Chương 5 LỜI KỂ CỦA HỌA SĨ DUY
Mỗi lần chúng tôi gặp nhau Huệ thường nắm lấy bàn tay tôi vùi mặt mình vào đấy, hôn và nói:
- Em yêu nó lắm.
- Còn anh thì yêu hàm răng của em.
Vì nó hay cắn tôi. Có khi ngủ dậy, sáng ra thấy ngực mình bầm tím chẳng biết vì sao, sau đó mới nhớ ra là tối qua Huệ cắn. Có khi rửa tay, thấy một nốt đỏ trên bàn tay như hạt lựu mà rửa hoài không đi. Đó cũng là dấu răng. Nhưng hàm răng đẹp nên dấu răng xinh xắn như cái hoa nhỏ xâm trên da thịt.
Thực ra, tôi cũng yêu bàn tay của Huệ như Huệ đã yêu bàn tay tôi. Nó không đẹp bằng mái tóc nhưng nó lại đằm thắm và nồng nàn nhất.
Mỗi lần ngồi bên Huệ trong quán cà phê tôi thích ủ bàn tay Huệ trong tay tôi. Nó ấm áp, vụng dại và cuống quít. Nó tỏ tình cùng tôi một cách thầm lặng, nó cấu lên da thịt tôi, đan vào tay tôi. Những ngón tay nhỏ quấn quít bên những ngón tay tôi, siết chặt, rồi vuốt ve, rồi nằm im ngoan ngoãn. Nó là của Huệ nhưng mỗi ngón dường như có cuộc đời riêng, có sự dịu dàng và nồng nhiệt riêng. Mỗi ngón như có một phần linh hồn của Huệ gửi gắm trong đó. Huệ hóa thân làm năm cô gái nhỏ vây lấy tôi, vây lấy năm ngón tay tôi. Hai chúng tôi ngồi lặng yên, lắng nghe chúng, chờ đợi chúng, nhìn ngắm chúng tỏ tình với nhau, âu yếm nhau.
Đó là thời kỳ rực rỡ nhất của mối tình chúng tôi.
Giai đoạn trước là một chuỗi những năm tháng hững hờ, buồn tẻ và mờ nhạt. Có lần Huệ hỏi tôi:
- Anh có nhớ lần đầu tiên anh gặp em ở đâu không?
Tôi nhớ là trong rạp hát, nhưng các chi tiết thì tôi không nhớ. Huệ nói:
- Hôm đó không biết ai đã cho em cái vé mời đến xem phim ở viện phim tư liệu. Trong giờ giải lao anh đã gặp em. Anh nhặt sợi tóc rụng trên vai em và nói: Cho xin nhé? Em hỏi: Anh giữ nó để làm gì? Anh bảo rằng anh sẽ giữ nó như giữ chiếc lá giữa những trang sách.
Có lẽ hồi đó tôi đã nói như thế thật, vì cái kiểu cách tán tỉnh ấy có vẻ là của tôi lắm. Lúc đó tôi cứ ngỡ Huệ chưa có chồng. Một bữa đi ngoài phố tôi gặp Huệ cưỡi xe đạp, phía sau có cột cái giỏ mây. Tôi đi phố hay lơ đãng, bỗng dưng nghe gọi: Ê! Ê! Quay lại thấy Huệ đạp xe đi tới.
- Đi đâu vậy? Tôi hỏi.
- Đi nhà trẻ. Anh đang làm thơ hả?
- Đang tính sổ nợ.
- Bộ anh là chủ tiệm cầm đồ à?
- Ừ. Em có gì cầm không?
Huệ cười. Quán nước vỉa hè đơn sơ vài ba cái ghế gỗ nhỏ ly nước chanh cũng để trên ghế. Tôi hút chưa được nửa điếu thuốc Huệ đã đòi đi. Hôm đó Huệ trông dễ thương hơn hôm ở viện phim tư liệu nhiều. Như cô học trò nhỏ, hồn nhiên, tươi tắn và nghịch ngợm.
- Sợi tóc của em đâu? Huệ hỏi.
Sợi tóc nào vậy? Nhưng rồi tôi nhớ ra ngay. Tôi nói:
- Anh cất ở nhà.
Nhưng thực tế là tôi đã đánh mất nó từ lâu rồi. Huệ lại hỏi:
- Anh là họa sĩ hả?
- Sao em biết?
- Hôm đó anh nói với em mà.
Tôi lấy ngón tay quệt nước đọng ở thành ly, vẽ cái mặt người trên mặt bàn rồi nói:
- Trước giải phóng anh là họa sĩ. Bây giờ anh đang thất nghiệp.
- Sao lúc nãy bảo là chủ tiệm cầm đồ?
- Đúng ra là vua cầm đồ.
Rồi tôi đưa cổ tay ra trước mặt Huệ:
- Mới cầm cái đồng hồ cách đây ba ngày.
- Hết tiền chưa?
- Hết.
- Cho mấy đồng xài nhé?
Và Huệ thảy cho tôi mười lăm đồng. Mười lăm đồng hồi đó có thể ăn được năm tô phở.
Cuộc gặp tình cờ ấy làm tôi suy nghĩ nhiều đến Huệ nhưng vì lúc ấy đời sống khắc nghiệt quá nên tôi cũng không còn lòng dạ nào nghĩ đến chuyện yêu đương vớ vẩn. Dạo ấy là năm 1978 năm thiên tai lũ lụt mất mùa rồi lại chiến tranh ở biên giới, gạo không có mà ăn, cứ bột mì, rồi bo bo, mì sợi, mì ống…
Bữa kia tôi chở thằng nhỏ trên chiếc xe đạp trành, lang thang ngoài phố. Bỗng nhiên có tiếng gọi:
- Duy ơi! Uống cà phê!
Tôi tấp xe vô lề.
- Chào Huệ. Em ngồi một mình hả?
- Một mình. Anh uống đen nhé?
Tôi gọi một ly sữa nóng.
- Bé uống gì? Huệ hỏi thằng cháu tôi.
- Con ăn bánh bao.
Thằng nhỏ nói cách tự nhiên. Tôi trừng mắt nhìn nó nhưng Huệ đã nói:
- Cứ để nó tự do.
Thằng nhỏ ăn xong cái bánh bao trong nháy mắt. Tôi ngại nó sẽ chộp cái thứ hai trên dĩa, còn Huệ thì ngắm nó một cách say sưa:
- Ăn cái nữa nhé?
- Ăn liền. Nó hào hứng nói.
Huệ đưa cho nó cái bánh, nó đớp ngay, vừa nhai vừa mỉm cười nhìn Huệ.
- Cô là bồ của cậu con hả?
Huệ cười quá trời:
- Tại sao con nghĩ như vậy?
Thằng bé không trả lời, mặt mày tươi tỉnh vì được ăn ngon. Huệ đánh diêm đưa cho tôi và nói:
- Em thích có một thằng con như thế.
- Cho em đấy. Con có thích ở với cô không?
- Con thích ở với má con.
- Giỏi. Huệ vuốt tóc thằng bé. Thế mới là đàn ông chứ.
Tôi nhắc thằng cháu:
- Ăn từ từ.
Huệ nói:
- Mỗi sáng nên cho nó một cái.
Thằng bé nói:
- Nhà con suốt ngày ăn toàn bột mì. Chán lắm cô.
Huệ nhìn tôi, tôi hỏi:
- Chắc em không có cảnh đó.
- Vì em làm nghề tự do.
Dạo đó chồng Huệ đi tham quan ở Liên Xô nên Huệ đến ở với bà nội trong một ngôi nhà ngoại ô thành phố. Gần bảy giờ tối bà nội đã nấu xong nồi cơm nhưng chưa làm thức ăn. Huệ lấy trong giỏ xách ra miếng thịt heo, cà chua, hành tây, rồi bảo tôi ngồi nói chuyện với bà khi Huệ làm bếp.
Tôi còn nhớ rất rõ cảm giác của mình khi Huệ mở vung nồi cơm ra. Cơm trắng tinh, tỏa mùi thơm ngây dại. Nồi cơm như đóa hoa nở xòe trước mắt tôi. Trời ơi! Nồi cơm có gì mà lạ, có gì mà tôi phải tưởng tượng ra một đóa hoa nở xòe. Nồi cơm bình thường quen thuộc trong bất cứ gia đình nào bỗng dưng trở thành nỗi ngạc nhiên, thành điều kỳ diệu, thành một món ăn nào đó vô cùng cao quý mà tôi mới nhìn thấy lần đầu. Tôi mừng run lên, ngạc nhiên trước vẻ đẹp rực rỡ, trước mùi thơm ngây ngất của nó.
Dường như không phải một năm mà đã một ngàn năm rồi tôi chỉ ăn bột mì luộc chấm nước mắm. Dường như ở đâu đó trong quá khứ xa xưa có một thời kỳ tôi được ăn cơm. Sự thèm khát của tôi đã khiến Huệ kinh ngạc, cô cứ ngồi bới cơm cho tôi, cứ gắp thức ăn cho tôi. Tôi quên cả giữ ý tứ, tôi ăn nhanh đến nỗi một lúc sau phải giật mình hãm bớt lại. Huệ hỏi:
- Em nấu ăn được không?
