CHƯƠNG 3 Nói dối
CHƯƠNG 3
nói dối
hiễm Nhiễm đưa Dư Doanh tới trước cửa một quán bar rồi không chịu bước vào nữa. Dư Doanh nói:
- Con không vào thì dì biết ai là Lộ Kiệt?
- Con vào rồi chắc chắn anh ấy sẽ nổi giận, chắc chắn anh ấy sẽ trách con vì đã đưa dì đi tìm, con không vào đâu.
- Nhiễm Nhiễm thoái thác.
- Thế làm sao dì biết ai là Lộ Kiệt?
- Anh ấy chắc chắn ngồi ở bàn số 18, tóc ngắn. Bàn số 18 là bàn cố định của anh ấy rồi. Dì vào gọi anh ấy ra đi! Con không dám vào!
Dư Doanh nhìn Nhiễm Nhiễm, không nói gì nữa, bước vào quán bar.
Bên trong ánh sáng rất tối, có một người đàn bà với mái tóc cụt lủn đang hát một bài hát tiếng Anh, không khí của quán bar rất dị thường. Những quán bar mà Dư Doanh từng đến đều được trang trí rất ấm áp, không giống ở đây, chỗ nào cũng tràn đầy sự tuyệt vọng và quỷ dị.
Chiếc bàn ở góc trong cùng của quán bar là bàn số 18, nó nằm gần cánh cửa sổ sát đất rất lớn, giống như một căn phòng riêng nhỏ, trong đó có mấy cặp nam nữ đang ngồi. Sự xuất hiện của Dư Doanh khiến mấy người đang uống rượu đều dừng lại, tò mò nhìn cô.
Liếc qua một cái, ánh mắt Dư Doanh dừng lại ở một người đàn ông trong bộ trang phục rất phóng khoáng màu nhạt. Mặc dù cô chưa bao giờ gặp Lộ Kiệt, nhưng trực giác mách bảo cho cô biết người này chính là anh ta.
Chỉ có ánh mắt của anh ta là sáng nhất, khi anh ta nhìn đàn bà, trong ánh mắt đó như có một khát khao muốn lột trần quần áo của người ta để nhìn thấu thân thể trần truồng. Đôi môi anh ta hơi hé mở, để lộ hàm răng trắng đều, trông như thể sẵn sàng tấn công con mồi.
Dư Doanh nén giận nói:
- Lộ Kiệt?
Người đàn ông gật đầu:
- Chị là?
- Tôi là dì út của Dư Nhiễm Nhiễm, tôi có chuyện muốn nói với anh. - Dư Doanh cố gắng kiềm chế bản thân.
- Dư Nhiễm Nhiễm, cô nhóc học Học viện nghệ thuật, có chuyện gì sao? - Lộ Kiệt khinh mạn nói.
- Có tiện ra ngoài nói chuyện không? Lộ Kiệt xòe tay ra:
- Không sao đâu, ở đây đều là bạn tôi. - Chắc chắn là anh ta đã gặp chuyện này nhiều lần nên đối phó rất tự nhiên. - Huống hồ bọn tôi cũng có làm chuyện gì để phải nói sau lưng người khác đâu.
Mấy người ngồi cạnh đều cố nhịn cười.
Ngọn lửa giận mà Dư Doanh cố nhịn cả ngày hôm nay bỗng dưng bùng cháy, cô nói với Lộ Kiệt:
- Chẳng nhẽ anh không hiểu phép lịch sự cơ bản hay sao? Có phải hồi nhỏ anh không được dạy dỗ đàng hoàng, hay là vì anh không hiểu thế nào là lịch sự?
- Chị này, tôi thực sự không biết vì sao chị lại nổi giận với tôi như thế. Dư Nhiễm Nhiễm có phải trẻ con ba tuổi nữa đâu, nếu tôi với cô ta có vấn đề gì thì bảo cô ta trực tiếp tới gặp tôi. Bây giờ định làm gì? Phụ huynh đến thay cho trẻ sao? - Lộ Kiệt vẫn không nổi giận, chỉ khoanh tay, thản nhiên nói.
Dư Doanh nổi giận:
- Nhưng anh là đàn ông đã có vợ còn đi dụ dỗ một đứa con gái mới thành niên, anh không thấy vô liêm sỉ hay sao?
Lộ Kiệt vẫn thản nhiên:
- Tôi là đàn ông, có đàn bà tự ý dâng đến miệng, tôi có ngu đâu mà từ chối, chị không có lý do gì để chỉ trích tôi. Chị cũng là người trưởng thành, có những lúc tình dục rất khó kiềm chế, chị hiểu mà!
Câu nói cuối cùng của Lộ Kiệt đầy vẻ ám muội, biểu cảm của anh ta theo kiểu “chị đừng giả bộ đứng đắn trước mặt tôi, tôi biết về bản chất, chị là người dâm đãng, chị làm thế chẳng khác nào lập biển trinh tiết cho một con đĩ”.
