-IX - Cánh chim rơi
Đôi bạn gò ngựa lên đồi, rồi không bảo nhau, cùng dùng cương ngẩng đầu trông lại phía sau. Một đám bụi mù bốc lên còn vấn vương ở tàng cây như làn khói nhạt. Làn gió đưa những chiếc lá vàng bay tới tấp, trông tựa những cánh bướm chập chờn dưới ánh sáng rung động của buổi chiều tàn.
Thái nhìn Sơn và trong một phút, chàng có cảm giác êm ả lạ thường. Chàng tự nghĩ: đó là một sức mạnh nan địch để che chở cho ta trong những bước gian lao. Sự tín nhiệm chặt chẽ ở bạn làm tăng lòng quả cảm và khiến Thái nhìn cảnh vật như nhuộm màu vui sống. Thái thấy như có những dòng máu nóng đang vận chuyển trong cơ thể và kích thích đến tâm hồn. Lòng chàng tự nhiên tràn ngập một tình cảm mến thiêng liêng. Chẳng biết làm sao để tỏ sự thân mật ấy - mà chỉ có những đôi bạn đồng lý tưởng mới có thể có - chàng khẽ gò ngựa đi sát bên bạn để hỏi một câu bâng quơ:
- Ta đến đâu rồi nhỉ?
Sơn nhìn dải Trường sơn liên tiếp, nối nhau thành một bức vạn lý trường thành. Ánh nắng chiều đã tắt.
Màu tím của những khóm cây rải rác trên sườn đồi đã nổi bật lên, dường để đánh dấu một thái độ. Chàng thản nhiên trả lời:
- Đến đâu thì đến, miễn là thoát.
Thật ra, Sơn đang đeo đuổi theo một hình ảnh xa xăm. Lòng chàng mênh mang như chìm đắm trong một làn hương dịu. Chàng thấy cần phải thốt to lên một lời gì cho vơi bớt nỗi niềm. Và theo với tiếng gió chiều vi vút, chàng cất giọng cao ngâm:
“Ta nhớ đâu đây có một người
Từng quên mùa rét hẹn hoa mai.
Bao nhiêu tráng sĩ trong thiên hạ
Lắng tiếng đông lên ngọn ải ngoài”. [1]
Lời thơ đẹp và sống, khêu gợi niềm ưu ái tiềm tàng của tuổi trẻ. Thái đoán biết nỗi lòng bạn. Chàng biết Sơn đang tìm những cái gì ngang tàng của chiến sĩ để cố xua đuổi một hình ảnh yêu đương còn vương vít ở lòng.
Vó ngựa phi khuất ngọn đồi. Màn đêm u ám bao phủ cả ngàn cây. Từ chân trời xa, những vần mây đen lũ lượt kéo về đọng trên lưng chừng núi. Ngọn gió liên tiếp nổi lên, âm thanh kéo dài tựa những tiếng hú hãi hùng. Bụi mù vòng lên như những làn lụa xám. Đoàn dạ điểu bay về ngơ ngác giữa sự chuyển động của ngàn cây...
Sơn bảo Thái:
- Sắp có trận mưa to.
Thái cũng tỏ vẻ lo lắng:
- Ta cho ngựa sải mau để tìm chỗ trú, may ra gần đây có nhà cửa gì chăng?
- Không có ai dám cất ở chốn hẻo lánh này.
- Không có nhà thì ta tìm những hốc đá, không có hốc đá thì ta đành ẩn dưới cội cây. Dầu sao, ta cũng phải đội mưa đêm nay.
Sơn nghĩ: “Kẻ mã thượng có sợ gì mưa gió?” và chàng tự cười thầm, khoan khoái. Hai con ngựa song song phi mau trong bóng tối. Tiếng vó rộn rã còn dư vang của những ngày khứ quốc xa xăm.
Trên màn trời đêm, bỗng vạch ra một lằn sáng, xẹt qua không gian rồi tắt hẳn. Tiếp đến những tiếng reo hò của vũ trụ, liên hồi lan ra suốt giải tràng san. Một sự hỗn độn lạ thường làm xáo trộn cả không gian và vạn vật. Hai chàng tuổi trẻ không còn nhận định được thời khắc và vị trí gì nữa. Cả hai đều buông cương, cúi sát mình ngựa, mặc cho những cuộn lá vàng ngược gió đánh chát vào mặt.
