộc dùng để xây dựng nên những cung điện đó giờ đã bị mang đi hết.

Nhiếp Thiên đi lại khắp nơi mà không có mục đích, liên tục dùng huyết mạch sinh mệnh để cảm ứng nhưng vẫn không thu hoạch được gì.

Ban đầu, Đổng Lệ chỉ cho rằng hắn tò mò về lãnh địa của Hài Cốt tộc nên mới đi xem xét khắp nơi, cũng không để ý đến hắn.

Nửa ngày sau, Đổng Lệ phát hiện hắn vẫn còn đang đi tới đi lui, dường như đang tìm kiếm thứ gì đó.

Đổng Lệ đi tới, không khách khí mà nói: "Chẳng lẽ ngươi cho rằng Hài Cốt tộc còn có bảo vật gì mà trong suốt mấy ngàn năm qua vẫn chưa bị người ta phát hiện ra sao? Nhiếp Thiên, nếu ngươi muốn tìm đồ thì ta khuyên ngươi đừng phí công vô ích nữa, ngươi không thể tìm được gì đâu."

Nhiếp Thiên không để ý đến nàng, nheo mắt, tiếp tục dùng những điểm sáng màu xanh bên trong mấy sợi huyết mạch tinh liên kia để cảm ứng.

Từng con Thiên Nhãn của hắn cũng phân tán ra tám hướng, cẩn thận tìm kiếm.

Nhưng hắn dần dần phát hiện, những điểm sáng màu xanh đó, sau một lúc, vậy mà lại ngừng nhấp nháy.

Hắn âm thầm kinh ngạc, bèn lấy ra một ít thịt linh thú nuốt vào, đợi đến khi thịt linh thú hóa thành tinh hoa huyết nhục, bị huyết khí màu xanh kia hấp thu thì lại tiếp tục dò xét phương hướng.

Qua vài lần trước, hắn biết rằng mỗi khi huyết khí màu xanh kia hấp thu tinh hoa huyết nhục thì những điểm sáng màu xanh đó sẽ hoạt động mạnh hơn.

Lần này cũng không ngoại lệ.

Khi huyết khí màu xanh kia hấp thu hết tinh hoa huyết nhục được tạo thành từ thịt linh thú, nó vẫn tràn đầy vẻ tham lam, khát cầu.

Những điểm sáng màu xanh vốn đã ngừng nhấp nháy, bỗng nhiên lại lập lòe, dường như đã tìm được phương hướng.

Hắn không khỏi tập trung tâm niệm, tiến vào bên trong những điểm sáng màu xanh đó, chuyên tâm tìm hiểu sự huyền diệu.

Một lúc lâu sau, hắn mở mắt ra, nhìn về một khu vực khác.

Vị trí mà những điểm sáng màu xanh đó cảm ứng được lần này, vậy mà đã dịch chuyển đi xa!

Điều này có nghĩa là, thứ khiến cho huyết mạch sinh mệnh của hắn dao động không hề cố định một chỗ, mà đang không ngừng di chuyển!

Phát hiện này khiến hắn càng thêm chấn động.

Nhiếp Thiên bỗng nhiên nhớ tới truyền thuyết thần kỳ kia.

Theo lời Đổng Lệ, trong suốt ngàn năm qua, rất nhiều người sắp hết thọ mệnh đều mang theo một tia hy vọng, lang thang khắp Đại Hoang vực, muốn tìm được vùng đất kỳ lạ với linh khí cỏ cây nồng đậm như nước kia.

Trong số đó có rất nhiều Luyện Khí sĩ tinh thông mộc thuộc tính, ở những khu vực khác nhau của Đại Hoang vực, vào những khoảng thời gian khác nhau, đều từng cảm ứng được vùng đất với linh khí cỏ cây nồng đậm đó.

Chỉ là, không một ai trong số bọn họ có thể thực sự tìm ra được vùng đất kỳ lạ kia.

Nguyên nhân khiến cho lời đồn đại đó không được công nhận chính là vì vùng đất kỳ lạ đó đã từng xuất hiện ở nhiều nơi khác nhau.

Nhưng mà, lúc này Nhiếp Thiên hoàn toàn tin chắc rằng, thứ khiến cho huyết mạch sinh mệnh của hắn dao động không hề cố định một chỗ, mà đang lặng lẽ di chuyển!

Đột nhiên, hắn bắt đầu tin vào tính chân thực của lời đồn kia.

Không để ý tới lời than phiền của Đổng Lệ bên cạnh, hắn dựa vào mức độ hoạt động của từng điểm sáng màu xanh trên huyết mạch tinh liên để xác định phương hướng mới.

Hắn đưa tay chỉ: "Chúng ta đến đó."

Đổng Lệ quay đầu nhìn về phía một vùng núi lửa đã tắt khác mà hắn đang chỉ, vẻ mặt khó hiểu: "Phạm vi trăm dặm xung quanh đều là lãnh địa trước kia của Hài Cốt tộc. Khu vực này toàn là núi lửa chết. Chúng ta ở lại đây hay đến đó chẳng phải là giống nhau sao?"