Chương 30 Lấy chồng hay không lấy chồng?
AJ và tôi vẫn tiếp tục hẹn hò từ lúc tôi xuống Columbia. AJ giúp tôi dọn nhà sang Columbia, rồi sau đó, ngày nào, chúng tôi cũng nói chuyện, nhắn tin nhiều lần. Kỳ Giáng sinh đó, chúng tôi đi Costa Rica nghỉ từ Giáng sinh tới năm mới. Sang xuân, chúng tôi đi Paris và bàn kế hoạch đến hè sẽ cùng về thăm gia đình AJ ở Ấn Độ. Từ Paris về, AJ quyết định sẽ chuyển xuống Columbia với tôi. Anh sẽ làm việc bán thời gian cho trường đại học. Mức lương dĩ nhiên chỉ bằng một phần tư mức lương hiện tại của AJ vì các trường đại học không thể cạnh tranh nổi với các công ty ở thung lũng Silicon. Nhưng AJ bảo anh không cần tiền; anh đã kiếm đủ tiền để có thể nghỉ hưu từ bây giờ; anh cần một nơi làm việc chủ yếu để có thể tương tác với người khác và giữ đầu óc linh động.
Chuyện AJ đồng ý chuyển đi Columbia làm ngạc nhiên tất cả bạn bè của anh và thú thực làm ngạc nhiên cả tôi. Khi quyết định chuyển đi Columbia, tôi đã chuẩn bị tinh thần rằng tôi và AJ dần dần sẽ trở lại làm bạn bè.
Nhưng AJ cứ từ từ và rất bình thường giữ việc nói chuyện hằng ngày với tôi mà không tạo bất cứ áp lực nào. Anh cứ bình thường đặt kế hoạch xuống thăm tôi, rồi lại bình thường bàn kế hoạch đi Costa Rica và kế hoạch bỏ Silicon Valley để chuyển xuống Columbia.
“Thật sự, em ngạc nhiên là AJ sẽ chuyển xuống Columbia - tôi nói với Tanveer, bạn thân từ mấy chục năm nay của AJ - Anh ấy là người rất lý tính. Anh ấy không thích phức tạp và không thích rủi ro. Mà việc chuyển đi Columbia này thì quá nhiều rủi ro cho anh ấy.”
“Tất cả bọn chị đều sốc - Tanveer nói - Bất kỳ ai biết anh ấy đều sốc. AJ mà lại chuyển từ đầu này nước Mỹ sang đầu kia nước Mỹ vì một phụ nữ ư? Không ai có thể đoán được điều này. Nhưng mà điều đó có nghĩa là anh ấy rất yêu em. Việt, em đã làm được. Chỉ có em mới khiến AJ làm điều đó. Anh ấy thực sự yêu em đấy.”
Tanveer nắm lấy tay tôi, hai mắt sáng lên:
“Ôi Việt ơi, hãy làm đám cưới vào mùa hè này ở nhà chị” - Tanveer nói - “Chị sẽ nấu hết cho các em. Sẽ nấu toàn đồ Ấn Độ. Chúng ta sẽ mặc sari thật đẹp và nhảy múa. Sẽ thật là vui. Ôi, sẽ rất vui. Nhé nhé, làm đám cưới nhé. Làm đám cưới luôn đi.”
Nhưng tôi chỉ cười.
“Không không, em chưa nghĩ đến chuyện đó. Nghĩ đến việc lấy chồng trở lại vẫn làm em sợ. Cứ để AJ chuyển xuống chỗ em trước đã rồi tính tiếp. Thực ra thì có khác gì lấy nhau đâu.”
“Nếu không khác gì thì sao không lấy đi. Ôi, Việt, hãy lấy chồng đi. Chị bảo với AJ là đừng có để cô ấy chạy mất đấy.”
“Nhưng chị biết không, anh ấy thậm chí chưa bao giờ nói với em là anh ấy yêu em.”
“Đàn ông Ấn Độ là thế. Anh Maq nhà chị cũng thế. Họ chẳng bao giờ nói ra miệng nhưng họ sẽ bày tỏ thông qua hành động. Nếu họ yêu em, họ sẽ xem điều gì làm em hạnh phúc và họ sẽ làm tất cả để em hạnh phúc.”
