← Quay lại trang sách

Chương 27 Lồng Giam của Nữ Phụ

Đôi tay đang gõ bỗng dừng lại vài giây, rồi đưa lên lau mặt. Khi bắt đầu gõ lại, mu bàn tay đã ướt đẫm nước mắt.

Tạch, tạch, tạch tạch tạch… “Nói tôi không hiểu tâm lý khán giả nữ ư? Khốn nạn!” Tạch, tạch, tạch, tạch!

“Nếu không vì tiền thù lao, anh là cái thá gì cơ chứ!” Tạch tạch tạch! Tạch tạch tạch tạch!

“Mấy cái tư tưởng phong kiến rác rưởi, cả ngày chỉ xoay quanh đàn ông! Viết ra có mà bị khán giả phun nước bọt đến chết ngạt!” Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!

“Đúng là điên hết cả rồi!” Đổng Thiên Tâm chớp mắt, bỗng bật cười khúc khích.

“Cạch!” Ánh sáng lóe lên trước mắt, Đổng Thiên Tâm nhận ra mình đã quay lại phòng vẽ, đang ngồi chồm hổm dưới một chiếc bàn học lớn.

Cô có hơi ngẩn ngơ: Lần diễn thứ hai bắt đầu từ thời điểm này, nghĩa là nút thắt quan trọng là lúc Chu Lang Thần và Nguyễn Nguyệt lần đầu gặp mặt…Không đúng! Phải là lần đầu Nguyễn Nguyệt gặp Thượng Quan Hoán Nhiên mới đúng!

Đôi giày thể thao lại một lần nữa dừng trước bàn, Chu Lang Thần cúi xuống, nghiêng đầu nhìn Đổng Thiên Tâm cười: “Bạn học này, lại chui xuống bàn nữa à?” Lời thoại vừa thốt ra, cả Đổng Thiên Tâm và Chu Lang Thần đều ngây người.

Chu Lang Thần: “Hả? Tại sao tôi lại nói ‘lại’?” Đổng Thiên Tâm: Cái quái gì vậy???” Chiếc bàn lớn trên đầu “vù” một tiếng bị nhấc bổng lên, Mang Trú chỉ dùng một tay nâng bàn lên, mặt đầy khó chịu: “Lại chỗ này nữa hả?” Chu Lang Thần buột miệng: “Wow, anh hùng này, lại đến sao? Không mệt à? Ủa?” Anh đưa tay che miệng: “Sao tôi lại nói từ ‘lại’?” Cơ hội tốt!

Đổng Thiên Tâm chui ra khỏi gầm bàn, hét lớn: “Mang Trú, chặn Chu Lang Thần lại!” Mang Trú phản ứng nhanh như chớp, lấy chiếc bàn lớn “Rầm” một cái úp thẳng lên Chu Lang Thần.

Trình Nam Phong vừa bước vào phòng, theo sau là Nguyễn Nguyệt. Đổng Thiên Tâm lao thẳng về phía Trình Nam Phong, khiến anh ta giật mình, thò tay muốn bắt lấy cô, hét lớn: “Vệ sĩ!” Quả nhiên, vệ sĩ xuất hiện, nhưng lại chính là Mang Trú đang đeo thẻ tên “Vệ sĩ A”. anh ta túm lấy Trình Nam Phong. Đổng Thiên Tâm nhanh chóng lách qua, tiện tay giật lấy một tờ giấy vẽ, đứng thẳng người, cúi chào rồi giơ tờ giấy lên cao: “Nhà thiết kế Nguyễn, tôi là fan của cô! Cho tôi xin chữ ký nhé!” Nguyễn Nguyệt ngẩn người mất ba giây: “Tôi?” Đổng Thiên Tâm điên cuồng gật đầu, ánh mắt sáng rực đầy chân thành.