- Ngon lắm. Tôi nói và ngượng đỏ mặt.
Con thằn lằn thập thò bên chân bà nội. Bà thảy hạt cơm, nó nhích lên một chút, đớp lấy. Tôi nói:
- Lâu ngày cầm lại chén cơm, thấy lạ lùng như mới ăn lần đầu.
- Em thật không ngờ tình trạng của anh lại kinh khủng như thế.
- Kinh khủng. Tôi nói. Em có biết là sự thiếu thốn đã đến mức nào không? Nhất là đường. Thèm quay quắt, không ngủ được. Cứ có cảm giác như tất cả đường trong người đã khô kiệt, đã bị rút sạch, trơ ra những lỗ trống như tổ ong khắp lục phủ ngũ tạng. Anh sục sạo trong tủ, hộc bàn, trong mấy chồng sách vở, trong túi quần áo, túi xách… May ra có một cái gì đó ngòn ngọt còn sót lại.
Anh bươi móc trong các gói giấy nhỏ, trong các chai lọ đựng thuốc. Rất may, anh tìm được chừng bảy tám viên thuốc bọc đường. Anh thảy hết vô miệng. Chất ngọt tan ra. Sướng điên dại. Nhưng những giọt đường hiếm hoi ấy chảy chưa xuống tới dạ dày đã tan biến dọc đường mất tích. Anh xáo trộn những viên thuốc trong miệng. Nó là thứ thuốc quái gì? Một vị vừa chua vừa đắng, vừa tanh. Anh nhổ xuống đất, chạy đi kiếm nước súc miệng.
Hai bà cháu ngồi nghe tôi kể một cách chăm chú. Họ ngạc nhiên, không cười nói, không nhúc nhích.
Có lẽ Huệ thương tôi vì những điều đó. Tôi chỉ là một họa sĩ nghèo, sa cơ thất thế.
Mấy hôm sau Huệ lại hẹn tôi vào buổi chiều đi loanh quanh chơi. Hai người đạp xe vòng vòng.
Đi với Huệ tôi được ăn quà vặt. Đó là điều tôi rất thích. Chúng tôi hồn nhiên như trẻ con. Huệ đạp xe rấn tới, thế là tôi phải đuổi theo. Cuộc đua kết thúc ở quán nước dừa.
Huệ đỏ hồng hai má, lấy cuốn tập trong túi xách ra quạt lia lịa.
Tôi hỏi:
- Anh ấy bao giờ về nước?
- Hơn một tháng nữa.
- Lúc ấy anh còn gặp em được không?
- Anh cho là không được à?
- Anh không biết.
Huệ nhìn lên tàng cây và nói:
- Anh ấy không quan tâm đến em đâu.
- Sao lạ vậy?
- Đó là câu em vẫn tự hỏi. Không phải là anh ấy không yêu em nhưng ảnh là một người rất vô tâm. Ở nhà em có con tắc kè đêm nào cũng kêu, em rất sợ, có đêm em mất ngủ vì nó thế mà em bảo anh ấy đuổi nó đi ảnh cứ cười. Ảnh nói mười năm ở trên rừng thường nghe tắc kè kêu, bây giờ về thành phố có một con bên cạnh cũng vui.
Và con tắc kè vẫn kêu hoài mỗi đêm như thế. Em nói có vợ đẹp mà không biết chiều.
Tôi hỏi:
- Nhưng anh ấy có biết rằng em rất đẹp không?
- Dường như anh ấy không quan tâm đến điều đó. Hồi ở Hà Nội anh chú ý đến em cũng không phải ở nhan sắc mà là do một chuyện cãi vã lúc sắp hàng mua gạo. Em đến sắp hàng từ sáng sớm nhưng cũng chỉ giữ được vị trí ở giữa. Gần mười giờ bỗng đâu có một tay đàn ông xách cái bao tải to tổ bố đến, và thay vì đứng sắp hàng ở sau đuôi anh ta lại xen vào giữa, ngay trước mặt em. Em cự, thì anh ta cười hề hề: Tôi đang bận lắm, tôi phải đi công tác ngay. Tóm lại lúc ấy chẳng có gì báo trước cho một chuyện tình, nhưng vì thời gian sắp hàng chờ đợi lâu quá thành ra người ta quen nhau, chuyện trò với nhau. Rồi lấy nhau. Chẳng phải yêu đương gì cả. Về sau này nghĩ lại em rất ngạc nhiên về sự đơn giản của cuộc hôn nhân ấy, nhưng anh ấy thì chẳng bao giờ bận tâm về những chuyện như vậy.
Có thể Huệ đã quen với bi kịch của mình, cũng có thể Huệ phó mặc nó. Huệ đưa cho tôi một vòng hoa lài nhỏ còn một vòng thì áp lên mũi mình. Huệ bảo:
- Anh đem về, tối để ở bên gối, đến sáng mai vẫn còn thơm.
Tôi để vòng hoa trắng trong lòng bàn tay rồi tôi hôn nó. Chúng tôi ngồi im như thế một lúc. Tôi nói:
- Anh không biết nói gì để chia xẻ hoàn cảnh của em.
- Đừng nói gì cả. Em kể anh nghe cho vui vậy thôi.
Rồi chúng tôi chia tay nhau. Lúc đến ngã tư Huệ bảo tôi dừng xe lại.
- Gì đấy? Tôi hỏi.
- Anh đợi em chút.
Huệ mở túi xách lôi ra cái giỏ lưới, bên trong đựng hai bịch giấy, một lớn một nhỏ.
- Cho anh.
Bịch lớn đựng gạo, bịch nhỏ đựng đường.
Tôi nói: "Không nhận" và bỏ chạy. Nhưng Huệ đạp xe còn nhanh hơn tôi. Tôi quẹo đường khác, trốn vô hẻm. Huệ cũng quẹo vô, cười ngặt nghẽo. Cuối cùng Huệ đuổi kịp, vượt qua tôi và ép vô lề.
- Nhận không? Huệ hỏi như kẻ cướp đường.
- Không.
- Tại sao anh khách sáo vậy?
Huệ máng cái giỏ lưới vào ghi đông xe đạp tôi rồi đạp xe đi rất nhanh.
Nhưng tôi không đuổi theo! Tôi không đùa nữa, lòng tràn ngập xúc động. Bóng Huệ đã khuất ở ngã ba nhưng tôi vẫn hình dung ra được mái tóc ấy, dáng dấp ấy. Tôi cứ đứng im một chỗ. Con đường, hoa lá, những mái nhà và những vỉa phố… tất cả lặng thinh và bùi ngùi.
Từ đó tôi không gặp Huệ nữa. Tôi không hiểu chuyện gì đã xảy ra cho gia đình Huệ nhưng dường như từ khi chồng Huệ ở Liên Xô về thì Huệ biến mất và tôi không biết cách nào để gặp Huệ nữa. Sự xa cách kéo dài gần hai năm cho đến một hôm tôi tình cờ gặp Huệ đang ngồi xích lô đạp. Huệ chưa nhận ra tôi nên tôi đạp xe theo sát chiếc xích lô mà Huệ không biết. Đến khi gặp đèn đỏ dừng lại Huệ mới quay sang nhìn và thấy tôi.
- Chào em, tôi nói, anh mời em đi uống nước nhé. Lâu quá chúng ta mới gặp nhau.
Nhưng Huệ chỉ mỉm cười. Tôi chưa bao giờ thấy Huệ rực rỡ đến như thế. Sau gần hai năm xa cách, sắc đẹp ấy làm tôi bàng hoàng. Nhưng Huệ đã từ chối lời mời của tôi bằng một cái vẫy tay chào rồi bảo người phu xe đạp đi thẳng.
Buổi chiều đó tôi rất buồn. Vì tôi hiểu rằng trước nay Huệ không hề yêu tôi chút nào cả. Lại xa cách thêm gần hai năm nữa. Tôi biết chỗ ở của Huệ nhưng tôi không đến vì cuộc gặp mặt bất ngờ hôm ấy đã làm tôi thất vọng. Sau đó tôi có hỏi một vài người bạn và được biết rằng Huệ đang làm chủ một tiệm bán mỹ phẩm sang trọng. Tôi hiểu rằng có một biến cố nào đó đã làm thay đổi đời Huệ và Huệ đã hoàn toàn ở ngoài tầm tay của mình rồi.
Tôi an phận và nuối tiếc.
Về sau này khi đã yêu nhau tôi thường chở Huệ đi dọc theo bờ sông trong những đêm trăng, Huệ ngồi sau xe ôm lấy tôi, hôn lên cổ tôi và hỏi:
- Anh biết em yêu anh từ lúc nào không?
- Từ lúc nào?
Có lẽ mối tình của chúng tôi bắt đầu bằng một cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên khi tôi uống rượu say trở về giữa đêm. Tối đó Huệ đẹp như một đóa hồng đen củaSofia. Tóc đen, mắt đen, áo pull đen. Nàng đứng lẫn trong bóng tối của phố xá.
- Trời ơi, Huệ! Em đi đâu vậy?
- Em đi bán hàng về, ghé mua một hộp phô-mai.
Tôi nói mà cúi mặt xuống vì sợ Huệ nghe thấy mùi rượu.