Mưa bắt đầu rơi. Gió vẫn tấu lên những bản nhạc hùng dũng. Ngàn cây nội cỏ đều ủ dột dưới một buổi động rừng.
Thái đưa tay vuốt những hạt mưa xối xả vào mặt, và qua một làn chớp nhoáng, chàng thấy mình chỉ còn cách chân núi lối hai mươi thước. Bên chân núi có một hốc đá vừa cho hai người trú. Thái gò ngựa chậm lại toan kêu Sơn, thì dường như cũng đã thấy, Sơn rẽ ngựa cho vào phía chân núi. Cả hai cùng đến một lượt, nhẹ nhàng nhảy xuống ngựa. Sau khi buộc cương, hai người bạn đồng hành vào một gốc cây, Thái kéo Sơn vào hốc đá. Chàng nắm chặt lấy bàn tay bạn, nói qua tiếng rầm rộ của cơn mưa:
- May quá! Không thì chúng ta đành chịu chết lạnh.
Sơn nhìn dòng nước ào ào vào khe đá:
- Hình như mưa còn lớn lắm và lâu lắm.
Thái gật đầu:
- Thì chúng ta ở lại đây đến sáng chớ sao?
Một cơn gió lạnh thổi lốc vào hang. Thái khẽ rùng mình đứng nép vào Sơn. Chàng thấy nét mặt Sơn gân guốc, chửng chạc, đôi mắt đăm đăm nhìn ra phí ngoài. Dòng tư tưởng của Thái cũng trở lại với cõi trời mưa gió. Chàng tưởng: giá mình cứ ruổi ngựa dưới cơn mưa cho suốt sáng, thử xem sức mình có chịu đựng nổi với cơn giận dữ của rừng khuya không? Tuy nghĩ thế, Thái vẫn thấy lòng ấm áp được đứng dưới sự che chở của hang đá, và chàng tự cười thầm cái ý nghĩ và cảm giác mâu thuẫn của mình.
Bỗng một tiếng nổ vang dội vào núi làm cho đôi bạn giật mình. Cả một khoảng trống trong hang chuyển động dường như muốn sụp đổ. Nhưng Thái không mấy quan tâm. Chàng đang chú ý đến những tiếng dội rất lạ. Chàng lắng tai nghe. Chỉ một phút, chàng đã quay lại bảo Sơn với vẻ kinh ngạc:
- Có tiếng vó ngựa phi về phía chúng ta.
Sơn cũng đã nghe tiếng rộn rịp dồn tới, mỗi lúc một gần.
- Tôi cũng nghe thế, và hình như là nhiều.
- Giờ này, ai còn cả gan sải ngựa giữa chốn này? Hay là...
Sơn bĩu môi ngắt lời:
- Nếu những kẻ ấy đến với chúng ta, thì chúng ta sẵn lòng chờ đợi.
Thái như cái máy tự động, đưa tay nắm lấy khẩu súng giắt ở lưng. Vừa lúc đó, tiếng vó ngựa đã đến gần. Trời vẫn mưa. Sét vẫn nổ. Những làn chớp như điện xẹt đầy trời. Nhờ những tia chớp, Thái nhận rõ một bóng người đang mọp sát lưng ngựa. Phía sau chừng 30 thước, hai bóng đen khác đang hết sức ruổi ngựa rượt theo. Vừa qua khỏi rặng cây rậm ngang chỗ Sơn và Thái đứng, một tia chớp loè lên. Thái khẽ thúc vào cánh tay Sơn, giọng kinh ngạc:
- Một thiếu nữ.
Sơn hồi hộp:
- Phải, một thiếu nữ.
Thiếu nữ vẫn điềm nhiên mọp trên lưng ngựa. Chỉ còn cách 20 thước, hai bóng đen sau sẽ bắt kịp nàng. Khoảng cách nhau thâu ngắn lại dần. Sự đuổi bắt nhau hào hứng quá khiến mọi người quên cả cơn mưa ngày càng lớn. Tiếng sét thi nhau nổ làm rúng động cả khu rừng.
Bỗng thiếu nữ xây lưng ngảnh trông lại phía sau. Một bàn tay nàng cầm cương, một tay nàng vẫy về phía bọn người đang mê mẩn rượt. Một tiếng nổ, rồi một tiếng nổ tiếp theo nhau xẹt ra từ tay nàng.
