← Quay lại trang sách

Hồi 14 Ba Người Cùng Đi, Tình Yêu Lai Láng.

Nhưng thình lình một luồng hồng quang xẹt tới, ánh mắt Long Tú Tâm lóe sáng, và bà la to:

- Vương công tử.

Quả thật lúc ấy Hùng Văn vừa hạ xong Miêu Cang nên lướt tới ứng cứu Long Tú Tâm.

Chàng kêu to:

- Long tiền bối xin cứ an tâm.

Đồng thời chàng thét:

- Lũ chuột to gan ỷ thế đông người, hãy tiếp chiêu của Vương mỗ.

- "Ầm... Ầm..."

Hùng Văn dựng song chưởng xuất chiêu Chi Phấn Huệ Than của Thủy Thượng Tiên Cô kết hợp với Hóa Huyết tà kiếm đẩy ra một chiêu Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh là những tuyệt chiêu có sức mạnh khủng khiếp.

Kình lực giao nhau "Bình... Bình" cả một góc trời chuyển động.

Tiếng rên la nổi lên.

Và một tiếng thét xé lòng.

Hùng Văn thấy một bóng người tách ra thì vội liếc mắt nhìn, lo ngại cho Long Tú Tâm.

Quả thật người vừa văng ra khỏi vòng chiến chính là Long Tú Tâm, bà ngồi bệt xuống bãi cỏ.

Vội vàng lướt tới, Hùng Văn hỏi:

- Long tiền bối có sao không?

Gương mặt trắng bệch nhưng Long Tú Tâm vẫn mỉm cười, sắc diện như đầy hạnh phúc... Tuy nhiên bà vẫn không giấu được nét luyến tiếc âm thầm.

Lúc đó, nguyên khí của bà đang phát tán, do bị trọng thương bởi ba địch thủ vây đánh bằng những tuyệt chiêu.

Giọng nói của Long Tú Tâm đầy xúc động:

- Vương công tử, hãy bảo trọng, giữ gìn sức khỏe để còn tìm mẫu thân ngươi. Bà ấy hiểu lầm ta... À cũng không phải hiểu lầm, nhưng chuyện của ta với phụ thân ngươi lúc ấy khó giải thích, nên đã hại ngươi và Đạt ca ca. Vậy ngươi hãy đi tìm mẹ, còn ta sắp gặp phụ thân ngươi ở cõi vĩnh hằng rồi... Vĩnh biệt...

Vừa dứt lời, Long Tú Tâm ngã ra, tắt thở.

Hùng Văn đau đớn kêu lên:

- Long tiền bối, Long tiền bối.

Nhưng Long Tú Tâm đã ra đi về nơi miên viễn, không bao giờ còn trả lời được nữa. Bà mang theo niềm hạnh phúc hay khổ đau? Thanh thản cõi lòng hay còn vấn vương nợ tình chưa thể dứt.

Không ai khẳng định được, ngoài con người đã một thời xuân sắc mà tình yêu trái ngang đến loạn cả tâm thần.

Không khí bỗng nhiên tĩnh lặng khác thường...

Tứ đệ tử của Cự Tinh cung chủ chỉ còn lại hai tên.

Lôi Điện Thần Miêu Cang bị Hùng Văn loại trừ, Thủy Hỏa Thần Bạch Bì cũng bị chàng giết chết.

Vân Tài Cân Diêu Na Hoa và Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi vừa kinh sợ, vừa bi thương tức giận tột cùng.

Hùng Văn lẩm bẩm trong miệng:

- Long tiền bối, xin người hãy yên nghỉ, vãn bối sẽ giết hai tên này để báo thù cho tiền bối.

Chàng vừa thầm nói dứt lời thì đã thấy sát khí bừng bừng trong đầu óc, như xúi giục chàng phải tàn sát thật nhiều.

Chàng ngạc nhiên kêu lên nho nhỏ:

- Ôi tại sao Thiện Tâm quả chưa trừ hết Vạn Tà Sát Mạch cho ta?

Sự thật thì Vạn Tà Sát Mạch không còn trong cơ thể Hùng Văn nữa. Nó đã bị Thiện Tâm quả trừ tuyệt nọc rồi.

Sở dĩ Hùng Văn vẫn có những lúc bừng bừng sát khí là do Hóa Huyết tà kiếm chàng sử dụng bên mình. Đặc biệt cây kiếm này có tính hung sát, kẻ nào sử dụng đều có sát khí dữ dội, và bản thân nó được dùng để chém giết sẽ có hiệu quả gấp vạn lần những cây kiếm khác.

Lúc Vạn Tà Sát Mạch còn trong cơ thể Hùng Văn, thì tính hung sát của Hóa Huyết tà kiếm bị đè xuống. Bây giờ Vạn Tà Sát Mạch trong Hùng Văn vừa dứt là lúc tính hung sát của cây kiếm máu bùng lên, luôn thúc đẩy chàng chém giết.

Khi Hùng Văn nảy ý giết nốt hai tên cường địch, Hóa Huyết tà kiếm bị kích thích, liền tỏa hồng quang màu huyết, còn tỏa ra cả mùi tanh để Hùng Văn thêm hăng hái giết người.

Thật là một cây kiếm nguy hiểm mà Hùng Văn chưa biết hết tác dụng. Sát khí bừng bừng, Hùng Văn cười sằng sặc rồi bảo rằng:

- Hôm nay ta sẽ giết hết bọn ngươi trong Cự Tinh cung không chừa lại tên nào, để trả thù cho Thủy Thượng Tiên Cô và Long tiền bối của ta.

Vân Tài Cân Diêu Na Hoa nghe giọng nói và nhìn sắc diện của Hùng Văn bỗng giật mình nghĩ thầm:

- Chàng trai kia lúc đầu xem cũng thuần hậu lắm, sao bỗng dưng trở thành khát máu thế này?

Phong Vũ Thần thì cười lạt và quát to:

- Chưa có kẻ nào trong thiên hạ dám nói một câu như ngươi ở Cự Tinh đảo này, nếu đêm nay mà...

Xa Địa Lôi bỏ lửng câu nói, nhưng Hùng Văn đã đoán ra.

Chàng gằn giọng:

- Hẳn là trong Cự Tinh cung đêm nay không còn ai khác nữa?

Lại nhếch mép cười, Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi gật gù:

- Chính thế, nếu không thì với tài sức của ngươi chỉ cần một chiêu của sư phụ...

Diêu Na Hoa xen vào:

- Chẳng cần đến sư phụ, chỉ một chiêu của sư thúc cũng đủ.

Xa Địa Lôi gật nhanh:

- Phải, chỉ một chiêu của sư thúc, nhưng...

Hùng Văn ngắt lời:

- Họ đi đâu cả rồi?

Phong Vũ Thần cười khẩy:

- Điều đó ngươi không được biết.

Hùng Văn liền bĩu môi:

- Ta đã thừa biết, họ đi vào Trung Thổ hết rồi phải không?

Xa Địa Lôi nín khe, nhưng Diêu Na Hoa đã lẹ miệng:

- Ngươi cũng thông minh đấy.

Hùng Văn liền hét lớn:

- Vậy thì các ngươi phải nạp mạng.

Hồng quang lóe lên, mười thành Vân Hải chân kinh được phát động, Hùng Văn thi triển luôn chiêu Loạn Thạch Băng Vân kình lực tựa công thành phá núi, chưởng đạo ầm ầm đánh thẳng vào Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi và Vân Tài Cân Diêu Na Hoa.

Xa Địa Lôi liếc nhìn cô gái và hét to:

- Sư muội, chúng ta đừng để tổn hại uy danh của sư phụ, hãy liều chết mà giết cho được nó.

Hắn vừa thét vừa phát động Vô Phong chưởng kết hợp với Vô Phong chỉ, sát khí ngút trời, chiến thuật bá đạo, đánh vào Hùng Văn tới tấp.

Vân Tài Cân Diêu Na Hoa tuy là cô gái mười tám tuổi xinh đẹp, song võ công chẳng phải tầm thường.

Thấy Xa Địa Lôi tấn kích Hùng Văn, nàng cũng di động song chưởng đẩy tới hai chiêu dữ dội.

Hùng Văn liếc nhìn, thấy Diêu Na Hoa mắt phượng giương tròn, mày liễu dựng thẳng, miệng thét lớn cùng kình lực phóng ra:

- Tiểu tử, hãy nhận lấy cái chết.

