← Quay lại trang sách

Chương 1579 . Mỗi người một bụng tâm tư (3)

Thánh nữ Cực Lạc Sơn Mục Bích Quỳnh thường ngày trầm mặc bỗng thấp giọng giải thích: "Silic Ngân vô cùng hiếm thấy, là linh tài thần kỳ để luyện chế linh giáp cấp cao. Nhân tộc chúng ta không giống dị tộc, khi không sử dụng linh lực thì thân thể chúng ta không có lực lượng quá mạnh. Đối với trọng lượng của những vật mà chúng ta điều khiển cũng không có yêu cầu đặc biệt gì, chỉ cần rót linh lực vào tay thì dù vật đó có nặng cũng có thể tùy ý điều khiển."

"Nhưng linh giáp cần phải mặc trên người hàng ngày, nếu quá nặng thì sẽ tạo gánh nặng quá lớn cho chúng ta."

"Mà Silic Ngân không chỉ cứng rắn như thần thiết, mà còn vô cùng nhẹ."

"Silic Ngân được dung luyện vào linh giáp có thể thay đổi kết cấu chất liệu của linh giáp, khiến cho linh giáp không chỉ càng thêm cứng rắn mà trọng lượng còn có thể giảm xuống mấy chục lần."

"Silic Ngân chính là vật không thể thiếu để chế tạo linh giáp cấp cao của Nhân tộc."

"Ở Viên Thiên tinh vực chúng ta không có Silic Ngân, các đại tông môn muốn luyện chế linh giáp cấp cao đều phải nghĩ cách thu thập từ những vực giới khác. Một kiện linh giáp chỉ cần dung luyện hai khối Silic Ngân to bằng nắm tay là có thể giảm trọng lượng xuống mấy chục lần, giúp chúng ta có thể mặc trên người mọi lúc."

"Bởi vậy, giá trị của Silic Ngân rất cao. Một khối Silic Ngân có thể đổi được mười khối linh tinh cùng kích cỡ, hơn nữa thường là có tiền mà không mua được."

Lời giải thích của nàng ta khiến ánh mắt Nhiếp Thiên sáng lên, hắn đã hoàn toàn hiểu được sự trân quý của Silic Ngân.

Không phải ai cũng giống như hắn và Ân Á Nam, khí huyết cường thịnh, có thể gánh vác vật nặng.

Linh giáp cũng khác với binh khí, khi chiến đấu, binh khí có thể tùy thời triệu hồi ra, còn linh giáp thì mặc vào khá phiền phức.

Tất cả linh giáp trân quý, cấp cao gần như đều được mặc trên người.

Luyện Khí Sĩ không thể lúc nào cũng ngưng tụ linh lực trên người để giúp thân thể chịu đựng áp lực nặng nề của linh giáp, cho nên trọng lượng của linh giáp rất quan trọng.

Silic Ngân có thể giảm trọng lượng của linh giáp xuống rất nhiều, đối với những Luyện Khí Sĩ có nhục thân yếu ớt mà nói thì vô cùng quan trọng.

Một khối Silic Ngân tương đương với mười khối linh tinh, mà một khối linh tinh tương đương với một trăm khối linh ngọc, vậy thì có nghĩa là một khối Silic Ngân tương đương với một ngàn khối linh ngọc, mười vạn linh thạch!

Ân Á Nam và Mục Bích Quỳnh muốn tiến vào chiến trường Toái Diệt đều phải nộp cho Thần Phù Tông một vạn linh ngọc.

Chỉ cần hai nàng ta có thể lấy được mười khối Silic Ngân ở bốn ngọn núi bạc kia thì chuyến này coi như không lỗ.

"Ngươi nói cho chúng ta biết bốn ngọn núi bạc kia có Silic Ngân là có ý gì?" Ân Á Nam cảnh giác hỏi.

"Có bốn sào huyệt của Ngân Giáp Trùng, Thiên Vu Tông chúng ta muốn chiếm hết thì có chút phiền phức, cũng quá bá đạo không giảng đạo lý." Phương Oánh Oánh cười tươi như hoa: "Chúng ta nguyện ý nhường một sào huyệt Ngân Giáp Trùng cho các ngươi, để các ngươi săn giết Ngân Giáp Trùng, nhường một ngọn núi bạc cho các ngươi, không biết các ngươi có hứng thú không?"

