← Quay lại trang sách

PHẦN III - Chương 1

Việc ông Quang bị cách chức, truy tố về tội cố ý làm trái những nguyên tắc, chính sách, chế độ quản lý kinh tế của Nhà nước, gây hậu quả nghiêm trọng, nổ ra như một tiếng sét bất ngờ, kéo theo sau đó hàng loạt những sấm chớp, mưa gió ào ào ập đến. Trong thời gian chờ ngày ra tòa trả lời về những sai phạm của mình, ông được tại ngoại, nhưng hàng ngày đều phải vào cơ quan để làm kiểm điểm và trả lời những câu hỏi điều tra của công an. Các kết luận của thanh tra đều khá rõ ràng, với đầy đủ chứng cứ. Nếu những lời giải thích của ông Quang về các sai phạm cùa mình mà không đủ sức thuyết phục, thì thật khó mong ông sẽ thoát được cảnh tù tội.

Hằng chỉ biết chuyện gì đã xảy ra với ba mình vào buổi sáng các báo bắt đầu đăng những thông tin đầu tiên về vụ án. Lúc cô đến trường thì mọi việc đều êm ả, nhưng gần cuối giờ ra chơi, gặp Hằng ở hành lang, Minh đi lướt qua cô và nói thật nhanh:

- Thầy mới đọc báo sáng nay, xin chia buồn cùng em.

Nét mặt và giọng nói của Minh đều lạnh tanh. Mặc dù chính anh cũng hết sức bàng hoàng trước cái tin mình vừa được đọc trong mấy tờ báo ở phòng giáo viên. Anh như không tin ở mắt mình. Ba của Hằng bị cách chức, truy tố? Sao lại có thể như vậy? Nga, cô giáo dạy môn Sinh, cũng đến hỏi Minh, lúc anh đang ngồi thẫn thờ trước tờ báo:

- Hình như ông Quang này là ba của con Hằng lớp anh chủ nhiệm phải không?

Minh lẳng lặng gật đầu. Nga chỉ nhìn anh một cái nhìn đầy ý nghĩa, rồi bỏ đi nơi khác.

Hằng ngơ ngác khi nghe Minh nói. Cô chẳng hiểu gì cả. Rồi sực tỉnh, cô bước vội theo Minh:

- Thầy, thầy vừa nói gì vậy?

Minh sửng sốt nhìn Hằng:

- Em chưa biết gì hết à?

Hằng nhẹ gật đầu, mắt nhìn lại Minh đăm đăm, chờ đợi.

Minh thận trọng nói:

- Không biết là có chính xác hay không, nhưng các báo vừa đưa tin là ba của em đã bị cách chức...

Suýt chút nữa thì Minh đã đưa tay ra đỡ Hằng, vì thấy người cô chợt lảo đảo như muốn ngã. Nhưng Hằng đã gượng đứng được. Mặt tái xanh, cô chậm chạp bước đến đứng tựa lưng vào bệ lan can ximăng, hai mắt vẫn cứ nhìn Minh. Minh thở dài, liếc quanh rồi nói thật nhỏ:

- Anh rất tiếc không làm gì được cho em. Em gắng giữ gìn sức khỏe, đừng buồn phiền quá.

Minh bỏ đi rồi, Hằng vẫn đứng im tại chỗ một lúc lâu, cho đến khi tiếng trống báo vào học lại vang lên, cô mới hơi định thần được. Ba bị cách chức? Tại sao? Chắc phải vì một tội nặng lắm? Ba của mình! Tội gì vậy? Cô bất lực đưa mắt ngó về phòng giáo viên. Trong đó có những tờ báo. Nhưng cô không đủ can đảm đi đến đó, không đủ can đảm cầm lấy chúng.

Vừa bước vào lớp, Hằng hiểu ngay là mọi người đều đã hay biết về chuyện của ba mình. Cả lớp im phăng phắc. Hơn bốn mươi cặp mắt cùng nhìn thẳng vào cô. Những ánh mắt tò mò, những ánh mắt xót xa, và cả những ánh mắt hả hê. Nào, cô Hằng lớp trưởng, con gái của một ông giám đốc tội lỗi, từ nay cô không còn hơn gì chúng tôi nữa nhé! Tưởng gì! Hóa ra gia đình cô có tốt lành gì đâu!