Hai tên còn lại của tứ đệ tử Cự Tinh cung liên thủ bủa kình phong, đẩy chưởng khí, quyết liều chết với Hùng Văn.

Khi ấy Hùng Văn thấy tuy có hai tên đánh mình, nhưng bốn phương tám hướng đều có kình khí bủa giăng, quả thật hai tên này đều có võ công ác liệt, một trận đấu căng thẳng khủng khiếp chẳng thể coi thường.

Chàng cũng thét to một tiếng, hữu thủ vung Hóa Huyết tà kiếm xuất liền một chiêu trong "Tam kiếm Thập nhị chưởng" hữu thủ vừa múa kiếm tả thủ đã phóng tới ngay hai chiêu " Phân Không cChỉ" và "Trấn Ba thủ", kình khí vang trời, bốn hướng lấp loáng đầy kiếm ảnh.

Hùng Văn đã tận dụng nguyên khí mong đè bẹp được hai đối thủ. Nhưng chưởng đạo của Xa Địa Lôi và Diêu Na Hoa đâu phải tầm thường. Chưởng ảnh và kình lực từ bốn hướng ập tới càng làm Hùng Văn phải tập trung chân nguyên phản kích đối phương, để dành phần thắng.

- "Ầm...ầm..."

Chưởng đao, kiếm khí va chạm nhau kinh khủng, các đối thủ đề bị bật lui mấy trượng...thân hình lảo đảo như con thuyền trên sóng.

Hùng Văn cố gắng trụ vững, mặt biến sắc, nhưng trên môi vẫn điểm nụ cười.

Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi và Vân Tài Cân Diêu Na Hoa lại đứng vững như núi, bốn mắt mở lớn, trừng trừng nhìn Hùng Văn hết sức phẫn nộ.

Cả hai dựng song chưởng chuẩn bị đánh tới.

Hùng Văn hít thở thật sâu, bỗng giật mình nói nhỏ:

- Thôi, nguy rồi ta không thể phát động chân khí, nếu không muốn toi mạng.

Sự kiện thật bất ngờ...

Thì ra hồi nãy Hùng Văn sử dụng cả kiếm, chưởng, hợp đồng đánh đối thủ thật mãnh liệt, đến nỗi nguyên khí bị phát tán. Chàng phải ngừng nghỉ để phụ hồi nội lực mới đánh tiếp được. Nhưng đối phương sắp phản kích rồi, biết phải chống lại cách nào đây?

Chàng nhìn thẳng phía trước Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi và Vân Tài Cân trợn mắt hung dữ, song chưởng giơ cao đúng là chúng sửa soạn đẩy ra chiêu Thoát Hồn Hắc Thủ.

Trong lúc nguy cấp, Hùng Văn nhớ đến Tối Tâm pháp học được của thân phụ từ thuở nhỏ, thường vận dụng trong những lúc tổn thương chân khí để phục hồi chân nguyên.

Hùng Văn lập tức nhắm mắt lại, vận dụng Tối Tâm pháp, hy vọng kịp thời phản kích được hai đối thủ.

Bỗng bên tai chàng nghe hai tiếng thở dài, tiếp theo là hai tiếng động "phịch, phịch" khiến chàng ngạc nhiên mở mắt ra nhìn.

Lạ thay Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi và Vân Tài Cân Diêu Na Hoa đang trụ vững ở thế xuất Thoát Hồn Hắc Thủ bỗng đổ cả thân thể xuống như hai cây chuối thối.

Qua phút kinh ngạc, Hùng Văn đã hiểu ra.

Nguyên vì Phong Vũ Thần Xa Địa Lôi và Vân Tài Cân Diêu Na Hoa đã bị Hóa Huyết tà kiếm trong chiêu Tam kiếm Thập nhị chưởng gây thương tích, còn bị Hùng Văn bồi thêm hai chiêu Phân Không chỉ và Trảm Ba thủ vừa học của Thủy Thượng Tiên Cô, nên đã bị đứt hết kinh mạch.

Cũng bởi tận lực như vậy mà Hùng Văn đã bị phát tán hết nguyên khí. Tuy vậy hai tên kia còn hăng, vẫn trụ vững và dựng chưởng toan tiếp tục phát chiêu, nhưng kinh mạch đã đứt lìa, lực bất tòng tâm, nên chúng ngã lăn ra chết giữa lúc Hùng Văn tưởng đâu mình đã nguy rồi.

Chàng bỗng mỉm cười, nghĩ thầm:

- Nguy hiểm thật, nếu vừa rồi mà có Cự Tinh cung chủ, hay một cao thủ nào khác của bọn chúng kịp đến thì chắc gì ta có thời gian dùng Tối Tâm pháp khôi phục chân nguyên. Hẳn là tính mạng ta tiêu vong rồi.

Gió biển rì rào...

Rừng dương xào xạc...

Hùng Văn đảo mắt nhìn quanh, Cự Tinh cung chủ đã vào Trung Thổ, Quan Đông song tà và tứ đệ tử có phận sự canh gác bảo vệ bổn Cung đã tiêu mạng cả. Bây giờ chỉ còn lại cảnh hoang vắng nặng nề.

Thế là việc tìm đánh Cự Tinh cung chủ để diệt kẻ đứng chủ trương cho Hắc Y bang đã không thành, Hùng Văn cũng chưa trả lời được mối thù cho Thủy Thượng Tiên Cô, mà Long Tú Tâm còn phải vùi chôn thân xác trên hòn đảo cô tịch này nữa.

Buồn nản quá, Hùng Văn ngồi bệt xuống bắt đầu vận công chữa thương,và phục hồi chân nguyên nội lực.

Thời gian trôi qua lặng lẽ, không ai quấy rầy nên Hùng Văn đã xong mấy chu thiên vận khí.

Chàng vươn vai đứng dậy, khỏe khoắn vô cùng.

Chàng ngậm ngùi chôn cất thi thể Long Tú Tâm rồi xuống thuyền rời khỏi đảo Cự Tinh...

Lúc thuyền vào đến bờ, Hùng Văn nhắm hướng một tiểu thị trấn đi tới.

Thình lình có một người xuất hiện như từ trên trời rơi xuống.

Chớp mắt một cái, người ấy đã đến trước mặt Hùng Văn, thân pháp nhẹ nhàng, nhanh nhẹn chưa từng thấy.

Hùng Văn ngạc nhiên, lùi liền sáu trượng.

Song người ấy thật lợi hại, không thấy thân hình di động mà vẫn bám sát Hùng Văn như bóng với hình.

Người này có ý đồ gì vậy?

Hùng Văn liền hỏi lớn:

- Ngươi là ai?

Vẫn không trả lời, người ấy cứ sấn tới tiếp cận Hùng Văn, thái độ rất đáng nghi ngại.

Hùng Văn lùi thêm mấy bước, rồi ngầm vận đủ mười thành Vân Hải chân kinh xuất luôn một chưởng.

Kình phong xô tới dữ dội mà người ấy không thèm tránh, chỉ lắc lư mấy cái cho chưởng lực của Hùng Văn tan trong không khí, rồi tiếp tục bám theo thật quái lạ.

Quả kinh ngạc Hùng Văn thầm nghĩ:

- Nếu như người này xuất chiêu đánh ta, thì hẳn ta đã toi mạng, nhưng dường như ông ta không có ác ý?

Thân pháp người ấy nhanh nhẹn phi thường, tuy bám sát Hùng Văn mà chàng không thể nhìn rõ mặt.

Trong chốc lát lùi thêm bốn năm trượng, rồi lại dịch ngang, cách xa vài trượng xem sao...

Người đó lặng lẽ chuyển động ngang và vẫn tiếp cận được Hùng Văn dễ dàng trong gang tấc.

Hùng Văn thật sự đã kinh sợ, chàng la to:

- Ngươi là ai vậy?

Người ấy bỗng bật cười, rồi lên tiếng hỏi:

- Tiểu tử, ngươi có từng nghe nói đến thân pháp Lãn Cốt công của ta chứ?

Hùng Văn đưa mắt nhìn rồi buột miệng:

- Thì ra ngài là Thánh Kiếm Chí Tôn?

Quả thật người ấy là Thánh Kiếm Chí Tôn.

Ông lại hỏi:

- Tiểu tử, mấy tháng nay ngươi chạy đi đâu? Ta tưởng ngươi chết rồi đấy.

Chẳng dám giấu diếm gì, Hùng Văn liền kể hết những sự việc xảy ra với mình và cả những người mình đã gặp.

