Căn phòng kín trước mắt -1-
Đã là mười giờ tối.
Aizaki Yasuyuki quay đầu lại, nhìn về phía Kai đang nằm dài trên ghế sô pha.
“Anh Kai à”.
“Sao thế?”.
“Vợ anh đêm nay có rảnh không?”.
“Hừm… Có”.
“Tôi mượn vợ anh được không?”.
“Được… Nhưng mà đi đâu?”.
“Khách sạn Love Love”.
“Thế hả…”.
Kai vừa hờ hững trả lời vừa từ từ đứng dậy, tiến lại gần cái bàn của mình rồi bắt đầu ấn số.
Khoảng mười lăm phút sau, Tomoko - vợ của Kai xuất hiện. Cô hai mươi tư tuổi, hơn Aizaki một tuổi. Có thể nói rằng ấn tượng duy nhất về cô là đôi mắt to đến mức hoàn toàn bỏ qua tỉ lệ mắt mũi thông thường. Tomoko là kiểu người xuề xòa. Tối nay cô cũng mặc một chiếc váy ngắn cùng áo thể thao rộng thùng thình, chân trần xỏ đôi xăng đan thấp. Trong mắt một người lúc nào cũng tưởng quần tất chính là làn da của phụ nữ như Aizaki thì cặp đùi trần và đầu gối xỉn màu kia lại có một sức hút kỳ lạ, nhưng đồng thời, chúng cũng có vẻ gì đó rất luộm thuộm.
Aizaki nháy mắt ra hiệu để thúc giục Tomoko, sau đó vừa đẩy mở cửa phòng vừa quay đầu nhìn lại.
“Tôi mượn nhé”.
Kai thì thầm “Vừa vừa phai phải thôi đấy” rồi lại lăn ra sô pha.
Chiếc ô tô con màu đỏ của Tomoko đậu phía sau ngôi nhà, im lìm nằm ngoài vòng sáng của cây đèn thủy ngân.
Bàn đạp côn xe đang “cần bảo dưỡng”. Dù có đạp chân ga bao nhiêu lần đi chăng nữa, động cơ cũng chỉ kêu ầm ầm chứ chẳng thể làm xe tăng tốc. Đến khi tăng tốc được thì đèn giao thông - như có ma ám - lại chuyển sang màu đỏ. Phanh ăn đến mức hệt như nó rất giỏi trong việc làm người ta phát cáu.
“Này, Aizaki”.
Ngồi trên ghế phụ, Tomoko vừa nhìn về phía trước vừa nói.
“Đêm nay chúng ta đi đâu thế?”
“Khách sạn Love Love”.
Bên trong chiếc xe chật hẹp đến mức khuỷu tay cũng chạm vào nhau, một bầu không khí nặng nề bao trùm.
“Nghe hay quá nhỉ, đến phải cạn lời”.
Tomoko nói với vẻ hậm hực rồi ngả ghế ra phía sau một nấc. Do xe đột nhiên lăn bánh nên cặp đùi quyến rũ nhưng luộm thuộm của cô bị nảy lên, nhuốm màu xanh của đèn giao thông.
Xe chạy trên quốc lộ hướng về phía đông, rẽ ở chỗ quỹ tín dụng rồi đi vào tỉnh lộ. Vượt qua những chiếc cửa cuốn màu xám của tuyến phố buôn bán đang bị gió đập, một dãy các khách sạn tràn đầy ánh sáng và màu sắc hiện ra trước khúc cua.
Trong số đó, khách sạn Love Love với hình ảnh một con tàu du lịch lộng lẫy vẫn nổi bật hơn cả. Theo tấm biển chỉ dẫn “Ô tô đi lối này”, chiếc xe rẽ về phía bên trái. Khi đi vào con đường trải sỏi, tấm biển “Đường vào dành cho ô tô” có dán các dải ni lông nhiều màu sắc khác nhau giống như trang trí cho lễ hội Tanabata hiện ra ngay phía bên phải. Tuy nhiên, Aizaki không đánh xe vào lối đó mà chạy dọc theo bức tường ngoài của khách sạn. Xe cứ thế đi thẳng. Đến khi chạy hết bức tường ngoài, anh đánh hết lái sang phải rồi đâm xe vào con đường đất nhỏ phía sau khách sạn. Aizaki tắt động cơ và đèn, đồng thời ngả ghế ra hết cỡ. Sau đó, anh nhanh chóng điều chỉnh góc độ của gương chiếu hậu để hình ảnh lối ra vào của một căn nhà cũ kỹ hai tầng nằm cách con đường trải sỏi tầm mười mét phản chiếu vào giữa gương.
Đây là dinh thự của thanh tra Oshida - trưởng nhóm sổ bốn của Đội điều tra số 1 chuyên về tội phạm bạo lực thuộc Sở cảnh sát tỉnh.
“Cậu phải đi đêm về vụ giết bà lão đó hả?”.
Aizaki “Vâng” một tiếng ngắn gọn rồi viết dòng chữ “Bắt đầu lúc mười giờ ba mươi hai phút” vào quyển sổ đi đêm cỡ B5.