← Quay lại trang sách

Chương 1220 . Hư Không Loạn Lưu Địa

Một luồng khí tức tử vong gần như giống hệt với khí tức ở sâu trong Tử Giới, lặng lẽ tỏa ra từ Hài Cốt Huyết Yêu, như hình thành một Tử Vong Bí Giới, có thể khiến sinh linh tới gần hắn nhanh chóng đi về hướng diệt vong.

"Con rối huyết nhục của Hài Cốt tộc này, trong cảm giác của ta, chiến lực hẳn là ở Thất giai cao cấp." Triệu Sơn Lăng nhìn chằm chằm vào Hài Cốt Huyết Yêu, híp mắt cảm ứng một lúc, nói: "Xem ra, tám cỗ máu tươi dị tộc kia cũng không thể giúp hắn, trong thời gian ngắn khôi phục đến đẳng cấp huyết mạch ban đầu."

Nhiếp Thiên cười khổ: "Huyết mạch của hắn khi còn sống ở Bát giai, muốn thông qua mấy huyết mạch dị tộc Thất giai để khôi phục như lúc ban đầu, quả thực không quá thực tế."

"Ừm, chỉ dựa vào sức mạnh của máu tươi, tinh khí huyết nhục tồn tại dù sao cũng có hạn. Hơn nữa sau khi những tên kia chết, tinh khí huyết nhục còn bị hao mòn theo thời gian, càng nhiều tinh khí huyết nhục tản mát vào trong xương cốt, tạng phủ." Triệu Sơn Lăng gật đầu: "Nhưng mà, vậy cũng gần đủ rồi, đã vượt qua dự liệu của ta."

"Đi theo ta."

Một khe nứt không gian, trong lúc nói chuyện đã được hắn tiện tay mở ra, hắn bước vào, ra hiệu cho Nhiếp Thiên đi theo.

Nhiếp Thiên lấy thi hài dị tộc, đem Hài Cốt Huyết Yêu trở về chỗ cũ, liền ngoan ngoãn đi theo.

Sau một khắc, hắn và Triệu Sơn Lăng xuất hiện ở sâu trong lòng đất của một ngọn núi lửa đã tắt nào đó ở Đại Hoang Vực.

Hỏa Sơn Chi Tâm, trước kia vốn nên tràn đầy dung nham nóng chảy, nhưng bởi vì hỏa nguyên phun trào đã cạn kiệt, chỉ còn lại một cái cửa hang thật lớn thông xuống lòng đất.

Cửa động sâu hunhút như một cái giếng khổng lồ, bên trong truyền đến lực lượng không gian vặn vẹo cực kỳ đáng sợ.

Nhiếp Thiên đứng trên cửa động nhìn xuống, phát hiện sâu bên trong động, thỉnh thoảng lại có ánh sáng lóe lên rồi biến mất.

Một loại cảm giác hư không hỗn loạn, không gian không ngừng sụp đổ khiến hắn lạnh sống lưng: "Hư Không Loạn Lưu! Nơi ngươi muốn dẫn ta đi, là Hư Không Loạn Lưu sao?!"

"Không sai!" Triệu Sơn Lăng cười khẩy một tiếng, đẩy hắn xuống.

...

Hư Không Loạn Lưu thần bí khó lường.

Từng luồng sáng không biết tên lấp lánh như sao băng, bay về phía vùng đất bí ẩn.

Một điểm sáng không ngừng du đãng đột nhiên bành trướng, hai bóng người trước sau bay ra từ điểm sáng.

Nhiếp Thiên là người đầu tiên đi ra, ngay khi từ điểm sáng kia chui ra, hắn đã cảm nhận được lực lượng không gian vặn vẹo đáng sợ.

Dưới lực lượng vặn vẹo này, toàn thân hắn đau nhức, như bị người ta xé rách huyết nhục, kinh mạch, vô cùng khó chịu.

Không chỉ như vậy, chỉ cần lẳng lặng lơ lửng tại chỗ, các loại vòng xoáy linh lực trong đan điền linh hải của hắn đều trở nên chậm chạp.

Linh lực, hỏa diễm lực, tinh thần lực, thảo mộc lực của hắn, đều đang lặng lẽ trôi đi.

Ở nơi này, dường như không cần làm gì, đủ loại linh lực mà luyện khí sĩ Nhân tộc vất vả ngưng tụ ra đều có thể nhanh chóng bị tiêu hao hết.

Mà ở đây, không có một chút năng lượng thiên địa nào có thể dùng được, chỉ có thông qua các loại linh thạch mới có thể bổ sung linh lực bị hao tổn trong linh hải.

"Đi!"

Một ấn ký hình sừng kỳ lạ được Triệu Sơn Lăng đánh ra từ lòng bàn tay, bay vào điểm sáng kia.

Sau khi bành trướng, điểm sáng lại nhanh chóng co rút lại, sau khi ấn ký kỳ lạ kia bay vào, tốc độ co rút lại lập tức dừng lại.

Điểm sáng, từ kích thước bằng hạt gạo, dừng lại ở kích thước bằng nắm tay, không còn biến động nữa.

"Ta đã lưu lại tọa độ rồi, lúc chúng ta trở về cũng cần phải thông qua nó." Triệu Sơn Lăng hít sâu một hơi, sắc mặt nặng nề: "Năm đó, ta bị sư phụ của ta đày vào Hư Không Loạn Lưu, khi sắp chết mới tìm thấy bí điểm này, có được cơ hội trở về Vẫn Tinh Chi Địa."

Nghĩ đến chuyện cũ, ngay cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi, sắc mặt âm trầm.

"Sắp chết?" Nhiếp Thiên kinh ngạc.

Triệu Sơn Lăng thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói: "Hư Không Loạn Lưu Địa là một trong những vùng đất kỳ dị nhất trên thế gian. Nơi này không có một tia năng lượng thiên địa nào có thể dùng, luyện khí sĩ Nhân tộc chúng ta một khi bước vào nơi đây, tốc độ hao mòn linh lực trong cơ thể sẽ trở nên cực kỳ nhanh chóng."

"Hơn nữa, cảnh giới càng cao, tốc độ hao mòn linh lực ngược lại càng nhanh, không ai có thể khống chế được."

"Năm đó ta bị lưu đày ở đây, trong tay còn có rất nhiều linh thạch. Ta ngày đêm dùng linh thạch khôi phục linh lực, vừa khôi phục vừa tiêu hao, rất nhanh linh thạch đã cạn kiệt."

"Rất nhiều lúc, gặp phải nguy hiểm khó lường, lại cần một lượng lớn linh lực để chống đỡ, linh lực sẽ bị tiêu hao càng nhanh."