Dư Doanh cảm thấy mình đang bị sỉ nhục. Cô cố nén cái ước muốn được đánh người này, sự giáo dục tốt từ nhỏ khiến cô nhẫn nhịn. Cô ngẩng cao đầu nói:
- Đúng, tôi là phụ nữ đã trưởng thành, tôi cũng hiểu tầm quan trọng của tình dục, nhưng tôi không cho rằng một người lấy tình dục ra làm lý do để lừa gạt một cô gái chưa hiểu chuyện đời lên giường là người tốt! Tôi chỉ nghi ngờ rằng anh có trở ngại trong khả năng tình dục, nếu không vì sao lại chỉ chinh phục một đứa con gái chưa hiểu gì đã thấy hài lòng? Hoặc có thể anh mắc bệnh gì đó về tâm lý hay sinh lý!
Dư Doanh cười lạnh một tiếng, đắc ý nhìn gương mặt hơi cứng ra của Lộ Kiệt:
- Nói thô tục một chút thì tôi nghi ngờ anh là một người bất lực hoặc biến thái tâm lý. Thường thì những gã đàn ông ngoại tình với gái mới lớn đều có bệnh trong phương diện này. Tôi chỉ muốn nhắc nhở anh, hãy tránh xa những cô gái bình thường ra một chút, và chịu khó tiếp cận với bác sĩ tâm lý, như thế sẽ tốt cho bệnh tình của anh hơn.
Lộ Kiệt đứng bật dậy, Dư Doanh giật mình lùi về sau. Lúc này chị mới phát hiện ra Lộ Kiệt cao hơn chị hẳn một cái đầu.
- Ý của chị là tôi là một kẻ bất lực, thế nên đành tìm một cô gái mười bảy, mười tám tuổi, còn với những người đàn bà đã trưởng thành như chị thì tôi phải bó tay, hơn nữa còn không đáp ứng nổi chị? - Khóe miệng Lộ Kiệt nhếch lên thành một nụ cười khinh bỉ.
Dư Doanh bỗng ý thức được mình đã phạm phải một sai lầm lớn, nhưng vào thời khắc quan trọng này, chị không muốn nhận thua hay rút lui. Chị ngẩng đầu lên nói:
- Thật hiếm có người hiểu rõ bản thân như anh, nếu anh cần bác sĩ tâm lý thì tôi có thể giới thiệu.
Lộ Kiệt nhìn cô chằm chằm, giống như nhìn một con mồi nực cười, nói nhấn từng chữ:
- Được, hôm nào đó nhất định tôi sẽ tới tận nhà thỉnh giáo chị các kiến thức về tâm lý!
Dư Doanh cảm thấy có nói nữa cũng vô dụng, quay người bỏ đi. Nhiễm Nhiễm bên ngoài đang sốt ruột chờ, hỏi cô:
- Thế nào? Anh ấy nói gì? Anh ấy không chịu ra sao?
Dư Doanh không thèm đếm xỉa gì tới cháu gái, bước nhanh vài bước rồi quay lại nói với Nhiễm Nhiễm:
- Dì nói cho con biết, không lăn lộn vào đời được thì đừng có cố, không chấp nhận được chuyện thất tình thì đừng tùy tiện lên giường với người khác, không có bản lĩnh giữ được trái tim đàn ông thì đừng có đụng vào hắn. Nếu con thực sự ngây thơ thì phải ngây thơ đến cùng, đừng dùng cái chết để uy hiếp người khác. Dì đảm bảo, con chết rồi chỉ có mẹ con là khóc hết nước mắt, chứ chẳng ai đồng cảm, thương xót cho một đứa ngốc cả, kể cả dì.
Nói xong, cô bỏ mặc Nhiễm Nhiễm ở cửa quán bar, đón một chiếc taxi rồi đi. Dư Doanh hiểu rõ, một đứa con gái như Nhiễm Nhiễm đòi tự sát chẳng qua chỉ là giở thủ đoạn để người lớn phải cho nó kẹo, người muốn chết thật sẽ không ngồi trên ban công mà nhân lúc người khác không để ý, nhảy thẳng xuống rồi.
Cô cảm giác như mình đang bị ép xuống tới tận đáy địa ngục. Cô lấy điện thoại ra, ấn mấy con số, bên kia có người nhấc máy, cô chỉ nói một câu:
- Giờ em muốn gặp anh, luôn và ngay.
Ngô Bá Vinh lái xe tới con đường đã hẹn trước, kéo Dư Doanh đang thất thểu như mất hồn lên xe. Sắc mặt Dư Doanh rất khó coi, Ngô Bá Vinh biết điều nên chẳng hỏi gì.
Lái xe đi một lúc, Dư Doanh nói:
- Tới Đầm Gió đi!
