Phần Ii:Chương 23.
23 - JUDAS KISS – NỤ HÔN CỦA JUDAS
Cánh cửa của hội trường vỡ tung vào bên trong; những mảnh vụn; những mảnh đá cẩm thạch và gỗ bay như xương vỡ. Emma điếng người khi những chiến binh áo đỏ bắt đầu tràn vào hội trường, tiếp theo là những vị tiên trong màu xanh lá cây, màu trắng và bạc. Và sau chúng là các Nephilim: những Thợ săn Bóng tối trong đồ săn màu đen tuyệt vọng để bảo vệ con mình. Một lớp Vệ binh chạy đến đối kháng với các Ác quỷ Bóng đêm ở cửa, và nhanh chóng bị hạ gục. Emma nhìn họ ngã xuống như trong một bộ phim quay chậm. Cô biết cô đã đứng lên, và Julian cũng vậy, đẩy Tavvy vào vòng tay của Livia; cả hai chuyển đến chặn trước những đứa trẻ nhà Blackthorns, một cử chỉ Emma biết là vô vọng. Đây là cách nó kết thúc, cô nghĩ. Họ đã trốn thoát khỏi các chiến binh của Sebastian ở Los Angeles, đã chạy trốn đến nhà Penhallows, và chạy từ nhà Penhallows đến sảnh Hiệp định. Bây giờ họ như chuột bị mắc bẫy và họ sẽ chết tại đây. Họ cũng không bao giờ cần phải chạy trốn nữa. Cô với lấy Cortana, nghĩ về cha cô, về những gì ông sẽ nói nếu cô bỏ cuộc. Những người nhà Carstair không bao giờ bỏ cuộc. Họ chịu đựng và sống sót, hoặc họ sẽ chết vì kiệt sức. Ít nhất là nếu cô chết, cô nghĩ, cô có thể nhìn thấy cha mẹ mình một lần nữa. Ít ra là cô muốn điều đó. Các Ác quỷ Bóng đêm ùa vào phòng, tách những Thợ săn Bóng tối đang chiến đấu một cách tuyệt vọng như chẻ tre*, tiến phía trung tâm của sảnh đường. Họ dường như tàn sát một cách mù quáng, nhưng tầm nhìn của Emma đột nhiên sắc lại khi một trong số chúng tách khỏi đám đông, trực tiếp đi về phía những đứa trẻ nhà Blackthorns.
[*nguyên văn "parting.... like blades parting a field of wheat": tách.... như dao tách cánh đồng lúa mì. Dịch vậy nghe kỳ kỳ, nên mỗ rút ngắn lại]
Đó là cha của Julian. Thời gian làm đầy tớ phục vụ Sebastian có vẻ không tốt với ông ta. Da ông trông xỉn và xám xịt, khuôn mặt của ông lằn những đường cắt đẫm máu, nhưng ông đang quả quyết sải bước về phía trước, đôi mắt dán lên các con ông. Emma đóng băng. Julian bên cạnh cô đã bắt gặp cái nhìn của cha mình; cậu như thể bị một con rắn thôi miên. Emma nhận ra cậu đã nhìn thấy cha mình bị buộc phải uống từ Cốc Địa ngục, nhưng cậu đã không nhìn thấy ông ta sau đó, đã không nhìn thấy ông ta nâng một lưỡi dao lên chính con trai mình, hay cười về cái chết của con trai mình, hay buộc Katerina quỳ trên đầu gối, tra tấn cô và biến đổi cô.... "Jules," cô nói. "Jules, đó không phải là cha của cậu-" Đôi mắt anh mở to. "Emma, coi chừng-" Cô quay ngoắt lại, và hét lên. Một chiến binh tiên lờ mờ phía trên cô, phục trang bằng giáp bạc; Tóc của hắn không hẳn là tóc, mà là một mớ tảo và dây gai rối nùi bện lại. Một nửa khuôn mặt của hắn đã bị đốt cháy và sủi bọt, nơi hắn đã bị phun với bột sắt hoặc muối mỏ. Một mắt của hắn thong manh, quay tròn và trắng dã, nhưng con còn lại dán vào Emma với ánh nhìn giết người. Emma nhìn thấy Diana Wrayburn, mái tóc đen của cô xoay tròn khi cô quay về phía họ, há miệng để gào lên một lời cảnh báo. Diana di chuyển về phía Emma và vị tiên, nhưng không có cách nào để cô có thể đến kịp. Gã chiến binh tiên đã nâng thanh gươm bằng đồng của hắn lên với một tiếng gầm man rợ- Emma lao về phía trước, xuyên Cortana vào ngực hắn.