Hạ chồm người qua nắm chặt lấy tay Hằng, lúc cô vừa ngồi xuống, thầm thì:

- Bình tĩnh đi Hằng. Tụi tao lúc nào cũng là bạn mày.

Hai tờ giấy của Hân và Hoa cũng được vội vã chuyền xuống, với mấy chữ nguệch ngoạc: “Đừng mất tinh thần Hằng ơi!”. “Can đảm lên Hằng. Chút nữa tao dẫn đi ăn chè!”

Những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống. Hằng gục mặt vào hai vòng tay, lặng lẽ khóc. Cho mẹ, cho ba, và cho cả mình.

Thầy Phát dạy môn Anh văn, đứng trên bục giảng, nhìn Hằng bằng cặp mắt thương xót. Nên cho em ấy về? Hay cho lên nghỉ ở phòng y tế để em ấy tạm qua được cú sốc này? Tội nghiệp Hằng! Nếu bậc cha mẹ nào cũng biết nghĩ đến con cái, có lẽ cuộc sống này sẽ bớt hẳn đi những điều xấu xa.

Thầy Phát bước xuống, đi đến đặt nhẹ một tay lên vai Hằng:

- Hằng, em nên về nhà nghỉ. Thầy sẽ cho Hạ về với em.

Thầy Phát nhìn Hạ, gật đầu. Cô se sẽ thu xếp cặp vở cùa mình, rồi của bạn. Hằng đi theo bạn như một cái máy. Lúc ấy, ở khu vực cuối lớp chợt vang lẽn một tiếng cười thật khẽ, nhưng mọi người đều nghe. Rồi tiếng Ngôn thì thầm với Trinh ở dãy bàn bên cạnh:

- Tội nghiệp lớp trưởng của mình quá hén Trinh!

Trinh chắc lưỡi:

- Ừ, tội nghiệp thiệt đó! Thấy thương quá à!

Gần như cả lớp cùng quắc mắt nhìn về phía Ngôn và Trinh. Mặt Ngôn vẫn câng câng như không. Sau buổi đi chơi đêm Noel, Ngôn đã nhiều lần tìm đến nhà Hằng để rủ đi chơi. Nhưng cô đều từ chối. Vì buồn, muốn thay đổi không khí, Hằng có đi chơi với Trinh đôi lần, thường là đi nghe nhạc, dạo phố, nhưng rồi dần dần Hằng thấy không còn hứng thú gì trong giao thiệp với Trinh. Đúng là nhóm “Bốn Mùa” không thể là bạn của Hằng. Họ thuộc về một thế giới khác, hoàn toàn xa lạ. Thái độ “coi khinh” ấy của Hằng đã làm cho bọn Ngôn, Trinh càng ghét cô hơn trước. Ghét ra mặt. Sự đau đớn của Hằng ngày hôm nay chỉ càng làm cho chúng thấy thích thú.

Đi sau Hạ, bước qua mỗi lớp, Hằng cảm nhận rất rõ tất cả mọi người đang nhìn theo mình. Những ánh mắt dồn lên người cô, nặng trĩu, làm cô bước đi không muốn nổi. Ngay cả chú Năm bảo vệ cũng nhìn cô bằng ánh mắt khác thường, thậm chí ông chẳng cần nhìn tấm giấy cho phép ra về giữa buổi mà Hạ đưa ra.

Dắt xe đạp ra khỏi cổng, Hạ bỗng sực nghĩ ra một điều. Cô nói với bạn:

- Hôm Tết, mày đi thăm bác gái không gặp. Hay bây giờ tao đưa mày đến đó nha?

Hằng lắc đầu:

- Giờ này má tao đi làm rồi. Đến cơ quan phiền lắm. Thôi, để tối tao đi.

Hạ biết bây giờ chở bạn về nhà, bạn chỉ thêm buồn. Hai đứa dẫn nhau đi ăn kem Bạch Đằng rồi lang thang dạo phố lựa giày dép, xong kéo nhau qua đường Phan Bội Châu bên hông chợ Sài Gòn ngồi xì xụp ăn bún mắm. Mặt Hằng cứ ngẩn ngơ đến tội nghiệp. Sao ba của cô lại có thể bị như vậy? Có thể ba buồn mẹ mà sinh ra chuyện bồ bịch, hay có thể tính ba quá thoải mái trong sinh hoạt, nhưng ba làm việc tốt lắm kia mà! Mọi người trong công ty đều tỏ ra thương quý ba lắm kia mà... Hay vì quá tốt mà ba đã bị người ta lừa gạt, hãm hại? Có thể như vậy không?

