← Quay lại trang sách

Chương 23 NGƯỜI PHỤ NỮ TRONG TỦ

Parr cúi xuống, gỡ chiếc khăn ướt sũng khỏi khuôn mặt của viên thám tử. Yale từ từ mở mắt và ngơ ngác nhìn quanh.

“Có chuyện gì vậy?” Yale hỏi, giọng mệt mỏi, nhưng viên thanh tra đang bận tháo chiếc còng tay. Rồi ông ném chúng xuống sàn và nhấc người kia dậy, trong khi Jack, với những ngón tay run rẩy, tháo sợi dây trói chân viên thám tử ra.

Họ dựng Yale ngồi lên ghế, và ông thả phịch người xuống, tay đưa lên trán.

“Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Ông hỏi.

“Đó là điều tôi đang muốn hỏi ông đây.” Parr đáp. “Chúng đã vào đây bằng cách nào?”

Người kia lắc đầu.

“Tôi không biết. Tôi không nhớ.” Yale nói. “Cửa vẫn được khóa chứ?”

Jack chạy đến chỗ cánh cửa. Chìa khóa vẫn được cắm bên trong. Không ai có thể đi vào bằng lối này, nhưng cửa sổ thì đang mở. Đó cũng là điều đầu tiên đập vào mắt Parr khi bước vào phòng.

Ông chạy ra phía cửa sổ và nhìn xuống. Nó nằm cách mặt đất khoảng tám mươi foot, và không hề có dấu hiệu của một chiếc thang hay bất cứ thứ gì giúp kẻ vừa tấn công Yale có thể tẩu thoát.

“Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra nữa.” Yale nói, khi đã phần nào hồi phục. “Tôi đang ngồi trên ghế thì bất ngờ bị một mảnh vải trùm lên mặt và hai bàn tay mạnh mẽ túm lấy với sức mạnh mà tôi không nghĩ là của con người. Trước khi có thể vùng vẫy hay kêu gào thì tôi đã mất ý thức rồi.”

“Ông có nghe thấy tiếng tôi gọi không?” Parr hỏi. Người kia lắc đầu.

“Nhưng, thưa ông Yale,” Jack lên tiếng, “chúng tôi đã nghe thấy một tiếng động và khi ông Parr hỏi rằng ông có ổn không, ông đã trả lời rằng chỉ là ông bị vấp phải thứ gì đó thôi mà?”

“Đó không phải là tôi.” Yale đáp. “Tôi chẳng nhớ được gì từ lúc bị chiếc khăn trùm lên mặt cho đến khi hai người bước vào.”

Thanh tra Parr vẫn đứng bên cửa sổ. Ông kéo khung cửa xuống rồi lại nâng nó lên và nhìn xuống bậu cửa. Một lúc sau ông quay lại, với nụ cười lớn trên mặt.

“Đó là điều tài tình nhất mà tôi từng thấy,” ông nói.

Jack cảm thấy mối ác cảm cũ với viên thanh tra cục mịch bỗng chốc ùa về.

“Tôi chẳng thấy có gì tài tình ở đây cả. Chúng đã suýt thì giết được Yale, và giờ chúng đã tẩu thoát.” Cậu nói.

“Tôi đã nói rằng nó hết sức tài tình, và sự thật đúng là như vậy.” Parr bướng bỉnh nói. “Giờ tôi sẽ xuống nói chuyện với các sĩ quan đứng gác dưới tiền sảnh.”

Nhưng những người này hoàn toàn không có gì để báo cáo. “Không có ai ra vào tòa nhà này, ngoại trừ một bưu tá.”

“Ngoại trừ một bưu tá, hả?” Parr trầm ngâm. “Gì chứ, tất nhiên đó là hắn rồi! Thôi được rồi, trung sĩ, rút hết quân về đi.”

Ông bước vào thang máy và quay lại chỗ Yale.

“Toàn bộ số tiền đã biến mất,” ông nói. “Tôi không nghĩ là chúng ta còn sự lựa chọn nào khác ngoài báo cáo với Sở.”

Yale giờ đã hoàn toàn tỉnh táo và đang ngồi bên bàn làm việc, đầu gục trên tay. “Chà, lần này hoàn toàn là trách nhiệm của tôi, Parr ạ,” ông nói, “họ sẽ không thể đổ lỗi cho ông được. Tôi vẫn đang cố tìm hiểu xem bằng cách nào chúng có thể trèo vào cửa sổ và tấn công tôi mà không gây một tiếng động.”