Đầm Gió là một khách sạn nằm trên lưng chừng núi. Ngô Bá Vinh chẳng nói năng gì, thành thạo đưa xe vào con đường quen thuộc, lái vào bãi đỗ xe trên núi. Đã hơn 10 giờ tối, cả bãi đỗ xe không một bóng người, qua kính xe, họ có thể nhìn thấy hàng vạn ngọn đèn trong thành phố, và có thể nhìn thấy những dòng xe qua lại nườm nượp trên con các đường thẳng tắp.
Ngô Bá Vinh định mở cửa xe nhưng Dư Doanh giữ tay anh lại, dọc đường cô không nói năng gì, nhưng hành động của cô lúc này đã nói thay tất cả.
Trong cơ thể Dư Doanh có một dòng khí rất lớn đang không ngừng nở ra, khiến cô muốn nổ tung. Mọi việc xảy ra ngày hôm nay đều bắt cô phải kìm chế, nhẫn nại, nhưng tới lúc này, cô không thể nào kiểm soát được cơn giận dữ và sự bi phẫn ấy nữa. Cô nhất định phải tìm một con đường để phát tiết, nếu không cô sẽ điên lên mất.
Mà cách phát tiết tốt nhất thì chỉ có một. Ngoại tình, một cảm giác đầy kích thích và tội lỗi. Không tới khách sạn với chăn đệm mềm mại, ở trong bãi đỗ xe, đối diện với gương mặt thành phố về đêm, điên cuồng chuyển động, để mồ hôi của mình chảy thành dòng suối nhỏ, để những áp lực được giải phóng qua cơn khoái cảm.
Trong đầu cô không nghĩ ngợi gì nữa, chỉ cúi người xuống, Ngô Bá Vinh đang thấy tò mò với sự điên cuồng của Dư Doanh lúc này, nhưng ngay lập tức, anh cũng không muốn nghĩ gì nữa.
Đôi tay anh nắm chặt vô lăng để cảm nhận khoái cảm được Dư Doanh bao vây. Cái lưỡi ấm áp và linh hoạt ấy khiến anh không nói được lời nào.
Dư Doanh đang thách thức anh, trong cuộc làm tình lần này, cô muốn ở thế chủ động.
Ngô Bá Vinh cảm giác mình vừa cưỡi lên một con ngựa hoang không thể nào khuất phục, con người đó đã khôi phục lại sự tỉnh táo bên dưới cơ thể anh, sau đó nó lại dùng sức mạnh mãnh liệt để khống chế anh.
Thùng xe của Ngô Bá Vinh rất rộng, nhưng cũng không có nghĩa là nó có thể chịu đựng được sự điên cuồng của hai người trưởng thành, Ngô Bá Vinh cảm thấy mình bị ép chặt lên ghế ngồi.
Anh chỉ có thể nói:
- Chúng ta ra ghế sau.
Nhưng Dư Doanh như đã phát điên, không nghe lời anh, chỉ tách hai chân mình ra rồi cưỡi lên người anh.
Cùng với sự lên xuống của Dư Doanh, Ngô Bá Vinh cũng mất đi lý trí, hết lần này tới lần khác rướn lưng lên cao hơn. Hai người không ai nói gì, trong khoang xe chỉ còn lại hơi thở hổn hển rất nguyên thủy và tiếng cơ thể va chạm vào nhau.
Lửa giận trong lòng Dư Doanh dần được phóng thích sau mỗi lần cao trào, cô co thắt lại, hai tay ôm chặt đầu Ngô Bá Vinh, đặt lên ngực mình, quần áo cô không cởi ra mà chỉ vén lên, bầu vú tròn trịa có sự thay đổi lớn, trở nên căng đầy sức mạnh.
Bỗng dưng Dư Doanh nói:
- Thế giới này đều do đàn ông các anh quyết định sao?
Quy tắc là do bọn anh đặt ra hay sao? Các anh muốn chơi gái thì chơi, muốn đàn bà sinh thì sinh, muốn đàn bà kêu thì kêu, các anh muốn gì là được nấy sao?
Ngô Bá Vinh không biết cô đang giận dỗi ai, nhưng anh biết chắc là cô đã phải chịu không ít ấm ức, lúc này anh chẳng nói gì, chỉ càng ra sức khiến cô cảm thấy khoái lạc.
- Các người có cái đó thì tài giỏi sao? Tài giỏi sao? - Cùng với mỗi lần khép chặt lại của Dư Doanh, Ngô Bá Vinh đạt được cực khoái, hai người quấn chặt lấy nhau, nụ hôn kéo dài bất tận, cảm nhận sự thay đổi từ cơ thể nhau.
Một lúc lâu sau, cuối cùng Dư Doanh cũng dừng lại, ngả ghế ra, hai người cứ thế nằm trong xe. Ngô Bá Vinh đưa tay ra vuốt tóc cô, nói:
- Được rồi, em vừa cưỡng hiếp một người đàn ông, chắc là thỏa mãn rồi đúng không, tôn nghiêm của nữ quyền được thể hiện rồi, có thể nói là xảy ra chuyện gì chưa?
