Chương 897 . Kẻ tám lạng, người nửa cân
Nhiếp Thiên gật đầu, nhưng trong lòng lại không đồng ý.
Theo lời Tào Triệu Cơ, người chưa tu luyện ra hồn lực tuyệt đối không được tuỳ tiện dò xét.
Tuy hắn vẫn chưa bước vào Phàm cảnh, nhưng trong thức hải của hắn đã ngưng tụ bảy ngôi sao vỡ, bên trong chín ngôi sao vỡ đó có hồn lực tinh thuần.
Thiên nhãn mà hắn vẫn luôn sử dụng kỳ thực chính là hồn lực ngưng tụ. Nếu lời Tào Triệu Cơ nói là thật thì hắn hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng.
Nghĩ vậy, hắn lặng lẽ thử ngưng tụ một con thiên nhãn.
Giây phút thiên nhãn hình thành, mọi thứ vẫn bình thường, hắn vẫn có thể thông qua thiên nhãn âm thầm quan sát xung quanh.
Tâm niệm vừa động, hắn liền ngưng tụ những con thiên nhãn còn lại. Sau khi từng con thiên nhãn được hình thành, hắn dùng ý thức điều khiển chúng, muốn tìm hiểu rõ ràng sự huyền diệu của tầng sáng này.
Nhưng mà, hắn rất nhanh đã phát hiện ra điểm khác thường.
Vị trí của hắn và Đổng Lệ hẳn là ở một nơi nào đó trong vòng sáng này. Vòng sáng chậm rãi xoay chuyển, những tảng đá vụn và đại lục trôi nổi kia cũng di chuyển theo.
Chín con thiên nhãn mà hắn ngưng tụ ra không thể vươn ra phía sau, chỉ có thể di chuyển về phía trước theo vòng sáng, hơn nữa còn không thể dừng lại.
Tảng đá vụn dưới chân chỉ đủ chỗ cho hắn và Bùi Kỳ Kỳ, phía trước còn có rất nhiều đá vụn và mảnh vỡ của Tinh Hà cổ hạm.
Giữa những tảng đá vụn và mảnh vỡ của Tinh Hà cổ hạm, những dải lụa màu sắc rực rỡ mà hắn nhìn thấy từ bên ngoài đã biến thành sương mù xám đậm đặc.
Những làn sương mù xám đậm đặc kia dường như cùng một loại với sương mù ở phía dưới vùng đất kỳ lạ này.
Hắn cau mày suy nghĩ.
"Nhiếp Thiên, nơi này có chút kỳ quái." Đổng Lệ nheo mắt quan sát xung quanh, nói: "Vòng sáng xoay chuyển kia đang cuốn theo đá vụn, đại lục trôi nổi, tất cả những vật chất hữu hình, hướng về một nơi. Chúng ta chỉ có thể đứng trên những vật này, bị vòng sáng kia dẫn dắt, cùng tụ về một chỗ."
"Giống như lùa vịt vậy, bất kể chúng ta có muốn hay không, chỉ cần đứng ở một chỗ nào đó thì sẽ bị cuốn đi."
"Tuyệt đối không được chạm vào những làn sương mù xám đậm đặc kia, e là sẽ gặp phải nguy hiểm chết người."
"Theo lời Tào tiền bối, chúng ta chỉ có thể dựa theo quy luật đặc biệt của nơi này, hoặc là đứng yên trên tảng đá vụn dưới chân, hoặc là bay đến chỗ khác có thể đứng được, tuyệt đối không thể quay đầu."
"Ta cũng nhận ra rồi." Nhiếp Thiên nói.
Ngay lúc này, từ phía sau bọn họ bỗng vang lên một tiếng kêu thảm thiết.
Hai người vội vàng quay đầu lại.
Bọn họ lập tức nhìn thấy, trên một mảnh vỡ của Tinh Hà cổ hạm gần tảng đá vụn bọn họ đang đứng, Đổng Bách Kiếp vừa thả thú hồn sói xám khổng lồ ra chém giết một tên Tiên Thiên cảnh của Viêm Thần điện.
Thấy hai người nhìn lại, Đổng Bách Kiếp cười toe toét, con sói xám khổng lồ gầm lên một tiếng rồi chui vào người hắn.
Hắn không ngừng nhảy nhót, dẫm lên những mảnh vỡ của Tinh Hà cổ hạm, tiến về phía hai người.
Tảng đá vụn mà hai người đang đứng không lớn, thấy Đổng Bách Kiếp đến, Đổng Lệ chủ động nhích lại gần Nhiếp Thiên, nhường chỗ cho Đổng Bách Kiếp.
"Vèo!" Đổng Bách Kiếp đáp xuống, lắc đầu cười nói: "Nơi này thật thú vị."
...
a
Lúc Đổng Bách Kiếp đáp xuống, một mùi máu tanh nồng nặc toát ra từ người hắn.
Mùi máu tanh đó dường như đến từ con sói xám khổng lồ mà hắn vừa thu hồi vào người.
"Chỉ có thể tiến, không thể lùi, thú vị thật đấy." Hắn nhìn ra xung quanh, có thể mơ hồ nhìn thấy không ít người của Bách Chiến Vực đang truy sát luyện khí sĩ cùng cấp của Viêm Thần điện và U Linh phủ.
Lúc này, chín con thiên nhãn do Nhiếp Thiên ngưng tụ đã bay đến điểm cuối của vòng tròn.
Chín con thiên nhãn vừa bay đến đó liền đứng im bất động.
Vừa không thể tiếp tục tiến về phía trước, cũng không thể quay về bên cạnh hắn.
Thông qua chín con thiên nhãn, hắn có thể nhìn thấy khu vực đó là một vùng đất đá vụn hỗn độn.
Phía dưới đá vụn không còn là sương mù xám đậm đặc nữa, mà là những dải lụa màu sắc rực rỡ mà hắn nhìn thấy từ bên ngoài.
Những tảng đá vụn kia vẫn tiếp tục di chuyển, bay vào sâu trong màn sương mù dày đặc, rực rỡ.
Nhưng mà, mấy người tụ tập ở đó, khi cố gắng bước vào màn sương mù, đều bị ngăn cản ở bên ngoài.
Màn sương mù dày đặc, rực rỡ kia dường như chính là vật ngăn cách vòng tròn này, trừ phi trong nháy mắt đột phá cảnh giới, nếu không dường như không thể vượt qua.
Lúc này, ở khu vực đá vụn rơi lả tả kia, có một tên Tiên Thiên cảnh hậu kỳ của Viêm Thần điện, vẻ mặt hung dữ, vung tay vung chân, tạo ra một biển lửa ngập trời, kéo một người vào trong đó.