Tôi biết chứ. Cách quan tâm của AJ là thông qua hành động. Anh chỉ cho tôi cách quản lý và đầu tư tài chính. Anh đọc và sửa tất cả những bài viết tôi gửi cho anh đọc góp ý - dù là bài báo khoa học, hồ sơ xin tài trợ nghiên cứu, thư giới thiệu, báo cáo công việc cuối năm, hoặc những email quan trọng. Anh mua vé để chúng tôi đi nghe hòa nhạc mặc dù anh thực ra không thích nghe nhạc. Ngày sinh nhật của tôi, anh gửi email nhắc mọi người bởi vì anh biết tôi không tổ chức sinh nhật và cũng không cho ai biết ngày sinh nhật của mình. Anh đưa tôi đi gặp những người bạn mà anh nghĩ có thể giúp tôi phát triển sự nghiệp. Anh đọc thấy bài báo nào nói về việc xuất bản sách ở Mỹ, hoặc sách hay có thể dịch sang tiếng Việt thì đều gửi cho tôi đọc. Anh chú ý cả những việc nhỏ mà tôi không để ý. Có lần, AJ bảo tôi:
“Anh thấy em cứ dùng thìa dĩa nhựa rồi vứt đi chứ không dùng thìa dĩa kim loại. Đồ nhựa này khó phân hủy lắm. Sẽ có hại cho trái đất.”
“Tại sao anh lại mặc định là em muốn làm hại trái đất nhỉ?”
“Thế lý do của em là gì?”
“Bởi vì em có mấy vết hàn răng bằng thiếc. Ăn thìa dĩa kim loại rất ghê răng. Mỗi lần ăn là em rùng mình.”
“Ồ, hiểu rồi.”
Mấy hôm sau, khi đi làm về, AJ đưa cho tôi một nắm thìa dĩa nhựa.
“Anh thấy cái này ở tiệc công ty hôm nay. Thìa dĩa nhựa này có vẻ chắc chắn hơn loại em hay dùng.”
Tôi có thể nói với AJ về bất cứ chuyện gì mà không bao giờ phải tự kiểm duyệt. Bất cứ chuyện gì không thể nghĩ ra, tôi có thể hỏi ý kiến AJ và anh sẽ cho tôi một lời khuyên sáng suốt.
“AJ, bài viết này của em hổ lốn quá. Không biết phải viết thế nào.”
“Hãy dùng nguyên tắc số 3. Hãy chọn 3 thông điệp mà em muốn truyền tải cho người đọc. Chỉ viết những gì phục vụ 3 thông điệp đó, ngoài ra thì cắt hết.”
“AJ, em không biết phải viết phần kết của cuốn sách này thế nào.”
“Thì viết ‘Hết’.”
“Nhưng nó vẫn chưa có cảm giác kết.”
“Em định nói gì với cuốn sách thì em nói; nói cho hết; nói xong thì là hết, đừng tạo cái kết.”
“Em không biết nên kể bao nhiêu về cá nhân mình trong cuốn sách này. Có những cái nói ra có thể có lợi cho người khác nhưng mà có thể có hại cho em.”
“Rút cục thì mọi người đều sẽ chết cả.”
“Thật ra nếu em biết chắc nó sẽ có lợi cho mọi người thì em cũng chẳng ngại nó hại em. Nhưng em không biết chắc nó có lợi hay hại.”
“Em không thể điều khiển kết quả đâu. Hãy viết thôi. Đừng nghĩ đến kết quả.”
“Người ta có thể nghĩ xấu hay nói xấu về em.”
“Em có biết điều gì xảy ra với người nghĩ xấu hay nói xấu về em không?”
“Không. Điều gì?”
“Cũng giống điều sẽ xảy ra với người nghĩ tốt và nói tốt về em thôi, về lâu về dài, tất cả đều sẽ chết. Kết cục dài hạn đều là thế. Không khác. Cho nên đừng để những kết cục ngắn hạn làm ảnh hưởng đến em.”
“Em nghĩ có lẽ em chẳng nên viết sách nữa. Đằng nào cũng thế. Thế giới này vô vọng. Không thể thay đổi được.”
“Thế thì lại càng phải viết. Phương tiện sẽ chính là giải pháp.”
“Chẳng được ích lợi gì.”
“Dĩ nhiên là chẳng ích lợi gì cho em. Nhưng mà có thể có ích cho người khác.”
“Dạo này em hơi béo.”
“Thế thì ăn ít tinh bột đi hoặc đi bộ nhiều hơn.”
“Việc của em nhiều quá.”
“Nguyên tắc số 7: Make a list! Make a list! Make a list!”
“Này, anh có nghĩ là nếu như không có ai nghĩ đến mình, nhớ đến mình thì sự tồn tại của mình chẳng có nghĩa gì không?”
“Không, ý nghĩ của mọi người thay đổi liên tục. Làm sao dựa vào đó được.”
“Thế ngay lúc này, ngoại trừ em đang nói chuyện với anh thì anh nghĩ là ai đang nghĩ đến anh?”
“Mẹ anh.”
Có buổi sáng, tôi nói với AJ:
“Em chính thức nguyền rủa thằng cha đó. Cầu cho chuyện xấu xảy ra với nó vì nó chuyên đi hại người. Cầu cho lão ấy phát phì và bị trĩ nặng.”
“Sao vừa sáng sớm em đã rủa người thế?”