Dư Doanh ngẩng đầu lên nhìn Ngô Bá Vinh, rồi nhìn ánh đèn đường tù mù rọi vào khoang xe tăm tối, chiếu lên mặt anh. Gương mặt anh ẩn hiện trong ánh sáng, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực.
Cô bắt đầu thấy hoang mang, bỗng dưng nghĩ lại, một người đàn bà thường vì tình dục mà nảy sinh tình yêu, nếu làm việc đó quá nhiều thì sẽ không rời khỏi đàn ông được nữa, và tư tưởng cũng bị đàn ông chinh phục.
Không, cô ngồi dậy, nếu nói rằng một loạt những việc xảy ra ngày hôm nay là sự đả kích thì phát hiện này mới là đòn chí mạng.
Ngô Bá Vinh đang thông qua âm đạo của cô để chiếm lĩnh trái tim cô, chinh phục linh hồn cô, trò chơi này bắt đầu trở nên bớt thú vị, lý trí của cô không thể cứu cô, cuối cùng cô rơi vào một định lý ngàn đời không thay đổi.
Cô chỉ biết cười nhạo bản thân: Sao thế, mày đang định diễn lại “Sắc giới” của Trương Ái Linh thế kỷ XXI sao?
Ngô Bá Vinh nhìn nụ cười nhếch lên trên khóe miệng cô, không biết vì sao lại thấy hoang mang như thế, nhưng anh không nghĩ sâu hơn. Sau khi đã thỏa mãn thì sẽ lười phân tích những động cơ tâm lý kỳ diệu, việc đó chỉ có đàn bà mới thích làm, nếu mất cô rồi thì anh thực sự không biết phải tìm kiếm cái khoái cảm ấy ở người đàn bà nào nữa.
Anh và cô đều rất tham lam, cho dù họ tham lam cái gì thì cũng chỉ có đối phương mới là người mang lại cho họ được.
Trước khi về nhà, Dư Doanh ghé qua khách sạn để tắm rửa, Trình Tề đã lên giường ngủ. Anh rất lịch sự, không hỏi cô đi đâu, bởi vì anh cũng đã đoán được trước là cô bị kích thích bởi hành động của mẹ nên bỏ ra ngoài cho thoải mái đầu óc.
Còn Dư Doanh thì ném tất cả quần áo vào bồn tắm, cho rất nhiều bột giặt vào. Cô muốn giặt sạch mùi hương của Ngô Bá Vinh. Cô không biết Trình Tề có ngửi thấy gì khác thường trong không khí hay không, nhưng Trình Tề về rồi, thế nên cô càng phải cẩn thận hơn.
Cô nằm trên giường, nghĩ lại ngọn đèn đường ở bãi đỗ xe, nó lặng lẽ tỏa ra ánh sáng yếu ớt giữa núi rừng, còn cô thì giống như con thiêu thân đã mất đi phương hướng, chỉ biết nhào về phía ánh sáng để tìm kiếm chút ấm áp và vui vẻ nhỏ nhoi.
Nhưng ngọn đèn đó lúc nào cũng làm con bướm bị thương.
Thứ hai là ngày Châu Lệ Cẩm có biểu hiện kém nhất trong tuần, cô dường như vẫn chưa tỉnh dậy khỏi niềm vui của ngày cuối tuần, quên trước quên sau, Dư Doanh đã nhắc nhở cô rất nhiều lần, nhưng cô thường không thay đổi được.
Lần này Châu Lệ Cẩm lại phạm lỗi:
- Ms Trần, bác sĩ Dư đang khám bệnh ở trong, chị chờ một chút.
Bên ngoài vang lên giọng nói có vẻ không vui:
- Nhưng các người thông báo cho tôi đến vào giờ này mà. Một phút của tôi cũng vô cùng quý giá, lẽ ra tôi đã xếp lịch đi đắp mặt nạ vào sáng nay.
Dư Doanh vội vàng chạy ra, đó là khách quen của cô, Trần Lộ, mặc dù đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn bắt người ta phải gọi mình là Ms Trần chứ không được gọi là bà Lý.
Dư Doanh lén đánh mắt ra hiệu cho Châu Lệ Cẩm, Châu Lệ Cẩm lập tức xin lỗi, Dư Doanh đi ra tươi tỉnh nói:
- Ms Trần, khí sắc của chị gần đây tốt hơn nhiều rồi đấy. Ôi, da chị mịn quá chừng, thích quá.
Trần Lộ thấy Dư Doanh đích thân ra đón thì lập tức cảm thấy mình được tôn trọng, lại nghe cô khen ngợi nước da của mình, thế là bao nhiêu cơn giận dữ tan biến hết, lập tức đổi thái độ:
- Thực ra cũng chẳng có gì, chẳng qua là ông xã nhà tôi ra nước ngoài, mang rất nhiều huyết yến thượng hạng về, tối nào cũng bảo ô sin làm một bát. Mà hiệu quả của nó tốt lắm, tất cả mọi người đều nói da tôi đẹp hơn nhiều.
