← Quay lại trang sách

-2-

Cơn say đã bay biến đi đâu mất.

Sakura và Kitazawa đang chúi đầu vào nhau ở chiếc bàn trong góc quán.

“Chánh thanh tra Kuraishi đã nói gì?”.

“Ông ta chỉ bảo một câu trong điện thoại là hãy giám định ADN cho cẩn thận”.

“Giám định cho cẩn thận… Thế là ý gì? Bên cậu đã giám định cẩn thận rồi mà?”.

Sakura nhíu mày. Anh nhìn sâu vào cặp mắt kính dày cộp kia.

Kitazawa tức giận.

“Đương nhiên là chúng tôi đã giám định cẩn thận rồi. Chúng tôi sử dụng phương pháp sao chép một số lượng lớn các ‘ADN tiểu vệ tinh’ được gọi là MCT118, sau đó đem đi giám định. 118 là gen di truyền vô nghĩa không tạo ra protein và có khác biệt rất lớn về vị trí giữa các cá thể nên cực kỳ hiệu quả trong việc nhận dạng cá nhân”.

“Lúc trước tôi cũng có nghe qua. Kết quả, đó là một trong số bốn trăm ba mươi lăm loại ADN và trong một triệu người mới có một người sở hữu. Nó lại trùng khớp với loại ADN của Fukami Tada-aki. Không có gì nhầm lẫn ở điểm này chứ?”.

“Không có gì nhầm lẫn cả”.

Tai Kitazawa đỏ phừng phừng.

Sakura vỗ tay một cái rồi nói.

“Vậy tại sao chánh thanh tra Kuraishi lại dặn là hãy giám định cho thật kỹ?”.

“Tôi cũng không biết”.

“Không biết ư? Cậu không hỏi lại viện trưởng à?”.

“Ông ấy nổi giận rồi cúp máy”.

“Viện trưởng ư?”.

“Ừ. Ông ấy bị nói cho vuốt mặt còn chẳng kịp, đến mức phải tăng xông ấy. Tôi thì chỉ là nhân viên bình thường thôi nhưng viện trưởng lại ở cấp thành viên hội đồng rồi”.

Sakura gật đầu. Ông ta có cấp bậc cao hơn các điều tra viên khác. Vả lại, xét trên phương diện công việc trong Viện, chuyện này còn liên quan đến danh dự của một nhà nghiên cứu nữa.

“Sau khi cúp điện thoại, viện trưởng đã trực tiếp đến hỏi trưởng phòng hình sự. Tuy nhiên trưởng phòng Tazaki cũng không biết gì”.

“Nói tóm lại, điều tra viên Kuraishi đã tự mình gọi đến Viện nghiên cứu khoa học pháp y?”.

“Có vẻ thế. Người trong Phòng hình sự đã gọi điện lại cho ông ta nhưng điện thoại lại reo trong ngăn kéo bàn”.

“Nhà riêng thì sao?”

“Vì không ai nghe máy nên bọn họ đã cử người đến nhưng điều tra viên không có nhà. Nghe nói ông ta lại đi uống như mọi đêm. Nếu vậy sẽ rất khó tóm được điều tra viên vì ông ấy thay đổi chỗ uống rượu hết lần này đến lần khác”.

Sakura khẽ thở dài rồi khoanh tay.

“Vậy phía Viện đưa ra kết luận như thế nào?”.

“Mọi người đã giải tán và định ngày mai sẽ hỏi lại điều tra viên”.

Sakura chán nản. Kiểu hành xử rạch ròi này đúng là phẩm chất của các nhà nghiên cứu.

Má mi Misuzu mang mồi nhậu đến.

“Vất vả quá hả?”.

“Không có chuyện đấy đâu”.

Mặc dù đã định trả lời nhẹ nhàng nhưng giọng điệu của Sakura vẫn có chút thô lỗ. Misuzu có lẽ đã nhìn thấu anh.

Sakura nhìn Kitazawa.

“Cậu nghĩ thế nào?”.

“Sao cơ?”.

“Về ý nghĩa trong lời nói của điều tra viên ẩy. Ông ta muốn bảo các cậu giám định lại ADN à?”.

“Tôi nghĩ không phải thế đâu. Có điều…”.

‘“Có điều’ cái gì?”.

“Nếu điều tra viên có ý như vậy thì chắc ông ấy muốn bảo chúng tôi hãy thử cả các phương pháp giám định khác xem sao”.

Sakura ngạc nhiên.

“Còn có phương pháp khác nữa à?”.

“Đúng thế. Có thể tiến hành giám định ADN HLADQα, nếu ở trung tâm nghiên cứu của Cơ quan Cảnh sát quốc gia thì còn có phương pháp TH01 nữa”.

“Cậu nói sao cho tôi hiểu được xem nào. Có nghĩa là, nếu giám định thêm một vài lần nữa thì tính chính xác sẽ cao hơn phải không?”.

“Đúng thế”.

“Tại sao lần này lại không làm?”.

“Tại vì… sau khi làm MCT118, bên giám định không trả lại các mẫu thử”.

Trong một triệu người mới có một người. MCT118 đã đưa ra kết quả xét nghiệm mang tính chất quyết định. Ngay sau đó Fukami Tada-aki cũng đã thú nhận toàn bộ, khiến cho căng thẳng trong đội điều tra hoàn toàn dịu đi.