Rồi đột nhiên chàng hỏi:

- Võ lâm Tam tôn, ngài có phải là Tiểu Tiên Đồng không?

Thánh Kiếm Chí Tôn gật nhanh:

- Ngươi đoán đúng rồi đấy.

Ngừng vài khắc, ông tiếp:

- Ngươi đến Cự Tinh cung, nhưng Cự Tinh cung chủ đã đi Trung Thổ rồi. Coi bộ ngươi cũng vất vả đấy. Vì bản chất bọn tà đạo rất khó cải hóa.

Hùng Văn chẳng hiểu Thánh Kiếm Chí Tôn nói thế để ứng vào điều gì, nên chàng lại hỏi:

- Tiền bối tìm vãn bối có điều gì dạy bảo?

Thánh Kiếm Chí Tôn đáp:

- Ta cần nhắc nhở ngươi. Bởi ngươi có hứa rằm Trung Thu này sẽ đến Hoa Sơn gặp quần hùng với Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh. Mà bây giờ ngày tháng sắp tới nơi rồi đó.

Hùng Văn gật đầu:

- Quả thật vãn bối có hứa điều đó, nhưng...

Thánh Kiếm Chí Tôn mỉm cười:

- Không nhưng nhị gì cả. Mọi việc ta đã tính cho ngươi rồi, vậy ngươi cứ yên tâm, ngươi cần phải đến Cô Độc Thiên Bình đúng rằm Trung Thu, quần hùng đang chờ ngươi ở đấy.

Hùng Văn nghĩ thầm trong đầu:

- Hừm, ta sẽ gặp khó khăn đây, trừ phi Tam kiếm Thập nhị chưởng mà Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đoạt được là giả.

Thấy Hùng Văn có vẻ ngần ngại Thánh Kiếm Chí Tôn lại bảo:

- Ngươi phải đi ngay, nếu không là không kịp... Còn hội Hoa Sơn ta sẽ thu xếp cho ngươi, chỉ cần ngươi đến trước khi trăng Trung thu mọc ở đàng Đông...

Nghe ra thuận lợi, Hùng Văn vòng tay cuối đầu:

- Đa tạ tiền bối, vãn bối đi ngay đây.

Như chợt nhớ điều gì, Thánh Kiếm Chí Tôn lại kêu:

- Tiểu tử đứng lại đã...

Hùng Văn vội trụ lại và hỏi:

- Tiền bối còn dạy điều gì?

Tiếng Thánh Kiếm Chí Tôn oang oang:

- Nhớ xong việc ở Cô Độc Thanh Bình ngươi phải đi ngay tới núi Ai Lao có điều quan trọng.Hẳn ngươi còn nhớ Cổ Độc Giang Phiêu của Thiên Cổ môn dùng Thiên Cổ Hát là con bọ cạp trời đánh ngươi. Độc Thiên Sư lại thu lượm những con Thiên Cổ Hát để luyện kiếm, tức là Phi Phong Sát Nhân Đoạt Kiếm. Hiện nay hỏa hầu của kiếm đã đến giai đoạn hoàn mỹ. Nếu Độc Thiên Sư luyện xong kiếm ấy thì sợ rằng thiên hạ không ai địch nổi. Nhân quả tuần hoàn vì ngươi mà có. Ngươi phải chịu trách nhiệm.

Gật đầu thật nhanh, rồi Hùng Văn lại hỏi:

- Hẳn tiền bối có biết Kiếm Tiên đến Thiên Cổ môn cứu con gái là Đinh Bảo Liên bị bắt về đấy?

Khoát tay một cái, Thánh Kiếm Chí Tôn đáp:

- Việc ấy ngươi đừng quan tâm lo lắng nữa. Kiếm Tiên đã cứu con gái của mình rồi và đang luyện võ công để tranh tài với Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, qua một đệ tử của lão. Có thể cuộc đấu giữa hai người con gái sẽ sớm hơn, hoặc cũng vào dịp Trung Thu trăng tròn đấy.

Hùng Văn thấy Thánh Kiếm Chí Tôn Tiểu Tiên Đồng chuyện gì cũng biết, nên hỏi thêm chuyện riêng:

- Tiền bối chắc biết số phận mẫu thân vãn bối là Ngọc Diện Tiên Tử? Còn việc Kiếm Tiên đã đi trước, may ra gặp lại được Tam kiếm Thập nhị chưởng. Nhưng chỉ sợ Cổ Độc Giang Phiêu đã luyện thành công Phi Phong Sát Nhân Kiếm của Độc Thiên Sư thì...

Tiểu Tiên Đồng lắc đầu, thấp giọng:

- Ta không biết...

Hùng Văn vội nói lớn:

- Xin tiền bối đừng giấu vãn bối, những điều đó tiền bối biết mà, vãn bối cầu cứu tiền bối, hãy nói cho vãn bối biết đi...

Tiểu Tiên Đồng vẫn lắc đầu:

- Ôi, ta không biết...

Tuy nói thế, nhưng trong lòng Tiểu Tiên Đồng rất đau khổ, bởi việc thiên cơ không thể tiết lộ... Vì vận mệnh của võ lâm không thể tránh chuyện hy sinh. Rồi đây Hùng Văn sẽ trở thành một kẻ bất hiếu.

Ông lúng túng một lát, rồi lại lắc đầu:

- Ta không biết... Không biết...

Hùng Văn bỗng nói bằng giọng đau đớn:

- Tiền bối không nói cho tại hạ biết những chuyện đó thì mọi quan hệ giữa chúng ta sẽ cắt đứt từ đây. Tại hạ phải đi tìm mẫu thân. Tam kiếm Thập nhị chưởng và Thánh kiếm tại hạ không cần nữa.

Gương mặt Tiểu Tiên Đồng bỗng biến sắc, có vẻ vừa lo lắng vừa đau khổ vô cùng.

Hùng Văn lại nói:

- Tiền bối là một trong Võ lâm Tam tôn, việc tiền bối giao cho tại hạ thì ngài thừa sức làm, cần gì tại hạ. Bây giờ xin vĩnh biệt tiền bối, ngài là kẻ độc ác, biết mọi chuyện mà không chịu nói ra...

Tiểu Tiên Đồng lặng lẽ thở dài, rồi ông lại ngửa mặt nhìn trời, bật khóc nức nở.

Ông nói những lời bi thiết:

- Trời ơi, tiểu tử... Ngươi cũng không biết nỗi đau khổ của ta, cả thiên hạ này đều không biết.

Nghe lạ tai, Hùng Văn hỏi:

- Nỗi khổ gì vậy?

Tiểu Tiên Đồng nghẹn ngào:

- Một thân võ công của ta đã mất sạch cũng vì Thánh kiếm và Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh.

Bỗng Hùng Văn cười lạt:

- Tiền bối, lại gạt tại hạ rồi. Khinh công của tiền bối tuyệt vời như thế, lẽ nào lại mất sạch võ công?

Lại lắc đầu, Tiểu Tiên Đồng nói:

- Ta không lừa gạt ngươi. Lúc đầu chính ta cũng không ngờ... Cũng không tin khinh công còn mà võ công không còn.

- Thật là chuyện lạ, ta phải hỏi lại trong chốn giang hồ. Nhưng ta có thể thử xem võ công của Thánh Kiếm Chí Tôn còn hay mất.

Tiểu Tiên Đồng đã luyện được thuật Thiên Nhãn Thông Tâm liếc mắt qua cũng đọc được ý nghĩ thầm kín của mọi người. Ông biết Hùng Văn sắp ra chiêu thử mình, và ông chắc chết. Ý nghĩ của ông thoáng nhanh trong đầu:

- Ôi, số trời đã định, ta đành phải hy sinh. Nhất Tiên Sinh đã chẳng từng hy sinh đó sao? Vì đại cuộc của võ lâm, cái chết của ta cũng đáng...

Trong lúc Hùng Văn suy nghĩ thì Tiểu Tiên Đồng cũng đã đoán được mọi sự, nhưng ông chẳng còn tránh né được nữa.

"Bình" một tiếng rung chuyển, Hùng Văn đã xuất chiêu.

Chàng hoảng hốt khi thấy thân thể Tiểu Tiên Đồng bắn tung lên và rơi độp xuống như một hòn sỏi.

Đau đớn quá, chàng kêu lên:

- Tiền bối, ôi tiền bối có sao không?

Chàng lướt nhanh tới, nhưng mọi sự đã quá muộn.

