← Quay lại trang sách

Chương 5 Hóa ra anh ta là… rồng?

Đổng Thiên Tâm xoa cổ, ngồi phịch xuống ghế sofa. Đầu cô vẫn ong ong, chẳng biết là do tức giận hay vì sợ hãi.

Thanh niên áo trắng ngồi đối diện, dáng ngồi thẳng tắp, cằm hơi hất lên, đôi mày vẫn nhíu lại cực kỳ giận dữ.

Lữ Ngọ sau khi nghe kể chi tiết chuyện “đóng gói” đêm qua, đầu đau như búa bổ, đành đội túi chườm đá, nằm bẹp trên ghế làm việc r.ên rỉ.

Thanh niên áo trắng lên tiếng: “Ngươi, tên là gì?” Đổng Thiên Tâm bực bội: “Đổng Thiên Tâm.” “Thiên Tâm, trung tâm trời đất, trái tim của mặt trời.” Thanh niên hừ một tiếng: “cái tên miễn cưỡng có được chút khí phách của họ Hoạn Long.” Đổng Thiên Tâm: “Này, cái gọi là ‘đổi’ rốt cuộc là ý gì vậy?” Thanh niên áo trắng: “Ngươi không biết sao?” Đổng Thiên Tâm: “Tôi cần phải biết à?” Thanh niên áo trắng phóng ngay ánh mắt sắc như dao về phía Lữ Ngọ. Lữ Ngọ lập tức nhảy dựng lên, nói lớn: “Họ Đổng, hậu duệ của Hoàng Đế, từ nhỏ đã có tài nuôi rồng. Trời ban cho khả năng thuần hóa rồng, nhiều rồng quy phục dưới trướng. Thuấn Đế sai họ nuôi rồng tại Đào Khâu, phong làm họ Hoạn Long. Từ đó mà có gia tộc Hoạn Long!” Đổng Thiên Tâm: “Ý là sao?” Lữ Ngọ: “Ý là, dòng họ Đổng các người từ thời xa xưa đã là những chuyên gia cao cấp trong lĩnh vực… nuôi rồng!” “Rồng?!” Đổng Thiên Tâm cao giọng đến vỡ cả giọng: “Rồng gì cơ?!” Lữ Ngọ điên cuồng ra hiệu bằng ánh mắt, Đổng Thiên Tâm bèn nhìn sang thanh niên áo trắng đối diện: “Chẳng lẽ là… anh ta?!” Thanh niên áo trắng ưỡn thẳng lưng, dáng vẻ càng thêm kiêu ngạo, nói: “Ta là Mang Trú, thuộc dòng chính tộc của tộc Chúc Long!” Đổng Thiên Tâm nhìn chằm chằm, nhìn hồi lâu rồi bỗng cười phá lên: “Ha ha ha ha ha! Chúc Long? Đừng đùa nữa! Hôm qua anh đã hiện nguyên hình rồi, chỉ là một chú mèo con xinh xắn. Cùng lắm thì cũng chỉ đáng gọi là… mèo rồng thôi ha ha ha ha ha!” Mang Trú giận dữ: “Hình dáng mèo kia chỉ là một phần hóa thân của ta! Hơn nữa, đó không phải mèo yêu, mà là thần thú viễn cổ Phi Phi… ” Đổng Thiên Tâm vỗ đùi cười: “Vô cùng đáng yêu!” “Ngươi dám cả gan! Tộc Chúc Long chúng ta là thần bán nhân, sao có thể để chữ ‘đáng đáng đáng đáng yêu’ làm ô uế danh tiếng chứ?!” Mang Trú gầm lên, nhưng vừa nói xong, hai chiếc tai mèo lông mượt đáng yêu bỗng “bùm bùm” mọc ra trên đầu anh ta.

Đổng Thiên Tâm: “Phụt! Ha ha ha ha ha ha ha!” Sắc mặt Mang Trú biến đổi, luống cuống che hai tai lại, ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống Đổng Thiên Tâm.

Lữ Ngọ suýt rớt cả mắt ra ngoài: “Đây là nguyên lý gì vậy? Tại sao tai mèo lại mọc ra trên đầu điện hạ Mang Trú chứ?!” Đổng Thiên Tâm cười đến mức thở không ra hơi, mãi một lúc sau mới dần bình tĩnh lại, cảm giác căng thẳng trong lòng cũng tiêu tan. Nhìn thanh niên với đôi tai mèo dễ thương trước mặt, cô không còn thấy anh ta đáng ghét nữa.

“Chẳng lẽ điều kiện để tôi nhận được tài sản thừa kế là phải làm ‘sen’* cho anh sao?”

Nửa đêm, 12 giờ.

Lữ Ngọ cuối cùng cũng rời đi sau một buổi tối náo loạn.