- Gặp lại em anh mừng quá. Tìm chỗ nào ngồi với anh một lát được không?
Chúng tôi vào một quán nước gần đó. Cơn say không thể giấu được đôi mắt đẹp của Trương Quỳnh Như. Đôi mắt ấy nhìn tôi vừa âu yếm vừa thương hại.
- Anh uống rượu hả?
- Uống chút ít.
- Không ít đâu. Dạo này trông anh có vẻ bụi quá. Làm ăn thế nào?
- Anh cộng tác với người ta làm sơn mài em ạ. Lúc rảnh anh cũng vẽ tranh. Anh có vẽ một bức chân dung của em bằng sơn dầu.
- Nhưng em có ngồi mẫu đâu mà anh vẽ được.
- Không cần ngồi mẫu, vì anh thuộc hết tất cả những đường nét của em. Chỉ cần tưởng tượng là anh thấy ngay em đang ngồi trước mặt. Vì lúc nào anh cũng nhớ em.
Huệ nói:
- Anh say rồi đấy. Mấy người say hay nói nhiều.
- Nhưng anh có nói bậy đâu. Thực mà, bấy lâu nay anh nhớ em lắm nhưng không biết đâu mà tìm.
- Thôi về, Huệ cầm lấy túi xách, em ghét nói mấy chuyện đó lắm. Anh gọi tính tiền đi.
Tôi gần như hốt hoảng, tôi đưa tay ngăn Huệ lại và nói:
- Khoan đã. Anh muốn tặng em bức tranh. Gặp ở đâu?
- Nhưng em sẽ treo bức tranh ấy ở đâu?
- Trong phòng em.
- Chồng em sẽ hỏi ai vẽ và như thế sẽ lôi thôi lắm.
Tôi ngồi im một lúc.
- Thế này, tôi nói, em cứ bảo là em thuê anh vẽ vì em thích có một bức chân dung.
- Ừ. Anh mang lại cửa hàng cho em. Nhưng mà thôi, chiều thứ năm anh đem lại quán này nhé.
Thế là chúng tôi có được một điểm hẹn.
Và một giờ hẹn là sáu giờ mỗi chiều thứ Năm hàng tuần.
Cái quán nước vắng vẻ ấy là vương quốc của tôi, và chiều thứ năm là buổi chiều đẹp nhất trong tuần. Chúng tôi ngồi đối diện nhau, ngăn cách bởi một cái bàn nhỏ thấp làm bằng gỗ thô sơ. Nhưng đó là miền đất hứa. Nó bằng phẳng, hoang vu và xám xịt, nó không có cây cối, núi đồi, đường sá, nhà cửa gì cả. Nhưng tôi đã tưởng tượng ra những thứ ấy. Trong lúc ngồi chờ Huệ, tôi chấm nước vẽ lên mặt bàn những núi đồi, đường sá và nhà cửa. Tôi vẽ cây cối, dòng sông. Còn Huệ thì vẽ những vòng tròn. Tôi hỏi:
- Tại sao mỗi lần gặp anh em thường vẽ những vòng tròn?
- Không phải là vòng tròn đâu mà là những con số không.
- Để làm gì vậy?
- Để tự nhắc mình là không bao giờ.
- Không bao giờ gì?
- Không bao giờ vượt qua tình bạn.
- Nhưng nếu anh muốn vượt qua thì sao?
- Thì em sẽ không bao giờ đến đây nữa.
- Thôi, hãy đến với anh. Anh nghe lời em mà.
Và chúng tôi tiếp tục đến với nhau trong nhiều tháng trời. Huệ hay đem trái cây đến, có khi có cả bia và chả lụa. Chúng tôi ăn uống với nhau rất thân mật. Có khi Huệ cắn một nửa trái nho rồi đưa cho tôi,
- Trái này rất ngọt, Huệ nói, anh ăn mà xem.
Đó là cách tỏ tình của Huệ. Tôi rất thích những biểu lộ như thế. Tôi nói:
- Chúng ta gặp nhau hàng trăm lần rồi nhưng lúc nào giữa hai người cũng có một cái bàn.
Huệ cười:
- Nhưng nó chỉ rộng không đầy hai ngang tay.
- Vậy mà không thể vượt qua được. Cũng như có nhiều lúc anh thấy bàn tay anh và bàn tay em chỉ cách nhau có một ly thôi vậy mà không cầm lấy nhau được. Tại sao vậy?
Huệ nói:
- Tại vì một ly vẫn là khoảng cách. Trong một ly ấy có chồng em, mấy đứa con em, bạn bè của em và cả cái xã hội bên ngoài nhìn chúng ta bằng một trăm cặp mắt xoi mói. Trời ơi nếu mà lũ con em biết được. Chỉ cần biết rằng mỗi tuần em có đến đây ngồi với anh một lần là đủ sụp đổ hết. Chúng sẽ nghĩ về em như thế nào nhỉ? Lâu nay chúng vẫn coi em là thần tượng. Chúng cứ gọi mẹ ơi, mẹ xinh đẹp nhất đời. Thôi, chúng ta gặp nhau ít thôi nhé? Mỗi tháng một lần.
Tôi kêu lên:
- Không được. Không được đâu. Anh định yêu cầu em cho gặp mỗi tuần hai lần.
Huệ cắn môi:
- Không. Có lẽ chúng ta không nên gặp nhau nữa anh ạ. Anh có biết không, đã bao lần em tự bảo: thôi, không đến chỗ ấy nữa. Em đã quay xe về nhà, thế mà vẫn đến. Em không cưỡng lại nổi ý muốn được gặp anh. Và em rất sợ điều ấy. Tốt nhất là chúng ta đừng nên gặp nhau nữa. Anh nên nghe em đi.
- Tại sao anh lại phải nghe em. Anh yêu em đã mười năm nay và anh biết là em cũng yêu anh. Tại sao chúng ta lại không thể gặp nhau được.
- Vì sẽ không đi đến đâu cả.
- Không cần biết sẽ đi đến đâu em ạ. Vì tự bản thân cuộc đời này đã là tạm bợ rồi. Nếu lúc nào chúng ta cũng hỏi: sẽ đi đến đâu thì chúng ta không thể sống được, bởi vì tất cả mọi cuộc sống đều kết thúc bằng cái chết.
Huệ nói gần như khóc:
- Em không nghĩ cao xa như anh, nhưng em thấy bế tắt. Càng tiến sâu càng làm khổ nhau thêm mà thôi.
Tự nhiên lúc ấy tôi liều. Tôi chụp lấy cổ tay Huệ rồi tôi nắm chặt lấy bàn tay nhỏ nhắn ấy. Huệ cố gỡ ra nhưng tôi không buông.
Huệ giựt mạnh bàn tay và nói một cách giận dữ:
- Không bao giờ!
Tôi bình tĩnh chấm nước và chậm rãi vẽ những vòng tròn trên mặt bàn.
- Đây là những số không, tôi nói, nhưng anh lại thấy đó là những vòng sóng. Anh đã ném xuống mặt nước một viên sỏi và những vòng sóng đã lan rộng ra. Anh đang vẽ những vòng sóng trong tâm hồn em.
- Anh tán tỉnh giỏi lắm. Nhưng em không yêu anh đâu. Thôi, ta về đi.
Huệ gọi tính tiền và đứng dậy.
- Tuần tới em không đến đâu. Huệ nói.
- Đó là việc của em. Còn việc của anh là đến đây. Và chờ em.
- Chờ vô ích thôi. Em về nhé.
Nhưng khi ngồi lên xe, Huệ gọi tôi:
- Em cho anh cái này.
Cô mở túi xách, lôi ra một túi giấy.
- Cái áo đấy, Huệ nói, vì chúng ta không còn gặp nhau nữa nên em tặng anh để làm kỷ niệm.
Tôi cầm lấy gói giấy, không nói gì. Tôi đứng bên lề đường nhìn Huệ vụt xe đi.
Chiều thứ năm tuần kế tiếp tôi vẫn đến đợi. Nhưng Huệ không tới. Tôi chờ suốt hai tiếng đồng hồ.
Thứ năm tới, tôi lại chờ. Huệ đến trễ nửa giờ. Tôi muốn sà vào lòng Huệ, ôm lấy nàng và khóc như đứa con bị mẹ bỏ rơi đã mười năm. Nhưng tôi vẫn bình tĩnh, lặng lẽ và xa vắng. Tôi hỏi:
- Em bảo không đến, sao lại đến?
- Vì em biết anh đang chờ em.
- Như thế có nghĩa là em đã yêu anh.
- Không bao giờ. Em chỉ thương hại.
- Nếu thế thì tạm biệt em. Vì anh không thích có ai thương hại mình.
Tôi gọi tính tiền và đứng lên.
Huệ cười, cắn đôi một trái nho, đưa cho tôi một nửa và nói:
- Trái này rất ngọt, anh ăn thử xem.
Chỉ trong một giây, tôi biến thành đứa con nít.
Đó là điều nhục nhã hay sự vinh quang của đàn ông?
