-4-
… Ngốc thật.
Rio tự trách mắng bản thân.
Cô đã nhìn thấy “thói quen xấu của chú” trong ánh mắt của Mitomo. Trong khoảnh khắc, cô đã có cảm giác ấy, nhưng rỗi tự cho rằng mình đã nghĩ quá lên mà thôi. Ánh mắt thầy dịu dàng thế kia mà. Dù ngắm nhìn bao lâu đi chăng nữa, cô cũng không thấy chán. Sao cô lại lồng ghép hình ảnh của chú và thầy lại với nhau cơ chứ.
“Rio à, thầy muốn nhờ em giúp một chuyện được không?”.
Lúc thầy Mitomo nói ra câu này cũng là khi họ vừa uống xong tách trà thứ hai.
“Giúp ạ?”.
Rio hấp háy mắt.
“Ừ, giúp thầy sắp xếp lại một số tài liệu”.
“Vâng, để em giúp thầy ạ”.
“Có được không?”.
“Đương nhiên rồi ạ. Nếu em giúp ích được gì”.
“Thế thì may quá, vậy theo thầy qua đằng này nhé”.
Cả hai người cùng quay lại căn phòng kiểu Nhật, từ đó đi ra hiên nhà. Tiếng xăng đan đã cũ kêu loẹt quẹt, hai thầy trò vòng ra phía hàng rào. Băng qua khoảnh vườn được chăm sóc chu đáo sẽ đến một trà thất trong góc khuôn viên, cách đó một khoảng không xa là một căn nhà bê tông một tầng nhỏ nhắn, trông có vẻ ấm cúng.
“Đây, đây chính là thư viện của nhà thầy”.
Thầy Mitomo nói bằng giọng sặc mùi đùa giỡn.
“Thư viện ấy ạ?”.
Rio mừng rỡ hỏi, nhưng khoảnh khắc thầy Mitomo kéo cửa ra, nụ cười của cô tắt ngấm.
Có một cầu thang kéo xuống tầng hầm.
“Em bất ngờ à? Sách ở dưới tầng hầm đấy”.
“À, không sao. Em vẫn ổn”.
“Thế thì nhớ chú ý bước chân nhé”.
Thầy Mitomo bước đi thoăn thoắt nên Rio cũng không có thời gian để ngần ngại, đành tiếp tục bước xuống cầu thang cùng với đôi xăng đan ồn ào. Không gian hơi tối và cầu thang cũng rất dốc.
Sàn dưới tầng hầm được lót gỗ và rộng tầm hai mươi chiếu [22] . Giữa phòng đặt sô pha và bàn, ba mặt tường đều gắn kệ sách. Khó mà đoán được có bao nhiêu sách ở đây. Khi đưa mắt nhìn quanh một lượt, Rio thấy mồ hôi lạnh chảy xuống cổ áo. Tuy không nhiều nhưng cô bắt đầu có cảm giác buồn nôn giống như khi bị say xe.
… Không hay rồi, phải làm sao đây.
Rio rơi vào tình thế khó xử.
Thầy Mitomo vươn tay về phía kệ sách. Rio rất muốn ra ngoài nhưng sợ nói ra sẽ làm thầy mất hứng. Trong lúc đang cố gắng chịu đựng, mắt cô tối sầm lại vì khó chịu. Đầu cô tê rần.
Như nhận ra điều đó, thầy Mitomo đột nhiên quay người lại.
“Em sao thế?”.
“Xin lỗi thầy. Em thấy khó chịu một chút…”.
Rio định dợm bước tiến về phía sô pha thì bị mất thăng bằng, nhưng đúng vào lúc chấp chới, cô được thầy Mitomo ôm lấy.
Một bờ ngực rộng lớn và ấm áp.
… Không thể tin nổi. Chuyện này…
Rio nín thở.
Đúng là chuyện ngoài dự tính. Cô đã tưởng tượng ra đủ điều lúc gặp thầy: Hai người có nói chuyện hợp nhau không, cô có được thầy để ý không, có thể trở thành người yêu của thầy không… Dù vậy, Rio không hề nghĩ sẽ được ôm trong lồng ngực ấy ở ngay lần gặp đầu tiên thế này.
“Em có sao không?”.
“Dạ…”.
Cơn choáng váng dường như đã biến thành cảm giác dễ chịu.
Thế nhưng…
Như vậy là quá nhanh. Trong đầu Rio phát ra âm thanh cảnh báo.
Chỉ năm giây sau đó.