Dư Doanh cũng cười nói:
- Chả trách, da chị vốn đã trắng, giờ lại mịn hơn nữa, còn đẹp hơn là dùng đồ trang điểm.
Châu Lệ Cẩm nhìn Dư Doanh bằng ánh mắt thán phục, cô không biết vì sao người đàn bà này lại giỏi như thế, có thể nói những câu thích hợp với từng trường hợp, khiến người xung quanh cảm thấy hài lòng. Cô thầm hạ quyết tâm phải học tập Dư Doanh.
Dư Doanh bảo Trần Lộ chờ mình thêm năm phút, cô đi rửa mặt rồi sẽ lập tức châm cứu cho chị. Trần Lộ muốn điều trị Đông y để xóa đi những vết nám trên mặt mình. Thực ra cũng chẳng có vết nám nào đâu, chẳng qua là tâm lý lo sợ, chị muốn thường xuyên mang tiền đến đây tiêu, chả nhẽ Dư Doanh lại không cho?
Dư Doanh làm rất nhanh rồi bảo Trần Lộ vào phòng. Trần Lộ hôm nay rất cao hứng, nên nói với Dư Doanh:
- Tôi với mấy người bạn của tôi đều nói y thuật của cô tốt, mặt tôi ngày càng xinh ra. Một người bạn của tôi nghe thấy thế cũng có hứng thú, muốn hỏi cô có điều trị được chứng ngực chảy xệ không?
- Được chứ ạ! Chỉ cần dùng kim châm cứu kết hợp với xoa bóp, tuy rằng hiệu quả không nhanh như làm phẫu thuật, nhưng thực sự là có tác dụng. - Dư Doanh không hề nói dối, nhưng cô cũng không muốn nhận công việc này, làm đẹp cho mấy bà nhà giàu này không phải là sở thích của cô.
Cô đang muốn kiếm cớ để từ chối thì Trần Lộ đã nói:
- Người bạn này của tôi giàu lắm, chồng là Chủ tịch hội đồng quản trị của Tứ Hội, tính tình hiền hòa, dễ chịu, hôm nào tôi sẽ giới thiệu chị ấy đến đây!
Dư Doanh đang châm kim xuống, bàn tay cầm kim bỗng hơi khựng lại, sau đó điềm tĩnh nói:
- Dạ vâng! Phải cảm ơn Ms Trần đã giới thiệu khách cho em. - Câu nói vừa dứt thì cây kim cũng đâm chuẩn vào huyệt vị đã xác định trước của Trần Lộ.
Tiễn Trần Lộ ra về, Dư Doanh đứng bên bồn nước vừa rửa tay, vừa suy nghĩ về lần đầu tiên Ngô Bá Vinh đến đây, trên danh thiếp của anh viết rõ: Chủ tịch Hội đồng quản trị Công ty trách nhiệm hữu hạn Tứ Hội - Ngô Bá Vinh.
Sau một ngày bận rộn, về tới nhà nhận được hai cuộc điện thoại. Một cuộc của chị gái Dư Tinh, nói là hôm đó Nhiễm Nhiễm về nhà không chịu ăn cơm, cứ đòi giảm cân, ngày nào cũng nói phải xinh đẹp hơn. Dư Doanh nói:
- Chị nói với Nhiễm Nhiễm, nếu thể trọng đang bình thường mà còn đòi giảm cân thì trước tiên bộ ngực sẽ nhỏ lại, hơn nữa kiểu giảm cân này gây tổn hại tới phần ngực, sau này ngực có thể bị chảy xệ, không cứu chữa được.
Dư Doanh biết Nhiễm Nhiễm chắc chắn không muốn bộ ngực của mình bé lại nên mới nói như thế. Giảm béo mục đích là để cho đẹp hơn, nếu như ngực lép lại thì giảm béo còn có ý nghĩa gì nữa.
Cuộc điện thoại thứ hai là của Lý Mạc Mai, cứ đòi hẹn cô đi ăn cơm, Dư Doanh không có cách nào từ chối, đành phải đồng ý. Điều quan trọng nhất là cô cũng muốn biết thông tin mới nhất về Trình Tề qua miệng của Lý Mạc Mai.
Cô với Trình Tề đã không còn thông báo cho nhau tình hình mới nhất nữa rồi, muốn biết người kia thế nào thì phải đi thăm dò qua những người khác, không biết cuộc sống như thế thì còn ý nghĩa gì.
Trình Tề gọi điện thoại về, nói là bệnh viện có việc đột xuất nên phải làm thêm. Việc này ở bệnh viện rất bình thường, chỉ cần có một bệnh nhân bệnh nặng thì cho dù làm cả đêm không về cũng không có gì lạ.
Dư Doanh tự làm một ít thức ăn. Trong việc ăn uống, cô rất kén chọn, ba món thức ăn, một món canh, đa số đều là đồ ăn chay để giữ dáng.