Cóc cần biết. Chỉ biết tôi yêu Huệ quá chừng. Và hãy giết tôi đi nếu không cho tôi yêu Huệ nữa. Tôi cầm lấy bàn tay Huệ, hôn như mưa lên mu bàn tay. Huệ cứ để yên cho tôi hôn và hỏi:
- Tuần trước anh đợi em có lâu không?
- Anh đợi suốt hai tiếng đồng hồ.
- Đáng lẽ anh phải ngủ lại đây.
- Lần sau nếu em bắt anh đợi như thế nữa, anh sẽ ngủ lại đây.
Tôi cảm thấy những ngón tay Huệ siết chặt lấy những ngón tay tôi và bỗng nhiên Huệ cúi xuống cắn ngón tay út của tôi. Tôi hỏi:
- Em có nhớ anh không?
- Không.
- Nói dối. Anh biết là em nhớ anh lắm.
- Em không có thì giờ.
Tôi tức điên lên, chồm tới hôn bừa lên má Huệ. Huệ nói:
- Đừng làm thế trong quán nước.
- Anh sẽ tìm một quán kín đáo hơn nhé?
- Tùy anh. Cái đó tùy thuộc vào tài năng của anh.
Và tôi đã tìm được một quán cà phê rất kín đáo. Nhưng khi dẫn Huệ đến, nàng nói:
- Em không ngồi quán này đâu.
- Sao vậy?
- Quán gì mà âm u như trong bụi thế.
- Anh đã tìm suốt ba đêm liền mới chọn được chỗ này đấy.
- Anh chọn thì anh ngồi đi. Em về.
Tôi kéo tay Huệ lại. Tôi năn nỉ:
- Thôi, lỡ rồi. Em ngồi với anh một buổi này thôi. Rồi anh sẽ tìm chỗ khác.
Và tôi kéo Huệ ngồi xuống.
Chúng tôi ngồi sát cạnh nhau nhưng Huệ nói:
- Em thích ngồi đối diện anh hơn.
Huệ nhích chiếc ghế mây sang bên và xõa tóc. Ngay lúc ấy tôi nhìn thấy ngay tác phẩm mà mình sẽ vẽ. Nhân vật của tôi là cô gái trong liêu trai. Đó là một giai nhân như hư như thực. Trong tối, khuôn mặt thiếu nữ nổi lên một màu trắng êm ả, cái màu trắng được ủ một ngàn năm trong thầm lặng nhung nhớ, bây giờ hiện ra sau khi có hơi thở của người tình thổi tan đi lớp bụi mỏng của thời gian. Cái màu trắng ấy là màu hoa huệ mọc trên rêu đen nơi thung lũng sâu hút, khuất tịch, ở đó hiện lên đôi mắt. Đôi mắt cũng đen, tóc cũng đen nhưng tỏa sáng lấp lánh.
Đó là bức tranh mà Thượng Đế đã treo trước mặt tôi.
- Anh sẽ vẽ em một lần nữa. Tôi nói. Anh sẽ vẽ một bức sơn dầu lấy tên là Hoa Huệ.
- Nhưng anh đừng vẽ em nữa vì em không thể giữ được tranh của anh đâu. Bức chân dung trước anh cho em đã không còn nữa.
- Chồng em đã xé rồi à?
- Không xé. Nhưng anh ấy lấy sơn trắng bôi lên và kẻ dòng chữ PHÒNG CHÁY CHỮA CHÁY rồi đem treo ở đầu cầu thang khu cư xá. Em đã cãi nhau với anh ấy suốt một đêm vì chuyện đó.
Tôi nắm bàn tay Huệ đưa lên môi hôn.
- Huệ ơi, tôi gọi, dù sao thì anh cũng phải vẽ. Anh sẽ treo trong phòng anh. Bây giờ thì em ngồi im nhé, để cho anh ngắm em một tí.
Nhưng Huệ không ngồi im, Huệ luồn hai tay sau gáy nâng mái tóc dài lên rải ra.
- Anh có nghe thấy mùi gì không?
- Anh ngồi xa quá, tôi nói, hiện nay người ta thích dầu gội có mùi táo.
Huệ chồm tới phía trước và tôi cũng chồm tới. Mặt hai người kề sát nhau. Tôi lùa tay vào tóc nàng và dụi mặt vào đấy.
Huệ hỏi:
- Có phải mùi táo không?
- Mùi cỏ dại.
Huệ đẩy tôi ngồi xuống ghế:
- Giỏi. Mười điểm. Về chỗ, quỳ!
Tôi ôm ngực, nhăn mặt lại:
- Anh muốn ngất xỉu.
Huệ lại hôn bàn tay tôi, hôn lia lịa như trẻ con hôn ba, rồi Huệ cắn, Huệ bẻ những đốt xương.
- Em thích bàn tay anh lắm. Huệ nói. Nó làm được rất nhiều việc. Anh hãy vẽ bức tranh mà anh nói đi nhé.
- Nhưng anh phải nhìn vào mắt em một lát nữa mới được.
Và tôi ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của Huệ trong hai bàn tay. Chúng tôi gần nhau quá. Tôi nói:
- Mắt em đẹp quá Huệ ạ.
- Nhưng lông mi giả.
- Hàm răng em cũng đẹp.
- Cũng là răng giả. Em làm lại cả hàm.
- Mũi này cũng mũi giả phải không? Tôi hỏi và ngậm lấy cái chót mũi của Huệ. Huệ cười mấy tiếng vì bị nhột:
- Em mới đi sửa ở bên Pháp về.
Rồi tôi cắn nhẹ lên môi Huệ, ngậm lấy nó, ngậm chặt. Nhưng lúc ấy giữa chúng tôi vướng cái bàn, chúng tôi phải đứng dậy mới ôm nhau được, bất chấp những cặp tình nhân khác đang ngồi chung quanh. Chúng tôi siết lấy nhau đến ngộp thở nhưng không rời ra được cho đến khi cái ly thủy tinh ngã xuống, chúng tôi mới buông ra. Huệ thở hổn hển, nhắm nghiền hai mắt lại và rên lên như con thú nhỏ bị thương.
Đó là cái hôn đầu tiên của chúng tôi, của mối tình đầu trong cuộc đời Huệ. Hôm đó là ngày 19 tháng 7 năm 1988.
Lần sau chúng tôi lại gặp nhau tại quán cà phê đó.
Huệ đến với vẻ đăm chiêu, im lặng, không nói một lời.
- Có chuyện gì vậy? Tôi hỏi.
Nhưng Huệ vẫn không nói.
- Em giận anh, hả?
- Không. Huệ đáp nhỏ run rẩy. Em đã nói là em không đến đây nữa nhưng rốt cuộc em vẫn đến. Em đã thua anh rồi. Anh là kẻ thắng cuộc, anh đã đưa được em vào quỹ đạo của anh. Anh hả hê lắm chứ gì?
Tôi buông tay Huệ ra và đốt thuốc lá. Tôi nói mà không nhìn Huệ:
- Nếu chiến thắng của anh lại là sự thất bại của em thì rõ ràng chúng ta là hai kẻ đối nghịch nhau. Nhưng chúng ta có phải là hai kẻ đối nghịch với nhau đâu.
Tôi đột ngột quay lại ghì lấy đầu của nàng vào ngực tôi và nói:
- Nếu như em thua, thì cũng chính là anh đã thua. Nhưng tại sao lại thua? Em đi tìm và em đã gặp. Cũng giống như anh vậy. Sao lại thua?
Tôi tìm thấy đôi môi cuống quít của nàng giấu trong lớp cỏ dại và ngậm chặt lấy nó. Rồi giữa lúc đang đắm đuối như thế. Huệ lại đẩy tôi ra và kêu lên như con thú bị thương, rên lên trong cơn hoan lạc cực độ. Bỗng nhiên nàng dụi vào ngực tôi và thì thầm:
- Em yêu anh, nhưng em sợ lắm. Không có gì có thể giấu được. Em sợ lắm.
Rồi chúng tôi lại hôn nhau cuống quýt, vụng dại. Huệ nói:
- Anh biết không, đêm ấy em về không dám nhìn mặt lũ con, em vào toa lét rửa mặt cũng không dám nhìn mình trong gương. Em vội vàng đi ngủ. Sáng ra thấy đau ở môi. Nó bị sưng lên. Tại anh cắn nó đấy. Nhưng khi anh Dũng hỏi thì em nói: Chắc tại nóng trong người. Anh ấy mua thuốc cho em uống. Em xấu hổ quá, lúc ấy em nghĩ: sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Vậy mà tối nay em vẫn không ngăn được ý muốn đến đây.
Tôi nói:
- Đó là chuyện không thể tránh khỏi, Huệ ạ. Nhưng rồi mọi chuyện cũng sẽ qua đi. Em sẽ quen dần với điều đó.
- Em bị dày vò ghê gớm. Phải chi anh ấy la mắng em, nghi ngờ và hành hạ em thì em lại thấy đỡ khổ, đàng này anh ấy lại săn sóc em rất tận tình. Nhiều khi em thấy em là một con khốn nạn.
Huệ ôm lấy mặt và khóc.
Tôi ngồi im. Không biết lấy lời gì để nói với Huệ nữa. Nàng lại nói:
- Em thấy bế tắc quá, vì nó sẽ không đi tới đâu cả. Chúng ta càng ngày càng lún sâu vào nhau không có lối ra.