Một đứa bé ôm chồng báo bán dạo đi ngang qua, ghé mời vài người mua báo. Vì kinh nghiệm nghề nghiệp, nó không để mắt đến hai cô nữ sinh mặc áo dài trắng. Hằng đã đủ tỉnh táo. Cô cần biết người ta đã viết gì vê ba cô. Ngoắc thằng bé lại. Hằng mua một tờ Tuổi Trẻ. Ngay trên trang nhất, cô đã đọc được mẩu tin:

TIÊU CỰC LỚN Ở CÔNG TY XUẤT NHẬP KHẨU X

GIÁM ĐỐC BỊ CÁCH CHỨC VÀ TRUY TỐ.

(T.T.) Kết luận của đoàn thanh tra sau hơn một tháng làm việc tại Công ty xuất nhập khẩu X đã cho thấy các đơn tố cáo của nhiều cán bộ nhân viên tại đây về những tiêu cực của một số cán bộ chủ chốt của công ty là hoàn toàn chính xác. Cuộc đấu tranh khởi đầu từ các đoàn viên thanh niên trong công ty (mà bảy người đã vì vậy mà bị tinh giản biên chế), sau đã được sự hưởng ứng của nhiều cán bộ nhân viên khác. Ước tính các vụ việc tiêu cực ở đây đã gây thất thoát cho công quỹ hàng tỷ đồng.

Giám đốc Nguyễn Mạnh Quang đã bị cách chức và đề nghị truy tố về tội cố ý làm trái những nguyên tắc, chính sách, chế độ quản lý kinh tế của Nhà nước, gây hậu quả nghiêm trọng. Một phó giám đốc, kế toán trưởng trưởng phòng kế hoạch, trưởng phòng kinh doanh... cũng bị những kỷ luật tương tự.

Viện kiểm sát thành phố đã ra quyết định khởi tố vụ án.

Mời bạn đọc đón xem số báo sau, nhóm phóng viên Chính trị - Xã hội sẽ tường thuật đầy đủ về vụ tiêu cực này...

Dù không còn bị bất ngờ nữa, Hằng vẫn như không tin ở mắt mình. Mẩu tin quá đầy đủ, rõ ràng. Không thể có một sự hiểu lầm nào ở đây. Hằng đọc báo Tuổi Trẻkhá thường. Nhóm phóng viên Chính trị - Xã hội của tờ báo này rất có uy tín. Bằng ngòi bút, họ đã làm cho nhiều tay tiêu cực có thần thế phải chịu mất chức, vào tù. Họ đã chấp nhận lao vào vụ nào thì thường không bao giờ thua cuộc.

Hạ đỡ lấy tờ báo trên tay Hằng. Cô cũng hết sức bàng hoàng sau khi dọc. Khi nãy, trong giờ ra chơi, cô cũng chỉ được nghe loáng thoáng bạn bè đồn nhau ba của Hằng đã bị cách chức. Không ngờ tình hình nghiêm trọng đến như vậy. Tội nghiệp Hằng quá, bị thêm cú này, làm sao nó chịu nổi? Có cách nào giúp nó được bây giờ?

Không thể không về nhà, Hạ rủ Hằng theo cô về ăn cơm và nghỉ trưa, nhưng Hằng buồn bã lắc đầu. Chắc chắn cả nhà Hạ đều đã biết tin. Cũng như cả thành phố này vậy. Cô còn dám nhìn ai, nói chuyện với ai? Cô chỉ muốn được chui ngay vào phòng, khóa cửa lại, leo lên giường nằm, trùm kín mền. Và... chết.

Vậy mà, về nhà, Hằng lại không dám lên phòng, cô nằm dài trên chiếc ghế xalông trong phòng khách. Không hiểu từ đâu mà chị Năm cũng đã biết tin. Thấy Hằng từ chối không ăn cơm, chị cứ lính quýnh bên cô, săn sóc cô từng ly nước chanh, cái khăn lau mặt, làm cô không khỏi xúc động. Người giúp việc trung thành này, cũng là người kề cận duy nhất còn lại bên Hằng, cuối cùng mai này chắc cũng sẽ chia tay với cô. Rồi tất cả sẽ bỏ ta đi. Tất cả.

