-5-
“Tôi xin lỗi vì đã làm phiền vào giữa đêm”.
“À, là cậu à? Có chuyện gì vậy?”.
“Gọi là chuyện’ cũng đúng, nói nôm na thì là việc của phóng viên đi đêm ấy ạ”.
“Ra thế. Vậy cậu lên nhà nhé? Nhưng vợ tôi đã về nhà mẹ đẻ ở Tokyo nên không mời trà được đâu”.
“À thôi, ở đây là được rồi ạ”.
“Nhưng đứng nói chuyện thi có hơi…”.
“Thực sự là không sao đâu ạ. Xin hãy cho tôi hỏi một chút về vụ tự sát bằng khí thải một tuần trước”.
“Cậu đang nhầm đó. Nhà của trưởng phòng hình sự ở bên cạnh mà”.
“Không, trưởng phòng cảnh vụ, tôi muốn hỏi ngài cơ”.
“Ý cậu là sao? Tôi không biết gì về vụ án cả”.
“Ngài đừng lảng tránh nữa. Người tự sát là cựu nữ cảnh sát của tỉnh L mà?”.
“Ai đã nói điều đó vậy?”.
“Tôi không thể tiết lộ nguồn thông tin. Mà thật ra tôi cũng nghe được từ nhiều nơi”.
“Chẳng lẽ cậu định viết bài về chuyện đó?”.
“Vậy là ngài đã thừa nhận rồi nhỉ?”.
“Tôi không biết gì cả”.
“Tôi hiểu rồi. Mời ngài xem báo ra buổi sáng ngày mai. Trên đó sẽ có bài viết về Machi Harue”.
“Đợi chút. Cô ấy làm cảnh sát chỉ có ba năm. Thậm chí cô ấy còn nghỉ việc từ mười năm trước. Viết về cô ấy dưới danh nghĩa là một cựu nữ cảnh sát thi hơi quá đáng đấy”.
“Đúng như ngài vừa nói. Tôi không có ý định sẽ viết tin về vụ tự sát của một người hiện tại không còn làm việc nữa. Tuy nhiên, nếu đấy là vụ giết người thì câu chuyện sẽ khác”.
“Ai đã nói điều đó vậy?”.
“Lại là câu hỏi này à? Kể cả không ai nói thì nhìn thôi cũng biết mà. Bên hình sự đang điều tra gắt gao lắm nhỉ”.
“Đó là một vụ tự sát. Chắc chắn luôn. Tôi đã gửi tài liệu điều tra đến Cục cảnh sát hình sự của Cơ quan cảnh sát quốc gia và nhận được câu trả lời rồi. Một trăm phần trăm đây là tự sát”.
“Thế tại sao điều tra viên Kuraishi lại nhấn mạnh là bị giết?”.
“Gã đó hơi dị đấy. Tôi không hiểu anh ta nghĩ gì. Nếu cậu muốn biết thì thử đến hỏi trực tiếp anh ta là được chứ gì?”.
“Mãi mà tôi không túm được ngài ấy. Ngài Kuraishi rất bận, cả việc công lẫn việc tư”.
“Cả điều mà cậu đang nghĩ, tôi cũng hoàn toàn không hiểu nổi. Rốt cuộc thì cậu muốn nghe gì từ một người của Phòng cảnh vụ là tôi?”.
“Tôi chỉ muốn hỏi xem việc điều tra theo hướng giết người lần này là do cảnh sát tỉnh L thực hiện hay chỉ đơn thuần là do điều tra viên ấy xử lý. Nếu đây là suy nghĩ của cảnh sát tỉnh L thì tôi định sẽ viết thành một bài báo”.
“Cậu vốn đã có câu trả lời rồi đúng không? Đó là sân chơi riêng của điều tra viên Kuraishi thôi. Năng lực điều tra của anh ta được đánh giá là rất xuất sắc, nhưng rõ ràng anh ta đã phạm sai lầm nghiêm trọng trong vụ lần này. Đó sẽ là vết đen lớn khiến sự nghiệp của anh ta bị hủy hoại. Sau khi trao đổi với giám đốc Sở, tôi dự định sẽ sớm miễn nhiệm anh ta khỏi vị trí điều tra viên Đội điều tra số 1”.
“Đó chỉ là suy nghĩ của ngài thôi nhỉ”.
“Tức là sao?”.
“Tôi đã quan sát tình hình của Phòng hình sự một tuần nay nên mới nghĩ thế này. Chắc chắn ai cũng cho rằng đó là một vụ tự sát. Ấy thế mà không một ai tỏ vẻ khó chịu khi đi thu thập thông tin. Ngài không thấy lạ sao?”.
“Ý cậu là anh ta được mọi người tin tưởng?”.
“Tất nhiên là có cả lý do đó nhưng lần này không phải vậy… Nói thế nào được nhỉ. Mặc dù tôi không thể trình bày rõ nhưng những người bên Phòng hình sự đều mơ hồ cảm nhận được ngài Kuraishi muốn làm gì. Họ thấu hiểu suy nghĩ của ngài ấy. Thậm chí, toàn phòng còn đoàn kết làm một. Nếu thay thế ngài Kuraishi vào thời điểm này, có lẽ ngài sẽ trở thành kẻ thù của cả Phòng hình sự đấy”.