← Quay lại trang sách

Phần kết

Clary!” mẹ Simon mặt mũi ngời ngời khi thấy cô đứng ngoài cửa. “Lâu lắm rồi bác không gặp con. Bác cứ lo là con với Simon cãi nhau.”

“Dạ không có đâu ạ,” Clary nói. “Dạo gần đây cháu bị ốm thôi ạ.” Kể cả khi bạn được chữa trị bằng chữ rune trị thương, nhưng bạn không phải là vạn bệnh bất xâm. Cô không ngạc nhiên khi tỉnh dậy vào sáng hôm sau trận chiến mà đầu đau như búa bổ và lên cơn sốt; cô nghĩ mình bị cảm lạnh - ai lại không bị chứ, sau khi chết cóng trong quần áo ướt giữa không gian mênh mang trời nước trong nhiều giờ? - nhưng Magnus bảo cô kiểu như bị kiệt sức sau khi đã tạo ra chữ rune hủy diệt cả con tàu của Valentine.

Mẹ Simon tặc lưỡi thương cảm. “Chắc con cũng sốt virus giống Simon nhà bác hồi tuần trước rồi. Thằng bé còn chẳng rời giường nổi cơ mà.”

“Nhưng giờ bạn ấy đỡ rồi chứ ạ?” Clary nói. Cô biết là thế nhưng cô muốn nghe lại.

“Ừ. Thằng bé đang ở ngoài vườn sau. Cháu cứ đi qua cổng nhé.” Bác gái mỉm cười. “Gặp cháu nó mừng lắm đấy.”

Những dãy nhà gạch đỏ trên khu phố nhà Simon cách nhau bởi những hàng rào sắt uốn sơn trắng đẹp đẽ, với một cánh cổng dẫn ra một khu vườn nhỏ sau nhà. Bầu trời trong xanh còn không khí hơi lạnh, dù mặt trời lên rực rỡ. Clary cảm nhận thấy sắp có tuyết rơi rồi.

Cô đóng cổng lại sau lưng và đi tìm Simon. Quả là cậu đang ở sau vườn, nằm trên chiếc ghế dài cùng một cuốn truyện tranh mở trong lòng. Cậu bỏ nó sang bên khi thấy Clary và ngồi thẳng dậy cười toe toét. “Ê, bé yêu.”

“Bé yêu?” Cô ngồi xuống bên. “Cậu đùa mình à?”

“Mình chỉ thử thôi. Không được à?”

“Không được,” cô khẳng định và nhoài sang hôn lên môi bạn. Khi cô ngồi dậy, những ngón tay Simon còn nán lại trên tóc cô, nhưng ánh mắt lại tràn ngập ưu tư.

“Mình mừng vì cậu sang,” Simon nói.

“Mình cũng vậy. Đáng ra tớ tới sớm hơn, nhưng…”

“Cậu bị ốm. Mình biết.” Cô mất cả tuần nằm trên ghế dài nhà chú Luke, trùm trong chăn và nằm xem phần chiếu lại của bộ phim truyền hình CSI và nhắn tin cho bạn. Thật vui vẻ khi được sống trong một thế giới mọi điều khúc mắc đều có một câu trả lời khoa học, hợp lý.

“Giờ mình đỡ hơn rồi.” Cô liếc nhìn xung quanh và rùng mình, kéo chiếc áo cardigan trắng sát người hơn. “Sao cậu lại nằm ngoài nhà trong thời tiết này chứ? Cậu không lạnh à?”

Simon lắc đầu. “Giờ mình không còn thấy lạnh hay nóng nữa. Hơn nữa,” đôi môi Simon cong lên thành một nụ cười - “tớ muốn hưởng thụ càng nhiều thời gian dưới ánh mặt trời càng tốt. Mình vẫn buồn ngủ vào ban ngày, nhưng mình đang chống chọi lại.”

Cô vuốt ve má cậu. Má cậu được mặt trời sưởi ấm, nhưng dưới đó da vẫn lạnh. “Nhưng mọi chuyện khác vẫn… vẫn vậy chứ?”