“Tại sao?” Nguyễn Nguyệt ngơ ngác: “Chúng ta…đã gặp nhau chưa?” Đổng Thiên Tâm: “Tôi tuy chưa gặp cô ngoài đời, nhưng tôi đã từng xem bản thiết kế của cô! Khoảnh khắc ấy, tôi như nhìn thấy bầu trời rộng lớn vô tận, vũ trụ mênh mông. Thiết kế của cô thật bao la, thật vĩ đại, đúng là đỉnh cao mà tôi luôn khao khát!” Những lời khen ngợi này Đổng Thiên Tâm nói với tất cả sự chân thành…bởi lẽ lúc đó, bản thiết kế của Nguyễn Nguyệt quả thật mang một lớp filter giấc mơ như bầu trời sao.

Nguyễn Nguyệt: “Thật…thật sao?” Đổng Thiên Tâm kiên định gật đầu.

Những bản thiết kế bị niêm phong trong ngăn kéo, vốn không có cơ hội xuất hiện trong lần diễn giải đầu tiên, chỉ được phát hiện khi Cát Dương Chỉ Chỉ mang đến bản mô tả nhân vật gốc. Khi ấy, Đổng Thiên Tâm mới nhận ra sự tồn tại của chúng. Đó là những bản phác họa về thiết kế ban đầu của biên kịch dành cho nhân vật Nguyễn Nguyệt.

“Con người trong những bản thiết kế đó mới chính là con người thật của cô.” Đổng Thiên Tâm cất tiếng khẳng định.

Nguyễn Nguyệt mỉm cười rạng rỡ, ánh mắt lấp lánh, tựa như những vì sao trong bầu trời đêm. Hoa bách hợp xung quanh cũng đồng loạt bung nở, nữ phụ Thượng Quan Hoán Nhiên chính thức xuất hiện.

Lần này, Thượng Quan Hoán Nhiên không đeo kính đen và ánh mắt dường như cũng không dừng trên Trình Nam Phong. Mà có vẻ tò mò nhìn Nguyễn Nguyệt, cất giọng: “Tôi nghe nói công ty của anh Trình vừa có một nhà thiết kế trẻ tuổi rất có tài năng, tuổi tác chắc tầm ngang tôi. Là cô phải không? Cô tên là…Nguyễn…Nguyệt…” Những chữ cuối cùng bỗng dưng trở thành âm thanh méo mó lạ kỳ, giống như tiếng rè rè chói tai. Một khung đen lớn từ từ rơi xuống từ trên không, bên trong là những gợn sóng màu đen quái gở. Đổng Thiên Tâm nhìn kỹ, kinh hoàng nhận ra những gợn sóng đó được tạo thành bởi vô số ký tự nhỏ li ti như bầy ruồi muỗi: [”Trà xanh”…“giành đàn ông”…“bạch liên hoa”…“cạnh tranh nữ giới”…“cãi vã”…“hắc hóa”…“điên rồ”…] Ánh mắt của Thượng Quan Hoán Nhiên đột nhiên trở nên sắc lạnh, giọng điệu cũng thay đổi: “Chỉ là một kẻ tốt nghiệp từ cái đại học hạng xoàng mà cũng xứng đáng vào công ty của anh Trình? Đúng là kẻ lừa đảo!” Không ổn rồi!

Đổng Thiên Tâm kinh hoàng kêu lên: “Mang Trú! Mau…” Một cơn gió mạnh lướt qua tai. Mang Trú lao tới, tung cú đá xoay người điêu luyện, bốp, khung đen bay văng ra xa. Mang Trú quay lại, ánh mắt kiêu ngạo: “Cô muốn làm gì?” Đổng Thiên Tâm nuốt lại câu “ném khung đen đó đi” vừa định thốt ra, còn chưa kịp giơ ngón cái khen ngợi, thì Mang Trú đã chộp lấy cổ tay cô, hạ giọng: “Không ổn! Cẩn thận!” Lúc này, Đổng Thiên Tâm mới nhận ra kể từ khi Mang Trú đá văng khung đen, cả thế giới bỗng dưng ngừng lại. Ngoại trừ cô và Mang Trú, tất cả các nhân vật khác…Nguyễn Nguyệt, Thượng Quan Hoán Nhiên, Trình Nam Phong…đều nhạt màu đi, đứng bất động tại chỗ, giữ nguyên tư thế và biểu cảm từ giây phút trước, giống như những nhân vật  giấy thật sự.