Fukami là hung thủ thực sự. Sự tin chắc của Sakura không hề dao động. Cho dù khoa học pháp y có tiến bộ đến đâu đi chăng nữa, cũng không thay đổi được một điều rằng lời thú tội chính là “vua của các bằng chứng”. Chẳng cần mớm lời cũng như đe dọa. Khi nghe đến kết quả xét nghiệm ADN, Fukami đã tự thú. Đây đã không còn là vụ án khó khăn nữa. Biên bản điều tra cũng được ghi chép một cách suôn sẻ. Tuần sau, vụ án này sẽ được khởi tố lên viện kiểm sát địa phương và Fukami sẽ đứng trước vành móng ngựa.

Tuy nhiên…

Hãy giám định ADN cho cẩn thận.

Nếu đó không phải là câu nói của Kuraishi thì chắc chắn mọi người đã cười nhạo mà bỏ ngoài tai.

Kuraishi có một vị trí cực kỳ đặc biệt trong Sở cảnh sát tỉnh L. Ông có nhiều biệt danh như “Điều tra viên chung thân”, “Người dọn tử thi”, “Crisis Kuraishi”… Chính dáng dấp trông như xã hội đen và cách ăn nói gay gắt của ông đã khiến những người xung quanh không ưa. Một mặt Kuraishi bị cấp trên dò xét nhưng một mặt ông lại có nhiều người hâm mộ trẻ tuổi. Chẳng riêng gì người của bên giám định, không ít người trong đội hình sự cũng là những “học sinh” cuồng tín hay gọi ông là “hiệu trưởng Kuraishi”.

Không biết nên vui hay nên buồn khi Sakura đã không có cơ hội để xây dựng mối quan hệ sâu sắc với Kuraishi. Nói là anh lảng tránh thì đúng hơn. Kuraishi là mẫu đàn ông mà Sakura không thể chấp nhận theo bản năng. Dù chưa biết rõ chân tướng nhưng vẫn đặt ánh mắt nghi ngờ lên các hình ảnh đã được phóng đại, chính là thói quen của bên hình sự.

“Kitazawa… Cậu cũng là học sinh của trường Kuraishi hả?”.

“À không, tôi…”.

Kitazawa ngắc ngứ.

“Không phải là tôi đang điều tra đâu. Cậu cứ nói thật đi”.

“Mặc dù tôi đã được dẫn đi uống rượu mấy lần nhưng cũng chỉ có thế thôi”.

“Không phải là cậu đang mê mẩn ông ấy đâu nhỉ?”.

“Vì hiếm khi người của Viện nghiên cứu khoa học pháp y phải đến hiện trường vụ án lắm. Dường như tất cả mọi người đều biết đến sự xuất sắc của điều tra viên Kuraishi tại hiện trường”.

Đều biết đến sự xuất sắc tại hiện trường…

Đột nhiên Sakura trở nên mất bình tĩnh. Bản thân Sakura đã đến hiện trường nhiều tới mức phát ngán. Tại đây, tất cả những người có mặt đều dồn hết kinh nghiệm cũng như khả năng quan sát của bản thân để tìm kiếm manh mối. Thông thường, việc một người nào đó liên tục có những phát hiện đặc biệt là điều không thể xảy ra. Chẳng có bất cứ sự khác biệt nào giữa cảnh sát hình sự và chuyên viên giám định sau khi cả hai đều đã trải qua những kinh nghiệm cuộc đời nhất định. Đó là suy nghĩ của Sakura. Tuy nhiên, nếu tồn tại một người có con mắt dị thường khác với bọn họ thì…

Sakura rùng mình.

Hãy giám định ADN cho cẩn thận.

Anh cho rằng ông ta đã đưa ra kết luận gì đó nên mới nói như vậy.

Hãy giám định ADN để chứng tỏ rằng Fukami Tada-aki không phải là hung thủ thực sự…

Sakura ngay lập tức bác bỏ suy nghĩ ấy. Anh đang đi tìm ý nghĩa khác trong câu nói kia. Trán anh toát hết mồ hôi hột. Không ra. Dù có suy nghĩ đến mức nào đi chăng nữa, cũng không một gợi ý nào xuất hiện. Chắc chắn Kuraishi cho rằng Fukami “trong sạch”. Nếu không thì ông ta đã chẳng nói vậy.

Sakura bất ngờ đứng phắt lên.

“Kitazawa, hãy nói cho tôi biết quán quen của điều tra viên”.

“Gì cơ?”.

“Tôi sẽ thử đuổi theo. Tôi muốn hỏi ông ấy bằng mọi giá trong ngày hôm nay”.

“Tôi hiểu. Tôi sẽ chỉ đường cho”.

Sakura ấn tay ngăn Kitazawa đang định đứng lên.

“Mình tôi là đủ. Tôi muốn nói chuyện một đối một”.

“Cậu đi gặp Kuraishi hả?”.

Sakura vừa quay đầu lại thì Misuzu đã đứng khoanh tay chờ sẵn. Khuôn mặt bà nghiêm lại.

“Má mì biết à?”.

“Trước đây anh ta cũng từng đến đây mấy lần. Ánh mắt của anh ta thật đáng sợ. Lần đầu tiên gặp anh ta, chị có cảm giác như bị lột trần ra ấy”.