← Quay lại trang sách

9. Và cái chết sẽ không mãi vĩnh hằng (tt)

Những tiếng chuông dồn dập đổ liên hồi cắt đứt lời nói của Clary. Cô cho tay vào túi trước khi nhận ra âm thanh cô vừa nghe thấy nghe lớn hơn và rõ ràng hơn bất cứ tiếng chuông điện thoại nào của mình. Cô bối rối nhìn quanh.

“Chuông cửa Học Viện đấy,” Jace nói và vơ lấy áo khoác. “Đi nào.”

Họ đi được nửa đường tới tiền sảnh khi Isabelle ào ra khỏi phòng ngủ, mặc áo choàng tắm cô-tông, mặt nạ che mắt bằng lụa hồng kéo lên trán, cùng vẻ mặt ngái ngủ. “Mới ba giờ sáng thôi mà!” cô gắt gỏng, kiểu như muốn bảo đây là lỗi của Jace, hay có thể của Clary. “Ai lại đi ấn chuông cửa lúc ba giờ sáng chứ?”

“Có lẽ là Điều Tra Viên,” Clary nói, đột ngột thấy lạnh.

“Bà ta có thể tự mình đi vào,” Jace bảo. “Bất cứ một Thợ Săn Bóng Tối nào cũng có thể hết. Cánh cửa Học Viện chỉ cản chân người thường và các cư dân của Thế Giới Ngầm mà thôi.”

Clary thấy tim mình thắt lại. “Simon!” cô kêu lên. “Chắc chắn là cậu ấy!”

“Ôi, quỷ thần thiên địa ơi,” Isabelle ngáp dài, “cậu ta thật tình muốn đánh thức chúng ta vào giờ giời ơi đất hỡi này chỉ để chứng minh tình yêu dành cho cậu sao? Cậu ta gọi điện không được hả? Đàn ông người thường hâm cả rồi.” Họ tới tiền sảnh, giờ chẳng còn ai; hẳn Max đã tỉnh giấc và tự lết lên giường. Isabelle sầm sập băng ngang phòng để gạt công tắc nơi bức tường đầu kia. Một tiếng rình rõ ràng phát ra từ đâu đó trong nhà thờ. “Đó,” Isabelle nói. “Cầu thang máy đang lên.”

“Anh thật không thể tin là cái cậu này chẳng có lấy chút đầu óc hay tự trọng mà biết đường tìm chỗ uống cho say rồi lăn quay ra nơi cống rãnh nào ấy cho rồi,” Jace nói. “Phải nói chứ, anh thất vọng thằng nhóc này quá.”

Clary chẳng buồn nghe. Cảm giác sợ hãi dâng lên khiến máu cô đông lại. Cô nhớ lại giấc mơ: những thiên thần, băng giá, Simon với đôi cánh rỉ máu. Cô rùng mình.

Isabelle nhìn cô một cách cảm thông. “Ở đây lạnh mà,” cô nàng nhận xét. Isabelle với tay lấy chiếc áo nhung xanh trên mắc áo. “Này,” cô nàng nói. “Mặc vào đi.”

Clary khoác áo và kéo nó sát quanh mình. Áo quá dài, nhưng ấm áp. Áo lại có mũ được viền sa tanh nữa. Clary bỏ mũ xuống để nhìn cho rõ cửa thang máy đang mở ra.

Cửa mở ra khoảng không gian đóng hộp trống rỗng, bốn bên vách là gương phản chiếu khuôn mặt trắng xanh, run rẩy của chính mình. Không thèm ngừng lại suy nghĩ, cô bước vào trong.

Isabelle bối rối nhìn cô. “Cậu làm gì thế?”

“Simon ở dưới đó,” Clary nói. “Tớ biết cậu ấy ở dưới đó.”

“Nhưng…”

Đột nhiên, Jace đã ở bên Clary, giữ cửa mở cho Isabelle. “Đi nào, Izzy,” anh nói. Với tiếng thở dài rất kịch, cô nàng đi theo.