- Nhưng tại sao chúng ta lại không được quyền yêu nhau? Tất cả những cô gái trên đời này đều có quyền yêu và lấy người mình yêu, tại sao em lại không có cái quyền ấy.
- Nhưng em còn có lũ con em. Mỗi chiều đi làm về, chúng vây lấy em như đàn gà con. Chúng vòi vĩnh, hôn hít và nũng nịu. Chúng cứ nói: Mẹ ơi, con yêu mẹ lắm.
- Đó là những điều rất thiêng liêng, anh không bao giờ dám xúc phạm đến. Anh không hề bảo em từ bỏ niềm hạnh phúc ấy. Nhưng xin em hãy yêu anh. Đừng bao giờ xa anh.
Huệ ôm lấy cổ tôi:
- Nhưng mối tình này sẽ dẫn đến đâu?
- Đừng hỏi câu đó. Cũng như đừng bao giờ hỏi rằng cuộc đời của chúng ta rồi sẽ dẫn đến đâu. Em thấy không, mọi người đều biết mình sẽ chết nhưng vẫn cứ sống.
Sau đó ít lâu tôi mời Huệ đến nhà chơi. Huệ nhận lời nhưng không hẹn ngày. Thế rồi tình cờ một buổi xế Huệ đến, lúc ấy tôi đang vẽ, mình trần, tay chân lấm lem. Huệ nói:
- Anh cứ làm việc đi, để em ngắm tranh một lát.
Nàng đi vòng quanh, tóc hơi rối nhưng vẫn óng ả.
- Anh vẽ lá chuối rất đẹp, Huệ nói, ở đâu mà chuối mọc thành rừng vậy?
- Ở Ban Mê Thuột.
- Quê anh ở đó à?
- Không. Nhưng anh sống ở đó hai năm. Từ hồi trước giải phóng. Hồi đó anh vẽ rất nhiều nhưng khi di tản bị thất lạc hết. Em thấy tranh của anh như thế nào?
- Anh vẽ thiên nhiên thì hiền hòa tươi mát nhưng vẽ thiếu nữ thì người nào cũng đồ sộ, dữ dội.
- Anh bị ám ảnh bởi cái đồ sộ ấy.
- Anh gặp nó ở đâu mà bị ám ảnh?
- Ban Mê Thuột. Những cô gái người Mơ-nông, Ba-na chiều chiều đi ngang qua rừng chuối, ngực trần dựng đứng. Có khi cả một rừng ngực như thế, rung rinh như sóng.
- Họ đi đâu vậy?
- Đi tắm. Phía dưới dốc có con suối. Một lát sau họ lại kéo nhau về. Đi ngược lên giốc. Lại một rừng ngực trần màu đồng đỏ, màu mật ong ngời lên trong nắng xế.
Huệ mỉm cười, nhưng không có vẻ chế diễu.
- Vậy mà anh không điên lên à?
- Điên thì không điên. Nhưng chúng trấn áp anh dữ dội. Chúng tràn vào giấc ngủ. Chúng mọc như nấm, lô nhô trên trần nhà.
- Nghe anh diễn tả thấy sợ. Mà hồi đó anh làm gì trên Tây Nguyên vậy? Anh đi thực tế sáng tác hả?
- Không, anh đi đày.
- Đi đày?
- Ừ. Hồi đó anh là lao công đào binh.
Huệ có vẻ xa lạ với những từ đó, đưa mắt nhìn. Tôi giải thích:
- Năm 1967 anh tốt nghiệp trường Cao đẳng Mỹ thuật Gia Định xong thì bị gọi đi lính. Anh ở trong lính một thời gian thì chán quá bỏ về. Ba tháng sau bị bắt đưa đi lao công chiến trường.
- Là làm những việc gì?
- Đại loại như lao động khổ sai ngoài mặt trận. Tải thương tải đạn, đào huyệt, đào hầm, đi nhặt xác chết… vân, vân… Sau đó người ta biết anh là họa sĩ nên cho nghỉ tạp dịch, chuyển sang vẽ áp phích, pa-nô quảng cáo. Anh thuê một căn nhà nhỏ ở lưng chừng giốc. Sau lưng là rừng chuối, trước mặt là một vùng cỏ tranh, xa hơn nữa là đồi trà trùng trùng điệp điệp. Đó là những ngày tháng lạ lùng nhất của đời anh. Cô đơn, lãng mạn, thèm khát, mơ mộng và ngông cuồng.
Huệ đến và ôm lấy cổ tôi, xoa tay lên ngực tôi và hỏi:
- Ngông cuồng như thế nào?
Tôi ngửa cổ ra đón cái hôn vội vàng của Huệ nhưng vì hai bàn tay tôi dính đầy sơn dầu nên tôi không ôm nàng được. Huệ ngắt cái hôn nửa chừng rồi ngồi bệt xuống đất, cạnh tôi.
Tôi nói:
- Em biết không, hồi đó anh một thân một mình mang ba lô vào rừng sâu tìm ngọc.
- Nhưng ở trong rừng mà có ngọc à? Em tưởng là ở dưới biển.
- Biển cũng có mà rừng cũng đó. Lạ lắm em ạ. Có những hòn đá xù xì rêu phủ như thế mà khi bổ đôi ra thấy bên trong có một cái lòng đỏ trứng gà. Có khi anh lặng người đi trước vẻ đẹp của những đường vân tím than xen kẽ những vòng đen xám trông rất quý phái. Có khi anh lại tìm thấy trong ruột đá một cái hoa cúc màu hồng ngọc lộng lẫy. Cả tháng trời vào rừng tìm ngọc nhưng lại đem về toàn là hoa đá.
Tôi ném cây cọ xuống, chùi tay lên chiếc khăn có tẩm dầu hôi.
- Anh sẽ cho em xem những mẩu đá ấy. Tôi nói và đi rửa tay.
Chúng tôi ngồi dưới sàn nhà. Những mẩu đá hoa phô vẻ đẹp vĩnh cửu của nó trước mặt Huệ. Tôi nhặt một mẩu lên và hỏi:
- Em có thích mẩu này không? Nó là thạch anh đỏ pha ốc-xít sắt. Người ta thường gọi là ngọc Ruby đấy.
- Em thích tất cả. Huệ nói:
- Vậy thì anh cho em hết đấy. Anh giữ chúng đã gần hai mươi năm rồi và suốt mười năm nay không hề giở ra xem nếu không có em đến đây.
Huệ nói:
- Em chỉ xin anh cho cái hoa cúc màu hồng ngọc này thôi.
Hôm đó Huệ mặc chiếc áo lụa trắng, mái tóc đen mượt buông lơi trên cái nền trắng êm dịu đó tạo cho khuôn mặt nàng một vẻ hiền hòa lộng lẫy, một nét mộc mạc cao sang kỳ lạ. Tôi bảo:
- Em cứ ngồi yên nhé. Anh sẽ vẽ em ngay bây giờ.
Và tôi vơ lấy một khung vải trắng đã chuẩn bị sẵn. Những nét nhẹ nhàng và dễ như không. Bởi vì khi nhìn cái nền trắng của khung vải tôi đã thấy ngay Huệ hiện ra trên đó. Ánh mắt và mái tóc. Mái tóc như rừng phảng phất mùi cỏ dại. Tôi vẽ ngay không cần phác thảo. Huệ từ trong khung vải hiện lên càng lúc càng rõ như mặt trời hửng sáng trên biển, như trái cây ửng chín trên tay người.
Đó là bức HOA HUỆ. Tôi vẽ đến tối mịt thì xong. Huệ về. Tôi ném cọ và đi tắm.
Khi tôi ở phòng tắm ra thì trời mưa như trút, chớp lóe sáng, giông tố tơi bời. Tự nhiên tôi thèm được gặp Huệ lạ lùng. Tôi cảm thấy lúc này Huệ đang ở xa tôi quá mặc dù chúng tôi mới vừa hôn nhau đây thôi nhưng không hiểu sao tôi lại cứ tưởng như là chuyện đó không có thực, đó là một giấc mơ đẹp thoáng qua trong trí tưởng tượng.
Tôi khoác áo mưa và dắt chiếc mobylette cũ kỹ của mình ra đường. Tôi phóng rất nhanh giữa cơn mưa xối xả. Gió thốc vào tôi, ném những hạt mưa đau điếng vào mặt tôi. Gió phần phật trên chiếc áo tơi mong manh. Nước chảy cả vào trong ngực áo, chảy xuống lưng. Chiếc xe gầm rú giữa đường phố vắng vẻ.
Khi đến nơi thì tôi đã ướt đẫm. Rất may là quày hàng của Huệ vẫn còn đèn sáng. Huệ đã dọn hàng nhưng vì kẹt mưa nên không về được. Tôi dựng xe và đứng đợi ở mái hiên gần đó, chìm khuất trong bóng tối. Ở đó không ai nhìn thấy tôi nhưng tôi có thể quan sát được những người đi đường.
Cơn mưa kéo dài gần một tiếng đồng hồ. Khi nó dịu xuống thì tôi lại bắt đầu thấy lạnh.