Khung đen vỡ vụn, những ký tự kỳ dị bên trong trào ra, xoay tròn trên không, rồi cố gắng áp sát Thượng Quan Hoán Nhiên.

Mang Trú vung tay, rút ra chiếc muỗng sắt từ trong tay áo, cơ thể xoay chuyển như cơn gió lốc. Ánh sáng lóe lên từ muỗng sắt, từng ký tự kỳ dị bị nghiền nát thành các nét bút bay tán loạn khắp nơi, tạo nên một cảnh tượng đầy huyên náo.

Trong khi đó, Đổng Thiên Tâm cũng không ngồi yên. Cô lập tức vác Thượng Quan Hoán Nhiên lên vai…ơn trời, nhân vật lúc này không chỉ trông như giấy, mà còn nhẹ như giấy, vác lên dễ như bỡn…nhìn quanh tìm chỗ ẩn náu. Đảo mắt một vòng, cô nhìn thấy Chu Lang Thần vẫn đang ngồi nép dưới chiếc bàn gỗ lớn.

Tốt rồi!

Cô lao tới, định đá văng Chu Lang Thần ra để dành chỗ, nhưng… “Uầy!” Chu Lang Thần ngẩng đầu lên, vẻ mặt bất mãn: “Này bạn học, sao cô chơi xấu vậy?” Đổng Thiên Tâm sững lại: “Anh vẫn còn ý thức sao?!” Chu Lang Thần liếc nhìn Thượng Quan Hoán Nhiên đã hóa giấy, cười khổ: “Tôi cũng muốn không có đây…” Đổng Thiên Tâm mừng rỡ, nhét Thượng Quan Hoán Nhiên vào gầm bàn, sau đó chui vào theo. Bên trong, cô và Chu Lang Thần ngồi chật chội, đầu gối chạm đầu gối, tuy hơi bí bách nhưng tạm ổn.

“Anh tỉnh lại từ khi nào vậy?” Cô hỏi.

Chu Lang Thần thở dài: “Đại khái là từ khi lần đầu thấy cô.” “…Câu thoại này nghe hơi sến sẩm đấy.” Chu Lang Thần cười khổ: “Tôi nói thật mà…Ôi trời!” Một tia sáng bạc xẹt qua suýt trúng đầu anh ta, cắm sâu vào chân bàn. Là chiếc muỗng sắt của Mang Trú, trong lòng muỗng còn dính nửa ký tự, trông như chữ “trà”, nửa còn lại đã vỡ vụn rơi đầy đất.

Chu Lang Thần tròn mắt, cổ họng nuốt khan một cái.

Chiếc bàn gỗ lại bị nâng lên, lần này là do Mang Trú dùng một tay đẩy bay. Y lạnh lùng nhìn hai người, mặt không biểu cảm: “Các anh tìm được chỗ trốn thoải mái nhỉ.” Đổng Thiên Tâm thò đầu ra, thấy những ký tự quỷ dị đã biến mất, mừng rỡ: “Thắng rồi sao?” Mang Trú nhướng mày: “Mấy thứ tà linh cỏn con này, tất nhiên chỉ là chuyện nhỏ đối với ta.” “Tôi nghĩ anh nên bớt lướt mạng đi, hệ thống ngôn ngữ của anh đã rối tung cả rồi.” Đổng Thiên Tâm kéo Thượng Quan Hoán Nhiên ra, đặt cô ngay ngắn, nhưng cô vẫn chưa hồi phục. Phía Trình Nam Phong và Nguyễn Nguyệt cũng như vậy. Toàn bộ thế giới vẫn đang đóng băng trong thời gian.