Clary cố nhìn vào mắt Jace khi cả ba đi xuống trong im lặng - Isabelle ghim gọn lọn tóc dài cuối cùng - nhưng Jace không nhìn lại cô. Anh đang ngắm mình trong gương thang máy, khe khẽ huýt sáo như thói quen mỗi độ căng thẳng. Cô nhớ đến anh đã khẽ run khi ôm lấy cô trong Triều Đình Seelie. Cô nhớ tới vẻ mặt Simon - và rồi cậu ấy gần như chạy trốn cô, biến mất trong bóng tối ngoài công viên. Sự sợ hãi thắt thành từng nút thắt trong ngực cô mà cô cũng chẳng biết nguyên nhân do đâu.

Cửa thang máy mở ra gian giữa giáo đường, sống động với những ánh nến đang nhảy múa. Cô vội vàng lách qua Jace ra khỏi thang máy và tự động chạy qua khoảng hẹp giữa những hàng ghế. Cô dẫm phải vạt áo khoác dài lê thê và vội vã ôm lên trước khi lao qua cánh cửa đôi rộng. Ở bên trong những cánh cửa này được chốt lại bằng những then đồng to cỡ cánh tay Clary. Khi cô với tay lên then cài cao nhất, tiếng chuông lại vang lên lần nữa. Cô nghe tiếng Isabelle thì thầm với Jace, và rồi Clary đang kéo chốt xuống, cô cảm nhận thấy bàn tay Jace đặt lên tay cô, cho cô thêm sức lực đẩy mở cánh cửa nặng nề.

Không khí ban đêm ùa vào, khiến ánh nến có phần lay động. Không khí đượm mùi thành phố: mùi muối và khói bụi, mùi bê tông và rác rưởi đang nguội đi, và ẩn dưới những mùi quen thuộc đó còn thoang thoảng mùi đồng, giống như mùi đồng xu mới toanh.

Lúc đầu Clary cứ tưởng ngoài hiên không có người. Sau đó cô chớp mắt, thấy Raphael đứng đó, những lọn tóc xoăn hỗn độn vì gió đêm, chiếc áo sơ mi trắng mở cúc để lộ vết sẹo nơi hõm cổ. Gã đang bế một ai đó trên tay. Clary chỉ thấy được thế trong lúc chết trân nhìn gã ta, một thi thể. Một ai đó đã hoàn toàn lìa bỏ sự sống, chân tay lủng lẳng như những sợi dây thừng mềm oặt, đầu ngửa ra sau để lộ cần cổ bị xé toạc. Cô thấy bàn tay Jace nắm chặt lấy tay cô như gọng kìm, và chỉ khi đó cô mới nhìn kỹ hơn để rồi nhận ra chiếc áo khoác nhung đỏ quen thuộc nhưng cổ tay áo đã rách tung, chiếc áo phông xanh bên dưới lốm đốm máu. Cô hét lên.

Nhưng tiếng hét không thành tiếng. Clary thấy đầu gối không còn lực chống đỡ cả thân mình và cô sẽ trượt ngã xuống đất nếu không có Jace giữ. “Đừng nhìn,” anh thì thầm bên tai cô. “Vì Chúa, đừng nhìn.” Nhưng cô không thể không nhìn vào mái tóc nâu bết máu của Simon, cái cổ họng rách bươm, vết cắn trên cổ tay đang lủng lẳng. Những đốm đen nhảy múa trước mắt cô khi cô cố hít thở.

Chính Isabelle là người đã giật lấy một giá nến trống ở bên cửa và nhắm thẳng vào người Raphael như thể đó là một thanh giáo ba chia.

“Anh đã làm gì Simon?” Trong chốc lát, giọng cô nàng nghe rõ ràng và đầy quyền uy, hệt như bà mẹ.

“El no es muerto[1],” Raphael nói, giọng ngang phè, không biểu lộ cảm xúc, rồi đặt Simon nằm dưới đất gần sát chân Clary, với sự nhẹ nhàng đáng ngạc nhiên. Cô quên mất gã ta mạnh mẽ thế nào - gã sở hữu thứ sức mạnh phi thường của loài ma cà rồng dù thân hình lại mảnh khảnh.

[1] Tiếng Tây Ban Nha: Cậu ta chưa chết. (ND)

Dưới ánh nến lung linh chiếu qua khung cửa, Clary có thể thấy vạt trước áo Simon toàn máu là máu.