Một người đàn ông mập mạp cưỡi chiếc Dream từ phía đàng kia đi lại và dừng ngay trước cửa hàng của Huệ. Anh ta ra dấu đưa Huệ về nhà. Đó là Đặng Tài, chủ cơ sở sản xuất mỹ phẩm. Huệ ngồi sâu phía trong nhà nên tôi không thể nhìn thấy nàng được. Tôi hồi hộp quan sát Đặng Tài. Hắn lại nheo mắt và đưa tay ngoắc. Rồi hắn đợi, tôi cũng đợi. Nhưng Huệ không ra, cuối cùng hắn phóng xe đi.
Bây giờ thì mưa chỉ còn lất phất. Tôi nghĩ thế nào chồng của Huệ cũng đến đón nhưng không thấy. Một lúc sau có một cậu thanh niên trạc mười sáu mười bảy tuổi cưỡi chiếc xe đạp sườn ngang dừng lại trước cửa hàng. Cậu ta gọi:
- Chị Huệ ơi! Ra em chở về.
Vẫn không biết Huệ ra dấu như thế nào nhưng cậu ta cũng bỏ đi.
Còn tôi thì vẫn cứ đợi trong bóng tối.
Lúc mưa đã dứt hẳn, Huệ từ trong cửa hàng bước ra, khóa cửa lại rồi đi bộ dọc theo vỉa hè. Khi nàng đi ngang trước mặt tôi, tôi lên tiếng:
- Chị cho tôi hỏi mấy giờ.
Huệ vừa dừng lại định coi đồng hồ thì nhận ra tôi trong bóng tối.
- Anh đợi em hơn một tiếng đồng hồ.
- Sao không vô nhà? Ướt hết trơn rồi chớ gì.
Huệ bước vào trong tối, đứng cạnh tôi dưới mái hiên. Nàng luồn tay vào ngực tôi. Bàn tay ấm lạ lùng.
- Áo cũng ướt hết rồi đây này. Huệ nói như trách.
- Kệ nó. Em đi chơi với anh nhé. Anh nhớ em lắm.
- Ừ, đi.
Tôi đạp máy xe. Nhưng nó không nổ. Có lẽ do mưa. Tôi ngồi lên xe đạp mấy vòng. Đạp như điên vẫn không nổ. Huệ cười rũ:
- Xe ơi là xe!
Tôi nói:
- Yên chí. Đợi anh ba giây.
Và tôi ngồi xuống, mở bu-ri ra cạo. Huệ cũng ngồi xuống bật quẹt ga soi cho tôi. Tôi hỏi:
- Em cũng sắm quẹt ga à?
- Để thắp nhang cho ông địa và thần tài.
Ngọn lửa nhỏ ánh lên nét môi đỏ tươi của Huệ.
Chúng tôi hôn nhau trong một phần triệu giây. Chạm một tí như điện xẹt mà sướng như điên. Tôi ráp bu-ri vô máy và đạp. Lần này thì nó nổ. Huệ ngồi sau xe rúc vào trong chiếc áo mưa pông-sô của tôi, hôn như điên lên lưng tôi, siết tôi muốn gãy xương sườn.
- Em thích anh lắm. Huệ nói và cắn tôi gần chết.
Chúng tôi đi vòng vòng. Huệ nói:
- Em rúc vô đây không nhìn thấy gì ngoài cái lưng của anh. Em phó thác cả tâm hồn và thể xác cho anh đấy.
- Thế bây giờ anh chở em về nhà nhé?
- Hãy chở em đến chỗ nào đó và giết em đi.
Chúng tôi thường chọc nhau như thế nhưng tôi biết rằng Huệ chỉ thích đi quanh trong mưa bụi. Tôi cũng thế. Cứ một lúc Huệ lại hỏi:
- Đến đâu rồi?
- Đố em biết.
- Đến chợ Bến Thành.
- Sai.
- Sao em nghe nhiều tiếng xe chạy quá vậy.
- Chúng ta đang ở ngã tư Hàng Xanh.
- Thôi, quay lại đi. Huệ bảo.
- Tôi quay xe lại, vòng lên đường Xô Viết Nghệ Tĩnh.
Huệ luồn tay vô ngực tôi, cấu lấy nó rồi vuốt ve nó.
- Anh ấm quá.
- Em cũng ấm. Em đưa ngón tay cho anh cắn một tí.
Huệ luồn tay lên cổ áo tôi và đưa ngón tay trỏ cho tôi cắn. Huệ nói:
- Môi anh lạnh ngắt.
Tôi tấp vô lề.
- Mình đang ở đâu vậy? Huệ hỏi.
Xe đã dừng lại, Huệ chui ra khỏi áo mưa của tôi.
Chỗ chúng tôi đứng là một vỉa hè khô ráo nhưng tối. Hai đứa ngồi bệt xuống đất, lấy bánh mì ra ăn, tôi nói:
- Đêm nay vui quá.
- Em cũng vui.
- Nhưng anh vui hơn em.
- Tại sao?
- Vì anh vừa khám phá ra nhiều điều mới lạ về em.
Huệ ngó tôi một cái rồi mỉm cười hỏi:
- Điều gì?
- Đó là em không yêu ai cả, ngoài anh.
Huệ tỉnh bơ nhét cục chả rất to vào miệng tôi để ngăn không cho tôi nói nữa.
- Đừng tưởng bở nhé. Huệ nói, tui có nhiều bồ lắm đấy. Anh chỉ là một trong những người đó thôi.
- Không tin. Vì anh chứng kiến tận mắt em đuổi hai người đi dưới cơn mưa.
- Em biết có anh đứng ở đó nên em đóng kịch.
- Xạo. Em không đóng kịch.
- Em đóng kịch giỏi lắm mà. Ví dụ mỗi lần gặp anh em đều đóng kịch mà anh có biết đâu.
- Nói bậy. Anh biết em rất yêu anh.
Huệ tiếp tục cái giọng ỡm ờ:
- Chưa chắc đâu nha. Người đàn ông nào nói chuyện với em cũng tưởng em yêu họ nhưng em không yêu ai cả. Anh cũng vậy, sao đàn ông các anh nhẹ dạ thế nhỉ.
Tôi bắt đầu tức. Tôi nói:
- Khi anh hôn em, anh biết em yêu anh. Cái cách em đón nhận cái hôn nó rất khác. Nó tình lắm.
- Em vậy đó. Nhưng về nhà là quên ngay. Em thuộc loại người mau chán. Khi nào buồn buồn em gặp anh cho vui một tí vậy thôi.
Tôi chụp lấy hai vai Huệ, lắc mạnh:
- Im đi! Giết chết bây giờ.
Lúc ấy Huệ mới chịu ôm tôi, hôn đánh chụt một cái trên má tôi y hệt như hôn con nít, rồi nghiến răng lại mắng:
- Ngốc ơi là ngốc! Tui yêu ông lắm, ông rõ chưa!
Tôi vừa định mở miệng nói thì đã bị một cục chả to tổ bố nhét vào miệng. Câm luôn.
Tôi chỉ là một lao công đào binh trong chế độ cũ. Nhưng vì tôi là một họa sĩ nên cũng có nhiều bạn bè có tiếng tăm, có địa vị xã hội, có uy tín trong giới trí thức.
Đó là trường hợp của Vĩ bạn học cũ của tôi ở trường cao đẳng mỹ thuật Gia Định. Tuy nhiên khi tốt nghiệp xong anh ta không vẽ vời gì cả mà đi hoạt động cách mạng. Hồi đó anh ta nổi tiếng là một nhà phê bình văn học có cỡ. Vĩ có một bút pháp mạnh mẽ, cách diễn đạt gọn và sắc, nhiều hình tượng, nên đọc văn phê bình của anh người ta tưởng như đọc một sáng tác văn học vậy. Anh viết những bài báo chống chủ nghĩa thực dân mới, chống văn hóa đồi trụy, ca ngợi văn hóa dân tộc… Những bài báo của anh có tác động rất lớn vào phong trào sinh viên tranh đấu thời ấy.
Khi vô rừng anh được bố trí một chức vụ quan trọng trong Chánh phủ Cách mạng lâm thời Cộng Hòa Miền Nam ViệtNam.
Sau giải phóng tuy bị thất sủng nhưng anh vẫn được bố trí về ở một biệt thự sang trọng ở đường Lê Quang Định Gò Vấp. Anh đã vĩnh biệt ngòi bút lý luận của mình để trở về bên giá vẽ. Chính vì thế mà tôi đến thăm anh với tư cách là bạn đồng nghiệp.
Thực ra thì tối đó, tôi có hẹn với Huệ nhưng tôi lại không muốn nằm nhà nhìn kim đồng hồ nên đến nhà Vĩ chơi. Chúng tôi ngồi uống trà trên sân thượng.
Người nhà của Vĩ pha cà phê cho chúng tôi.
Chỉ một lát sau mưa ập xuống. Vẫn cơn mưa giông dữ dội như hôm trước. Cơn mưa làm tôi sốt ruột. Những người ngồi quanh tôi vẫn nói nhưng tôi không nghe thấy gì cả. Mưa ào ạt, mưa giăng mờ mịt phố phường. Nhưng tôi biết rằng Huệ vẫn đến chỗ hẹn và tôi không thể để nàng chờ tôi trong cơn mưa như thế.
