Chương 56 Một người không đủ, hàng triệu người thì sao
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú nắm tay nhau, vận dụng gió và chú thuật để truyền ánh sáng ấy đi. Dưới sự hòa nhịp của giọng hát Thẩm Ước, ánh sáng nguyện lực lan tỏa khắp vùng biển, hòa cùng những tinh linh dưới đại dương. Cả vùng biển chợt hóa thành dải ngân hà rực rỡ.
Tiếng hát của các tinh linh biển chuyển sang giai điệu tươi vui, ngập tràn hy vọng. Bất ngờ, toàn bộ nguyện lực hội tụ thành một vòng xoáy khổng lồ trên mặt biển, rồi bùng nổ, nhô lên một khối cầu băng xanh.
Đổng Thiên Tâm và Mang Trú bay sát lại, thấy bề mặt khối cầu có những hoa văn đen xù xì, đó chính là lớp oán khí đông cứng.
Các tinh linh biển kêu lên thảng thốt, những tia nguyện lực rung chuyển quanh đó. Mang Trú đưa mắt nhìn Đổng Thiên Tâm.
Đổng Thiên Tâm gật nhẹ đầu, tiến đến gõ hai cái lên lớp vỏ: “Hiểu Hiểu, về nhà thôi.”
Vỏ băng vang lên tiếng “rắc”, nứt ra một kẽ hở. Ánh sáng nguyện lực lách vào, làm tan chảy những mảng oán khí đen. Lớp vỏ rơi ra từng mảnh, để lộ Đới Hiểu Hiểu đang cuộn mình ở bên trong.
Cô bé ôm chặt đầu gối, mắt nhắm nghiền, linh hồn tỏa ra ánh sáng yếu ớt trong gió biển.
Đổng Thiên Tâm cưỡi gió lại gần, ôm cô bé vào lòng, vỗ về nhẹ nhàng như dỗ dành em nhỏ.
Cô bé mở mắt, trong ánh nhìn phản chiếu, hàng triệu đốm sáng nguyện lực như muôn vì sao đồng thanh cất tiếng.
Đổng Thiên Tâm xoa đầu cô: “Theo dự báo thời tiết, mai trời sẽ rất đẹp. Về nhà ăn sáng với mẹ nhé?”
Cô bé mỉm cười, khẽ gật đầu. Cơ thể cô bé lập tức tan thành một chùm sáng dịu dàng.
Mang Trú niệm chú dẫn hồn. Các tinh linh biển xếp tay nhau thành con đường ánh sáng trở về, đưa phách nhỏ kia về phía thành phố Bách Đảo, rồi biến mất khỏi tầm nhìn.
Đổng Thiên Tâm nín thở nhìn màn hình điện thoại, thấy Nguyệt Hạ mở cửa sổ phòng bệnh. Ánh sáng linh hồn bay vào, Tiểu Hoa đỡ lấy, cùng bốn cây đá nhỏ hợp lực đưa chùm sáng vào đỉnh đầu Đới Hiểu Hiểu.
Ngay khoảnh khắc then chốt, điện thoại đột ngột tắt màn hình.
Đổng Thiên Tâm lo lắng vừa gõ vừa lắc: “Hết pin rồi? Mất sóng à? Cát Dương Chỉ Chỉ đâu? Chúng ta phải mau quay về thôi… ”
Bất ngờ, Mang Trú ôm chặt eo cô, lướt vút lên cao và dựng một kết giới khổng lồ quanh cả hai.
Ánh sáng rực rỡ nơi biển khơi bất ngờ vụt tắt, tựa một vùng biển chết.
Gió thổi lạnh lẽo bên tai, mang theo mùi hôi thối nồng nặc.
Đổng Thiên Tâm giật mình: “Đó là oán khí sao?”
Mang Trú đáp, giọng nghiêm trọng: “Không, đây là tà khí.”