Tiểu Tiên Đồng ói máu, đang quằn quại trên lớp cỏ khô.

Hùng Văn vội vàng vận công, ém chưởng vào huyệt Đơn Điền của Tiểu Tiên Đồng để nạp chân khí.

Tiểu Tiên Đồng không hề oán trách, chỉ nở nụ cười yếu đuối.

- Ngươi đã tin ta mất hết võ công chưa?

Hùng Văn gật đầu mà trong lòng hết sức hoang mang. Chàng vừa tôn kính Thánh Kiếm Chí Tôn vừa ân hận, liền quỳ xuống:

- Vãn bối cầu xin tiền bối tha tội...

Tiểu Tiên Đồng lắc đầu:

- Đừng ân hận, vì hệ số của ta đến hôm nay là phải dứt, chẳng phải tại ngươi đâu. Nếu ta cố ý trổ khinh công thì làm sao ngươi đánh trúng được?

Hùng Văn kinh ngạc hỏi:

- Vậy thì vì sao...?

Tiểu Tiên Đồng mỉm cười, khóe miệng vẫn ứa máu.

- Vì ý trời, ta và ngươi đều phải tuân mệnh trời. Thế thôi, đừng đau khổ hối hận nữa nhé. Ta sắp chết rồi, ta phải nói lại cho ngươi nghe hết mọi chuyện, và còn phải truyền Lãn Cốt thần công cho ngươi nữa.

Hết sức xúc động, Hùng Văn cúi đầu:

- Vãn bối xin nghe.

Tiểu Tiên Đồng liền kể:

- Thuở ấy, Nhất Tiên Sinh nhảy xuống ghềnh đá, nhưng không chết, mà lại gặp Tiểu Tiên Đồng ta. Lúc đó võ công Nhất Tiên Sinh đã đạt tới mức đệ nhất thiên hạ. Tiên sinh ủy thác cho ta một việc hệ trọng. Bởi Nhất Tiên Sinh là bậc kỳ tài, uyên bác hơn người, đã tính ra rằng, tất cả mọi việc trong võ lâm sẽ do một thiếu niên anh tuấn là Vương Hùng Văn giải quyết, Nhất Tiên Sinh liền cho ta uống một gói thuốc, công lực tăng tiếng vượt bậc và ta trở thành một trong Võ lâm Tam tôn nhưng sự thực căn bản của ta là chỉ có khinh công tuyệt thế.

Các thứ khác đều do thuốc. Đặc biệt sau hai mươi năm lại phải uống thêm một gói thuốc nữa, nếu không thì võ công của ta sẽ tiêu tan, chỉ còn lại khinh công cơ bản thôi.

Ông lại mỉm cười nói tiếp:

- Đã quá hạn hai mươi năm, ta chưa uống lại thuốc quý, nhưng chỉ riêng thuật Lãn Cốt công cũng đủ khiến chẳng ai chạm được tới mình ta, nên ta cứ ung dung tự tại cho tới hôm nay.

Vẫn còn ân hận trong lòng, Hùng Văn lại nói:

- Vãn bối thật là sai quấy, xin nguyện tuân theo mọi lời căn dặn của tiền bối truyền lại.

Tiểu Tiên Đồng gật đầu:

- Ta sẽ truyền Lãn Cốt công cho ngươi. Thân pháp này là thiên hạ đệ nhất. Ngươi mau định thần để lắng nghe và cố gắng tiếp thu. Sau khi đã luyện được Lãn Cốt công như ta, thì trong thiên hạ không còn kẻ nào có thể đả thương ngươi được, thậm chí không thể rờ được đến gấu áo của ngươi, nếu không được ngươi cho phép. Vậy thì trừ các loại độc công tuyệt thế, mọi thứ khác ngươi chẳng cần phải bận tâm đề phòng.

Cảm động quá, Hùng Văn lại sụp xuống lạy.

Nhưng Tiểu Tiên Đồng xua tay:

- Không cần khách sáo, hãy cẩn trọng lắng nghe.

Rồi ông bắt đầu đọc khẩu quyết và truyền đạt bí pháp Lãn Cốt thần công khinh công đệ nhất thiên hạ.

Vốn là người thông tuệ xuất chúng, Hùng Văn tiếp thu thật nhanh, nghe tới đâu tiếp thu tới đó, và chẳng bao giờ quên được.

Khi đã truyền xong những khẩu quyết khinh công tuyệt thế, Tiểu Tiên Đồng mới nói:

- Ta đã biết tin về mẫu thân của ngươi là Ngọc Diện Tiên Tử. Bà ấy đã bị Hắc Y lão ma bắt đi rồi.

Ông phều phào nói tiếp:

- Tất cả mọi việc võ lâm ủy thác cho ngươi, hãy cố gắng hoàn thành...

Câu nói cuối cùng vừa dứt thì Tiểu Tiên Đồng đã tắt thở.

Hùng Văn lẩm bẩm một mình:

- Hắc Y lão ma đã bắt mẫu thân, nhưng bây giờ đang cần làm nhiều việc khẩn cấp trước mắt, nhất là cuộc hội Hoa Sơn.

Chàng đang suy nghĩ bỗng thấy có bóng người xuất hiện.

Nhanh như chớp, Hùng Văn nhảy phóc tới, song chưởng sẵn sàng xuất chiêu, đề phòng cường địch.

Nhưng chàng lại đã vội thu chiêu và kêu lên:

- Ô, thì ra là các người...

Hùng Văn đã nhận ra những người đi thẳng tới là Chỉ Thủ Khai Sơn Ôn Tiểu Khai, Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải, Ngũ Hồ Thần Điếu Vương Lang Khách, anh em Tôn Lục, Tôn Thất, và hai ông già nữa, có lẽ là Cô Sơn nhị lão..

Hùng Văn nói nhỏ:

- Ôi, sao họ lại đến cả nơi đây, có việc gì thế.

Những người kia cũng nhận ra Hùng Văn nên kêu to:

- Vương công tử...

Cùng Thần Công Đỗ Tứ Hải là người đến trước liền nói:

- Vương thiếu hiệp, tìm thiếu hiệp thật là vất vả.

Còn hai ông già trong bọn chính là Cô Sơn nhị lão.

Hùng Văn hỏi ngay:

- Các vị tìm tại hạ có việc gì?

Ôn Tiểu Khai đáp:

- Vừa rồi Hắc Ưng bang có tung tin rằng Trung Thu tới đây, Vương Hùng Văn hẹn quần hùng ở Hoa Sơn, với Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh. Tin này gây chấn động giang hồ, và quần hùng đều sẽ về Hoa Sơn tụ hội. Chúng tôi phải tìm công tử hỏi xem sự thật ra sao.

Đỗ Tứ Hải tiếp lời:

- Bởi lão phu cùng thiếu hiệp đến Cô Độc Thiên Bình biết rằng thiếu hiệp chưa lấy được Tam kiếm Thập nhị chưởng nên lão phu hết sức lo lắng cho thiếu hiệp.

Ngũ Hồ Thần Điếu Vương Lang Khách nói:

- Từ khi tạm biệt với thiếu hiệp ở Tây Hồ, lão phu cùng Cô Sơn nhị lão đi tới Hạm Không đảo, song chẳng nên việc gì, lại nghe có hội kiếm Trung Thu nên rủ nhau đi tìm thiếu hiệp.

Ôn Tiểu Khai nói thêm:

- Tại hạ thì đã được Tiểu Tiên Đồng dặn dò đến Hải Thiên Nhất Giác mà cũng chẳng thấy công tử nên nhập bọn với các vị đi tìm kiếm đây.

Hùng Văn rất cảm động thấy mọi người quan tâm tới mình. Chàng vội tính nhanh mọi việc trong đầu. Bây giờ chàng phải đến ngay Cô Độc Thiên Bình, qua núi Ai Lao, rồi còn phải đi tìm thân mẫu. Mọi việc phải xong trước rằm Trung Thu sắp tới. Việc của mình nói ra thật lòng vòng, như vậy mình cứ nhận đã lấy được Tam kiếm Thập nhị chưởng cho mọi người yên tâm, và truyền tin thay cho mình. Hy vọng rằm Trung Thu các môn phái đều tới.

Nghĩ như vậy, rồi chàng nói ngay:

- Cám ơn các vị tiền bối đã quan tâm. Vãn bối đã lấy được Tam kiếm Thập nhị chưởng của Nhất Tiên Sinh. Vậy mong các vị truyền tin giúp và mời các môn phái rằm Trung Thu nhất định đại hội ở Hoa Sơn...