Khoảng hơn một giờ thì ông Quang về. Mặt sạm đen, thiểu não. Ông buông người ngồi xuống chiếc ghế dối diện với Hằng, nhìn con bằng đôi mắt vô hồn. Hai cha con cứ ngồi lặng lẽ nhìn nhau thật lâu. Căn phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng tích tắc đều đều của chiếc đông hồ trên tường.

Người lên tiếng đầu tiên là Hằng, giọng khản đặc:

- Ba... Sao ba lại như vậy?

Ông Quang vẫn im lặng. Một lúc lâu sau, ông mới trả lời:

- Ai ở hoàn cảnh, địa vị của ba, cũng phải sai lầm như vậy hết. Ba không có lỗi...

Hằng nhìn thẳng vào mắt ba:

- Ba đừng nói vậy, con không tin! Không phải ai cũng như vậy.

- Tại con ở ngoài cuộc nên con không biết. - Ông Quang nhếch mép. - Trong cơ chế như hiện nay, muốn làm việc được, không thể không lươn lẹo, tìm đủ cách để luồn lách vượt qua những quy định, phép tắc trói buộc.

- Nhưng nếu đó là vì mục đích đem lại những ích lợi cho cơ quan, cho xã hội. Còn đằng này...

Ông Quang thở dài:

- Bộ con nghĩ có mục đích tốt rồi là đương nhiên đạt kết quả tốt hay sao? Có biết bao ông giám đốc ở đất nước này đã và đang làm ăn thua lỗ, thâm hụt công quỹ. Không lẽ tất cả những người đó đều tiêu cực à?

Hằng bướng bỉnh:

- Ít nhất họ cũng có một tiêu cực đầu tiên, là đã dám nhận một nhiệm vụ mà mình không đủ sức làm.

Không khí giữa hai cha con trở lại y như những ngày nào. Nhưng lần này, người đuối lý không phải là Hằng.

- Con muốn nói ba là người ngu dốt, phải không?

- Xin lỗi ba... Ý con không muốn nói như vậy... Lúc nhỏ, ba vẫn thường dạy con rằng, có lỗi thì hãy nhận lỗi.

Cái nhìn của Hằng khiến ông Quang không thể chịu dựng nổi:

- Thôi, được rồi. Con đừng nhìn ba như vậy. Đời người, ai cũng có lúc phải lỗi lầm. Có lẽ vì ba quá tin người. Cũng có phần vì ba muốn dành dụm chút ít, mà chủ quan nghĩ rằng mọi chuyện đều trong phạm vi có thể chấp nhận được, không vượt quá những gì mình đã đóng góp cho cuộc sống này.

Hằng vẫn nhìn ba đăm đăm. Ông Quang nói tiếp, giọng đều đều:

- Đời ba, gần đây có nhiều chuyện thật không hay, nhưng rồi ba lại nghĩ, phải cố gắng để lo cho con, cho ngày mai của con. Má con đã như vậy! Sau này, ba về hưu, không thể để con vào đời với đôi bàn tay trắng được.

Đó là lý do đích thật hay sao? Không, Hằng không tin. Nếu vì thương cô, ba cô không thể sống như mấy lúc gần đây, lối sống của một người buông thả, không trách nhiệm. Chi phí hằng ngày của ba cô vừa qua chắc chắn không nhỏ. Và cũng chắc chắn phần lớn không phải dành cho cô. Hằng vẫn nhìn ba bằng đôi mắt phán xét. Sao đến giờ này mà ba vẫn nói dối với mình? Ba nghĩ rằng mình sẽ thông cảm khi ba nói lên điều đó à? Vì mình mà ba sai lầm, tiêu cực? Không, ba đã nói dối mình. Rõ ràng.

Hằng thấy miệng đắng ngắt. Không còn gì để nói với ba nữa. Cô gắng gượng đứng lên, người như không còn chút hơi sức.

- Con đi đâu vậy?

- Con mệt quá!

Ông Quang ngập ngừng:

- Hằng... Cho ba nói với con điều này.

Hằng đứng lại, vẻ dửng dưng.