“Cậu nói mình vẫn là ma cà rồng hả? Ừ. Hình như là vậy. Vẫn muốn uống máu. Vẫn không có nhịp tim. Và mình phải tránh bác sĩ, nhưng vì ma cà rồng không bị ốm…” Cậu nhún vai.

“Và cậu đã nói chuyện với Raphael? Anh ta cũng không biết sao cậu ra ngoài vào ban ngày được hả?”

“Ừ. Và anh ta hình như cũng bực vụ ấy lắm.” Simon ngái ngủ chớp mắt với cô, như thể bây giờ là hai giờ sáng chứ không phải hai giờ chiều. “Mình nghĩ mình làm anh ta bực vì những thứ tưởng chừng như quy luật lại bị phá vỡ. Hơn nữa, anh ta sẽ phải gặp nhiều khó khăn hơn để bắt mình lang thang vào đêm trong khi mình cứ thích đi chơi vào ban ngày đấy.”

“Cậu nghĩ anh ta sẽ mừng bấn lên mà.”

“Ma cà rồng không thích thay đổi. Họ rất truyền thống.” Simon cười với Clary, và cô nghĩ, Cậu ấy sẽ mãi thế này. Khi mình năm mươi hoặc sáu mươi, cậu ấy vẫn trông như mười sáu. Không hề vui chút nào. “Nhưng mà, thế cũng tốt cho sự nghiệp âm nhạc của mình. Nếu như bà Anne Rice[1] đúng chỗ nào, thì đó là chuyện ma cà rồng có thể trở thành những ngôi sao nhạc rock cự phách.”

[1] Anne Rice: tiểu thuyết gia người Mỹ (1941), thành công với cuốn sách lấy đề tài về ma cà rồng Vampires Chroconicle, sau này được dựng thành 2 bộ phim Interview with the Vampire: The Vampire Chronicle (1994) và Queen of the Damned (2002)

“Tớ không nghĩ thông tin đó đáng tin.”

Cậu dựa người vào ghế. “Cái đó hả? Tất nhiên, ngoài cậu ra làm gì còn thứ gì đáng tin.”

“Đáng tin á? Cậu nghĩ về mình vậy hả?” cô chế giễu hỏi. “Không lãng mạn tí nào.”

Mặt cậu bạn tối đi. “Clary…”

“Cái gì? Giờ là gì thế?” Cô nắm lấy tay Simon. “Cậu đang sử dụng giọng báo tin buồn rồi.”

Cậu không nhìn cô nữa. “Mình không biết có phải tin buồn hay không.”

“Không buồn thì vui thôi,” Clary nói. “Cứ nói với mình là cậu ổn đi.”

“Mình ổn,” Simon đáp. “Nhưng… tớ không biết bọn mình còn nên gặp nhau nữa không.”

Clary suýt rơi xuống ghế. “Cậu không muốn làm bạn với mình nữa sao?”

“Clary…”

“Vì chuyện lũ quỷ ư? Vì mình khiến cậu thành ma cà rồng à?” Giọng cô càng lúc càng lên cao. “Mình biết mọi chuyện gần đây khá điên rồ, nhưng mình có thể giúp cậu tránh xa những chuyện đó. Mình có thể…”

Simon nhăn mặt. “Cậu bắt đầu nói nghe giống cá heo rồi đấy, cậu biết không? Ngừng lại đi.”

Clary ngừng.

“Mình vẫn muốn chúng ta là bạn,” cậu nói. “Chỉ là mình không chắc về chuyện khác kia.”

“Chuyện khác nào?”

Simon bắt đầu đỏ mặt. Cô không biết ma cà rồng cũng đỏ mặt được. Trông đối lập kỳ lạ với nước da trắng xanh của cậu bạn. “Chuyện bạn trai bạn gái ấy mà.”

Clary im lặng một lúc lâu, cố tìm lời để nói. Cuối cùng, cô mở lời: “Ít nhất cậu cũng không dùng từ ‘chuyện hôn hít’. Mình sợ cậu sẽ gọi thế.”