"Quy tắc của chiến trường Toái Diệt là thấy đồ tốt thì ai cũng có phần, chúng ta không muốn độc chiếm."

Lông mày Ân Á Nam khẽ động, quay đầu nhìn Nhiếp Thiên.

Nhiếp Thiên xòe tay, ý bảo nàng ta quyết định, hắn không có ý kiến.

"Được, vậy chúng ta đi tấn công một sào huyệt Ngân Giáp Trùng." Ân Á Nam thầm cười lạnh, cũng muốn xem nữ nhân này muốn giở trò gì.

Nàng ta đương nhiên không tin Phương Oánh Oánh tốt bụng như vậy.

Những môn nhân Thiên Vu Tông này tuy thanh thế rất lớn nhưng hiện tại nàng ta vẫn chưa thấy ai có thể khiến nàng ta kiêng kị, cho nên cũng không sợ.

"Các ngươi đi theo ta, ta đi an bài một chút." Phương Oánh Oánh mỉm cười, điều khiển linh khí phi hành hình con rết dưới chân, dẫn đầu bay về phía bốn ngọn núi bạc kia.

Ân Á Nam không vội vàng đi theo, đợi sau khi khoảng cách xa một chút mới nói: "Nàng ta chắc chắn không có ý tốt."

Nhiếp Thiên và Mục Bích Quỳnh đều khẽ gật đầu.

"Nàng ta không nhìn ra được đẳng cấp thực sự của Băng Huyết Mãng của ta, chắc là coi chúng ta là quả hồng mềm rồi." Khóe miệng Ân Á Nam hiện lên vẻ chế giễu: "Đi thôi, xem đám người Thiên Vu Tông này muốn giở trò gì. Nếu không có Silic Ngân thì ta cũng lười để ý tới bọn họ, đã có Silic Ngân thì chơi với bọn họ một chút vậy."

Chờ đến khi bọn họ cưỡi linh khí phi hành đến bốn ngọn núi bạc kia thì quả nhiên đệ tử Thiên Vu Tông đã rút lui khỏi một ngọn núi.

Ngọn núi bạc kia được bao quanh bởi một vòng sáng màu bạc, bên trong vòng sáng toàn là Ngân Giáp Trùng đang gào thét.

Nhiếp Thiên liếc mắt một cái liền nhận ra ngọn núi bạc mà Phương Oánh Oánh nhường cho bọn họ, bất kể là số lượng hay đẳng cấp của Ngân Giáp Trùng đều cao hơn ba ngọn núi còn lại.

Rõ ràng, Thiên Vu Tông đã giao sào huyệt Ngân Giáp Trùng phiền phức nhất cho bọn họ đối phó.

"Sư tỷ, tỷ gọi bọn họ tới đây làm gì?" Bên phía Thiên Vu Tông, một thanh niên gầy gò, xanh xao vàng vọt, trông ốm yếu bước ra, cau mày nói: "Chúng ta rõ ràng có đủ thực lực để chiếm bốn sào huyệt Ngân Giáp Trùng, căn bản không cần bọn họ hỗ trợ."

Thanh niên ngồi dưới một ngọn núi bạc, không hề ra tay chém giết Ngân Giáp Trùng mà thỉnh thoảng lại nuốt một viên đan dược, giống như đang điều dưỡng thân thể.

Phương Oánh Oánh khi đối mặt với hắn ta thì nụ cười mới trở nên chân thành: "La sư đệ, ba người kia đến từ Viên Thiên tinh vực, ta định để bọn họ thử xem sào huyệt Ngân Giáp Trùng kia sâu cạn thế nào. Ngươi cũng biết, trùng mẫu... ở bên trong sào huyệt đó."

Thanh niên khinh thường nói: "Bọn họ có thể thử ra được cái gì? Ta thấy bọn họ ngay cả những con Ngân Giáp Trùng cấp thấp bên ngoài cũng chưa chắc đã xử lý được, e rằng không có khả năng tiến vào bên trong sào huyệt, gặp được trùng mẫu của Ngân Giáp Trùng."