Rio cứ lặp đi lặp lại năm giây ấy, trực giác cô kêu lên khẩn thiết, cô dùng hai tay cố gắng đẩy thầy Mitomo ra. Nhưng…
Cơ thể hai người không tách ra. Lưng của Rio vẫn nằm trong vòng tay thầy Mitomo, vòng tay ấy trái lại còn dồn thêm sức, mạnh đến mức tiến gần đến ngưỡng “siết chặt” hơn là “ôm”. Không ngờ thầy ấy lại khỏe đến vậy. Sức mạnh ấy không hề có cảm giác yêu thương mà là thứ gì đó giống như tà ý…
Cái ôm chứa đựng yêu thương nhanh chóng biến thành nỗi đau đớn.
“Không…”.
Tiếng kêu đau đớn như muốn tắt lịm đi của Rio không đem lại bất cứ sự thay đổi nào. Áp lực tập trung vào một điểm trên lưng Rio ngày một mạnh lên, cơ thể của cô lấy đó làm điểm tựa, cố gắng phản kháng lại.
Cơn đau đã chuyển thành nỗi sợ hãi.
Vừa cố gắng lấy hơi, cô vừa ngước lên nhìn thầy Mitomo, nín thở.
Là ánh mắt của chú đang nhìn xuống cô.
“Để tôi yêu em”.
Giọng nói không chút ngần ngại âm vang khắp phòng.
“Không, cứu tôi với”.
“Chẳng phải vì muốn tôi làm thế nên em mới tới đây à? Còn trưng ra vẻ mặt ham muốn thế này”.
“Sao cơ? Không!”.
Thầy Mitomo cười lớn, đến hở cả lợi.
“Em đã lấy cả cái chết của bố mẹ mình ra làm cái cớ cơ mà? Tôi nhìn ra hết. Thích mua lấy sự đồng cảm của tôi à…”.
“Chuyện, chuyện đó…”.
Áp lực siết chặt sau lưng cô dần biến mất. Trong khoảnh khắc đó, Rio ngã mạnh xuống sàn nhà. Một cơ thể to lớn cưỡi lên cô, đầu gối giữ chặt mé sườn, bàn tay xé toang ngực áo.
Rio thét lên.
Cô vừa khóc vừa hét. Thế nhưng cơ thể cô đang dần mất đi sự phản kháng.
“Không, xin thầy. Không…”.
“Ồn quá đấy!”.
Mitomo vung tay đánh Rio, người đã gần như không còn khả năng chống trả.
Mắt vẫn mở lớn, Rio bất động. Tay và chân cô không còn nhúc nhích. Sự sợ hãi đã khiến cô rơi vào trạng thái tê liệt.
Quần áo bị lột xuống.
Mắt cô nhắm lại. Ít nhất cô đã muốn làm điều đó.
Mitomo lộ rõ bản chất. Không chỉ ánh mắt, mà giờ đây cả gương mặt hắn đã dần biến thành gương mặt của chú. Hắn giật phăng vòng cổ của Rio. Những viên ngọc trai lạch xạch lăn trên sàn nhà. Là di vật của mẹ…
Khoảnh khắc đó, gương mặt của hắn dần thay thế thành gương mặt của chú. Rio phát ra tiếng kêu đau đớn tột cùng.
Là khuôn mặt của cha.
Mồ hôi lấp loáng trên vầng trán cha, khuôn mặt đỏ bừng của ông đang nhìn xuống Rio.
Giọng của mẹ vang lên.
Đứa trẻ đó thực đáng sợ. Thật là một đứa trẻ khủng khiếp.
Mẹ đang nhìn chằm chằm Rio. Ánh mắt như nhìn một con mèo hoang.
Là vậy sao…?
Là lỗi của mình sao…?
Là do mình hư sao…?
Đột nhiên cô nhận ra sự thật.
Mẹ đã cố ý bẻ lái, lao sang làn xe ngược chiều.
Rio nhớ lại. Ngày tổ chức đám tang.
Hai chiếc quan tài màu trắng nằm cạnh nhau…
Cô đã thở phào nhẹ nhõm.
Ha ha ha, cảm giác vui vẻ từ từ dâng lên…
Tiếng gầm gừ của thầy Mitomo ong ong bên tai.
Cô còn nghe thấy cả thanh âm khác.
Là thanh âm của bản thân.
Chết đi! Đồ con gái như cô thì nhanh chết đi! Chết đi! Chết đi! Biến đi cho khuất mắt!