Gương mặt mọi người đều rạng rỡ, Hùng Văn liền cáo biệt trong lúc mọi người đang vui vẻ.

Thế là chàng đã xác nhận nguồn tin hội kiếm Trung Thu để càng được loan truyền rộng rãi.

Tạm biệt các vị tiền bối, Hùng Văn lên đường thẳng tới Cô Độc Thiên Bình như lời Tiểu Tiên Đồng căn dặn.

Vài ngày sau...

Hùng Văn đặt chân vào dãy núi Côn Lôn.

Chàng thầm nghĩ trong đầu:

- Lần trước mình đã vô tình gây thù với phái Côn Lôn, mong phen này không có việc gì xảy ra.

Vừa đúng lúc ấy bỗng có nhiều tiếng rú khủng khiếp, dường như có tới năm người bị cắt cổ.

Tiếp đó lại nghe tiếng đằng hắng và một người bị đánh văng ra.

Hùng Văn kinh ngạc thốt lên:

- Ôi nhân vật nào mà ghê gớm thế.

Chàng ngạc nhiên là phải, vì người bị đánh văng ra chính là Chưởng môn nhân của phái Côn Lôn. Như vậy kẻ nào đó phải là nhân vật có võ công thuộc hàng cao thủ thượng thừa.

Ý nghĩ của Hùng Văn vừa thoáng qua, đã thấy gió lộng cuồn cuộn.

"Vèo, vèo, vèo..."

Ba bóng người như ba mũi tên phóng tới.

Chàng nép qua một bên nhìn kỹ.

Người đi đầu là lão già áo lục, người tiếp theo là đại hán áo đỏ, kẻ đi chót là một tiểu lão nhân, khôi y gọn gàng.

Lại nghe lão già áo lục nói:

- Mặc xác hắn, hắn đã trúng phải Lục Hỏa công chưởng của ta khó mà sống nổi. Bọn ta phải nhanh chóng đến Cô Độc Thiên Bình yểm trợ cho ba vị Đường chủ.

Hùng Văn mừng rỡ nói thầm:

- Chắc là Hắc Y bang đến tìm Cửu Trảo Thần Kích Ma Quân?

Chàng vừa nghĩ thế thì ba bóng người kia đã mất hút.

Hùng Văn lại nghĩ:

- Nếu Chưởng môn nhân của phái Côn Lôn chưa chết, ta đến cứu sẽ hóa giải được chuyện thù hiềm ngày trước.

Nghĩ như vậy rồi Hùng Văn lướt tới, chàng thấy Chưởng môn nhân phái Côn Lôn ngồi xệp dưới đất, trán vã mồ hôi, sắc mặt trắng bệch đang sử dụng nội công tâm pháp để ém chặt vết thương. Vừa thấy Hùng Văn ông ta đã biến hẳn sắc mặt,cắn chặt hàm răng và giương cả song chưởng lên.

Hùng Văn liền nói:

- Chưởng môn nhân đừng hiểu lầm, tại hạ đến giúp ông một tay đây.

Dứt lời, chàng sử dụng Lãn Cốt thần công vừa học được của Tiểu Tiên Đồng nhẹ nhàng di chuyển tới sát người bị thương.

Hùng Văn đưa tay ém chặt huyệt Mệnh Môn của Chưởng môn nhân phái Côn Lôn để truyền nội lực chữa thương.

Thần Hành Vô Ảnh Trung Kỳ, Chưởng môn nhân của phái Côn Lôn, vừa ngạc nhiên vừa tò mò tự hỏi:

- Quái lạ, sao hôm nay tiểu tử này lại cứu ta?

Nhưng lão không thể suy nghĩ thêm, vì công lực của Hùng Văn đã đưa vào chân nguyên nội lực của lão... Lão phải vận công để chuyển chân khí ra khắp châu thân.

Lát sau Thần Hành Vô Ảnh Trung Kỳ đã có thể tự vận công điều tức, điều hòa kinh mạch, không phải dựa vào Hùng Văn nữa.

Chàng nói lớn:

- Tại hạ có việc cần đi gấp, hẹn sẽ gặp lại.

Dứt lời chàng thu chưởng vút người bay đi.

Trung Kỳ nhìn theo, trong đầu thầm nghĩ:

- Không ngờ tiểu tử này lại là một trang kiệt xuất, vừa có lòng nghĩa hiệp, vừa tài năng hơn người. Đúng là sóng trường giang lớp sau cao hơn lớp trước, một lớp người mới sẽ thay thế lớp người cũ để lập lại trật tự võ lâm.

Lão nhắm mắt lại, tiếp tục vận công, để điều hòa kinh mạch.

Trong lúc đó, Hùng Văn phi hành vun vút.

Chàng cứ thắc mắc lão già áo lục, đại hán áo đỏ và lão nhân bé loắt choắt là ai, bởi không có thời gian gạn hỏi Chưởng môn Côn Lôn cho biết.

Nhưng chàng lại chắt lưỡi:

- Chậc, chúng nó đã rủ nhau tới Cô Độc Thiên Bình, ta cứ tới đó là lòi bộ mặt chuột ra cả.

Thế là Hùng Văn nhắm hướng Cô Độc Thiên Bình đi tới.

Chẳng bao lâu hòn núi có dáng ông lão buông câu trơ trọi hiện ra. Lần trước bởi đụng độ phía dưới, Hùng Văn chưa có dịp quan sát rõ Cô Độc Thiên Bình, lần này chàng phải lên tận nơi.

Nhưng mới đến chân núi Hùng Văn đã nghe tiếng nói oang oang:

- Hừm, hôm nay lão phu được hân hạnh có nhiều cao nhân ngó ngàng tới. Nào là Lục Bào lão tổ, nào Lão Đại, Lão Ngũ trong Độc Tâm ngũ quái, nào là tam vị Đường chủ, tốt lắm, các ngươi tới cả đây.

Hùng Văn giật mình, thầm nghĩ:

- Thì ra ba người ta gặp ở núi Côn Lôn là Lục Bào lão tổ, lão Đại, lão Ngũ của Độc Tâm ngũ quái và ba vị Hắc Y Đường chủ đã chờ sẵn nơi đây.

Còn giọng nói của người trên núi quá quen, chàng đã nhận ra kẻ ấy là Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.

Chàng lại gật gù:

- Thế là hôm nay Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân quyết định một mình chống chọi với sáu vị cao thủ đã nổi tiếng võ lâm.

Bỗng có mấy tiếng cười lạt, rồi Lục Bào lão tổ nói lớn:

- Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, ngươi đã dám mạnh mồm bạo miệng, kiêu ngạo đến thế, bọn ta cũng không câu nệ quy tắc giang hồ. Hãy nhận chiêu và nộp mạng...

Sáu vị cao thủ trong chớp mắt đã xuất chiêu đánh tới.

- "Ầm... Ầm... Ầm...".

Kình lực đất trời, thiên hôn địa ám, gió hú, mây tan, cảnh vật tiêu điều xơ xác.

Trong tiếng đá lỡ cát bay, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân vẫn cười lanh lảnh tung chưởng phản kích.

- "Bình... Bình...".

Chưởng đạo ào ào giáng trả sáu vị cao thủ như bão táp, khiến Hùng Văn phải thốt lên:

- Ôi, đúng là những cao nhân đệ nhất.

Lúc đó, sáu vị cao thủ tức giận, liên tục xuất chiêu, cả một khoảng trời đất đảo lộn.

Rốt cuộc Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân yếu dần. Lão ta gặp toàn đối thủ đệ nhất thiên hạ, đồng loạt xuất chiêu, phối hợp nhịp nhàng, sức mạnh tăng lên gấp bội, làm sao lão chịu thấu?

Qua vài đợt chạm chưởng, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân phải lùi mấy trượng và xuất chiêu Tam kiếm Thập nhị chưởng mới ngăn được đối phương, nếu không đã toi mạng.

Cau mày suy nghĩ, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân buột miệng:

- Tại sao chúng nó biết ta ở đây? Xem ra bữa nay ta rủi nhiều hơn may, khó lòng thoát khỏi vòng vây của sáu con cáo già này. Với bọn này giỏi lắm ta chỉ còn đỡ nổi ba bốn chiêu.

Phía bên kia sáu vị cao thủ thấy đánh mù trời mà Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân không bị thương, lại xanh mặt ngó nhau.

