Chương 6 THALIA DRUMMOND LÀ KẺ TRỘM!
Ngài Cảnh sát trưởng nhìn vào mẩu báo được cắt ra đặt trước mặt và giật giật bộ ria xám của mình. Thanh tra Parr đã quá quen thuộc với hành động ấy, chỉ đứng đó nhìn một cách hết sức dửng dưng.
Đó là một người đàn ông thấp, đậm người, thiếu chiều cao đến mức người ta không khỏi thắc mắc làm thế nào ông lại có thể được nhận vào ngành cảnh sát, nơi vốn áp dụng những tiêu chuẩn hết sức khắt khe. Ông khoảng gần năm mươi tuổi, nhưng trên gương mặt lớn đỏ rực vẫn chưa hề xuất hiện dù chỉ một nếp nhăn. Gương mặt ấy không hề có dấu hiệu nào của trí tuệ hay sự tao nhã. Đôi mắt tròn, lúc nào cũng nhìn người khác chằm chằm một cách vô hồn khiến ông trông càng trì độn hơn nữa. Thêm vào đó là một chiếc mũi bự, hai gò má dày, chiếc cằm hai ngấn và mái đầu hói một nửa, tất cả đã tạo cho ông một vẻ ngoài hết sức gây mất thiện cảm.
Ngài Cảnh sát trưởng cầm mẩu báo được cắt rời lên.
“Nghe này.” Ông ta nói cụt ngủn, rồi bắt đầu đọc. Đó là một bài xã luận của tờ Morning Monitor, và nó được viết bằng một giọng văn đầy tính công kích. “Lần thứ hai trong năm, cả đất nước lại được một phen kinh hoàng và phẫn nộ trước vụ ám sát một nhân vật nổi tiếng. Tội ác của Vòng Tròn Máu sẽ không được nêu chi tiết ở đây, các bạn có thể tìm đọc thông tin đầy đủ ở những trang sau. Nhưng cần phải nhấn mạnh rằng, chúng tôi chắc chắn đều cảm thấy hết sức thất vọng trước sự bất lực hoàn toàn của lực lượng cảnh sát trong việc đối phó với băng nhóm tội phạm này. Thanh tra Parr, người đã dành suốt một năm qua để theo dấu đám sát nhân tống tiền, đã chẳng thể cung cấp cho chúng ta được bất cứ thứ gì ngoài những lời hứa hẹn có lẽ sẽ chẳng bao giờ trở thành sự thực. Rõ ràng là ngành cảnh sát cần một cuộc đại tu toàn diện, cần những dòng máu mới, và chúng tôi hy vọng những người đang nắm trong tay vận mệnh của đất nước sẽ không lưỡng lự khi phải đưa ra những thay đổi lớn nhưng hết sức cần thiết vào lúc này.”
“Chà”, Đại tá Morton lẩm bẩm, “ông nghĩ sao về chuyện này hả, Parr?”
Parr chỉ đứng đó xoa cằm, không nói gì.
“James Beardmore bị sát hại sau khi những lời cảnh báo đã được gửi tới cho cảnh sát.” Ngài Cảnh sát trưởng từ tốn nói. “Ông ấy bị bắn ngay gần nhà mình, và tên sát nhân giờ vẫn chưa bị bắt. Đây đã là lần thứ hai xảy ra một chuyện nghiêm trọng thế này rồi, Parr ạ, và tôi nói thẳng luôn là tôi đang định làm theo lời khuyên của tờ báo đó.” Ông ta gõ nhẹ lên mẩu báo một cách đầy ẩn ý. “Lần trước ông đã nhường hết công trạng trong việc tóm được kẻ giết người cho Yale. Vậy tôi đoán là lần này ông cũng đã đi gặp ông ta rồi?”
Viên thanh tra gật đầu.
“Và ông ta nói sao?”
Parr nhịp nhịp chân đầy lúng túng.
“Ông ta nói với tôi hàng loạt những lời vô nghĩa về một gã bí ẩn bị đau răng.”
“Làm sao ông ta biết được điều đó?” Ngài Cảnh sát trưởng lập tức hỏi.
“Từ một vỏ đạn ông ấy nhặt được dưới đất.” Viên thanh tra nói. “Tôi không tài nào hiểu được thứ năng lực tâm linh này…”
Ngài Cảnh sát trưởng thả người xuống ghế và thở dài.
“Tôi không nghĩ là ông hiểu được bất cứ điều gì hữu ích cho quá trình điều tra, Parr ạ,” ông ta nói. “Và đừng có chế nhạo Yale. Ông ta có những khả năng hết sức dị thường. Việc ông không hiểu cũng chẳng hề làm giảm giá trị của chúng đi chút nào đâu.”
“Phải chăng ngài định nói rằng,” Parr nói, có vẻ như đang bị kích động, “việc một người đàn ông có thể cầm một viên đạn trong tay rồi sau đó miêu tả lại chính xác đặc điểm cũng như suy nghĩ của người cuối cùng cầm nó là chuyện bình thường hay sao? Ôi trời, chuyện đó thật ngớ ngẩn!”