“Anh nói…” cô dợm lời.

“Cậu ta chưa chết,” Jace lên tiếng, giữ cô chặt hơn. “Cậu ta không chết.”

Cô vùng người lao khỏi vòng tay Jace rồi quỳ xuống nền bê tông. Cô không thấy ghê sợ gì khi chạm vào làn da dính máu của Simon khi đặt tay dưới đầu cậu, kéo cậu dựa vào lòng mình. Cô chỉ thấy lại nỗi kinh hoàng của hồi năm tuổi đã làm gãy chiếc đèn Liberty vô giá của mẹ. Không có gì, một giọng nói vang lên trong đầu cô, có thể hàn gắn những mảnh vỡ này.

“Simon à,” cô thì thào, chạm vào mặt cậu bạn. Chiếc kính đã biến đâu mất. “Simon ơi, mình đây.”

“Thằng bé không nghe thấy cô nói gì đâu,” Raphael nói. “Nó đang hấp hối.”

Đầu cô ngửng phắt lên. “Nhưng anh nói…”

“Tôi nói là cậu ta chưa chết,” Raphael đáp. “Nhưng chỉ trong vài phút nữa - có lẽ là mười phút chăng - trái tim sẽ đập chậm lại và dừng hẳn. Giờ cậu ta đã không thể nghe hay nhìn thấy gì nữa rồi.”

Tay cô vô thức ôm chặt lấy Simon. “Chúng ta phải đưa cậu ấy tới bệnh viện - hoặc gọi cho Magnus.”

“Họ không thể làm gì cho cậu ta đâu,” Raphael nói. “Cô không hiểu rồi.”

“Không,” Jace nói, giọng mềm như lụa nhưng mang âm điệu sắc nhọn như đầu kim. “Bọn tôi không hiểu thật. Nhưng có lẽ anh thì phải giải thích đấy. Vì nếu không tôi sẽ nghĩ chính anh là kẻ hút máu đểu cáng, và chính tôi sẽ móc tim anh ra. Giống như tôi nên làm vào lần cuối chúng ta chạm trán.”

Raphael cười nhạt. “Cậu đã thề không làm hại tôi rồi mà Thợ Săn Bóng Tối. Cậu quên rồi sao?”

“Thật ra thì tôi chưa thề xong,” Jace nhắc nhở.

“Còn tôi thì chưa thề thốt gì với anh cả,” Isabelle giơ giá nến lên.

Raphael lờ tít cô nàng đi. Gã ta vẫn nhìn xoáy vào Jace. “Tôi nhớ cái đêm cậu đột nhập vào khách sạn Dumort tìm bạn. Đó là lý do tôi mang cậu ta tới đây” - gã chỉ về phía Simon - “khi tôi thấy cậu ta trong khách sạn, thay vì để những kẻ khác hút cạn máu cậu ta. Cậu thấy đấy, cậu ta đột nhập vào, không xin phép ai, và vì thế bọn tôi làm vậy cũng chính đáng. Nhưng tôi để cậu ta sống, vì biết cậu ta là bạn cậu. Tôi không thích thú gây hấn với Nephilim.”

“Cậu ấy đột nhập à?” Clary không dám tin. “Simon không bao giờ làm điều gì ngu ngốc điên khùng như thế cả.”

“Nhưng cậu ta đã làm rồi đấy,” Raphael nói, với một thoáng cười nhạt, “vì cậu ta sợ rằng mình sẽ trở thành một trong số chúng tôi, và muốn biết có thể đảo ngược quá trình đó hay không. Cô nên nhớ khi cậu ta trong lốt chuột, và khi cô tới đón cậu ta từ chỗ chúng tôi, cậu ta đã cắn tôi.”

“Một hành động dũng cảm,” Jace nói. “Tôi nhiệt liệt hoan nghênh.”

“Có lẽ vậy,” Raphael nói. “Nhưng dù sao, cậu ta đã uống chút máu của tôi rồi. Cậu cũng thừa biết cách chúng tôi trao sức mạnh của ma cà rồng cho những kẻ khác như thế nào. Qua máu.”