“Tại sao chứ?!” Đổng Thiên Tâm nắm vai Thượng Quan Hoán Nhiên, lay mạnh, trông y hệt một nhân vật nữ chính sắp sụp đổ trong phim tình cảm: “Tại sao không mở mắt nhìn tôi một lần chứ?!” Mang Trú cảnh giác nhìn xung quanh. Đột nhiên, anh giật mạnh Đổng Thiên Tâm về phía mình.

Ở chỗ Thượng Quan Hoán Nhiên, cô bất ngờ động đậy, ánh mắt dần dần sáng lên, tia sáng ấy lan rộng ra khắp cơ thể. Toàn thân cô chìm trong quầng sáng ấm áp, váy tung bay, tóc dài lượn sóng, trông như một nữ thần sắp cất cánh bay đi.

Đổng Thiên Tâm nhìn ngẩn ngơ. Khuôn mặt của Thượng Quan Hoán Nhiên trong ánh sáng dần thay đổi, như đang lột bỏ đi lớp vỏ hào nhoáng, để lộ chân dung thật sự. Tuy nhiên, Đổng Thiên Tâm vẫn không nhìn rõ. Cô chỉ cảm thấy đôi mắt trước mặt thật đẹp, thật rực rỡ.

Thượng Quan Hoán Nhiên khẽ mỉm cười, thân hình nhẹ nhàng lướt tới, rồi cúi chào Mang Trú.

Mang Trú thoáng biến sắc, buông tay khỏi Đổng Thiên Tâm.

Đến thời khắc này, Đổng Thiên Tâm đã sớm đoán ra lý do thực sự cho lần xuyên qua này. Không phải do oán khí của khán giả, cũng chẳng phải cuộc chiến của fan hâm mộ, mà chính là “nguyện lực” của kẻ đã tạo nên thế giới này…biên kịch Ôn Thuần.

Còn “Thượng Quan Hoán Nhiên” trước mắt, hẳn chính là hóa thân của Ôn Thuần.

“Nguyện vọng của cô là gì?” Đổng Thiên Tâm cất lời hỏi.

“Thượng Quan Hoán Nhiên” chỉ lắc đầu, rồi nhẹ nhàng ôm lấy Đổng Thiên Tâm. Giọng cô dịu dàng như ngọn gió thanh khiết: “Phần sau, giao lại cho cô rồi.” Đổng Thiên Tâm ngớ người: “Hả?” Thân thể “Thượng Quan Hoán Nhiên” dần hóa thành ánh sao lấp lánh, tan biến trong gió.

[CUT!!] Một giọng nam nghiêm khắc lại vang lên như tiếng sấm.

Chân Đổng Thiên Tâm mềm nhũn, trước mắt tối đen rồi bừng sáng. Một tiếng “cạch” vang lên, cô đứng trong một căn kho cũ kỹ.

Không gian chỉ có hai ô cửa sổ nhỏ hẹp, bên ngoài là màn đêm đen kịt.

Trong không khí tràn ngập bụi bặm và mùi hăng hắc của dầu máy. Dưới đất ngổn ngang mảnh vỡ thủy tinh, tàn thuốc lá, vỏ hạt dưa, túi rác, cùng những viên gạch vỡ.

Ở giữa phòng, Nguyễn Nguyệt bị trói chặt vào một chiếc ghế gãy, tóc tai rối bù. Trán và gò má chi chít vết trầy xước, khóe miệng rớm máu, đôi mắt đỏ rực còn hơn máu, gào thét khản giọng: “Vì sao?! Vì sao cô lại đối xử với tôi như vậy, Thượng Quan Hoán Nhiên?!” Hả hả hả?!

Đổng Thiên Tâm bàng hoàng tột độ, vội quay đầu lại, trông thấy bóng mình phản chiếu trong khung cửa kính.

Gương mặt vẫn là cô, nhưng diện mạo đã thay đổi.

Tóc dài buông xõa đến thắt lưng, váy đen dài chấm gót với đôi bốt Martin đế dày. Gấu váy thêu ren tinh xảo, phức tạp.

Trên đỉnh đầu xuất hiện một bảng tên nhân vật mới tinh: [Thượng Quan Hoán Nhiên (Phiên bản Hắc Hóa)]