Đang ăn cơm thì nghe thấy có tiếng gõ cửa, cô ngạc nhiên ra mở cửa, trong lòng đang nghĩ không biết ai lại đến làm phiền mình vào giờ này, bạn cô mà đến chơi thì thường là gọi điện thông báo trước.
Cô mở cánh cửa gỗ ra, người đứng đằng sau cánh cửa chính là Lộ Kiệt, gã đàn ông cô gặp ở quán bar hôm đó. Lộ Kiệt hôm nay khác hoàn toàn với hình tượng một gã lãng tử ở quán bar hôm trước, nhưng Dư Doanh vẫn giật mình. Mặc dù trông anh ta đã ra vẻ của một quý ông lịch lãm, nhưng biểu cảm thì vô cùng lạnh lùng.
Dư Doanh không mở cửa sắt, chỉ lạnh nhạt hỏi:
- Tôi nghĩ giữa chúng ta chưa thân mật đến mức đến tận nhà thăm nhau!
Lộ Kiệt hơi dựa vào cửa, nở một nụ cười quyến rũ:
- Sao hả, tưởng là tôi thích chị nên theo tới tận đây sao? Thực ra đúng là Dư Doanh có suy nghĩ đó, nhưng nghe anh ta nói bằng giọng đầy châm biếm ấy, giống như bị người ta nhìn thấy và coi thường, bất giác giọng nói nặng thêm mấy phần:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Không có chuyện gì thì xin đừng làm phiền tôi, chỗ tôi không chào đón anh.
- Tôi cũng không có hứng thú gì với một người phụ nữ đã ba mươi và dung mạo bình thường đâu. Nhưng tôi nghĩ chị có hứng thú để xem những thứ này. - Lộ Kiệt nhét mấy tờ giấy A4 vào qua khe cửa sắt.
Dư Doanh cúi xuống nhìn, thì ra là những tờ giấy có chữ và ảnh được in từ blog, chữ thì cô không đọc kỹ, chỉ lướt qua đã biết là những lời than khóc của một cô gái thất tình, nhưng ảnh thì cô nhìn rất rõ, đó là ảnh nóng của Nhiễm Nhiễm với một người đàn ông, và người đàn ông đó chính là Lộ Kiệt.
Dư Doanh cố giữ bình tĩnh, nhưng không thể nào bình tĩnh được, đành nói:
- Đây là blog của Nhiễm Nhiễm?
Dựa vào những hiểu biết của cô về Nhiễm Nhiễm, cô rất tin rằng cô cháu gái của mình có khả năng làm mấy chuyện ngốc nghếch thế này.
Lộ Kiệt gật đầu, nhưng ánh mắt thì nhìn cô chằm chằm, sau đó nói:
- Chị không cho rằng một cô nhóc ngốc nghếch như thế mà làm chuyện này thì hơi kỳ quái sao?
Lúc này Dư Doanh mới hiểu vì sao Lộ Kiệt lại tới nhà mình, thì ra là nghi ngờ mình đứng đằng sau lên kế hoạch.
Dư Doanh nhét trả tờ giấy qua khe cửa rồi nói:
- Anh tưởng là cơ bắp của anh rất đẹp và đẹp trai hơn cả Ngô Ngạn Tổ sao? Người bình thường một chút thì ai mà quan tâm. - Sau đó cô cười. - Thật không nhận ra là anh cũng có sở thích chụp ảnh nóng. Con gái người ta không chụp thì thôi, anh chụp làm gì? Sợ vợ biết à? Mà đã chụp rồi thì sao còn làm việc này?
Lộ Kiệt cứng họng, chỉ nhận tờ giấy về rồi cười:
- Không, tôi chỉ muốn tới đây nhắc nhở phụ huynh của Nhiễm Nhiễm, hãy quản lý tốt con cháu của mình, đừng để cô ta trở thành người nổi tiếng trên mạng. Mới mười tám tuổi thôi, không cần phải hơn thua với một người đàn ông đã có vợ như thế!
Dư Doanh hằn học nói:
- Không cần anh lo, anh hãy lau sạch cứt trên đít mình đi rồi hãy lo cho người khác.
Sau đó cô đóng sầm cửa lại.
Từ con mắt thần nhìn ra, Dư Doanh cũng cảm nhận được đằng sau cánh cửa kia, Lộ Kiệt đang đập tay lên mấy tờ giấy A4 rồi quay người bỏ đi, cô không nhìn rõ gương mặt anh ta thế nào nhưng chắc chắn là không dễ chịu gì.
Dư Doanh nhìn Lộ Kiệt ra về xong thì nghiến răng giận dữ, gọi điện cho Nhiễm Nhiễm. Cô không ngờ Dư Nhiễm Nhiễm lại có thể làm một việc ngu ngốc như thế, nếu biết sớm cháu mình ngu ngốc đến độ này thì lần trước cô đã để nó nhảy xuống cho rồi, để thế giới bớt đi một người làm mất mặt gia đình.