- Ba muốn con đừng buồn nhiều, vẫn cố gắng học hành tốt. Sai lầm của ba, ba sẽ tự trả giá đầy đủ.

Hằng nhắm mắt lại rồi lẳng lặng quay lưng bỏ đi lên lầu. Còn con, con không phải trả giá gì về sai lầm của ba à?

Nhóm 4H không bỏ Hằng. Ba giờ chiều, Hằng đang nằm rũ rượi trong phòng thì Hoa đến, ngoài chiếc cặp da đồ sộ quen thuộc, còn vác theo một cái ba-lô chật căng, ngang nhiên cười hì hì tuyên bố:

- Tao ở đây luôn với mày. Tao đã xin ba má tao rồi. Hai người O.K. hết. Đáng lẽ tao dắt theo con Kiki luôn để có bảo vệ, nhưng tao lại thấy tội nghiệp con Miu nhà mày, thành ra phải để nó ở nhà, tiếc thiệt!

Hoa ồn ào bước tới mở tung các cửa sổ, kéo toang màn cửa. Ánh sáng hối hả ùa vào, soi rõ cảnh bừa bãi trong phòng. Sự buồn chán làm Hằng chẳng thiết gì việc dọn dẹp nơi ở của mình. Hoa nhăn mặt, chống nạnh ra lệnh:

- Thứ đồ con gái bầy hầy! Vậy mà cũng đòi làm lớp trưởng. A-lê-hấp, làm ơn đi tắm rửa giùm tui. Đã buồn mà còn ở dơ thì mau sinh bệnh lắm! Việc thứ hai cần làm ngay là xuống báo cơm chiều cho tao. Nấu nhiều nhiều một chút. Tao ăn một lon đó! Rồi có thể nhỏ Hân tới nữa.

Hằng cười buồn bước vào phòng tắm. Lúc trở ra, cô thấy Hoa đã thay quần áo, chơi nguyên một chiếc tà lỏn jean Thái và một cái áo thun rộng hết cỡ, cột tóc lên, và vừa dọn dẹp trong phòng vừa hát um sùm trời đất. Hoa nháy mắt với Hằng:

- Mày nghe tao ca hay chưa nhỏ? Ai ở với tao là bảo đảm có hạnh phúc mà! Thầy bói nói rồi.

Thương bạn quá, nàng đi lại ôm Hoa hun một cái. Con nhỏ vùng vẫy, cười sằng sặc.

- Nhột quá, chết tao mày ơi! Buông tao ra đi đồ quỷ!

Quả nhiên, đến chiều thì Hân tới. Cô đem cho Hằng cả chục tút kẹo cao su. Ba đứa ngồi ăn cơm với nhau, đã mời chị Năm nhưng chị nhất định không cùng ăn. Một lát sau, lại có Hạ, rồi Long nữa. Nhờ tình bạn ấm áp, Hằng thấy đỡ hơn một chút. Nhưng cô biết mọi sự giúp đỡ đều có hạn. Bạn bè cô không thể nào ở đây mãi. Và cho dù được như vậy, cũng không ai có thể lấp đầy sự mất mát, mất sạch, trong cô. Không một ai.

Ngồi chơi một lúc, Hạ nói:

- Đi thăm bác gái đi Hằng. Để tao lấy xe con Hoa chở mày đi.

Hằng lắc đầu:

- Thôi, tụi bây cứ ở đây chơi. Tao đi một mình được rồi.

Dì Bích đón Hằng cũng với ánh-mắt-thương-hại-không-thể-chịu-nổi, nhưng đồng thời lại có vẻ gì đó thật lúng túng, thiếu tự nhiên. Dì lính quýnh kéo Hằng vào phòng khách:

- Cháu ngồi đây chơi chút, để dì lên phòng gọi má cháu.

Đã bước chân lên cầu thang, dì còn dặn:

- Ngồi đó nghe cháu!

Hằng ngồi lại, vừa buồn vừa hơi ngạc nhiên về thái độ của dì Bích. Sao dì lại không cho mình lên phòng gặp mẹ? Vì chỗ mẹ ở quá lôi thôi, hay vì một lý do nào khác?