Bóng đen rượt đầu bị một phát súng vào bả vai. Bóng thứ hai lập tức trả lời lại với ba loạt đạn. Một tiếng “Ôi!” phát ra từ môi thiếu nữ, rồi tấm thân mảnh dẻ từ từ rơi khỏi mình ngựa...
Mắt Sơn vẫn không rời khỏi tấn kịch. Chàng thấy đã đến lúc không thể điềm nhiên được nữa. Có lẽ Thái cũng nghĩ thế, nên cả hai cùng chỉa súng về phía hai người kỵ mã. Tầm đạn không phản bội hai nhà thiện xạ, hai bóng đen đều bị thương. Biết rằng mình đang ở trong vòng nguy hiểm của phục binh, họ vội quay đầu ngựa cho phi như bay qua sườn núi.
Sơn và Thái bỏ hốc đá, băng mình lại chỗ thiếu nữ. Suối tóc huyền theo dòng nước, tỏa dài như những sợi tơ mây. Sơn nâng nàng dậy. Qua một ánh chớp, Sơn thét to:
- Phương Lan.
Thái cũng kinh ngạc:
- Phương Lan.
Thiếu nữ từ từ mở mắt. Đáng lẽ nàng cũng kinh ngạc như đôi bạn, trái lại nàng chỉ mỉm cười. Đôi mắt nàng vẫn sáng và diễm lệ.
Sơn bàng hoàng hỏi:
- Phương Lan! Tại sao em đến đây? Em không biết chốn này là chốn nguy hiểm sao?
Thiếu nữ với giọng rất buồn:
- Biết, mà vì biết nên em phải đến đây. Từ ngày nghe được lời anh, em giác ngộ. Em đã theo anh từng bước, tiếc thay em không phải là một chiến sĩ có tài.
- Vậy ra em đã cứu hai anh thoát ngục?
Nàng gật đầu.
- Vết thương của em có nặng không?
Lan chau mày. Môi nàng tái đi, che mất hẳn nụ cười gượng gạo:
- Nặng lắm và em biết rằng em không thể sống được nữa.
Nàng ngưng một lúc, mơ màng nhìn lên khoảng không mưa gió, đoạn tiếp:
- Hai bạn hãy lập tức lên đường ngay để làm tròn sứ mạng của bạn. Còn sứ mạng của em đến đây là hết.
Sơn nắm chặt lấy tay Lan. Đôi mắt Lan từ từ rơi hai dòng lệ. Nàng thấy lời nói như cũng chan hòa với nước mắt:
- Chết vì nghĩa vụ là danh dự của người chiến sĩ, được chết trên tay anh là diễm phúc của em rồi. Ngày anh ra đi, em nói với anh những gì, nay em xin gởi lại anh lần cuối cùng: “Mong anh mau trở về và quyết thắng”.
Sơn nghẹn ngào:
- Em Lan!
Giọng nàng nhỏ dần:
- Em còn một đứa em đã nhờ anh ra công giáo hóa. Xin anh hãy nghĩ đến em mà đào tạo cho Phượng Nhi một tương lai. Em ước mong rằng Phượng Nhi sẽ có tâm hồn ưu ái như anh, để có thể một ngày kia nối gót theo anh trên con đường tranh đấu.
Dứt lời, Lan ngã đầu trên vai Sơn, đôi mắt đẹp lịm dần trong giấc mộng ngàn thu. Sơn và Thái cùng thổn thức:
- Vĩnh quyết Phương Lan!
Tiếng vó ngựa nhịp nhàng từ xa đưa lại. Cơn mưa vẫn tầm tã. Sơn vội bồng Lan lên ngựa. Trải qua bao nhiêu gian lao nguy hiểm, lần thứ nhất người tráng sĩ mới nhận thấy cái thắm thía của một cơn phong vũ não nề.
Tiếng lá động xạc xào, bay tơi tả như đàn chim. Sơn chợt nhớ đến lời của Lan trong vườn nhãn: “Giá được hai con chim cùng bay thì dầu có giông tố cũng không sợ”. Có dè đâu chỉ mới một cơn bão tố, mà cánh chim thân ái đã rụng trên bờ đau thương...
Thu Mậu Tý 1948
T.T.H.
Chú thích:
[1] Thơ Tân Phương.
HẾT