Chương 9 KẾT
Như đột ngột lóe sáng.
Trong khoảnh khắc, thế giới bõng đêm bị tia sáng rạch một đường. Vết rạch ngày một lớn, ánh sáng từ đó ào ạt tuôn ra, nuốt chửng tất cả bóng tối trên thế gian.
Côn Lôn mở mắt ra.
Không còn sương khói đen dày.
Xung quanh, thành quách lầu đài đã hiện lên trong bóng đêm. Vô số đèn lồng tỏa ra ánh sáng ấm áp.
Côn Lôn nằm trên đất, khi gã từ từ bò dậy, chỉ thấy giữa trời là vô vàn những chiếc lông vũ trắng muốt đang bay tứ tán khắp nơi như trời đổ tuyết.
Khắp trời, khắp đất đều là những chiếc lôn trắng.
Gã giơ tay đón lấy một chiếc, phát hiện thấy vết máu đông lại ở trên đó.
Nước mắt lặng lẽ rơi xuống.
Côn Lôn quay đầu lại, nhìn thấy phía sau mình là Quang Minh.
Đêm đen dài dằng dặc sắp kết thúc.
Nhưng trước khi bình minh kịp đến, mặt trăng và tinh tú đã biến mất, chỉ để lại bóng đêm dày dặc.
Thảng hoặc mới có một cánh chim vội vã vụt qua giữa không trung.
Tiếng kêu khàn khàn vương lại giữa không gian, tựa hồ bị giá lạnh đông cứng, dính chặt lên vòm trời.
Cho đến lúc chết, Quang Minh vẫn không thể tin được Côn Lôn có thể giết hắn.
Hắn không thể tin Côn Lôn lại có thể thi triển phép “Sa Lậu phong ấn”.
Đó là pháp thuật bí ẩn hư truyền bao đời, tương tự như “Tử Địa Chư Thần”.
Nhưng phép này có thể ngưng đọng thời gian. Tất cả đều ngừng lại, chỉ duy nhất người dùng phép có thể dịch chuyển tự do.
Hắn không ngờ trước lúc chết, Vô Hoan đã truyền toàn bộ phép thuật Dịch Động cho Côn Lôn.
Chim bay. Sương khói. Tia sáng. Ánh mắt.
Trong tích tắc tất cả đều dừng lại.
Cả đất trời bỗng chợt như đống cứng trong một lớp hổ phách. Tất cả đứng nguyên im lìm.
Cả âm thanh cũng bị đông cứng. Quang Minh nhìn thấy Côn Lôn tiến lại, dưới ánh bình minh như một vị thần. Trong tích tắc hắn mất hết mọi suy nghĩ.
Trong ánh mắt hắn chỉ còn lại cánh tay Côn Lôn đưa về phía mình.
Chậm rãi, nhẹ nhàng, bàn tay đó xuyên vào lồng ngực hắn.
Sau đó, lần dò như đang tìm báu vật, rồi bóp chặt lấy trái tim.
Quang Minh có thể cảm thấy trái tim của mình đang đập thình thịch trên bàn tay Côn Lôn, như một đứa trẻ đầy sức sống.
Một khoảnh khắc sau đó, bỗng một sức mạnh thít chặt. Quang Minh chỉ thấy một vùng tối tăm bao trùm lên khắp mình.
Khoảnh khắc đó, thời gian đã chuyển động trở lại.
Quang Minh mở miệng một cách khó khăn. Hắn nói: “Thì ra Vô Cực không thể thay đổi... ta đã lầm...”.
Hắn nuốt khan rồi đọc bài thơ ưa thích.
“Thiên hạ phong vân nhập Côn Lôn
Mấy kiếp nhân sinh mấy kiếp trần
Trời hồng trăng bạc sao dời đổi
Nhật trú...”.
Hắn không đọc hết được năm chữ cuối cùng. Năm chữ đó trở thành ước vọng không bao giờ thực hiện được của hắn: “quang minh mãn càn khôn”.
♣ ♣ ♣
Sân trước hoàng cung, nơi nơi đầy những mảnh thi thể vụn nát.
Đó là hàng ngàn pháp sư bị sương đen nghiền nát. Có cả Vô Hoan, và cả... Khuynh Thành.
Côn Lôn nhìn khắp quang cảnh của địa ngục, thấy họng khô khốc. Gã nhìn trời đất mênh mang, không biết phải đi về đâu.
Vừa ngẩng đầu lên, gã chợt nhìn thấy giữa ngang trời là một người đàn bà như một dải mây trôi lơ lửng.
Côn Lôn dụi mắt nhìn lại. Người phụ nữ đó thoắt chốc đã đứng ngay trước mặt gã.
Bà ta nói: “Ta là Mãn Thần”.
“Côn Lôn, người có muốn biết tại sao những kẻ kia đều chết không?”
“Có, xin hãy nói”.
“Bởi vì bọn họ đều đã nhìn thấy Vô Cực của mình, nhưng đều không chịu tin, đều muốn thay đổi Vô Cực”.
“Vô Cực là cái gì?”