Máu của hắn như nước màu xanh lá cây. Nó phun ra trên tay cô khi cô buông thanh kiếm của cô vì bị sốc; hắn rơi xuống như một cái cây, đập vào sàn đá cẩm thạch của sảnh đường với một tiếng vang nặng nề. Cô quăng người về phía trước, với tay nắm lấy chuôi của Cortana, và nghe Julian kêu lên thất thanh: "Ty!" Cô đảo người nhìn quanh. Giữa sự hỗn loạn của sảnh đường, cô có thể nhìn thấy không gian nhỏ, nơi những đứa trẻ Blackthorns đang đứng. Andrew Blackthorn dừng lại trước mặt đám con cái của mình, một nụ cười kỳ lạ hiện trên khuôn mặt ông, và ông chìa một bàn tay ra. Và Ty-Ty, người tin tưởng nhất, người tình cảm nhất trong đám họ, di chuyển về phía trước, đôi mắt dán chặt vào cha mình, dang đôi tay bé bỏng. "Bố?", cậu gọi. "Ty?" Livia túm lấy tay người em sinh đôi của mình, nhưng tay cô hụt vào không khí. "Ty, không-" "Đừng nghe nó," Andrew Blackthorn nói, và nếu có bất kỳ nghi ngờ rằng ông vẫn còn là cha của Julian, thì nó đã bị quét sạch khi Emma nghe giọng nói của ông. Không còn sự ân cần ở trong đó, chỉ có lạnh lẽo, và một niềm vui sướng dã man. "Đến đây, cậu bé của ta, Tiberius của ta... " Ty tiến thêm bước nữa. Julian kéo vội thanh kiếm ngắn từ đai vũ khí của mình và phóng đi. Thanh kiếm ngân lên trong không khí, thẳng và đúng kỹ thuật. Emma nhớ, với một sự rõ ràng kỳ lạ, rằng ngày cuối cùng trong Học Viện, Katerina đã dạy cho họ cách để ném một lưỡi dao chuẩn xác và duyên dáng như một dòng thơ; Cách để ném một lưỡi dao không bao giờ trật mục tiêu. Lưỡi dao lướt qua Tiberius và cắm ngập vào ngực của Andrew Blackthorn. Đôi mắt của người đàn ông mở lớn vì sốc, bàn tay xám ngoét dò dẫm lên chuôi kiếm nhô ra từ xương sườn của mình - và sau đó ông ngã xuống, đổ sầm xuống đất. Máu của ông lan ra sàn đá cẩm thạch khi Tiberius gào lên, quay cuồng đả kích anh trai, đập nắm đấm bé xíu của mình vào ngực Julian. "Không," Ty thở hổn hển. "Tại sao anh làm vậy, Jules? Em ghét anh, em ghét anh- " Julian hầu như không có cảm giác. Cậu nhìn chằm chằm vào nơi mà cha cậu đã ngã; các Ác quỷ Bóng đêm khác đã di chuyển về phía trước, đạp lên thân thể của những đồng bọn đã ngã xuống. Diana Wrayburn đứng một khoảng cách xa: Cô đã bắt đầu di chuyển về phía những đứa trẻ và sau đó dừng lại, đôi mắt đầy đau khổ. Những bàn tay đã đưa ra túm vào lưng áo Tiberius, kéo cậu bé ra khỏi Julian. Đó là Livvy, khuôn mặt cô ngưng trọng. "Ty." Cánh tay của cô ôm quanh cậu em sinh đôi của mình, ghìm tay cậu xuống hai bên hông. "Tiberius, dừng ngay lại." Ty dừng lại, và ngã vào lòng chị; nhẹ nhàng như thường lệ, cô đỡ lấy cậu. "Ty", cô nói dịu dàng "Anh ấy phải làm điều đó. Em hiểu không? Anh ấy buộc phải làm điều đó " Julian bước lùi lại, khuôn mặt cậu trắng như tờ giấy. Cậu lùi lại và lùi lại cho tới khi đụng vào trụ đá và trượt xuống nó, ngã gục, đôi vai run lên nức nở trong im lặng. - -- -- -- -- -- - Em gái ta. Nữ hoàng của ta. Clary ngồi cứng nhắc trên chiếc ngai bằng ngà voi và vàng. Cô cảm thấy như một đứa trẻ ngồi trong chiếc ghế của người lớn: chiếc ngai đã được làm cho một người khổng lồ, và đôi chân của cô lửng lơ trên những bậc thang trên cùng. Bàn tay cô nắm chặt tay của ngai vàng, thế nhưng những ngón tay của cô không thể đến gần handrests* được chạm trổ - mỗi cái được chạm hình dạng giống như một cái đầu lâu, dù sao chăng nữa, cô không có ý muốn chạm vào chúng.