Cô không có thì giờ để suy nghĩ lâu. Vì gần như ngay tức thì mẹ cô đã xuất hiện ở đầu cầu thang và bước vội xuống. Hằng đứng dậy, chờ mẹ. Bà Quang đi thật nhanh đến, định ôm lấy Hằng, nhưng chợt khựng lại, run rẩy đứng nhìn con. Hằng nghẹn ngào nhìn lại mẹ. Mẹ vẫn rất xinh đẹp, đến mức có phần khó hiểu sau những chuyện như thế đã xảy ra. Mẹ lại đang ăn mặc khá đẹp, như sắp phải đi đâu. Nhưng Hằng vẫn thấy thương mẹ quá, nhớ mẹ quá!

Toàn thân bà Quang run lên bần bật. Bà giương đôi mắt mờ lệ nhìn con, chờ đợi thái độ của nó. Nó đã tha thứ cho bà chưa? Tội nghiệp con bé, đứa con duy nhất của bà, mấy tháng nay nó đã phải sống như thế nào? Rồi bây giờ lại đến một sự đổ vỡ khác. Nó đi tìm mình chắc vì không chịu nổi cú sốc do ba nó gây ra. Mà làm sao nó chịu nổi được? Mình phải làm sao đây? Về lại căn nhà ấy để săn sóc cho nó? Còn mặt mũi nào? Nhưng tình mẹ của mình đâu mà mình lại tự ái như vậy? Phải về với nó thôi, không thể bỏ nó một mình được. Rồi còn... Đăng? Con bé đâu có chấp nhận Đăng. Mình đã trốn Đăng được gần ba tháng, vậy mà cuối cùng mình đành chịu thua lý lẽ của con tim. Đăng yêu mình quá thiết tha. Mình chạy trốn đâu rồi Đăng cũng tìm ra. “Chúng mình không còn bao năm để sống, để hưởng hạnh phúc trong cuộc đời này. Sao em cứ từ chối anh, từ chối hạnh phúc của mình? Chúng ta đã trả giá, sao chúng ta lại không dám đến với nhau nữa?” Mình đã quỵ ngã. Và bây giờ Đăng đang ở trên phòng. Mình và Đăng đang định đi ăn tối. Lâu lắm rồi hai đứa chưa được đi với nhau. Đăng đòi xuống gặp Hằng, nhưng mình không cho. Đăng nói trước sau gì thì rồi Hằng cũng phải chấp nhận Đăng, ít nhất cũng với tư cách là người chồng sau của mẹ nó. Nhưng mình quá biết tính con Hằng. Từ nhỏ, nó đã là đứa cương quyết, dứt khoát. Nó muốn làm gì là phải làm cho bằng được. Cái gì của nó là không ai được đụng tới. Nó đã ghét ai là không thèm nhìn mặt...

Hằng xô tới ôm chầm lấy mẹ:

- Mẹ ơi! Con khổ quá!

Hai mẹ con ôm nhau khóc mùi. Bà Quang vừa khóc vừa vuốt ve mái tóc của con. Ôi, con gái cưng của mẹ! Không, dù sao đi nữa, mẹ cũng phải về với con.

Bà Quang dìu Hằng ngồi xuống ghế:

- Con đã không hay biết gì, phải không?

- Dạ phải.

- Ông ấy là vậy. Một con người luôn luôn bí ẩn và khó hiểu, dù ngoài mặt thường là rất hồn nhiên, xởi lởi. Cuộc sống đã dạy cho ông ấy một kiểu sống ngụy trá tinh vi đến mức chính ông ấy cũng không biết mình thật sự là người như thế nào, thật hay giả, tốt hay xấu. Mọi sai lầm của ông ấy đều có thể biện minh được, và luôn được nhiều người cùng chia sẻ gánh vác, còn mọi cái tốt của ông ấy thì bao giờ cũng được đánh bóng hơn mức của chính nó. Rốt cuộc, ông luôn yên tâm là một con người hoàn hảo, và chính điều đó đã đưa ông tới vực thẳm.

Bà Hải Đường lại hỏi:

- Con đã gặp ba chưa?

- Dạ rồi.

Bà nắm tay con:

- Con ráng an ủi ba. Đừng để ba lo buồn quá! Hãy ở bên cạnh ba, trong những lúc này.