“Vô Cực... Vô Cực có thể nói là một cái bình, chứa đựng trong đó là vận mệnh. Cũng có thể nói đó là nơi chứa đựng vận mệnh. Theo truyền thuyết ngươi có thể nhìn vào Vô Cực để thấy được những biến đổi của vận mệnh, cũng có thể thông qua Vô Cực để chiêm nghiệm sự biến hóa vô thường của vận mệnh. Nhưng có một điều, Vô Cực chỉ có thể thấy, mà không thể sửa. Ngàn vạn năm qua, vô số người đã rắp tâm làm điều đó, đi viết lại số mệnh của mình”.
“Số mệnh có thể thay đổi không?”
“Ta cũng không biết. Việc này chỉ có thể là ngươi tự mình đi kiếm câu trả lời. Có điều... rất khó, rất khó. Ngươi hãy nhìn bọn họ, tất cả đều chết dưới năng lượng khổng lồ của Vô Cực. Người muốn viết lại tất cả những điều đó hay sao?”
“Tất cả điều đó... có thể thay đổi lại hay sao?”
“Được hay không, còn phải trong vào chính ngươi. Ta chỉ có thể dùng Vô Cực để đưa ngươi quay trở lại lúc mới bắt đầu. Người có bằng lòng không? Bằng lòng đi lại chặng đường đã qua kia? Để thử xem Vô Cực rốt cuộc có thể thay đổi hay không?”
“Được, hãy đem tôi trở về!”
Cuộn Vô Cực bỗng mở ra, hào quang vạn trượng, biến ra một con đường xa tít tận chân trời.
Mãn Thần nhìn theo Côn Lôn đang đi ngược về phía xa của con đường, ánh mắt lộ vè buồn bã không lời.
“Tại sao? Ngàn vạn năm qua, con người vốn biết có biết bao điều là bất khả kháng, sao vẫn quyết tâm dấn mình thử sức?”
Con đường bỗng biến mất. Hình bóng Côn Lôn cũng tan biến phía cuối con đường.
Mãn Thần quay lại, thấy trên trời bỗng tỏa hào quang rực rỡ.
Bà ta cung kính quỳ gối, nói với người đàn ông cao lớn vừa xuất hiện trên cao: “Thiên Đế. Người phàm vừa ra đi tên là Côn Lôn. Đó là người thứ chín trăm chín mươi chín được thấy Vô Cực. Tôi đã cho chín trăm chín mươi chín người nhìn thấy Vô Cực của họ, họ đều muốn tự mình thay đổi điều đó nhưng chưa có một ai thành công”.
Trên trời vọng xuống tiếng nói xa xôi và trầm thấp, lãng đãng âm vang giữa trời và đất. “Tốt lắm, ngươi hãy làm với thêm một người nữa, cho đủ số một nghìn. Ngươi sẽ được trở lại thiên đình. Xem ra Vô Cực là vòng xích mà người phàm không thể thoát ra được”.
Mãn Thần cúi đầu đáp: “Thưa vâng”.
♣ ♣ ♣
Mặt đất rộng lớn bị đốt cháy đen thui.
Khắp nơi là những cành cây cháy sém.
Quạ rỉa thịt hàng ngàn vạn thi thể la liệt. Từng đống từng đống xác chết bốc lên mùi hôi thối kinh người.
Gió đem mùi tanh hôi cuốn lên bầu trời ảm đạm đầy mây.
Cái chết khắp đất trời như nuốt sạch mọi tia sáng. Tất thảy mọi vật đều chỉ còn lại những đường viền lờ mờ trong bóng tối.
Cành cây như những cánh tay người đã chết chìa lên, với về phía trời cao.
Cờ trận đổ rạp. Những tấm khiên phủ dày bụi đất, Gió hú gào giữa trời đất, thổi thành ảo giác ở bên tai.
Một chú bé co mình thu lu dưới một gốc cây.
Chiến tranh đã hủy diệt cả nhà của cậu.
Em gái ba tuổi nằm chết dưới chân cậu, trong tay vẫn cầm miếng bánh bao chưa nỡ ăn. Máu bết trên miếng bánh là máu của mẹ chúng.
Đôi mắt chú bé đờ đẫn tê dại, nhìn thẫn thờ về một nơi nào đó trên bầu trời, tựa hồ như đang lắng nghe tiếng những vong hồn ra đi giữa những tầng mây.
Chú bỗng dụi dụi mắt, rồi lại dụi dụi mắt, nhìn thấy một người phụ nữ xiêm y tung bay như những cánh hoa sen.
Bà ta cúi mình xuống, nói khẽ vào tai chú: “Con có muốn thay đổi tất cả những điều này hay không? Con có muốn nhìn thấy Vô Cực của mình hay không?”
Như đột ngột lóe sáng.
Trong khoảnh khắc, thế giới bóng đêm bị tia sáng rạch một đường sáng chói.
Vết rạch ngày một lớn, ánh sáng từ đó ào ạt tuôn ra, nuốt chửng tất cả bóng tối trên thế gian.
Từ cành cây chết khô, một cánh quạ đen lao vút lên trời.
HẾT