- Mình phải đi.
Thế là đi. Đội mưa mà đi. Có trời cũng không cản được, đừng nói bạn bè. Từ nhà Vĩ đến chỗ hẹn cách nhau khoảng tám cây số. Cũng may chiếc mobylette cũ kỹ của tôi không hư dọc đường. Nhưng khi tôi ra đến trung tâm Sài Gòn thì trời tạnh ráo. Đường phố sạch sẽ, không một giọt nước. Tôi đến chỗ hẹn trễ mười phút nhưng Huệ vẫn còn đợi ở đó.
- Anh bị mắc mưa. Tôi nói.
- Mưa đâu?
- Ướt hết cả quần áo đây này, em không thấy sao.
Huệ ngạc nhiên nhìn tôi:
- Mưa ở đâu vậy?
- Gò Vấp.
Huệ kéo tôi lại chỗ tối. Nàng nói:
- Rất may là em có giữ của anh một cái áo.
Và Huệ lôi trong xách tay ra một chiếc sơ mi. Đó là chiếc áo của tôi bị đứt nút và tuần trước tôi nhờ Huệ đơm lại. Tôi cởi trần ra giữa đường phố, thay áo. Nhưng quần thì vẫn là quần ướt.
Lại đi. Lại tiếp tục đi. Nhiều lần tôi nghĩ rằng hai chúng tôi sẽ đi với nhau như thế trong hai ba mươi năm nữa. Và chúng tôi không bao giờ già. Ai già mặc kệ họ. Thời gian không đi qua chúng tôi. Chúng tôi đang ở trong một không gian khác, không gian của Từ Thức của Lưu Thần, Nguyễn Triệu. Thế giới ấy không có thời gian nên hoa nở mà không tàn, những dòng sông, những suối nguồn chỉ đi loanh quanh chỗ chúng tôi ở, những đám mây ngũ sắc chỉ biến hình, chỉ la đà quanh những khóm cây những ngọn núi, mà không tan không hợp, gió chỉ ở trong tóc của Huệ, trong xiêm áo của Huệ, gió chỉ lẩn quẩn trong hoa lá mà không bay đi. Mặt trời suốt đời chỉ là trái táo chín mọng phía chân trời và không bao giờ lặn. Cái thế giới riêng ấy của chúng tôi hoàn toàn tách biệt với loài người. Dẫu chúng tôi có đi qua phố xá, có hôn nhau dưới ánh trăng rực rỡ, có lang thang trên bờ sông hoang vu thì cái thiên nhiên ấy cũng tự tách mình ra khỏi cuộc đời, cũng ngừng lại đợi chúng tôi, cũng hồn nhiên như trẻ nhỏ.
Huệ thường hỏi tôi: Anh ơi, có nhiều lần em tự hỏi rằng chúng ta sẽ gần nhau như thế này đến bao giờ. Tôi đáp: Mãi mãi.
Trời lại mưa, chúng tôi chạy trốn dưới mái tranh lụp xụp bên bờ sông. Chúng tôi như hai đứa trẻ con bụi đời từ cõi nào lạc đến đây, tóc ướt đẫm mưa, quần áo nhàu nát. Chúng tôi nép vào nhau dưới mái tranh xiêu đổ bên sông. Chúng tôi không có một mái nhà, một căn phòng. Những thứ ấy là của cuộc đời ngoài kia, cuộc đời ấy không dung nạp chúng tôi, lên án chúng tôi, nguyền rủa chúng tôi. Chúng tôi chạy trốn, lẩn tránh vào thế giới riêng của mình. Chúng tôi nổi trôi như chiếc lá vô định, như đám lục bình lang thang trên mặt sông mênh mông.
Những đêm trăng con nước lên tràn bờ sóng lách tách ven mạn thuyền. Dòng sông long lanh, nhấp nháy như nghìn mắt nhìn. Ôm nhau thật chặt mà vẫn không thỏa lòng. Cánh tay Huệ siết không mỏi, nên phải cắn, hôn trên lưng áo không thỏa nên phải cởi nút áo ra, kéo cổ áo tôi xuống hôn lên da, chồm tới trước hôn lên má, chạm lên môi. Xe chao nghiêng suýt lao xuống sông. Huệ kêu thét lên. Tôi cười rũ. Dòng sông vẫn lấp lánh sóng. Tiếng lách tách của sóng là tiếng cười của nó. Cũng như chúng tôi cười vậy. Khi Huệ chở tôi thì tôi vùi mặt vào tóc nàng. Tóc như sóng. Tôi ngụp trong lớp sóng đen mênh mông ấy. Đầy hơi ấm. Đầy hơi thở. Đầy mùi cỏ dại. Và đầy Huệ. Tóc như tàn cây, như vòm lá. Tóc thơm Huệ. Cổ, gáy và má. Chỗ nào cũng ấm áp. Tóc Huệ là sóng nồng nàn. Là nhắm mắt. Ôm và ngủ. Ôm và quên đời. Đánh mất thời gian trên mặt sông, chìm xuống đáy. Nhắm mắt. Ôm siết lấy và nhắm mắt. Không thấy gì cả. Chỉ thấy người tình nằm trong tay. Hơi thở và hơi ấm. Và những đường cong. Sống lưng. Đùi thon thả. Những ngón tay. Môi. Môi cũng nồng nàn, tươm mật ấm áp. Chiếc giường của chúng tôi có hai bánh xe chạy men theo bờ sông. Trăng soi trên lối đi đầy gió. Chiếc giường chạy giữa tĩnh mịch. Đèn dầu trên thuyền chài vàng đục. Tiếng động khua ngái ngủ.
Chúng tôi chỉ mơ ước được làm đôi vợ chồng trên chiếc thuyền câu bé nhỏ kia. Đêm mùa Hạ nồng nàn chúng tôi nằm trần truồng trên khoang đầy trăng. Giỡn trên sóng lấp lánh. Ngủ vùi như con thú mùa Đông. Bẻ gãy bánh lái, vứt mái chèo vô bụi gai để cho thuyền trôi đi, muốn tấp vào đâu thì tấp. May ra đến được xứ sở của Lưu Nguyễn. Sống một tháng rồi chết, sống một tuần rồi chết. Sống một ngày rồi chết. Chúng tôi là những kẻ lén lút. Tội phạm. Nên chỉ mong được sống với nhau một ngày. Nhưng chưa bao giờ chúng tôi được sống với nhau trọn một ngày.
Xe chạy trong gió lạnh, trận mưa ngâu trở lại, xao xác. Nhưng vòng tay của Huệ vẫn ấm.
- Giá như có một chỗ nào đó, rúc vào, ôm nhau mà ngủ. Em có thích như thế không?
- Anh tưởng em không thích sao? Có những đêm em nằm nghĩ tới anh mà không chịu được. Khốn khổ vì thèm khát. Em phải ngồi dậy, bật đèn, lấy sách ra đọc. Nhưng anh Dũng không cho em bật đèn, anh tắt đèn và ghì em xuống. Em đang thèm khát như thế nhưng vẫn không chịu được sự cưỡng bức. Vậy là tất cả nguội lạnh như thỏi sắt nung bị ném vào biển băng giá.
Tôi hỏi:
- Thế hồi mới cưới nhau thì sao?
- Hồi con gái, em vẫn tưởng đêm tân hôn là cả một cái gì lạ lùng lắm, tuyệt vời lắm. Hóa ra em phải nằm với một người đàn ông gần như là xa lạ. Em còn nhớ rất rõ cái cảm giác của lần đầu tiên anh ấy chạm vào người em. Em nổi da gà. Em sợ hãi co rúm lại. Khi anh ấy cưỡng ép, em chống trả. Em cũng không ngờ em đã dữ đến như thế, quyết liệt đến như thế. Chính anh ấy cũng phải sợ em. Đến đêm thứ ba thì anh ấy bắt đầu tuyệt vọng. Anh nằm im, lặng lẽ hút thuốc và thở dài. Lúc đó em thương hại, em bảo: Nào, quay lại đây. Thế là anh ấy ngoan ngoãn quay lại, mừng rỡ, cuống quít mà lại vụng về. Em cũng vụng về. Em chẳng biết gì cả. Đến khi anh ấy rời khỏi em, quay lưng lại mà ngủ thì em mới biết là chuyện ấy đã xong rồi. Anh ấy đã ngủ nhưng em thì không ngủ được. Em nằm mở mắt, lòng buồn mênh mông. Em cảm thấy như vừa đánh mất một cái gì, như vừa phạm phải một lỡ lầm không thể cứu vãn nổi. Và em khóc.
Thế nhưng em vẫn đẻ rất nhiều con. Anh ấy muốn dùng những đứa con để ràng buộc em. Nhưng hồi đó em ngây thơ, em chẳng biết gì cả. Năm nào cũng đẻ. Bạn bè thường bảo: Lúc nào gặp bồ cũng thấy bồ mang bầu.