Quả nhiên Dư Tinh không biết cô con gái bảo bối của mình đã đi đâu chơi, điện thoại di động cũng không gọi được. Chắc lúc này những người gọi điện thoại cho Nhiễm Nhiễm đang phát điên lên. Dư Nhiễm Nhiễm biết mình gây họa nên trốn đi rồi.
Dư Doanh không kể cho chị gái nghe về chuyện Nhiễm Nhiễm làm trên mạng, bởi vì Dư Tinh không hiểu nổi, và cũng không thể chấp nhận việc này. Dư Tinh có bị cao huyết áp hay không thì cô không biết, nhưng nếu biết chuyện ảnh nóng của con gái mình thì chắc chắn là chị sẽ bị bệnh tim mất.
Dư Doanh không thể không quan tâm tới việc này, cô chỉ có một người chị gái, cũng chỉ có một đứa cháu đó thôi. Nếu xảy ra việc gì thì cô không thể nào bàng quan đứng nhìn. Quan niệm gia đình của người Trung Quốc là cho dù hiện nay bạn dân chủ, tự do, độc lập đến đâu, nhưng đến khi quan trọng, vẫn phải đùm bọc lẫn nhau, nếu xảy ra chuyện gì thì người thân cùng nhau giải quyết.
Mặc dù Dư Doanh đã rất đau đầu vì những việc xảy ra gần đây, nhưng vẫn cố lấy lại tinh thần, lái xe đi tìm Nhiễm Nhiễm. Cho dù thế nào thì điều quan trọng nhất hiện tại cũng là tìm được Nhiễm Nhiễm rồi bảo cô bé gỡ những bức ảnh trên mạng đi. Cũng may lưu lượng người sử dụng blog giờ cũng ít, với lại những bức ảnh như thế này đang tràn lan trên mạng.
Nhân lúc vẫn chưa bị người nào không tốt phát hiện ra, gỡ ngay những bức ảnh này là việc cấp thiết. Cô chẳng kịp rửa bát, chỉ thay nhanh một bộ quần áo rồi xách túi ra ngoài.
Khi Dư Doanh đi tìm một người giữa thành phố này, cô mới cảm nhận sâu sắc câu nói mò kim đáy bể. Giữa biển người mênh mông, cô biết đi đâu tìm Nhiễm Nhiễm? Những quán bar hay sàn nhảy thì cô không rành, hơn nữa cô cũng không biết một đứa con gái mười tám tuổi thì có sở thích gì.
Có thể nó đang ở trong một quán bar cao cấp nào đó để tiêu phí tuổi thanh xuân, cũng có thể đang chìm đắm trong những trò chơi ảo ở một quán điện tử. Dư Doanh thực sự không biết Nhiễm Nhiễm có thể đi đâu, cô chỉ đành lái xe loanh quanh không mục đích.
Thành phố này không lớn như cô tưởng, sau khi đi hết một vòng, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ở cổng một tiểu khu.
Chồng cô, Trình Tề đang đứng dưới cột đèn đường, hình như là định đón xe.
Nhưng vì sao anh không lái xe ra, vì sợ đỗ xe ở nơi này sẽ thu hút sự chú ý của người khác sao? Cô nhìn vào cái tên tiểu khu, rồi bỗng dưng nghĩ ra điều gì đó.
“Tiểu khu Nhã Trúc”, một cái tên rất tao nhã, rất hợp với lối kiến trúc của nơi này. Khi Lý Mạc Mai mua nhà ở khu này, cô ấy đã mời cô tới đây ăn bít tết, dưới ánh nến, cô nho nhã đưa cái dĩa lên miệng, sau đó cảm thán:
- Dư Doanh này! Cậu không biết một mình tớ trang hoàng cho căn nhà này xong mà chẳng có ai thưởng thức. Cảm giác đó thật cô đơn. Tớ dành bao tâm huyết cho căn nhà, nhưng lại không thể mang nó đi khoe với tất cả mọi người. Và trong số tất cả những gã đàn ông từng đến đây, chẳng có ai hiểu được trí tuệ của tớ trong việc trang trí.
Dư Doanh nghĩ thầm trong bụng, năm xưa cậu ở trường chỉ học được vài kiến thức cơ bản về mỹ thuật, ngay cả màu sắc phối hợp cũng không hài hòa, lại còn nói là trí tuệ trong trang trí, bố cục, chẳng qua là vì bọn đàn ông bây giờ chẳng có kẻ nào đứng xếp hàng khen cậu thông minh, quyến rũ, cá tính nữa mà thôi.
Nhưng một cô nàng ế thanh cao đã ba mươi tuổi, năm xưa cho dù cô có khuynh quốc khuynh thành đến đâu thì tới lúc này cũng nên biết rằng những năm tháng cuối cùng của tuổi xuân đã trôi qua, bọn con gái trẻ bây giờ ai cũng đẹp như một đóa hoa đang chờ đàn ông đến hái, việc gì người ta phải chạy theo một mụ gái ế để khen ngợi nữa? Bọn đàn ông cứ như bị bại não, cứ chen nhau vào xúm xít khen ngợi gái xinh mà vẫn bị người ta cười là không có thẩm mỹ!