Qua máu. Clary nhớ Simon đã bật dậy khi xem bộ phim ma cà rồng trên ti vi, nhăn mặt trước ánh nắng mặt trời tại Công viên McCarren. “Cậu ấy nghĩ mình đang biến thành một trong các anh,” cô nói. “Cậu ấy muốn tới khách sạn để kiểm chứng.”

“Đúng.” Raphael nói. “Đáng ra hiệu lực máu của tôi sẽ dần biến mất nếu cậu ta không làm gì. Nhưng giờ…” Gã ta chỉ vào thân xác èo uột của Simon đầy ngụ ý.

“Giờ thì sao?” Isabelle nghiêm giọng hỏi. “Giờ cậu ấy sẽ chết sao?”

“Và sống lại. Tới lúc đó cậu ta sẽ là ma cà rồng.”

Giá nến lại chúi về trước khi mắt Isabelle mở lớn vì sốc. “Hả?”

Jace bắt lấy thứ vũ khí tự tạo đó trước khi nó rơi xuống nền nhà. Đoạn anh quay sang Raphael, mắt lạnh tanh. “Anh nói dối.”

“Thì cứ chờ rồi xem,” Raphael bảo. “Cậu ta sẽ chết và sống dậy như một Đứa Con của Màn Đêm. Cũng chính vì thế mà tôi tới đây. Giờ Simon là một trong số thuộc hạ của tôi.” Giọng gã ta vô cảm, không buồn cũng chẳng vui, nhưng Clary đang thầm hỏi trong lòng rằng gã này đang thầm hân hoan đến mức nào khi may mắn có được một thế thương lượng lợi hại thế này.

“Không thể làm gì ư? Không có cách nào để đảo ngược à?” Isabelle hỏi, sự hoảng loạn dâng lên trong giọng nói. Clary lờ mờ nghĩ thật kỳ lạ làm sao khi hai người này, Jace và Isabelle, hai con người vốn không hề yêu quý Simon như cô, lại là những người mở miệng ra nói chuyện nãy giờ. Nhưng cũng có thể họ đang nói thay cô chỉ vì cô không thể thốt nên lời.

“Cô có thể cắt đầu cậu ta và nướng tim cậu ta trong lửa, nhưng tôi không nghĩ cô dám.”

“Không!” Clary ôm chặt Simon hơn. “Tôi cấm các người làm hại cậu ấy.”

“Tôi không cần làm vậy,” Raphael nói.

“Tôi không nói với anh,” Clary không nhìn lên. “Đừng hòng nghĩ về chuyện đó, Jace. Đừng nghĩ về chuyện đó.”

Im lặng. Cô có thể nghe thấy tiếng hít thở căng thẳng của Isabelle, còn Raphael thì tất nhiên chẳng hít thở gì hết. Jace ngần ngừ một lúc trước khi nói, “Clary, Simon muốn gì? Đây là điều chính cậu ta muốn sao?”

Cô giật ngẩng đầu lên. Jace đang nhìn xuống cô, chiếc giá nến ba ngạnh bằng kim loại vẫn nắm chắc trong tay, thế là đột nhiên cô nhìn thấy hình ảnh Jace đang đè Simon xuống và đâm mạnh vào ngực cậu, khiến máu phun lên như suối. “Tránh xa chúng tôi ra!” đột nhiên cô hét lên, lớn tiếng tới mức những người lạ đang đi trên đại lộ trước thềm nhà thờ đều quay lại nhìn, như thể bị giật mình.

Jace trắng bệch, trắng tới nỗi đôi mắt mở to của anh trong giống như chiếc đĩa vàng, không có tính người và kỳ lạ sao đó. Anh nói, “Clary, em không nghĩ là…”

Simon đột nhiên thở dốc, oằn mình trong vòng tay Clary. Cô lại hét lên và ôm lấy bạn, kéo bạn vào lòng. Mắt cậu ta mở to, mơ hồ và sợ hãi. Cậu với tay lên. Clary không biết Simon đang cố chạm hay cào cấu mặt cô, vì không biết cô là ai không.