Lục Bào lão tổ nói:

- Con ma già này khá đấy, chẳng trách nó nhiều lần đòi làm thủ lãnh của những cao thủ đứng sau lưng Hắc Y bang, nhưng chưa được công nhận.

Nói tới đây, Lục Bào lão tổ tức sôi gan thét lớn:

- Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân hãy nhận chiêu.

Lão ta xuất thủ trước, năm người kia lại đánh theo, kình đạo ầm ầm trút về phía Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.

Hùng Văn quan sát trận đấu thầm nghĩ:

- A bữa trước kẻ rình nghe về Tam kiếm Thập nhị chưởng ở Trường Bạch Thiên Trì là Lục Bào lão tổ. Mãi tới hôm nay lão mới tập trung cao thủ đến. Quả là trận đấu hy hữu, đúng như là ta nghe Tiểu Tiên Đồng nói. Có lẽ Tiểu Tiên Đồng đã nghe được kế hoạch của những lão già kia. Tất cả mọi việc rồi sẽ diễn ra đúng như Tiểu Tiên Đồng đã nghĩ.

Chàng lại nói thầm:

- Xem cục diện hôm nay thì ta phải đứng về phía Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân. Nhưng kiều thê Quyên Quyên công chúa của ta đang ở đâu? Hay là nàng đã bị tam vị Đường chủ Hắc Y bang đến trước hạ độc thủ?

Lòng nóng như lửa đốt, Hùng Văn liền la lớn:

- Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, tại hạ là Vương Hùng Văn đến giúp ngươi đây.

Vừa la chàng vừa lướt mình xông tới.

Đúng lúc đó, nghe nổ một tiếng "bình" dữ dội... Và có một tiếng rên.

Hùng Văn đoán Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đã bị trúng thương, nên vội rút Hóa Huyết tà kiếm xuất chiêu.

Hồng quang lập tức như một trận mưa máu trút về phía sáu vị cao thủ với kình lục cuồn cuộn khủng khiếp.

Lục Bào lão tổ thét vang:

- Xin chư vị cẩn trọng.

Lão đẩy nhanh chưởng lực đón đỡ kiếm khí và chưởng phong của Hùng Văn. Bóng chàng tách khỏi luồng kình phong và dừng lại. nhưng thấy chàng xuất hiện là mọi người biết trận huyết chiến chỉ mới bắt đầu.

Bởi một cao thủ trẻ nhập cuộc.

Hùng Văn đến cạnh Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân liền hỏi:

- Ngài có việc gì không?

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân cười lớn:

- Chưa sao, chưa sao. Hồi nãy chúng nó dồn kình lực ghê quá nên phải rên lên một tiếng đấy thôi. Ông bà ta bảo "Hai thằng đánh một, không chột cũng què". Thế mà sáu con cáo già kia xúm lại cắn mình ta, dã man thật.

Rồi lão lại ngắm Hùng Văn từ đầu tới chân và khen:

- Công lực của ngươi tăng tiến quá, ta không ngờ đấy, ngươi đến đây tiếp tay với ta thật đúng lúc.

Hùng Văn gật đầu:

- Ta chia đôi, mỗi người chọi ba nhé.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân lại cười:

- Chấp chúng nó như vậy là tốt rồi. Hãy giết hết, không chừa một mống nào đấy nhé.

Hai người nói với nhau thật lớn, cố tình cho sáu vị cao thủ nghe, nên mấy lão tức lộn ruột.

Vu Hà Long là Lão Đại của "Độc Tâm ngũ quái" thét vang:

- Tiểu tử kia, ngươi thật là ngông cuồng, không biết sợ chết.

Quay sang lão già loắt choắt, Vu Hà Long bảo:

- Lão Ngũ, hãy giúp ta bày trận, ta sẽ bắt nó đền mạng cho lão Nhị, lão Tam và rửa mối nhục cho lão Tứ bị nó chặt cụt tay hôm trước.

Hùng Văn cười ngất:

- Đừng khua môi múa mỏ. Bữa trước ta đã giết lão Nhị, lão Tam và chặt cụt tay lão Tứ. Hôm nay ta sẽ chặt đầu ngươi với lão lùn kia cho đủ bộ.

Vu Hà Long gầm lên:

- Tiểu tử hôi thối láo xược, hãy tiếp chiêu.

Một luồng xích ảnh đỏ như máu cuộn theo kình lực sấm sét ập vào Hùng Văn như một cơn bão lớn.

- "Bình... Bình..."

Lão Đại Vu Hà Long đã xuất chiêu tối độc, kình phong ào ào như không bao giờ dứt. Cả một góc núi sập xuống, đá bay, cát chạy kinh hồn.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân la to:

- Hùng Văn coi chừng Tam Mạt Vô Hình chưởng là công phu tối độc của Vu Hà Long đấy.

Quả thật độc chưởng của Lão Đại hết sức ghê gớm, Hùng Văn cảm nhận ba luồng chưởng lực khác nhau... Khi lạnh, khi nóng, khi vừa vừa đồng loạt ập đến. Nhưng sức mạnh chưa đến mức tuyệt đỉnh.

Chàng liền nghĩ trong đầu:

- Hừm, coi bộ khí thế dữ dằn nhưng công lực không có bao nhiêu, chỉ sạt một góc núi. Có lẽ gã này coi thường ta chăng?

Chàng vừa nghĩ tới đó thì kình phong của đối phương đã ập tới.

Hùng Văn lập tức xuất chiêu...

Thật ra Hùng Văn chưa biết sự lợi hại của Tam Mạt Vô Hình chưởng nên mới coi thường.

Bề ngoài rừng rực như cơn bão lửa, nhưng công lực nhẹ nhàng chỉ là tính chất dụ địch. Bởi sự tuyệt độc của nó ở độc khí trong chưởng phong. Với một cao thủ như Hùng Văn, một chiêu chưởng sập góc núi là thường, nên chàng coi chưởng đạo của Vu Hà Long chẳng ra gì, mà chẳng biết bên trong rất nhiều khí độc theo chưởng đạo thổi tới.

Khi đó, luồng kình lực của Tam Mạt Vô Hình chưởng vừa đánh sập góc núi thì quật thẳng vào Hùng Văn. Chàng lập tức vận đủ mười thành Vân Hải chân kinh tập trung vào Hóa Huyết tà kiếm xuất luôn chiêu Thạch Phá Thiên Kinh...

Tà Kiếm vừa xuất, kiếm khí rít veo veo hồng quang như mưa máu trút ào ào, tạo thành luồng kình đạo phản kích mãnh liệt.

Vu Hà Long nhếch mép:

- Công lực khá đấy, nhưng ngươi đâu biết sự lợi hại của Tam Mạt Vô Hình độc chưởng... Khi biết ra thì toi mạng rồi.

"Rầm" một tiếng kình lực đôi bên giao nhau, khí độc bốc ngùn ngụt.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân vội thét lớn:

- Hùng Văn hãy nín thở...

Chẳng thấy phản ứng của Hùng Văn, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân vội xông tới, vì sợ chàng trai hít phải khí độc.

Song Lục Bào lão tổ, Lão Ngũ và tam vị Đường chủ Hắc Y bang đã nhất tề phát chiêu chặn đứng Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân.

Không thể chống lại sức mạnh liên thủ, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân phải dừng lại và than thầm:

- Ôi, Hùng Văn tiêu vong mất.

Lúc ấy Vu Hà Long cũng phấn khởi, tưởng chừng sẽ hạ được Hùng Văn bởi chàng ta cứ thản nhiên xông vào vùng độc khí của Tam Mạt Vô Hình độc chưởng...

Cả Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân và Vu Hà Long đều không biết Hùng Văn đã uống được Vân Hải Tiên Nhũ, Thiện Tâm quả, Huyết Sâm, lại có Vân Hải chân kinh bảo hộ, nên độc khí không xâm nhập chàng được.

Thế là trong lúc Vu Hà Long dương dương tự đắc, chờ Hùng Văn ngã ngửa vì độc khí thì chàng ta xông thẳng tới cùng cây "Hóa Huyết tà kiếm" trên tay...

Tà kiếm nương theo kình lực, thình lình xỉa thẳng vào ngực lão Đại Vu Hà Long như tia chớp.

Chỉ nghe một tiếng hú thê thảm, Vu Hà Long bị Hóa Huyết tà kiếm đâm thủng ngực, lòi trái tim ra ngoài...