Simon nhìn xuống hai bàn tay hai người, đang đan vào nhau trên ghế nhựa. Những ngón tay cô thật nhỏ nhắn giữa tay cậu, nhưng lần đầu tiên, da cô sẫm màu hơn. Simon lơ đãng dùng ngón tay cái vuốt ve những đốt khớp ngón tay cô và nói, “Mình sẽ không bao giờ gọi vậy đâu.”

“Mình tưởng đó là điều cậu muốn,” cô nói. “Mình tưởng cậu nói rằng…”

Simon ngước lên nhìn cô qua hàng lông mi đen. “Rằng mình yêu cậu ư? Mình vẫn yêu cậu. Nhưng đó không phải mọi chuyện.”

“Vì Maia ư?” Răng cô đập vào nhau lập cập, nhưng lạnh chỉ là một phần. “Vì cậu thích cô ấy?”

Simon ngần ngừ. “Không. Ý mình là có, mình thích cô ấy, nhưng không phải theo cách cậu nghĩ. Chỉ là khi ở cạnh cô ấy - mình biết cảm giác có ai đó yêu thích mình vì chính bản thân mình là như thế nào. Và không hề giống như khi mình ở cạnh cậu.”

“Nhưng cậu không yêu cô ấy…”

“Có thể một ngày mình sẽ yêu.”

“Có thể một ngày nào đó mình cũng sẽ có thể yêu cậu.”

“Nếu có ngày đó,” cậu nói, “hãy tới và nói cho mình biết. Cậu biết phải tìm mình ở đâu.”

Răng cô bắt đầu va vào nhau lập cập lớn hơn. “Mình không thể mất cậu, Simon ạ. Mình không thể.”

“Không bao giờ. Mình không bỏ rơi cậu đâu. Nhưng mình thà là chúng ta vẫn giữ nguyên mối quan hệ bây giờ, rất chân thật và quan trọng, hơn là buộc cậu phải vờ vịt khác đi. Khi mình ở bên cậu, mình muốn biết mình đang ở với chính cậu, với Clary thật sự kìa.”

Cô dựa đầu vào Simon, nhắm mắt lại. Cậu vẫn cho cô cảm giác của Simon, dù cho mọi chuyện đã xảy ra; vẫn có mùi vị của Simon, giống như bột giặt. “Có lẽ mình cũng không biết Clary thực sự là ai.”

“Nhưng mình biết.”

Chiếc xe bán tải mới cóng của chú Luke đang ở chế độ chờ bên lề đường khi Clary rời nhà Simon, đóng cổng lại sau lưng.

“Chú đã đưa cháu đến. Chú không cần phải đón cháu đâu mà,” cô vừa nói vừa vào ngồi bên cạnh chú. Cô biết ngay rằng chú Luke sẽ thay chiếc xe cũ bị hỏng toàn phần bằng chiếc mới y như xe trước thôi mà.

“Bỏ qua cho chú vì chú quá lo lắng như một bậc phụ huynh nhé,” chú Luke đưa cho cô một cốc cà phê giấy. Cô nhấp một ngụm - không sữa và thật nhiều đường, đúng kiểu cô thích. “Dạo gần đây chú cứ chộn rộn mỗi khi không thấy cháu trong tầm mắt.”

“Ồ thế ư?” Clary cầm chặt cốc cà phê để nó không sánh ra khi họ va phải ổ gà. “Chú nghĩ tình hình này sẽ kéo dài trong bao lâu nào?”

Chú Luke nghĩ ngợi một lúc. “Không lâu đâu. Năm sáu năm gì đó thôi.”

“Trời chú Luke!”

“Chú định để cho cháu hẹn hò khi ba mươi tuổi, nếu được.”

“Thực ra cháu thấy ý tưởng đó không tồi đâu. Có thể tới khi ba mươi tuổi cháu mới sẵn sàng.”

Chú Luke liếc nhìn sang. “Cháu và Simon…?”

Cô vẫy bàn tay không cầm cốc. “Đừng hỏi.”

“Hiểu rồi.” Có lẽ chú hiểu thật. “Cháu có muốn chú cho cháu về nhà không?”

“Chú định vào bệnh viện ạ?” Cô có thể nhận ra sự căng thẳng dưới câu nói đùa của chú. “Cháu sẽ đi cùng chú.”