“Mình đây,” cô nói, nhẹ nhàng đặt tay bạn mình lên ngực, những ngón tay họ đan vào nhau. “Simon, mình đây. Clary đây.” Những ngón tay cô trượt đi; khi cô nhìn xuống, cô thấy chúng ướt đầm máu từ vạt áo và từ những giọt nước mắt lăn dài trên má cô. “Simon, mình yêu cậu,” cô nói.

Tay Simon siết chặt lấy tay cô. Cậu thở hắt ra - gấp gáp, nghe khùng khục - và sau đó chẳng hít vào nữa.

Mình yêu cậu. Mình yêu cậu. Mình yêu cậu. Lời cuối nói với Simon dường như vang vẳng mãi trong tai Clary khi cô nhìn cậu bạn lạnh dần trong vòng tay. Isabelle đột nhiên ngồi xuống bên cô, nói gì đó vào tai cô, nhưng Clary không thể nghe thấy. Âm thanh tiếng nước chảy, như tiếng sóng đang xô tới, lấp đầy trong tai cô. Clary nhìn Isabelle nhẹ nhàng tách tay cô khỏi xác Simon, nhưng không thể. Clary ngạc nhiên. Cô không nghĩ mình đã ôm Simon chặt tới vậy.

Isabelle chịu thua, đứng dậy và giận dữ quay sang Raphael. Cô nàng đang la hét gì đó. Đến giữa chừng cao trào gào thét đó, chế độ nghe Clary được khởi động lại, giống như đài phát thanh đã dò ra đúng kênh. “…và giờ chúng ta sẽ làm gì đây?” Isabelle la hét.

“Chôn cậu ta đi,” Raphael đáp.

Cái giá nến lại vung lên trên tay Jace. “Không buồn cười đâu nhé.”

“Chuyện này đâu phải để cười,” ma cà rồng bình thản nói. “Chúng tôi được sinh ra như thế. Chúng tôi bị hút máu, bị chảy máu đầm đìa, bị chôn. Khi cậu ta tự đào mộ chui lên, đấy là lúc một ma cà rồng ra đời.”

Isabelle thốt lên tiếng kêu nho nhỏ tỏ ý kinh tởm. “Tôi nghĩ mình không thể làm được.”

“Một số không thể tự mình chui ra được,” Raphael nói. “Nếu không có ai ở đó giúp họ thoát, họ sẽ mãi như thế, bị mắc kẹt dưới lòng đất như những con chuột chũi vậy.”

Âm thanh vang lên như xé toạc cổ họng Clary. Tiếng nức nở sụt sùi nghe như tiếng hét. Cô nói, “Tôi sẽ không chôn cậu ấy đâu.”

“Vậy thì cậu ta sẽ mãi như thế này,” Raphael nói không thương tiếc. “Chết mà cũng chẳng phải chết. Chẳng bao giờ thức dậy được.”

Họ đang nhìn chằm chằm vào cô. Isabelle và Jace như đang nín thở, chờ đợi câu trả lời từ cô. Raphael có vẻ không thèm để ý, nếu không muốn nói là chán ốm.

“Anh không vào được Học Viện vì anh không thể, đúng không nhỉ?” Clary nói. “Vì đây là đất thánh còn anh là thứ bị nguyền rủa.”

“Không hẳn…” Jace mở miệng, nhưng Raphael phẩy tay cắt ngang lời anh.

“Tôi phải bảo cô thế này,” ma cà rồng nói, “rằng không còn nhiều thời gian đâu. Chúng ta càng dùng dằng không chịu chôn cậu ta, cậu ta càng khó tự mình chui ra khỏi lòng đất đấy.”

Clary nhìn xuống Simon. Nếu không có vết sẹo dài trên da, cô sẽ nghĩ rằng bạn mình đang bình yên chìm trong giấc ngủ. “Chúng ta có thể chôn cậu ấy,” cô nói. “Nhưng tôi muốn đưa cậu ấy tới nghĩa trang dành cho người Do Thái. Và tôi muốn ở đó khi cậu ấy thức dậy.”

Mắt Raphael sáng lên. “Sẽ không đẹp mắt lắm đâu.”

“Chẳng có gì còn đẹp mắt bao giờ.” Cô nghiến hàm. “Chúng ta phải làm thôi. Chỉ vài giờ nữa là bình minh lên rồi.”