Máu tươi văng ra tứ phía.

Vừa lúc đó lại có nhiều tiếng nổ "Bình...Bình...".

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đã chặn đứng được nhiều luồng chưởng phong đạo của năm địch thủ vừa liên kết quật tới.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân cười hả hê, rồi quay sang Hùng Văn:

- Không ngờ ngươi không bị trúng độc mà còn giết được nó.

Ai Quả Độc Đồng Liễu Biên Khải là lão Ngũ nhỏ thó của Độc Tâm ngũ quái thấy sư huynh là lão Đại Vu Hà Long bị chết banh tim thì đau đớn vô cùng. Hắn bèn nói với Lục Bào lão tổ:

- Thằng tiểu tử hôi thối kia đáng chết quá. Lão huynh giúp tiểu đệ một tay nhé. Tam vị Đường chủ hãy chống chọi với Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, chờ tiểu đệ báo thù cho lão Đại.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân quay sang Hùng Văn:

- Này Hùng Văn, chúng ta thi nhau giết nhé.

Vương Hùng Văn hào khí xung thiên, có thể nói từ khi xuất đạo giang hồ đến nay mới được người kính trọng ngang hàng tiền bối, nên liền đáp:

- Được, ta thi nhau.

Rồi chàng ngó thẳng Liễu Biên Khải mà bảo rằng:

- Thằng lùn già háp kia, muốn chết theo các anh của ngươi thì cứ bước ra, đừng nép dưới gấu áo của Lục Bào.

Liễu Biên Khải không nhịn nhục được nữa, liền thét lớn:

- Tiểu tử ngông cuồng, ngươi phải chết.

Vừa thét hắn vừa múa tít binh khí Kim Qua độc chùy thi triển chiêu thức Kim Thang Độc Phấn uy lực nhất trong Thập lục chùy pháp đánh tới. Hắn huy động mười thành công lực, oai phong lẫm liệt, chùy ảnh loang loáng kinh người.

Tình thế hôm nay thắng bại là tùy thuộc Hùng Văn. Chàng vừa giao đấu với Liễu Biên Khải vừa đương cự với Lục Bào lão tổ.

Khi ấy Lục Bào lão tổ không nói một lời, chỉ xoay mình thi triển Lục Hỏa Độc Luyện chưởng.

Trong sáu người cao thủ hôm nay thì võ công của lão thâm hậu nhất. Lão nổi tiếng gian ác trong võ lâm đương thời, cả trăm năm nay chưa gặp đối thủ ngang sức. Chưởng lực của lão vừa phát ra đã có từng chùm lực ảnh tạo thành kình đạo cuồn cuộn, mãnh liệt hơn sấm sét.

Hùng Văn nghĩ thầm:

- Cuộc chiến này xem ra thật khủng khiếp... Ta phải đề phòng cẩn thận mới được.

Chàng vừa nghĩ tới đó thì chùy phong và chưởng đạo của hai đối thủ đã ầm ầm công tới.

Cùng lúc ấy, ba lão Đường chủ Hắc Y bang cũng nhất loạt tấn công như bão táp vào Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân, thế mạnh như xẻ núi lấp biển.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đã luyện được võ công tuyệt thế Tam kiếm Thập nhị chưởng bèn giao đấu kịch liệt với các đối thủ, kình khí áp đảo cả ba đối thủ.

- "Bình..."

Kình đạo đôi bên giao nhau, phát nổ dữ dội, xung lực đẩy cả bốn đối thủ bật lùi vài trượng.

Vừa trụ vững, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân lại cười khẩy, song chưởng như kiếm xuất chiêu liên tiếp.

Tiếng la hét nỗi lên dữ dội...

Bên kia Hùng Văn đang tận lực giao đấu cũng phát nổ "ầm" một tiếng, xen lẫn những tràng gào rú rùng rợn.

Hùng Văn vẫn hăng hái xuất chiêu.

Chàng bị đẩy ra xa vài trượng, nhưng chàng lập tức bay trở lại, Hóa Huyết tà kiếm trên tay tạo thành kiếm hoa đỏ như máu che kín cả một góc trời, kiếm khí vèo vèo buốt óc.

Lục Bào lão tổ gầm lên, xuất luôn chiêu Song Tràng Chưởng đón đánh dữ dội. Hùng Văn giáng trả một chiêu Thạch Phá Thiên Kinh...

- "Bình, bình..."

Chưởng đạo va chạm, tiếng rú kinh hồn, phía bên kia Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân biến thân hình thành vô số đạm ảnh xông tới xuất liền mấy tử chiêu.

Tiếng nổ ầm ầm, tiếng rên la thảm thiết...

Lát sau, tất cả bỗng chìm vào yên lặng.

Bầu không khí tĩnh lặng của sự chết chóc.

Cả sáu cao thủ lần lượt bị Hùng Văn và Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân giết chết không còn một mống.

Nhìn các đối thủ phơi thây, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân quay lại hỏi:

- Văn hiền diệt học được Lãn Cốt thần công của Tiểu Tiên Đồng từ bao giờ thế? Thật là huyền diệu vô song.

Thì ra hồi nảy đấu với hai đối thủ một lượt, không thể né tránh, Hùng Văn đã thi triển Lãn Cốt thần công cả thân hình vo tròn lại bay lên không trung nhẹ nhàng như làn mây, rồi từ trên không xuất kiếm giết chết Liễu Biên Khải, đánh bị thương và giết luôn Lục Bào lão tổ.

Nghe Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân hỏi, Hùng Văn không giấu giếm gì cả, cứ kể thật về cái chết và những lời căn dặn sau cùng của ông.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân chăm chú lắng nghe, rồi bỗng la lên:

- Thôi hỏng rồi.

Hùng Văn ngạc nhiên:

- Hỏng cái gì?

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân vẫy tay:

- Ngươi theo ta lại đây, coi chừng kiều thê của ngươi bị chết.

Dứt lời, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân phóng vụt đi như một luồng gió.

Hùng Văn vội vàng bám theo.

Chàng thấy ông ta phi hành đến dưới Cô Độc Thiên Bình, rồi phóng mình vào giữa thác nước đang ầm ầm đổ nước, tung bọt trắng xóa, bốc hơi mịt mờ tự khói sương.

Hùng Văn kêu lên:

- Ngài làm gì vậy?

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đáp:

- Trong thác nước này là cái hang, ta cần vào trong đó.

Chàng trai ngạc nhiên:

- Làm sao vào được?

Một viên ngọc xanh xuất hiện trong bàn tay của Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân:

- Ta có cái này.

Thì ra đó là viên Bích Thủy bảo châu trước kia Hùng Văn đã đổi lấy những viên Cửu Trảo Truy Kích. Chẳng trách lúc đổi được Bích Thủy bảo châu. Lão già này có vẻ vui mừng hớn hở.

Tay cầm Bích Thủy bảo châu, Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân lao vào thác nước, tự nhiên nước rẽ ra, để lộ một cửa hang, Hùng Văn cũng phóng lọt vào cửa hang ấy. Nước ở bên ngoài ầm ầm khép chặt như cũ. Thì ra bí ẩn ở trong những câu thơ của Nhất Tiên Sinh là Tam kiếm Thập nhị chưởng đã giấu khẩu quyết dưới chân Cô Độc Thiên Bình là dưới hang nằm ngầm sau thác nước này đây.

Vào lọt trong hang, Hùng Văn hồi hộp kêu lên:

- Quyên Quyên muội muội...

Không nghe tiếng đáp, trong hang tối thui Hùng Văn vận nhãn lực nhìn thì thấy Quyên Quyên công chúa nằm hôn mê trên tảng đá.

Chàng vội hỏi:

- Ôi, Quyên Quyên làm sao thế này?

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân đáp:

- Ta đang dùng La Du đại pháp để giúp Công chúa khai thông Âm Dương Giao Quan tiếp thu võ công. Không ngờ chúng nó tới thình lình. Ta sợ phân tâm khiến nguy hiểm Công chúa, nên tạm thời khóa chặt chân khí cô ấy lại. Bây giờ chân khí của nàng đã ninh kết lại, phải nhanh chóng làm cho nó hoàn nguyên kẻo nguy đến tính mạng. Cần có sự hợp lực của ngươi mới được, mau lên...

Thế là Hùng Văn và Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân nhanh chóng vận công, cấp tốc truyền chân khí vào cơ thể Quyên Quyên để hóa giải chân khí của nàng đang bị ninh kết.