“Em đâu có rủa người, em chỉ rủa cụ thể thằng cha đấy.”
“Đừng tự tạo nghiệp xấu cho em.”
“Nhưng cái này không tạo nghiệp xấu bởi vì em đâu có rủa lão ấy vì lợi ích của em. Em đang làm điều đó vì quyền lợi mọi người, nhân danh công lý và sự tử tế trên đời. Em đang chống lại cái xấu đấy chứ.”
“Cẩn thận với những thứ nhân danh. Em đâu có chống lại cái xấu, em đang trả thù thôi. Cứ để nghiệp của lão ấy tự vận hành là được rồi, em không cần phải tự rước nghiệp xấu cho em làm gì.”
“Em không hề trả thù mà em cũng không hề rước nghiệp xấu cho em. Em đang chiến đấu. Nếu ai cũng đứng bên lề không làm gì, để mặc cho cái ác hoành hành thì thế giới sẽ...”
“Ờ, anh thì chỉ nghe thấy rất nhiều giận dữ trong giọng nói của em.”
“Không phải giận dữ. Đấy là lửa. Một loại lửa rất sạch. Đây là lửa của đam mê, của dũng cảm, của quyết tâm chiến đấu với cái ác trên đời.”
“Em chỉ cần gửi những ý nghĩ tốt lành đến cho lão ấy và người khác là được rồi.”
Có khi tôi chỉ nói bâng quơ: “Không biết muốn ăn ít thịt đi thì có thể ăn rau gì có nhiều protein nhỉ?” mấy tiếng sau, cũng có khi vài hôm sau, khi tôi đã quên hẳn chuyện này, AJ gửi cho tôi những bài báo khoa học về các loại rau quả nhiều protein.
AJ lại còn rất chăm tự học tiếng Việt qua phần mềm Rosetta Stone. AJ chỉ biết một số từ và tự tìm cách ghép từ hoặc dịch theo kiểu tiếng Anh nên anh nhắn tin cho tôi bằng tiếng Việt bồi, có lúc chen vài từ tiếng Pháp thế này:
“Bạn thế nào?”
“Tôi mệt. Bạn thế nào?”
“Tôi cũng (Me too). Chúng tôi hãy nói chuyện.”
“Chúng ta.”
“Ừ, chúng ta hãy nói chuyện.”
*
“Ê, đang làm gì?”
“Tôi viết.”
“ Zee sách hai?”
“Ừ, de sách hai. Bạn làm gì?”
“Ngủ nhỏ ( tức là ngủ trưa ).”
“OK! Ngủ nhỏ ngon.”
*
“Columbia thế nào?”
“OK. San Jose thế nào?”
“Có nước của trời.”
“Hả?”
“Nước của trời.”
“À mưa.”
*
“Hey, hey!”
“Vì sao gọi tôi?”
“Linh tinh. Bạn đang làm gì?”
“Tôi xem Như thế nào tôi gặp mẹ của bạn ?”
“Cái gì?”
“How I met your mother (19) .”
“Bạn muốn FaceTime không?”
“OK. Tôi vệ sinh đã.”
*
“Chợ hôm nay đi lên, đi lên.”
“Không hiểu.”
“Market up, up.”
“Ồ.”
“Tôi đã mua áo cho bạn. Tôi sẽ gởi hình chụp cho bạn.”
“Hmm, tiếng Việt của bạn tốt đấy. Nhưng bạn nói tiếng miền Nam. Tôi nói tiếng Bắc.”
“Vì Google nói tiếng miền Nam.”
“OK, sau (Later!).”
“Sau.”
*
“Bạn ở đâu?”
“Tôi ở nhà cà phê (quán cà phê). Uống và đọc linh tinh. E tu?”
“Tôi viết.”
“Hôm nay sừng của bạn thế nào? Nhọn không?”
“Hả?”
“Quy tắc số 5: Mọc sừng. Are you horny? Are you sharp?”
“Không nhọn lắm.”
“Hãy mọc sừng! Grow horns!”
*
“Bạn làm gì bây giờ?”
“Đi ngủ. Sup (20) ?”
“Không. Tôi xem Bà khiêu vũ”.
“Bà nào khiêu vũ?”
“Bollywood dancing. Ok, bạn ngủ ngon.”
Nhưng tôi vẫn chưa sẵn sàng để ký giấy kết hôn lần hai. Có cái gì đó cứ dừng tôi lại.
“Em sợ à?” - một đồng nghiệp thân thiết ở khoa hỏi tôi.
“Không phải. Em cũng không biết nữa. Nhưng em chỉ thấy em chưa sẵn sàng bước trở lại vòng tròn hôn nhân.”
Thật sự, nếu muốn kết hôn trở lại, không có ai hợp với tôi hơn AJ. Nhưng tôi chưa sẵn sàng bước trở lại vòng tròn đó.