Nhưng cô thực sự không ngờ chồng mình nửa đêm lại tới nơi này. Nếu chồng nói là đến để thăm nhà của Lý Mạc Mai thì thà nói thẳng là đến đây làm ấm cơ thể cho Lý Mạc Mai còn hơn.
Không biết vì sao cô lại không cảm thấy giận dữ, ngược lại trong lòng còn có một cảm giác rất hoang đường. Cô với Trình Tề trước mặt mọi người luôn là một cặp vợ chồng yêu thương nhau nhất mực, quan tâm, chăm sóc cho nhau, những cặp vợ chồng có thể là hình mẫu cho rất nhiều cặp vợ chồng khác lại có rất nhiều bí mật, mà những bí mật này họ đều không muốn phải đối diện.
Khi cô đi với Ngô Bá Vinh, có bao giờ cũng gặp Trình Tề trong vai trò người đứng xem?
Lái xe đi một đoạn xa rồi, cô mới lấy điện thoại ra gọi cho Trình Tề:
- Trình Tề, thế nào, vẫn phải làm thêm à?
- Không cần nữa, bây giờ anh về rồi.
- Hay là em chuẩn bị cho anh ít đồ ăn đêm?
- Không cần đâu, vừa nãy ở bệnh viện anh ăn bánh rồi, không đói lắm. - Giọng nói của Trình Tề vẫn rất bình thường, Dư Doanh thầm khâm phục bản lĩnh nói dối của đàn ông.
- Việc ở bệnh viện giải quyết xong chưa?
- Vẫn chưa xong hẳn, còn chẳng có thời gian mà thở nữa. Haiz, không sao, em không cần chờ anh đâu, ngủ trước đi. - Trình Tề cúp điện thoại.
Dư Doanh tự hỏi mình có thể nói dối thản nhiên như anh không, đáp án mà cô rút ra là con người là một diễn viên bẩm sinh, những lời mà Trình Tề nói không phải là giả, vừa nãy đúng là có một bệnh nhân, hơn nữa đúng là anh đã ăn bánh, hơn nữa rất bận, vì từ bệnh viện tới tiểu khu Nhã Trúc mất một chút thời gian, đúng là chẳng có thời gian mà thở.
Những việc mà anh nói đều là thật, chỉ là anh giấu đi những chuyện mà cô không hỏi tới. Vi Tiểu Bảo nói, phải nói chín câu nói thật là tấm đệm, sau đó nói một câu nói dối, như thế thì lời nói dối sẽ giống y như thật.
Mà chín câu nói thật đều không phải trọng tâm, chỉ có một câu nói dối mới là hố đen thực sự chứa đựng nhiều bí mật bên trong.
Cô đạp ga rồi lái xe về nhà, Dư Doanh phải về nhà trước Trình Tề và nằm ngay ngắn trên giường, để khi Trình Tề về, anh đã nhìn thấy vợ đang ngủ ngon lành.
Không biết vì sao, Dư Doanh có ý nghĩ muốn mau chóng đi dùng cơm cùng Lý Mạc Mai.
Trình Tề cúp điện thoại của Dư Doanh, đau đầu nghĩ đến việc nửa đêm rồi mà Lý Mạc Mai còn cảm thấy khó chịu, cứ bắt mình phải sang thăm. Thực ra anh không muốn đếm xỉa gì đến Lý Mạc Mai, nhưng cô thực sự là rất đau đớn. Lý Mạc Mai bị đau bụng kinh, nhất là hôm trời lạnh thì đau đến mức chết đi sống lại.
Trình Tề mang khăn y tế và ít thuốc cho Lý Mạc Mai, anh còn rang muối để cô đắp bụng, khi cô đỡ hơn anh mới ra về.
Những việc này khi còn trẻ, anh đã từng làm rất thuần thục cho cô, tất nhiên là khi anh đang theo đuổi cô.
Con người chỉ cần có ít tình cũ thì không thể nào từ chối được. Thực ra trong lòng anh cũng rất cảm khái, chỉ có điều anh cho rằng những việc này đã thành quá khứ, không cần thiết phải lôi ra để làm ảnh hưởng tới cuộc sống hiện tại.
Thực ra đàn ông hiện thực hơn đàn bà rất nhiều, bạn gái cũ là bạn gái cũ, có thể hoài niệm, thương nhớ và luyến tiếc, nhưng không có quan hệ gì với bản thân mình hiện tại.
Khi Dư Doanh gọi điện thoại tới, Trình Tề vẫn nói dối, anh không muốn giải thích quá nhiều, cũng không biết giải thích thế nào. Nếu một lời nói dối có thể bớt đi nhiều lời giải thích thì anh sẽ chọn nói dối.
Nguồn: waka.vn
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 29 tháng 5 năm 2015