Chương 26 Chuyện sư chú Đạo Lục
Năm ngoái, khi con gặp chú lần đầu ở chùa, chú đến chữa bệnh phải không?
Ừ.
Chú bắt đầu bị bệnh từ bao giờ?
Từ lúc đẻ ra đấy, mấy tháng đã bị co giật, như kiểu động kinh nhưng ra bệnh viện thì người ta bảo không phải động kinh mà cũng không tìm ra nguyên nhân. Mà cứ ở bệnh viện hàng tháng trời thì không có bệnh gì, bình thường. Mà cứ ra khỏi cổng bệnh viện thì lại giật.
Từ lúc mấy tuổi là bắt đầu đi bệnh viện ạ?
Mấy tháng đã bắt đầu đi...
Thế lúc mẹ chú có bầu, có bị suy dinh dưỡng hay bệnh gì không?
Không.
Chú có bị đẻ non không?
Không.
Đến lúc nào thì chú biết có điều gì đó khác lạ về bệnh của mình?
Từ bé đã biết, đến lớp 6, lớp 7 thì rõ hơn nhưng rõ nhất là năm lớp 10. Bắt đầu không kiểm soát được mình.
Mình có cảm giác là có ai kiểm soát mình hay là thế nào?
Mình cứ thấy... nói chung là khó hiểu. Thứ nhất tối không ngủ được, thứ hai là hay mơ linh tinh. Đầu tôi lúc nào cũng nóng như lửa! Có khi trời nắng chang chang mà cứ ra nằm ngoài trời í! Rồi cứ hâm hâm, suốt ngày một là đi lượn lờ, hai là đi bơi, tắm sông, tắm ao hồ. Cái hồi bị nặng, năm lớp 10, 11, 12, suốt ngày tôi bơi dưới nước. Tôi cũng không muốn nghĩ lại.
Thế ạ?
Tôi bị đày nhiều! Đày như địa ngục trần gian! Cái hồi đấy, tôi không hiểu tại sao mình lại bị như thế. Mình có làm việc ác đâu? Nhiều người nói là mỗi dòng họ phải có một người gánh nghiệp cho cả họ, phải đờ đẫn, ngu si, thần kinh. Tôi nghĩ chắc tôi thuộc loại đấy. (cười) Bà nội tôi năm ngoái năm kia còn bảo hay tôi lấy vợ đi, bà tôi bảo tìm ai cũng đơ đơ mà lấy, về hai vợ chồng đơ đơ với nhau. (cười) Đấy! Nhiều lúc nghĩ đau lắm nhưng mà cũng chẳng làm thế nào được!
Chú đã bao giờ có ý định tự tử chưa?
Nhiều chứ! Hồi xưa tôi cứ tưởng, một là tự sát, hai là chết trong nhà thương điên. Ngày xưa sợ lắm! Quẫn cô ạ! Cùng quẫn. Không còn một lối thoát.
Thế ạ?
Chán cực kỳ! Tôi cứ phải kìm chứ chán lắm! Cô bảo mười mấy năm cơ mà. Mười mấy năm như người mất trí thì chán thế nào? Mà mất trí hẳn còn đỡ vì họ không biết gì; không biết buồn! Tôi thì vẫn biết, sao lại đau thế? Có lúc tôi ước đây là một cái ác mộng, mở mắt ra nó lại bình thường! Nhưng có phải thế đâu? Bố mẹ tôi giờ không dám nghĩ lại cái chuyện quá khứ nữa. Sợ quá! Nghĩ đến cảnh ngày xưa kinh hoàng quá! Từ hồi vào đây là tôi bắt đầu quên đi rồi! Chứ trước chưa vào đây, tôi nhớ hết, biết hết, đau lắm! (cười) Trước chưa vào đây lúc nào tôi cũng nhớ, sao mình đau khổ thế? Tôi muốn đi tu để xả bớt nghiệp chướng đi mà cũng để kiếp sau đỡ khổ hơn.
Thế ạ?
Ngày xưa tôi có còn hy vọng gì đâu? Chạy chữa khắp nơi, xong có người chỉ đến đây. Hôm đến đây thì cô cũng biết đấy.
Vâng. Con nhớ khi lên thì nói chú đầu độc người ta...
Ừ, hồi đấy tôi là một thằng lêu lổng, chẳng học hành gì. Giống bọn thanh niên chơi bời bây giờ đấy.
Chú làm lễ xong chú có thấy đỡ hơn không? Các cái hiện tượng có mất đi không?
Nói chung tôi thấy khỏe lên dần dần. Kiểu mưa dầm thấm lâu.
Thế khi người ta lên nói những việc kiếp trước, chú có tin không?
Hôm đầu nghe tôi thấy lạ lẫm lắm, tôi nghĩ hay có khi là trò lừa? (cười) Tôi không tin lắm đâu! Trước đấy một thời gian tôi bị lừa nhiều quá rồi! Toàn thầy cúng lừa đảo! Dần dần đến đây, chứng kiến nhiều cảnh lên thì mới tin. Nhất là sau gặp các ngài vào bác Đạo Ngũ.
Đến giờ thì chú thấy việc tu hành của mình thế nào?
Giờ tôi cứ quét nhà, rửa bát, tụng kinh... Làm việc nhỏ thôi.
Hằng ngày chú dâng cơm các ban ạ?
Ừ cúng Phật cúng tổ. Quét chùa. Bao sái tượng Phật.
Lúc chú quyết định đi tu thì bố mẹ chú ủng hộ không?
Ủng hộ chứ!
Thế còn chú thì sao? Trước đấy chú có bao giờ nghĩ mình sẽ xuất gia không?
Lúc đấy tôi cũng băn khoăn nhiều vấn đề. Tôi chẳng thấy tôi có tài đức gì từ bé đến giờ, làm sao tu được. Đến thời điểm này thì tôi không tin được là tại sao mình lại may mắn đến được đây! Nói chung thầy cũng gần như sinh tôi lần thứ hai! Nhưng nhiều lúc tôi cũng phân vân, bảo không biết có tu được không. Sang năm thầy sẽ tổ chức đàn giới để thụ giới, nhưng mà tôi thấy mình chưa xứng đáng để làm tỷ khiêu. Tôi không dám thụ.
Chú muốn chờ thêm ạ?
Ừ. Các tổ ngày xưa, ở chùa mấy năm làm tịnh nhân, xong lại mấy năm làm tiểu, mấy năm làm sa di rồi mới thụ tỷ khiêu. Quá trình có khi phải chục năm í! Mình một năm đã thụ. Mà xuất phát điểm lại thấp.
Thế thì chú cứ từ từ. Chú đi con đường của chú. Con thấy đi tu mỗi người một hạnh. Ví dụ ông Nhị có cái dũng, ông Tam hiền lành, sư ông Nhất lại kiểu khắc khổ. Mỗi người có một cái hạnh thì mình...
Sao cô lại nhìn được cái đó?
Nhìn rõ mà chú.
Thế tôi hạnh gì?
Hạnh của chú ạ?
Hay tôi chưa có hạnh gì? (cười)
Có chứ ạ! Hạnh của chú là hạnh cần cù.
Thế à? Có lần có một vị lên bảo là tôi nghiệp chướng nặng nề, nhưng sau này lại là bậc chân tu. Nghe thế thì mình thấy, ờ thôi cũng được! (cười)
Cũng phấn khởi đúng không chú?
Ờ. Cũng có hy vọng là tu được. (cười)