Nhưng bây giờ ngồi với tôi trong quán cà phê bên bờ sông đầy gió, Huệ chỉ là một cô gái mười chín tuổi, là con gái vua Hùng Vương. Là nàng công chúa mặc áo đỏ. Tôi ngồi cách xa nàng, để có thể ngắm, quan sát, chiêm ngưỡng, rình rập. Nàng cười khi nhìn cái mặt ngây ngô dại gái của tôi. Nàng hỏi:
- Anh thấy em đẹp lắm hả?
- Ừ.
- Có gì đẹp đâu?
- Mắt đẹp.
- Mắt đẹp thế nào?
- Không biết. Không nói được. Nhưng mà đẹp. Rất tình. Nhìn ai người đó vỡ tim ra mà chết.
- Xạo. Một điểm. Còn cái gì đẹp nữa?
- Miệng đẹp.
- Đẹp thế nào?
- Môi đỏ. Nhất là khi anh vừa hôn xong thì nó ửng lên như trái chín, thơm và ngọt. Mát. Bổ.
- Xạo nữa. Một điểm. Cái gì đẹp nữa?
- Hàm răng. Răng đều bóng ngời. Cười hồn nhiên như hoa lá.
- Cải lương quá ông ạ. Không điểm. Về chỗ quỳ!
- Khoan đã. Chưa tả hết. Còn cái mũi.
Huệ hỏi:
- Mũi em mà đẹp?
- Đứa nào bảo không đẹp, em chỉ anh, anh giết nó.
- Chuyện đó tính sau. Nhưng anh thấy mũi em đẹp à? Nhiều người bảo mũi em là mũi sửa.
- Tại vì họ thấy đẹp quá nên họ ganh tị. Mũi như mũi cô đầm mà không đẹp à?
- Nịnh. Mất tư cách. Đạo đức một điểm.
- Nhưng nói chung là em rất đẹp. Quỷ ạ. Đẹp vừa vừa thôi nhường cho thiên hạ đẹp một tí, mình giành hết cũng kỳ.
Huệ kêu lên:
- Trời ơi! Tại sao lại cho tôi gặp một ông bồ nói dóc và nịnh bợ quá cỡ vầy nè!
Tôi bảo:
- Nhưng anh lại thấy là anh nói chưa hết ý. Diễn tả chưa đúng với những gì anh cảm nhận về nhan sắc của em.
Huệ lại cắn tay tôi, mút đầu ngón tay tôi như em bé.
- Thôi được. Huệ bảo, cho anh nói nữa đấy. Nói chung em cũng thích. Có rất nhiều người đàn ông tâng bốc em, nhưng họ nịnh đến câu thứ ba thì em đã ngấy rồi. Còn anh thì không. Anh là cái đồ quỷ. Suốt ngày nịnh bợ, anh nói cả ngàn câu tâng bốc nhưng em lại không thấy chán. Em cũng thích nghe anh nịnh lắm.
Nhưng tôi không thèm nịnh nữa. Tôi hôn nàng. Chúng tôi hôn nhau như đùa. Lẩn tránh, đuổi bắt, cắn xé, ngấu nghiến.
Có một lần Huệ gọi điện cho tôi: Anh Tài mời em tối nay đi nhà hàng. Anh cho em đi không?
- Anh tôn trọng tự do của em.
- Nhưng sẽ có nhảy đầm tới khuya đấy.
- Không sao, tôi nói, nhưng em nên về sớm. Đi nhà hàng nào vậy?
- Đệ Nhất Khách Sạn, anh ấy hẹn em bảy giờ tối nay.
- Chúc em một đêm vui.
Nhưng đêm đó tôi buồn mặc dù tôi rất tin Huệ. Tôi bắc ghế ra ngồi ngoài hiên hút thuốc và nhìn đồng hồ. Huệ có những bộ đầm rất đẹp nhưng tôi chỉ nhìn thấy trong ảnh. Chúng tôi không bao giờ đi công khai với nhau vì thế tôi không bao giờ có dịp được nhìn thấy Huệ mặc đầm. Tuy vậy tôi có thể tưởng tượng ra Huệ trong bộ đồ đầm màu đen kiêu kỳ, mắt nâu, mặt như hoa nở, ngồi trong chiếc xe du lịch lộng lẫy của Đặng Tài. Có thể họ đi cùng với vài người bạn khác, tất cả đều xinh đẹp, thơm tho, tươi mát. Đó là thế giới riêng của Huệ, thế giới ấy tôi không bao giờ có thể tham dự được. Có lẽ ít ra trong vòng hai tiếng đồng hồ Huệ hoàn toàn lãng quên tôi hoặc là không có thì giờ để mà nhớ đến tôi nữa, nhưng trong khoảng thời gian đó không lúc nào tôi không nghĩ đến Huệ. Mặc dù tôi rất tin, nhưng tại sao lòng cứ bồn chồn.
Tôi bỏ vào phòng, đứng nhìn bức chân dung của Huệ treo trên tường cạnh những thung lũng, núi đồi và những thiếu nữ người dân tộc khỏa thân. Huệ muôn đời vẫn là một cái gì đứng riêng ra ngoài thế tục, chính vì thế mà tôi không thể tưởng tượng được rằng Huệ đang ở trong vòng tay của một gã đàn ông khác trong một vũ điệu nào đó, trong cái không khí náo nhiệt, trần tục. Khi Huệ gọi điện báo cho tôi, tôi nghĩ điều đó rất đơn giản, nhưng bây giờ ngồi nhà một mình tôi lại thấy như đang đứng bên lề, đang ngồi ở một góc nào đó của xã hội và chờ. Chờ đến lượt mình để xin một chút ân huệ, một chút tình cảm.
Tôi không thể chịu đựng nổi những ý nghĩ ấy nên ra đi.
Thế rồi tôi gặp Huệ. Không phải ở nhà hàng Đệ Nhất khách sạn với Đặng Tài mà với cậu học sinh mười sáu tuổi mà tôi chưa biết tên. Nhưng tôi biết rằng cậu ta rất yêu Huệ. Có một lần tôi đã gặp cậu ta ở quầy mỹ phẩm của Huệ và cái nhìn của cậu ta đã nói cho tôi biết điều đó. Cả Huệ cũng đã từng nói với tôi điều đó. Huệ bảo:
- Em có cái gì mà cả thằng con nít cũng nhào vô mà mê. Viết cho em bao nhiêu là thư, gọi chị xưng em rất lễ phép. Thư nào cũng nói nhớ chị. Khổ thân thằng bé.
Lúc đó tôi nói:
- Nhưng sao em lại dung dưỡng cho nó một thứ tình cảm như thế.
- Em có làm gì đâu. Em chỉ tội nghiệp. Với lại cậu ta ở gần nhà em. Chung một cái hành lang, gặp gỡ mỗi ngày. Em cũng khó xử. Để em đưa bài thơ cậu ta làm tặng em cho anh xem.
Tôi từ chối và nói:
- Tốt hơn là em không nên nhận những thứ đại loại như thế.
- Anh tưởng em thích nhận những cái thư ấy sao. Nhưng em không nỡ từ chối.
Tuy nhiên đó là những điều tôi có thể thông cảm được. Còn cuộc gặp gỡ tình cờ tối nay thì tôi không thể hiểu nổi. Tại sao Huệ lại lừa dối tôi. Huệ bảo là đi với Đặng Tài nhưng thực sự là đi với cậu ta. Huệ nhường xe cho thằng bé cưỡi và ngồi phía sau. Tôi không thể nào tha thứ cho sự lừa dối ấy.
Hai người đi vụt qua trước mặt tôi. Họ không nhận ra tôi. Chiếc mobylette lọc cọc của tôi không thể đuổi kịp chiếc Honda của Huệ.
Tôi chán nản cùng cực và không muốn về nhà nữa. Tôi cứ đi lang thang như thế trong phố cho đến khi nghe tiếng còi cảnh sát thì mới biết mình đã vượt đèn đỏ. Và vì tôi không có đủ tiền phạt nên người ta giam xe tôi lại. Tôi cũng chẳng thèm năn nỉ bỏ mặc xe đó cho họ và đi bộ về nhà.
Trời bắt đầu mưa lâm râm. Trời đày đọa tôi nhưng lúc ấy tôi thích được như thế. Tôi mong cho mưa lớn hơn, phũ phàng hơn, trút xuống tôi cơn giận của ghềnh thác, của giông tố, cuốn tôi bay đi như chiếc lá vàng khô mất hút trong cát bụi. Nhưng mưa chỉ lâm râm. Mưa phùn.
Khi tôi về đến nhà thì tóc đã ướt hết, ngực áo cũng đẫm nước. Một người con gái ngồi trên chiếc xe Honda đậu trong bóng tối ở đầu hẻm.
- Anh Duy!
Đó là tiếng gọi của Huệ. Tiếng gọi đơn giản ấy đánh tan hết mọi hờn giận. Tôi chạy đến bên Huệ. Tóc Huệ cũng bám đầy mưa bụi.
- Em đứng chờ anh từ nãy giờ. Huệ nói.
- Em đi nhảy đầm có vui không?
Huệ ngó tôi. Đôi mắt của Huệ màu đen, vậy mà trong bóng tối, tôi nhìn thấy rõ những sợi lông mi cong, thấy cả cái vẻ sáng rực rỡ của tròng mắt. Tôi cũng nhìn Huệ nửa như dò xét nửa như thá