“Ông ngồi quay lưng lại cửa sổ phải không?”

Yale gật đầu. “Tôi chưa từng nghĩ đến cửa sổ. Tôi ngồi như vậy để có thể bao quát được cả hai cánh cửa.”

“Lưng của ông cũng đồng thời quay về phía lò sưởi?”

“Chúng không thể vào theo lối đó được.” Viên thám tử nói, lắc đầu. “Không, đây là bí ẩn lớn nhất trong sự nghiệp của tôi, thậm chí còn hơn cả danh tính của kẻ đứng sau Vòng Tròn Máu .” Ông từ từ đứng dậy. “Tôi cần phải thông báo cho ông già Froyant, và tốt hơn là ông nên đi cùng, bởi tôi cần sự hỗ trợ về mặt tinh thần,” ông nói. “Hẳn là ông ấy sẽ tức giận lắm đây.”

Họ cùng nhau rời khỏi văn phòng. Yale khóa cả hai cánh cửa lại rồi bỏ chìa khóa vào trong túi.

“Hết sức tức giận” vẫn còn là những từ quá nhẹ nhàng để miêu tả về cơn cuồng nộ khủng khiếp của Froyant.

“Ông đã nói, ông đã hứa chắc chắn với tôi,” ông ta gầm lên, “rằng số tiền sẽ quay trở lại với tôi, và giờ ông lại tới đây với câu chuyện tầm phào về việc mình bị đánh thuốc. Cái quái quỷ gì vậy! Lúc đó ông đang ở đâu hả Parr?”

“Tôi cũng có mặt tại đó,” Parr đáp, “và tôi xác nhận rằng câu chuyện mà Yale vừa kể hoàn toàn là sự thật.”

Cơn thịnh nộ của Froyant đột ngột lắng xuống, đột ngột đến mức sự bình thản trong giọng nói của ông ta còn khiến người khác sợ hãi hơn là chất giọng đầy thù hằn lúc trước.

“Được rồi,” ông ta nói, “coi như chuyện đã rồi. Vòng Tròn Máu đã lấy được tiền, vậy là coi như xong. Rất cảm ơn ông, thưa ông Yale. Hãy gửi hóa đơn đến cho tôi.”

Rồi bằng những cử chỉ cộc cằn, ông ta để họ được đoàn tụ với Jack, lúc này đang đợi ở ngoài.

“Chà, nhanh thật đấy.” Parr bình luận. “Đã có lúc tôi tưởng như ông ta sắp hóa rồ đến nơi, vậy mà ông có thấy ông ta thay đổi nhanh đến mức nào không?”

Yale chậm rãi gật đầu. Vào thời điểm mà thái độ của Froyant đột ngột thay đổi, một ý tưởng lớn đã hình thành trong đầu ông, một mối nghi ngờ khủng khiếp và đáng sợ, khiến ông gần như tê liệt.

“Và giờ thì,” Parr cố tỏ ra hài hước, “bởi vì tôi đã hỗ trợ ông về mặt tinh thần, có lẽ giờ là lúc để ông làm điều tương tự với tôi. Ở Sở cảnh sát tôi không phải là một nhân vật được hoan nghênh như ông. Hãy cùng tôi tới gặp ngài Cảnh sát trưởng và kể với ông ấy những việc đã xảy ra.”

*

Văn phòng của Derrick Yale hết sức im ắng và trống trải. Mười phút đã trôi qua kể từ lúc âm thanh của thang máy thông báo việc ba người đàn ông đã đi khỏi. Sự im lặng bị phá vỡ bởi một tiếng cạch nhỏ, rồi cánh cửa của tủ quần áo lớn trong góc phòng mở ra, và Thalia Drummond xuất hiện. Cô ta đóng cánh cửa lại và đứng đó quan sát căn phòng một lúc, trầm tư suy nghĩ. Rồi cô ta rút một chiếc chìa khóa từ trong túi ra, mở cửa và bước ra hành lang, sau đó lại khóa nó lại.

Cô ta không ấn nút gọi thang máy. Ở đầu kia của hành lang là một cầu thang hẹp thông với phòng của người trông coi tòa nhà và chỉ được ông ta sử dụng. Cô ta bước xuống theo lối đó. Bên dưới là một cánh cửa mở ra phần sân của tòa nhà. Cô ta mở nó ra rồi lập tức hòa trong dòng người tấp nập đang vội vã trở về nhà vào giờ tan tầm.