“Chẳng có gì ngớ ngẩn ở đây cả!” Ngài Cảnh sát trưởng khẽ nói. “Ngành tâm linh học đã được nghiên cứu suốt nhiều năm nay rồi. Một số người có những giác quan cực kỳ nhạy bén và có thể tiết lộ cho chúng ta những điều đáng chú ý. Yale là một trong số đó.”
“Ông ta đã ở đó khi vụ giết người xảy ra,” Parr đáp lại. “Ông ta đứng cạnh cậu con trai nhà Beardmore, cách đó không đến một trăm mét, vậy mà chẳng thể tóm được hung thủ.”
Ngài Cảnh sát trưởng gật đầu. “Ông cũng vậy thôi.” Ông ta nói. “Một năm trước ông đã nói với tôi về kế hoạch giăng bẫy Vòng Tròn Máu, và tôi đã đồng ý. Tôi nghĩ là cả hai chúng ta đã kỳ vọng quá nhiều vào kế hoạch đó. Ông cần phải thử những cách khác. Tôi không muốn nói điều đó, nhưng đó là sự thực.”
Parr yên lặng một hồi, rồi trong sự ngạc nhiên của ngài Cảnh sát trưởng, ông kéo ghế đến sát bàn và ngồi xuống mà chưa hề được mời.
“Ngài Đại tá”, ông nói, “tôi cần phải nói với ngài điều này.” Lúc này trông ông hết sức nghiêm túc, khác hẳn ngày thường, điều đó khiến cho ngài Cảnh sát trưởng nhìn ông bằng ánh mắt đầy ngạc nhiên.
“Việc tóm cổ đám Vòng Tròn Máu này chẳng khó khăn chút nào. Tôi có thể tóm cổ từng đứa một, và tôi chắc chắn sẽ làm được điều đó, chỉ cần ngài cho tôi thêm thời gian. Nhưng trục bánh xe mới là nơi mà tôi đang hướng đến. Nếu tôi có thể tóm được trục thì đám nan hoa chỉ còn là đồ bỏ đi. Và để làm được điều đó thì ngài cần phải cung cấp cho tôi thêm một số quyền hạn so với hiện nay.”
“Thêm một số quyền hạn?” Ngài Cảnh sát trưởng hỏi với vẻ ngơ ngác. “Ý ông là sao?”
“Tôi sẽ giải thích.” Parr chậm chạp nói, và những lời giải thích của ông đã khiến ngài Cảnh sát trưởng phải trầm tư suy ngẫm.
Sau khi rời khỏi Sở, Parr lập tức gọi tới một văn phòng ở trung tâm thành phố.
Trên tầng ba, trong một căn phòng nhỏ, chỉ được phân biệt với những căn phòng khác nhờ bảng tên gắn trên cửa, Derrick Yale đang đợi ông.
Sự tương phản giữa hai người đàn ông này lớn tới mức không thể diễn tả bằng lời. Yale - một người mơ mộng, nhạy cảm và dễ xúc động; và Parr - rắn rỏi, mạnh mẽ, nhưng lại thiếu đầu óc.
“Cuộc nói chuyện của ông thế nào, Parr?”
“Chẳng tốt đẹp gì.” Parr rầu rĩ nói. “Tôi cho rằng ngài Cảnh sát trưởng cảm thấy hết sức không hài lòng về tôi. Ông có phát hiện ra điều gì mới không?”
“Tôi đã tìm ra gã đàn ông bị đau răng của chúng ta.” Một câu trả lời quá bất ngờ. “Tên hắn là Sibly; hắn là một thủy thủ, và đã có người thấy hắn lảng vảng gần căn nhà sau hôm xảy ra vụ án. Hôm qua,” Yale cầm một bức điện tín lên, “hắn đã bị bắt vì tội say rượu và quấy rối trật tự công cộng. Khi lục soát người hắn, cảnh sát đã tìm thấy một khẩu súng lục tự động, mà theo ý tôi thì chính là hung khí gây ra vụ án mạng. Hẳn ông vẫn nhớ viên đạn đã lấy mạng ngài Beardmore tội nghiệp, nó chắc chắn đã được bắn ra từ một khẩu súng tự động.”
Parr há hốc miệng nhìn ông trong sự ngạc nhiên tột độ.
“Làm sao ông tìm ra được?”
Derrick Yale chỉ cười nhẹ. “Hẳn là ông không đặt nhiều niềm tin vào các suy luận của tôi.” Ông nói với ánh mắt đầy thích thú. “Nhưng khi tôi cầm viên đạn trong tay tôi đã trông thấy hắn, cũng rõ ràng như tôi đang trông thấy ông vậy. Tôi đã cử một nhân viên của mình xuống đó tìm hiểu, và đây là kết quả nhận được.” Ông giơ bức điện tín ra.
Parr đứng lặng thinh, khuôn mặt trở nên cực kỳ cau có khiến cho những đường nét hiếm hoi có thể gọi là đẹp của ông hoàn toàn biến mất.