[handrests: thường là cái núm tròn hoặc chạm trổ ở điểm cuối của tay ghế bành/ngai, tác dụng để bàn tay nghỉ ngơi. Mỗ ko biết dùng từ gì. Ai biết chỉ giùm nhé]
Sebastian đã đi tới đi lui bên trong vòng tròn rune bảo vệ của mình; thỉnh thoảng hắn sẽ dừng lại để nhìn lên cô và cười một nụ cười hân hoan không giới hạn gắn liền với hình ảnh cậu bé Sebastian với đôi mắt màu xanh lá cây vô tội trong tiềm thức của cô. Hắn đã rút một con dao găm dài, sắc bén từ thắt lưng khi cô nhìn, và lướt lưỡi dao dọc lòng bàn tay. Đầu của hắn ngửa ra sau, đôi mắt nhắm hờ khi hắn giơ tay ra; máu chảy xuống ngón tay và bắn tung toé lên những chữ rune. Mỗi chữ bắt đầu phát sáng với một tia lửa khi máu nhỏ xuống. Clary ép mình vào lưng dựa cứng ngắc của ngai vàng. Những chữ rune đó không bắt nguồn từ sách Xám; chúng xa lạ và dị thường. Cánh cửa phòng mở ra, và Amatis sải bước vào, theo sau là hai hàng chiến binh Endarkened. Khuôn mặt của họ trống rỗng khi họ âm thầm tự di chuyển dọc theo bức tường của căn phòng, nhưng Amatis có vẻ lo lắng. Mắt cô bỏ qua qua Jace, vẫn bất động trên sàn nhà bên cạnh thi thể của con quỷ đã chết, để tập trung vào chủ nhân của mình. "Ngài Sebastian," cô nói. "Mẹ của Ngài không có trong phòng giam." Sebastian cau mày và siết chặt bàn tay chảy máu của mình thành một nắm đấm. Bây giờ quanh hắn, các chữ rune đã cháy dữ dội trong một ngọn lửa-băng màu xanh lạnh lẽo. "Vô dụng" hắn nói. "Những kẻ kia đã cứu bà ta ra." Clary cảm thấy một sự đột biến của niềm hy vọng lẫn với khủng bố; cô buộc mình phải giữ im lặng, nhưng nhìn thấy đôi mắt của Amatis liếc về phía cô. Cô ta không tỏ ra ngạc nhiên khi thấy Clary trên ngai vàng: trái lại, môi cô cong lên thành một nụ cười. "Ngài có muốn tôi đưa quân đội còn lại để tìm kiếm họ?" Cô nói với Sebastian. "Không cần." Anh nhìn lên phía Clary và mỉm cười; Có một âm thanh đột ngột nổ rung chuyển, và cửa sổ phía sau cô, cái nhìn ra Alicante, nứt vỡ ra thành một mạng nhện rối rắm. "Các biên giới đang được đóng cửa," Sebastian nói. "Ta sẽ tự mang họ lại đây." - -- -- -- -- -- - "Các bức tường đang được đóng lại", Magnus nói. Alec đã cố gắng để kéo Magnus đứng lên và đi; vị pháp sư tựa vào anh, đầu gần như ngả hẳn trên vai Alec. Alec hoàn toàn không có ý tưởng họ đi đâu-anh bị lạc trong các hành lang xoắn như nhiều năm trước đây, nhưng anh không có ý muốn nói cho Magnus. Magnus dường như đã đủ tồi tệ - hơi thở anh nông và không đều, nhịp tim anh dồn dập. Và bây giờ đến điều này. "Mọi thứ vẫn ổn" Alec xoa dịu, tay trượt quanh eo của Magnus. "Chúng ta chỉ phải làm cho nó -" "Alec," Magnus lại nói, giọng kiên định một cách ngạc nhiên. "Anh không phải ảo giác. Các bức tường đang di chuyển. " Alec nhìn - và cảm thấy một cơn rung động hoảng loạn. Hành lang nặng nề với không khí bụi bặm; các bức tường dường như phát sáng lung linh và run rẩy. Sàn nhà bong lên khi các bức tường bắt đầu trượt về phía nhau, các hành lang thu hẹp từ một phía giống như một cái máy ép rác. Magnus trượt chân và đập vào một trong các bức tường đang oằn lại với một tiếng rít đau đớn. Hoảng sợ, Alec nắm tay và kéo Magnus về phía anh. "Sebastian," Magnus thở hổn hển khi Alec bắt đầu đỡ anh xuống hội trường, tránh xa đống đá bị sụp đổ. "Hắn đang làm điều này." Alec phát ra một cái nhìn hoài nghi. "Làm thế nào mà điều đó có thể? Hắn không thể kiểm