Đổng Thiên Tâm mệt mỏi rã rời, dọn dẹp bàn ăn xong, bước ra phòng khách liếc nhìn. Mang Trú vẫn đứng ở đó, giữ nguyên tư thế cũ, gương mặt cực kỳ u sầu như thể anh ta vừa đánh mất kho báu vàng bạc nào đó dưới lòng biển vậy.

“Phòng ngủ của anh ở bên kia.” Đổng Thiên Tâm tốt bụng nhắc nhở.

Mang Trú thậm chí không thèm liếc mắt nhìn.

Hừ! Nếu không phải vì khoản tiền một trăm triệu, cô đã chẳng thèm quan tâm đến anh ta!

Đổng Thiên Tâm bực dọc trở về phòng ngủ của mình. Phòng ngủ quá lớn, nối liền với cả phòng thay đồ và phòng tắm, lại còn có một ban công rộng lớn. Mặc dù rèm cửa đã được kéo kín, gió bên ngoài vẫn thổi rào rạt, làm cô cảm thấy thiếu an toàn.

Cô chui tọt vào chăn, cuộn tròn lại như con tôm, mở điện thoại lướt mạng.

[Bách khoa toàn thư Baidu: “Trong “Sơn Hải Kinh – Hải Ngoại Bắc Kinh” có ghi: “Thần của núi Chung, tên gọi Chúc Long, còn gọi là Chúc Âm, thân dài nghìn dặm, mặt người thân rắn, màu đỏ, sống dưới chân núi Chung. Khi mở mắt, trời sáng; nhắm mắt, trời tối. Thổi hơi tạo ra mùa đông, thở ra tạo thành mùa hè, không ăn, không uống, không ngủ, thở ra là gió.”] “Người này thật sự không ăn, không uống, không ngủ sao?” Đổng Thiên Tâm cảm thấy nhẹ nhõm, mỉm cười trước khi nhắm mắt: “Vậy chắc cũng không khó nuôi nhỉ…” Trong mơ.

Đổng Thiên Tâm thấy mình trôi nổi giữa mặt biển. Nước biển lạnh buốt đến tê người, sóng dữ dội đánh mạnh vào chân. Trên bầu trời đen kịt, sấm chớp không ngừng lóe sáng. Một con rồng khổng lồ màu đỏ sậm lao vút qua những tia chớp.

Ở nơi biển trời giao thoa, mây đen dày đặc cuồn cuộn dâng lên, một hòn đảo đen từ từ hiện ra. Con rồng đỏ lao về phía hòn đảo, nhưng đột nhiên một tia chớp từ trên cao giáng xuống, đánh trúng đuôi của nó. Con rồng rống lên một tiếng long trời lở đất… Đổng Thiên Tâm choàng tỉnh, tim đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Cô biết đó chỉ là một giấc mơ, nhưng mọi thứ quá chân thật, khiến cô toát mồ hôi lạnh.

“Đúng là không nên xem mấy thứ kỳ quặc trước khi ngủ…” Cô lầm bầm, lật người sang bên khác. Nhưng bất ngờ, cô phát hiện bên mép giường có bóng người. Cô giật bắn, ngồi dậy, chộp lấy cây gậy chống trộm bên cạnh, giữ chặt trước ngực.

“Ai đấy?!” Ánh sáng mờ nhạt bao phủ một gương mặt tái nhợt. Mang Trú ngồi bên mép giường, không nhúc nhích, mắt nhìn chằm chằm vào cô.

“Mang Trú!” Đổng Thiên Tâm phát điên: “Anh có biết hù người kiểu này sẽ chết người không hả?!” Mang Trú nhíu mày, giọng đều đều: “Thân thể của ta có hơi bất thường.” Lúc này, Đổng Thiên Tâm mới nhận ra Mang Trú đang đổ mồ hôi, môi nứt nẻ, trông rất mệt mỏi. Nhất là bụng anh ta phát ra tiếng “ục ục” không ngừng. Cô chợt nhận ra, tiếng sấm trong mơ thực chất là từ… bụng anh ta mà ra.

“Ơ…” Đổng Thiên Tâm lúng túng: “Có phải anh… đói không?” Mang Trú nghiêm mặt: “Ta đã trưởng thành hơn nghìn năm rồi!” “Hả?” “Chúc Long trưởng thành không cần ăn uống.” “…Có thể là anh ngủ lâu quá, ngủ đến đói rồi chăng?” “…” Tiểu kịch trường:

Trong giấc mơ của Lữ Ngọ: “He he he, cuối cùng thì Mang Trú điện hạ đã tỉnh dậy, he he he… Các vị liệt tổ liệt tông chắc hẳn cũng có thể yên nghỉ rồi, he he he…”