“Vậy là người ta đã tóm được hắn.” Ông khẽ nói. “Giờ tôi tự hỏi có phải hắn đã viết cái này không?”
Ông lấy cuốn sổ ghi chép và Derrick Yale thấy ông rút từ đó ra một mảnh giấy cháy dở, bởi các cạnh của nó đều có màu đen.
Yale thò tay ra đón lấy mảnh giấy.
“Ông tìm thấy nó ở đâu?” Ông hỏi.
“Tôi đã sục sạo trong đống tro ở nhà Beardmore và tìm thấy nó vào hôm qua.” Parr trả lời.
Trên mảnh giấy là những chữ cái to đùng nguệch ngoạc:
Mình ông mình tôi Khu B Hối lộ
“Mình ông… mình tôi…” Yale đọc, “Khu B… Hối lộ?” Ông lắc đầu. “Nghe như tiếng Hy Lạp vậy.” Ông đặt lá thư trên lòng bàn tay rồi lắc đầu.
“Tôi chẳng cảm nhận được gì hết,” ông nói. “Hẳn là lửa đã làm mất hào quang của nó rồi.”
Parr cẩn thận bọc mảnh giấy lại rồi cho nó vào trong ví.
“Còn một điều nữa mà tôi cần phải nói với ông,” ông nói. “Có một gã đi giày mũi nhọn và hút xì gà đã ở trong rừng. Tôi đã tìm thấy tro xì gà trong một cái lỗ nhỏ và dấu giày của hắn ở chỗ bụi hoa.”
“Gần căn nhà sao?” Derrick Yale hỏi, hơi có chút hoảng hốt.
Người đàn ông rắn rỏi gật đầu.
“Giả thuyết của tôi là,” ông nói, “có ai đó muốn cảnh báo ngài Beardmore, người đó đã viết lá thư và gửi nó đến nhà khi trời tối. Hẳn là ông già đã nhận được nó, bởi chính ông ấy đã đốt nó. Tôi tìm thấy mẩu giấy ở nơi mà đám gia nhân thường mang tro đi đổ.”
Có một tiếng gõ nhẹ vang lên từ phía cửa.
“Jack Beardmore.” Yale thì thầm.
Nhìn Jack Beardmore, ta có thể thấy rõ rằng cậu vừa trải qua một giai đoạn cực kỳ đau khổ. Cậu gật đầu chào Parr rồi đi thẳng tới chỗ Yale, tay chìa ra.
“Không có tin gì mới, phải vậy không?” Cậu hỏi, rồi quay sang người còn lại. “Hôm qua ông đã tới nhà tôi, ông Parr. Ông có tìm được gì không?”
“Không có gì đáng kể hết.” Parr đáp.
“Tôi vừa đến gặp Froyant, ông ấy đang ở trong thành phố.” Jack nói. “Chuyến viếng thăm chẳng thu được kết quả gì, bởi thần kinh của ông ấy đang ở trong tình trạng hết sức căng thẳng.” Cậu không hề nhắc tới chuyện mình thất vọng khi không được gặp Thalia Drummond, nhưng một trong hai người đàn ông đã đoán ra điều đó.
Derrick Yale kể cho cậu nghe về vụ bắt giữ mới được thực hiện.
“Tôi không muốn cậu đặt quá nhiều kỳ vọng vào chuyện đó,” ông nói, “kể cả khi đó đúng là kẻ đã nổ súng thì hắn cũng chẳng là gì ngoài một tên thủ hạ. Chúng ta chắc sẽ được nghe một câu chuyện y hệt trước đây, rằng hắn đang gặp phải một tình huống hết sức khó khăn và rằng thủ lĩnh của Vòng Tròn Máu đã buộc hắn phải làm việc đó. Chúng ta vẫn còn cách cái đích cuối cùng một đoạn rất xa.”
Họ cùng nhau bước ra khỏi văn phòng dưới ánh nắng dịu dàng của trời thu. Jack có hẹn với vị luật sư quản lý các vấn đề liên quan đến bất động sản của cha mình, vậy nên cậu đi cùng hai người kia ra nhà ga, nơi họ đang chuẩn bị bắt chuyến tàu tới thị trấn nơi kẻ giết người đang bị giam giữ. Họ đang đi qua một trong những tuyến phố đông đúc nhất thì Jack chợt buột miệng thốt lên một tiếng kêu. Ở phía bên kia đường là một cửa hiệu cầm đồ lớn, và một cô gái vừa bước ra từ lối đi dành riêng cho những người đang cần một khoản vay tạm thời.
“Chà, tôi thật quá may mắn!” Chất giọng vô cảm của Parr cất lên. “Tôi đã không gặp cô ta hai năm nay rồi!”
Jack mở to mắt nhìn ông. “Không gặp cô ấy đã hai năm.” Cậu từ tốn nói. “Ông đang nói đến cô gái kia à?”
Parr gật đầu.
“Tôi đang nói đến Thalia Drummond,” ông điềm tĩnh nói, “kẻ trộm và là đồng bọn với đám ăn trộm!”