← Quay lại trang sách

Chương 5

“Xin lỗi đã để quý khách phải đợi. Bữa tối đã được chuẩn bị xong, xin mời đến phòng ăn.” Nhờ giọng của bà quản lý mà tôi sực tỉnh. Đúng lúc đấy, nhóm Sosuke với vẻ mặt như nói “đi thôi, đi thôi” cũng bắt đầu rời khỏi ghế.

“Vậy chúng ta cùng đi thôi nhỉ.”

Bị Yoko thúc giục, tôi cất tiếng đáp lại rồi đứng dậy.

Phòng ăn đã được chuẩn bị sẵn là một phòng kiểu Nhật có độ rộng vừa đủ để cả gia tộc cùng dùng bữa. Chỉ có điều ở dưới bàn, chiếu đã được mang đi, để dành chỗ cho mọi người có thể ngồi duỗi chân như kiểu bàn sưởi kotatsu. Điều này đã được tính toán làm theo đề xuất của ông Ichigahara Takaaki để những vị khách nước ngoài cũng không phải khổ sở khi ngồi.

Sau khi Sosuke thản nhiên ngồi vào ghế chủ tọa, những người khác ngồi vào chỗ tùy thích. Tôi định ngồi chỗ ngoài rìa nhất thì Naoyuki nói: “Bà cứ ngồi vào trong nữa đi ạ”, nên tôi dịch vào một ghế. Ngay lập tức, anh ta ngồi vào chỗ ghế trống. Tôi đã không muốn ngồi bên cạnh người đàn ông này, nhưng giờ thành ra thế nên cũng đành chịu chẳng biết làm sao.

Không có lời mở đầu gì đặc biệt, mặc nhiên bữa tối bắt đầu. Thực đơn thì na ná bữa ăn nhẹ kiểu tây, nên món thuần Nhật cũng có mà món ít thịt cũng được mang ra. Đồ uống có cồn ban đầu chỉ có bia, với rượu đặc sản vùng này, nhưng theo yêu cầu của các cô con gái, họ còn mang thêm cả vang trắng ướp lạnh nữa. Tôi cũng quyết định uống loại này.

Đúng như bác tài xế taxi đã nói, lữ quán Kairotei hiện đang ngừng kinh doanh. Tai họa liên tiếp ập tới nơi này, nào là gặp hỏa hoạn, rồi thì ông Ichigahara Takaaki, chủ kinh doanh qua đời. Ngoại trừ bà quản lý, nhân viên cũng chuyển sang khách sạn cùng hệ thống cách đấy không xa. Bởi vậy, lần này họ hàng nhà Ichigahara tập trung lại, bên này cũng phải mượn đầu bếp rồi các thứ từ khách sạn bên kia. Nhân sự thiếu thốn đâm mỗi lần bưng món mới bà quản lý đều có mặt. Mỗi lần như vậy, Naoyuki lại gọi hai, ba tiếng. Bà quản lý vẫn niềm nở ứng đáp.

“Bà ta hẳn cũng quan tâm lắm đấy nhỉ. Không biết ai sẽ là người tiếp quản nơi này đây?”

Bà quản lý vừa khuất dạng, Yoko nói những lời có phần hơi cay độc.

“Hẳn là vậy rồi. Bà ấy sắp biết ai sẽ là chủ của mình mà. Nhỡ đâu còn bị đuổi việc.”

Sosuke vừa gắp đồ ăn bằng đũa cho vào miệng vừa trả lời.

“Nhưng bà Maho đã hoàn thành xuất sắc vai trò quản lý nơi này. Em nghĩ dù ai có điều hành thì cũng không bị cho thôi việc đâu.”

Naoyuki nói như biện hộ. Nhờ vậy, tôi cũng nhớ ra tên của bà ấy là Maho. Còn họ là Kobayashi.

“Tức là nếu chú Naoyuki được nhận Kairotei thì bà Maho sẽ được yên vị.”

