← Quay lại trang sách

Chương 28 TIẾNG SÚNG GIỮA ĐÊM

Viên thanh tra đã khoảng gần năm mươi tuổi. Cậu nhanh chóng ước tính tuổi của bà già dễ thương vừa có hứng thú với các tội ác vừa thích dọn dẹp nhà cửa này.

“Bà ấy quả là một người phụ nữ tuyệt vời.” Cậu nói. “Và hẳn là bà ấy cũng có hứng thú với Vòng Tròn Máu ?”

“Hứng thú ấy à?” Parr cười. “Nếu bà ấy mà có đủ quyền lực như tôi để săn đuổi băng đảng đó thì hẳn là tối nay chúng đã nằm sau song sắt ở đồn cảnh sát trên đường Cannon rồi. May cho chúng là không phải vậy.”

Trong suốt thời gian họ nói chuyện, Jack vẫn băn khoăn không hiểu vì sao bất chấp vẻ ngăn nắp của nó, căn phòng vẫn mang lại ấn tượng về sự lộn xộn. Nhưng cậu không thể suy nghĩ về việc đó quá lâu, bởi lúc này Parr bỗng hoạt ngôn khác thường. Thậm chí ông còn tiết lộ với Jack những lời không hay ho gì mà ngài Cảnh sát trưởng đã nói với ông.

“Tất nhiên là Sở cảnh sát bị chấn động vì chuỗi tội ác liên tiếp này,” ông nói. “Chúng tôi chưa từng trải qua chuyện tương tự suốt năm mươi năm nay. Theo ý tôi thì đến cả vụ Jack đồ tể cũng chưa nghiêm trọng đến mức này. Có thể cậu sẽ thấy hứng thú, thưa cậu Beardmore, khi biết rằng Vòng Tròn Máu , bất kể hắn là ai, cũng là tổ chức tội phạm thực sự đầu tiên mà chúng tôi phải đối đầu trong suốt gần năm mươi năm. Các tổ chức tội phạm là những cấu trúc lỏng lẻo, sự tồn tại của chúng được duy trì dựa trên danh dự của những tên trộm, thứ mà theo như kinh nghiệm của tôi thì rõ ràng là không tồn tại được lâu. Vậy nhưng, Vòng Tròn Máu rõ ràng là một kẻ chẳng hề tin tưởng bất cứ ai. Hắn không thể bị phản bội, bởi chẳng ai biết rõ về hắn đủ để có thể làm chuyện đó. Các thành viên của băng đảng này cũng không thể phản bội lẫn nhau, bởi chúng không biết tên hay thậm chí là biết mặt nhau.” Ông tiếp tục câu chuyện, và khi Jack đứng dậy cáo từ đã là mười một giờ rưỡi.

“Tôi sẽ tiến cậu ra cửa; xe của cậu đậu ngoài đó, phải không?”

“Không.” Jack nói. “Tôi đến bằng taxi.”

“Hừm.” Viên thanh tra nói. “Tôi nghĩ rằng mình đã thấy một chiếc xe đậu trước cửa. Ở khu này chúng tôi không sở hữu xe riêng, có lẽ nó thuộc về một bác sĩ nào đó.”

Ông mở cửa, và đúng như ông vừa nói, có một chiếc xe màu đen đậu bên kia đường.

“Dường như tôi đã từng thấy nó rồi.” Viên thanh tra nói và tiến lên một bước. Đột nhiên một chùm lửa lóe ra từ trong chiếc xe tối om; một tiếng nổ inh tai vang lên, và thanh tra Parr ngã vào vòng tay của Jack rồi trượt xuống đất. Chiếc xe lập tức phóng vụt đi, vẫn không hề bật đèn và biến mất sau một ngã rẽ. Cánh cửa của những ngôi nhà gần đó bật mở, và những cư dân hốt hoảng vội vã ùa ra ngoài.

Một viên cảnh sát đang đi tuần gần đó vội lao đến, và họ cùng nhau nâng viên thanh tra dậy, dìu ông vào phòng ăn. Thật may là bà già đã đi ngủ, và rõ ràng là bà không nghe thấy gì.

Thanh tra Parr mở mắt ra, chớp chớp. “Chơi bẩn thật,” ông nói, mặt nhăn lại vì đau. Ông nhẹ nhàng cho tay vào trong áo và rút ra một tấm chì. “May là bọn chúng không dùng súng tự động.” Parr nói, rồi khi thấy khuôn mặt sửng sốt của Jack, ông liền cười lớn.

“Quý ông Vòng Tròn Máu chỉ là một trong ba người mặc áo chống đạn,” ông nói. “Tôi là người thứ hai, và…,” ông thoáng dừng lại, “Thalia Drummond là người thứ ba, theo như tôi được biết.”