Lát sau Công chúa đã "hừ" một tiếng rồi tỉnh lại.

Ôi, thật là giây phút diệu kỳ.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân hớn hở nói:

- Ta giao kết thi đua với Kiếm Tiên để luyện đệ tử, nhưng thế này là ta thắng Kiếm Tiên rồi. Quyên Quyên là cô gái bình thường đã trở thành võ lâm cao thủ.

Hùng Văn lại kêu khe khẽ:

- Quyên Quyên muội muội...

Công chúa mở mắt nhìn, gương mặt bỗng tươi rói, đôi má đỏ hồng.

Nàng cũng kêu khẽ:

- Văn ca ca...

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân bật cười:

- Được rồi, được rồi, khoan đã. Ta hãy thử ra ngoài xem sao nhé.

Cả ba cùng ra ngoài.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân bảo Công chúa:

- Quyên nhi, trước hết hãy thi triển thân pháp Đạm Ảnh Phân Hình, rồi xuất một chiêu trong Tam kiếm Thập nhị chưởng đánh thẳng vào ta xem uy lực thế nào...

Quyên Quyên đáp ngay:

- Tuân lệnh.

Dứt lời Công chúa đã thi triển thân pháp Đạm Ảnh Phân Hình tuyệt thế vô song, thiên hạ hi hữu. Nàng mặc y phục trắng, nên lúc này biến thành vô số bóng trắng. Hùng Văn nhìn vào các bóng trắng đó không còn phân biệt được cái bóng nào là chính thật Quyên Quyên công chúa.

Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân gật đầu:

- Tốt lắm, bây giờ ngươi hãy dốc toàn lực đánh vào ta đây.

Quyên Quyên công chúa liền vâng lời phát chiêu thức Thập nhị chưởng pháp trong Tam kiếm Thập nhị chưởng. Lập tức chưởng ảnh liên hoàn, kỳ ảo mãnh liệt vô cùng, thập nhị chiêu đã buộc Cửu Trảo Truy Kích Ma Quân phải liên tiếp thi triển Tam Thập Bát Chiêu, đồng thời phải né mình tránh mới thoát khỏi chưởng đạo của Quyên Quyên công chúa.

(Mất mười một trang)

... tu luyện của Độc Thiên sư, cũng là nơi lão ta đang luyện thanh độc kiếm với mục đích Độc Bá Võ Lâm khuynh đảo quần hùng.

Thêm một buổi nữa, Hùng Văn bỗng trỏ tay:

- Thiên Độc cốc kia rồi...

Nhìn theo ngón tay Hùng Văn, Quyên Quyên thấy nơi đó là một chốn hoang liêu cô tịch. Một vạt rừng cheo leo bên sườn núi và giữa vách đá dựng đứng lộ ra miệng hang quái dị.

Hai người đến gần, bên ngoài miệng hang chẳng có một bóng người, mà có lẽ hàng ngày ở đây cũng chẳng có ai lai vãng.

Quyên Quyên bĩu môi:

- Hừm, nơi ở gì thấy mà ghê.

Hùng Văn tươi cười.

- Lão già tuyệt độc ở nơi này là phải rồi, chẳng lẽ lão xây cung điện để luyện độc kiếm, độc đao?

Quyên Quyên chợt trỏ tay:

- Ôi, lão còn ghi khắc những chữ gì ngoằn ngoèo thế kia?

Hùng Văn liếc mắt đọc lớn:

"THIÊN ĐỘC NHI CỐC - LAI NHÂN MAI CỐT"

Quyên Quyên bật cười:

- Gớm nhỉ "Hàng ngàn chất độc - Người đến chôn xương". Lão ta hù dọa thiên hạ đó chăng?

Hùng Văn nghiêm sắc mặt nói:

- Độc Thiên Sư là bậc thầy về những thứ kịch độc ngày nay. Lão ta chẳng hù dọa đâu. Ta phải thận trọng mới được.

Hùng Văn vừa dứt lời thì đã thấy nhiều tiếng "phì phì" vang lên và Quyên Quyên ôm chầm lấy Hùng Văn mà thét:

- Rắn, rắn... Ôi, rắn nhiều quá.

Quả thật quanh họ lúc ấy đầy những rắn độc lúc nhúc, chẳng biết xuất hiện từ hồi nào đang ào ào phóng tới, thè lưỡi phun nọc phì phì, hết sức kinh khiếp.

Hùng Văn vội kêu:

- Quyên Quyên muội hãy bình tĩnh. Lúc này muội không còn là cô gái bình thường, mà đã có võ công cao tuyệt, sợ gì rắn?

Chàng vừa kêu vừa phóng tay thi triển Kim Lang chỉ của Thủy Thượng Tiên Cô, mà trước đây Long Tú Tâm thường sử dụng, lập tức những đạo chỉ lực vút tới veo veo, như trăm mũi kiếm vô hình chặt đứt bầy rắn độc thành nhiều khúc.

Rắn độc chết như rạ...

Song từ trong hang bỗng vọng ra những tiếng sáo vi vu, kết hợp thành điệu nhạc kỳ quái. Điệu nhạc của kẻ thổi sáo bí ẩn kêu tới những bầy rắn độc càng lúc càng đông...

Hùng Văn la lên:

- Độc Thiên Sư đang thổi sáo huy động rắn đấy.

Quyên Quyên sử dụng Đạm Ảnh Phân Hình nhảy lưng tưng và nói lớn:

- Dường như ta giết rắn, máu của chúng càng làm những bầy rắn khác tới thêm hăng. Ca ca xem chúng tràn tới như nước vỡ bờ.

Vừa xuất chỉ giết rắn, Hùng Văn vừa quăng Hóa Huyết tà kiếm cho Quyên Quyên:

- Muội cầm lấy kiếm này thi triển Tam kiếm Thập nhị chưởng, hàng vạn con rắn phải chết.

Quyên Quyên liền chụp lấy thanh kiếm.

Lạ thay, vừa cầm Hóa Huyết tà kiếm vào tay Quyên Quyên đã cười lên khanh khách.

Nàng xuất chiêu veo veo, đường kiếm tới đâu rắn chết tới đó, quả thật hàng vạn con rắn độc đã bị những chiêu kiếm của nàng giết sạch trong một loáng, máu văng đầy vách đá.

Hùng Văn thầm nghĩ:

- Chắc thuở nhỏ Quyên Quyên đã từng bị rắn cắn hay rắn doạ, nên bây giờ nàng mới thù rắn, tàn sát chúng ghê gớm, vừa giết rắn nàng vừa cười như điên.

Hùng Văn có biết đâu hiện tượng đó là do Hóa Huyết tà kiếm phát sinh. Đặc tính của cây kiếm này nằm trong tay ai là lập tức nổi sát khí, hăng say chém giết, càng có máu chảy, Hóa Huyết tà kiếm càng kích thích người sử dụng chém giết dữ gấp bội.

Chính Hùng Văn đã nhiều lần bị Tà kiếm kích thích, nhưng nhờ uống được Thiện Tâm quả nên chỉ qua một thời khắc là dằn xuống được. Còn Quyên Quyên thì đâu có gì cản, nên Tà Kiếm xúi giục nàng chém giết thật sướng tay.

Lúc bầy rắn độc đã bị giết sạch, Quyên Quyên vẫn còn hăng máu. Nàng cần phải tìm người để giết.

Thế là Quyên Quyên cười ré lên...

Nàng cầm Hóa Huyết tà kiếm phóng như bay vào Thiên Độc cốc...

Hùng Văn hoảng hốt kêu lên:

- Quyên Quyên coi chừng nguy hiểm.

Nhưng Quyên Quyên dường như không nghe thấy gì nữa, cứ phóng như mũi tên lao thẳng vào hang sâu.

Hùng Văn đành phải đuổi theo nàng vùn vụt.

Nhưng vừa qua khỏi cửa hang thì bên trong túa ra hàng đám mây đen di động, với những tiếng kêu vù vù nhức óc.

Thì ra đó không phải là nhưng đám mây, mà là từng bầy ong độc kết thành những mảng lớn ùa ra tấn công người lạ.

Giống ong tuyệt độc này chỉ vài con là cắn chết người, huống chi cả bầy ngàn vạn con như thế.

Hùng Văn vội thi triển Lãn Cốt thần công và sử dụng chỉ phong hạ sát từng bầy ong rơi lả tả.

Lãn Cốt thần công v