Sosuke nói nhưng giọng điệu lại ẩn ý “song có lẽ không có phần của chú đâu”.

“Em không có hứng thú kinh doanh lữ quán.”

Hình như Naoyuki có hơi khó chịu. Anh ta uống một hơi cạn cốc rượu, tôi bèn rót tiếp cho anh ta.

“Người đó... hình như là... người tình của anh Takaaki phải không nhỉ?”

“Ồ, thế cơ ạ?”

Tuyệt đối không bỏ lỡ chủ đề này, Kanae nhào vào. “Cháu không biết gì cả đấy. Chuyện từ khi nào thế ạ?”

“Chuyện cũng khá lâu rồi.”

“Cũng không hẳn là đặc biệt thích tán tỉnh phụ nữ nhưng anh ấy cũng như những người đàn ông khác thôi. Phải không, chú Naoyuki?”

“Mấy chuyện từ xưa em không rõ lắm.”

Sosuke tìm kiếm sự đồng tình, nhưng Naoyuki trả lời lãnh đạm. “Mà giả dụ có đúng vậy đi chăng nữa thì cũng không liên quan đến năng lực làm việc của bà ấy.”

“Tôi cũng nghĩ như vậy đấy.”

Đột nhiên Kiyomi nói. “Hơn nữa, chủ đề tầm thường kiểu này chẳng phải tối nay ta nên tránh đi sao?”

Bà ta lại nhấp thêm một ngụm rượu vang, rồi cố tình lẩm bẩm một mình “A, ngon thật”. Yoko lộ rõ vẻ khó chịu với giọng điệu mỉa mai quá thể đó.

“Cháu lại nghĩ nếu bác tái hôn thì đối phương có khi là cô thư ký kia cơ.”

Kẻ phát ngôn những điều khiến tôi thót tim đấy là Yuka, người im lặng từ đầu đến giờ. Những người khác hình như cũng hơi ngạc nhiên.

“Yuka!” Ngay lập tức bà mẹ Kiyomi mắng: “Con thôi nói những chuyện như thế đi.”

“Ơ kìa, thế cũng tốt mà. Để tưởng nhớ người đã khuất mà chỉ nói toàn những chuyện nghiêm túc với vẻ mặt trịnh trọng thì nhàm chán lắm.”

Ngay lập tức, Yoko trả đũa lại vụ bị mỉa mai lúc nãy. “Cô cũng muốn nghe chuyện này. Thư ký là cô Kiriyu Eriko phải không nhỉ?”

“Vâng.”

“Nhưng chẳng phải tuổi khá là chênh lệch sao? Cô ta chắc cũng chỉ hơn 30 thôi.”

Yoko nói xong, Kanae háo hức nói thêm vào.

“Mẹ cổ quá. Gần đây đầy mấy ả nhằm vào kiệu vàng đế vương mà cưới ông già mà.”

“Yuka, cháu có căn cứ gì à?”

Sosuke gặng hỏi thì cô gái cụp hàng mi dài rồi nói:

“Cháu từng nghe trực tiếp từ bác trai mà. Bác nói, nếu gặp cô ấy sớm hơn chục năm thì đã cầu hôn cô ấy rồi. Bác ấy nói như đùa nhưng cháu nghĩ những lời đấy là thật lòng.”

Những lời này làm lòng tôi bấn loạn. Và như thể đã gây ra cú sốc không hề nhẹ với mọi người, tất cả cùng bắt đầu nói nhao lên.

“Anh ấy nói những lời như vậy à. Tôi không hề nhận ra việc đó đấy.”

Sosuke khoanh tay rên rỉ một cách phô trương.

“Xem ra nói như vậy thì cũng không phải không có căn cứ.”

Yoko làm vẻ mặt như nhớ ra điều gì, gật đầu lia lịa. “Rõ ràng nhìn điệu bộ của hai người đó có hơi vượt quá quan hệ giám đốc và thư ký. Cô Kiriyu đấy, có lẽ đúng như Kanae nói, muốn nhắm kiệu vàng cũng nên. Anh trai thì không nói làm gì rồi, trông anh ấy lúc nào chẳng vui vẻ khi được ở cùng các cô gái trẻ.”