Ông im lặng một lúc, rồi bảo Jack:

“Cậu gọi cho Derrick Yale giúp tôi được không? Tôi nghĩ hẳn ông ấy sẽ sốc lắm.”

Nhưng thực tế còn hơn thế nữa. Derrick Yale đến nửa giờ sau, vội vã đến mức vẫn còn mặc nguyên bộ pyjama. Ông lắng nghe câu chuyện của Parr, rồi nói, “Tôi không muốn khiếm nhã đâu, thưa thanh tra,” ông cười, “nhưng ông là người cuối cùng trên thế gian này mà tôi nghĩ rằng chúng sẽ muốn bắn.”

“Cảm ơn.” Parr nói, cẩn thận đặt một miếng vải lanh lên phần ngực bầm tím.

“Tôi thực sự không có ý khiếm nhã đâu; ý tôi là thách thức cảnh sát là điều cuối cùng mà chúng nên làm.” Yale nhíu chặt cặp chân mày. “Tôi không hiểu,” ông nói, nửa với chính mình. “Tôi tự hỏi tại sao cô ta lại muốn biết. Tôi đang nói về Thalia Drummond. Sáng nay cô ta đã hỏi tôi địa chỉ của ông. Tôi biết là tên ông không có trong cả danh bạ lẫn niên giám địa phương.”

“Ông đã nói gì?”

“Tôi đã đưa ra mấy câu trả lời chung chung, nhưng tôi chợt nhớ ra là cô ta có thể dễ dàng tìm được nó trong cuốn sổ ghi địa chỉ của tôi không chút khó khăn. Hẳn là vậy rồi.”

Jack thở dài ngao ngán. “Thật ư, Yale, ông thực sự nghĩ rằng cô Drummond đã bắn phát súng đó ư? Bởi vì, nếu ông nghĩ vậy thì thật là lố bịch. Ồ, tôi biết ông định nói gì, rằng cô ấy rất xấu xa và đã bị kết án với đủ thứ tội lỗi lặt vặt, nhưng điều đó không khiến cô ấy trở thành kẻ giết người!”

“Cậu hoàn toàn đúng.” Yale đáp sau một thoáng ngập ngừng. “Tôi đang bất công với cô gái đó, và đúng là tôi vẫn chưa cho cô ấy một cơ hội thực sự nào cả. Dù sao thì, tối nay tôi cũng đã định đến gặp ông đấy, Parr.” Ông rút từ trong túi ra một tấm thiệp rồi đặt nó lên bàn, trước mặt viên thanh tra. “Thứ này khiến ông phấn khích chứ?”

“Ông nhận được nó khi nào?”

“Nó nằm trong hộp thư của tôi, nhưng tôi đã không thấy nó, ngạc nhiên làm sao, cho tới khi lao ra ngoài tìm taxi để tới đây. Thật đáng kinh ngạc, đúng không?”

Tấm thiệp mang một dấu hiệu quen thuộc với hai người, nhưng Jack thì rùng mình ngay khi nhìn thấy nó. Trong vòng tròn là những dòng chữ:

Ông chọn nhầm bên rồi. Hãy làm việc cho chúng tôi, và phần thưởng mà ông nhận được sẽ lớn gấp mười lần. Cứ tiếp tục như hiện tại thì ông sẽ chết vào mùng bốn tháng sau.

“Vậy là ông còn lại mười ngày.” Parr nghiêm túc nói và gương mặt ông trở nên nhợt nhạt, không hiểu là vì đau hay vì quá tức giận. “Mười ngày.” Ông lẩm bẩm.

“Tất nhiên là tôi chẳng coi lời đe dọa đó ra gì.” Derrick Yale vui vẻ nói. “Tôi phải thú nhận rằng sau trải nghiệm chẳng lấy gì làm dễ chịu tại văn phòng của mình, tôi đã nghĩ rằng bọn chúng hẳn phải có năng lực siêu nhiên.”

“Mười ngày.” Viên thanh tra nhắc lại. “Ông đã có kế hoạch gì chưa? Theo đúng lịch trình thì ông định làm gì vào mùng bốn tháng sau?”

“Thật ngạc nhiên là ông lại hỏi câu đó,” Yale đáp, “nhưng tôi định sẽ xuống Deal câu cá. Một người bạn đã cho tôi mượn chiếc xuồng máy, và tôi dự định sẽ qua đêm trên eo biển Manche. Vậy đấy, tôi đã chuẩn bị đâu vào đó cả rồi.”

“Ông muốn chuẩn bị ra sao thì tùy, nhưng tuyệt đối không được đi một mình.” Parr nhấn mạnh. “Giờ ông có thể nghỉ ngơi được rồi. May nhờ thánh thần phù hộ nên bà già tôi không tỉnh dậy, và Mẹ thì không có nhà.”

Lời cuối cùng của ông là dành cho Jack, và cậu mỉm cười thấu hiểu.