Ráng an ủi ba? Còn con? Sao không ai nghĩ đến con sẽ như thế nào hết vậy? Nếu mẹ biết câu chuyện giữa ba và con trưa nay... Có lẽ ba nói dối con chỉ vì ba còn có con. Nhưng khi người ta mong sẽ giữ được một cái gì đó bằng lời nói dối, thì sự mất mát, khi xa, còn nặng nề hơn. Hãy ở bên cạnh ba, trong những lúc này?

Hằng ngước mắt nhìn mẹ:

- Còn mẹ?

Bà HảiĐường lắc đầu:

- Mẹ không thể làm gì được nữa. Con hiểu cho mẹ, tất cả đều tan vỡ rồi!

Nước mắt Hằng chợt ngừng chảy. Vâng, tất cả đều tan vỡ rồi. Không ai còn có thể làm gì được nữa. Mẹ nói đúng. Mình tới đây rốt cuộc cũng chẳng ích lợi gì. Mẹ đã có đời của mẹ, ba sẽ lãnh phần của ba. Còn mình? Hằng ạ, có lẽ cũng đã đến lúc mày nên chấp nhận bản án dành cho mày. Bao nhiêu năm qua, mày sống như vậy cũng đáng được gọi là sung sướng lắm rồi.

Nét mặt của Hằng có một vẻ gì đó khiến bà Quang thấy lo sợ.

- Hằng! Nhưng mẹ sẽ vẫn là mẹ của con, nếu được con cho phép. Mẹ con mình sẽ vẫn thường xuyên gặp nhau. Mẹ sẽ về và xin ba con cho mẹ được về nhà lại một thời gian để lo cho con, trong những ngày sắp tới.

Hằng nhè nhẹ rút tay ra khỏi tay mẹ. Chỉ một thời gian thôi à? Để làm gì? Sẽ thay đổi được gì?

Mặt Hằng lạnh như băng:

- Thôi, con nghĩ điều đó không cần thiết. Con vẫn tự lo được.

Và cô đứng dậy:

- Con chỉ đến đây để thăm mẹ.

Bà Quang cũng đứng dậy, nhìn con đăm đăm:

- Con tha thứ cho mẹ?

Hằng cũng nhìn mẹ. Đôi mắt cô sâu thẳm:

- Con đến đây là mẹ hiểu rồi. Thôi xin phép mẹ, con về.

Bà Quang nấc lên một tiếng, định bước tới ôm con. Nhưng Hằng đã quay người, bỏ đi ra cửa. Được vài bước, cô chợt đau khổ nghĩ không chừng đây là lần cuối mình được gặp mẹ. Cái điều kinh khủng ấy khiến cô không thể không dừng bước, quay nhìn mẹ một lần nữa. Bà Quang cũng đứng chết lặng nhìn con. Đứa con gái cưng, đứa con gái bé bỏng, ngây thơ của bà... đâu rồi? Giờ trước mắt bà, chỉ là một cô gái đã trưởng thành, với một tính cách mạnh mẽ, quyết liệt.

Bước ra khỏi cửa, Hằng chợt nhìn thấy chiếc Honda Cub 70 quen thuộc dựng cạnh gốc cây sứ mà lúc vào, vì bối rối, cô đã không nhận ra. Đó chính là chiếc xe của Đăng. Thảo nào bà Bích lúng túng như vậy, và đã không dám cho cô lên phòng. Thảo nào mà mẹ nói rằng mẹ không thể làm gì được nữa. Thôi được, mẹ hãy hưởng hạnh phúc muộn màng của mẹ. Đừng lo cho con nữa.

Đường phố vẫn tấp nập người, xe qua lại. Không một ai buồn để ý đến Hằng. Cô đi bộ lững thững về nhà, vừa đi vừa nhai kẹo đều đều. Đáng đời cho mày chưa Hằng? Không có ai lo cho mày nữa đâu. Không ai hết, nghe chưa? Bây giờ thí dụ như mình nhào đại vô đầu chiếc xe kia thì sao nhỉ? Chắc đau lắm. Mà coi mình thấy ghê nữa. Tụi bạn mình chắc chẳng đứa nào dám nhìn, nhứt là con Hân, chắc nó xỉu quá. Còn Minh, có dám nhìn mình không? Có nhỏ cho mình một giọt nước mắt nào không? Hay sẽ làm cho mình một bài thơ cuối cùng, loại thơ không dùng để đăng báo, rồi... thôi.