“Sao nhỉ? Cháu cũng từng gặp mấy lần rồi nhưng nói thẳng ra thì, người đó có chút hấp dẫn nữ tính nào đâu.”

Takehiko, kẻ mất não này nói như chọc tức. Tôi tự nhiên muốn lấy cái búa hay gì đó đập lõm cái mũi cao ngạo kia đi.

Nói đến đây, bà quản lý Kobayashi Maho lại đi vào, thế là câu chuyện bị cắt ngang. Tôi đang mong họ cứ thế mà bỏ qua chủ đề này thì tốt, nhưng Maho vừa đi ra, Sosuke lại hâm lại.

“Naoyuki, chú không nghe được gì à? Chuyện của anh hay của cô thư ký Kiriyu gì ấy.”

Bị gặng hỏi, Naoyuki ngẩng mặt lên.

“Em cũng có nghe nói bóng gió về chuyện đó.”

Anh ta vẫn cầm cốc trong tay và nói.

“Chuyện đó?”

“Chuyện tái hôn ấy.”

“Tái hôn? Chuyện khi nào thế?”

“Hình như là một năm về trước.”

“Vậy chẳng phải là sau khi anh ấy nhập viện à? Vào lúc không biết mạng sống còn cứu được hay không, rốt cuộc anh ấy nghĩ cái gì vậy?”

“Không đâu, ngược lại chính vì anh ấy ý thức được thời gian của mình chẳng còn mấy nên mới nghiêm túc nghĩ đến việc tái hôn thì phải. Người anh trai mạnh mẽ của chúng ta quả thật đã trở nên yếu đuối. Anh ấy đã mong có một người vợ tiễn đưa mình bên gối.”

“Một người vĩ đại như bác cuối cùng cũng chỉ là một người đàn ông.”

Takehiko lắc lắc đầu. Tôi thầm chửi rủa “đã chẳng biết gì thì chớ”. Nỗi khổ sở của ông ấy thì cái đứa nhu nhược như cậu chắc chắn không hiểu nổi đâu.

“Nếu đúng thế thật, có lẽ đối phương sẽ sung sướng lắm đấy nhỉ. Vì dù có kết hôn trên hình thức thì tài sản của anh ấy cũng sẽ rơi vào tay cô gái đó.”

Yoko nói với vẻ mặt đã hiểu rõ mọi chuyện. Sosuke lầm bầm một mình “ra vậy” rồi lại nhìn Naoyuki.

“Thế anh ấy đã bàn bạc gì với chú?”

“Thì anh ấy hỏi em là ‘chú nghĩ thế nào về kiểu tái hôn hình thức đấy?’ Em linh cảm ngay chắc là anh có đối tượng cụ thể nào rồi. Em bèn hỏi dồn dập thì thấy có vẻ là anh đang nghĩ đến cô Kiriyu.”

“Quả là thế à? Thế chú đã trả lời thế nào?”

“Em bảo anh ấy ‘anh cứ làm như anh muốn’. Em còn nói được gì khác đâu.”

Naoyuki nói xong, Sosuke tỏ vẻ khó chịu thực sự rồi lặng thinh.

Nếu đó là Sosuke thì câu trả lời chắc chắn sẽ hoàn toàn khác.

“Cũng may chứ không là lớn chuyện rồi.”

Kanae cất giọng vui tươi không đúng chỗ. “Cháu nói đúng mà. Chứ bác mà nhập khẩu cho Kiriyu thì có phải phần lớn tài sản đã về tay người đó rồi không. Và hôm nay chúng ta cũng không được tập trung lại thế này. Chúng ta đúng là phải cảm ơn vụ giết người rồi tự sát kia.”

Những lời này đã nhắm quá đúng trọng tâm. Vài người kinh ngạc nín thở, sau đó là một sự im lặng nặng nề bao trùm.