soát tất cả mọi thứ! " "Hắn có thể - nếu hắn phong kín biên giới giữa các chiều không gian." Magnus hít một hơi mạnh khi anh buộc mình cất bước chạy. "Hắn có thể kiểm soát toàn bộ thế giới này." - -- -- -- -- -- -- -- Isabelle hét lên khi mặt đất toác ra phía sau cô; cô ném mình về phía trước kịp để tránh bị rơi xuống các vực thẳm đã tách hành lang ra. "Isabelle!" Simon hét lên, và nhảy đến túm được vai cô. Đôi khi anh quên, những sức mạnh của dòng máu Ma cà rồng tràn ngập trong cơ thể anh. Anh giật lấy Isabelle với lực mạnh khiến cả hai đều lật ngược và Izzy ngã đè lên người anh. Trong những trường hợp khác, có thể anh đã rất thích tư thế này, nhưng giờ không phải lúc với những tảng đá đang rùng rùng chuyển động xung quanh họ. Isabelle đứng dậy, kéo anh lên. Họ lạc mất Luke và Jocelyn phía sau tại một trong các hành lang khi một bức tường đã tách ra, đá đổ xuống rào rào như róc vảy. Kể từ lúc đó, tất cả mọi thứ rơi một cách điên cuồng, gạch gỗ vỡ vụn và đá rơi xuống, thành một vực sâu thăm thẳm trong lòng đất. Simon đối đầu với nỗi tuyệt vọng-anh không thể không cảm thấy rằng đây là kết thúc; pháo đài sẽ sụp đổ xung quanh họ. Họ sẽ chết và được chôn cất ở đây. "Đừng" Isabelle nói, thở khó nhọc. Mái tóc đen của cô đầy bụi, khuôn mặt bị những mảnh đá bay cắt vào da đẫm máu. "Đừng gì?" Mặt đất rung chuyển, và Simon nửa chúi, nửa ngã về phía trước vào một hành lang khác. Anh không thể thoát khỏi ý nghĩ rằng bằng cách nào đó pháo đài đang dồn ép họ về một hướng. Có vẻ như đó là mục đích của nó, như thể nó đã chỉ đạo họ theo cách nào đó.... "Đừng bỏ cuộc," cô thở hổn hển, ném mình vào một cánh cửa khi hành lang phía sau họ bắt đầu sụp đổ; cửa bật mở. Cô và Simon ngã vào một căn phòng bên cạnh. Isabelle hít một hơi thở gấp gáp, nhanh chóng bị cắt đứt khi cánh cửa đóng sầm sau lưng họ, tắt đi những tiếng nổ ì ầm của pháo đài. Trong một khoảnh khắc Simon chỉ đơn giản là cảm ơn Chúa rằng mặt đất dưới chân mình đã ổn định và các bức tường đã không di chuyển. Sau đó, anh nhìn xem mình đang ở đâu, và sự nhẹ nhõm của anh biến mất. Họ đang ở trong một căn phòng rất lớn, hình bán nguyệt, với một thềm lớn ở cuối vòng cung, khuất trong bóng tối. Các bức tường được sắp hàng bằng các chiến binh Endarkened trong đồ săn màu đỏ, giống như một hàm răng đỏ tươi. Căn phòng toả mùi hôi như dầu hắc và lửa, lưu huỳnh và các vết bẩn không thể nhầm lẫn của máu quỷ. Thi thể của một con quỷ cồng kềnh nằm dài cạnh một bức tường, và gần đó là một thân thể khác. Simon cảm thấy miệng mình khô đi. Là Jace. Trong một vòng tròn phát sáng của những chữ rune khắc trên sàn là Sebastian đang đứng. Hắn ta cười toe toét khi Isabelle thốt lên một tiếng kêu, chạy đến bên Jace, khuỵu xuống cạnh anh. Cô đặt ngón tay của mình lên cổ họng anh; Simon thấy vai cô giãn ra. "Cậu ấy còn sống," Sebastian nói, giọng chán ngắt. "theo yêu cầu của Nữ hoàng." Isabelle nhìn lên. Một số những sợi tóc đen của cô vướng trên gương mặt đầy máu. Cô nhìn khốc liệt, và xinh đẹp. "Nữ hoàng Seelie? Khi nào bà ta lại quan tâm đến Jace? " Sebastian cười. Hắn dường như trong một tâm trạng vô cùng tốt. "Không phải Nữ hoàng Seelie," hắn nói. "là Nữ hoàng của vương quốc này. Cô có thể biết cô ấy đấy." Với một cử chỉ hoa mỹ hắn ra hiệu về phía bục thềm cuối căn phòng, và Simon cảm thấy trái tim không đập của mình co rút lại. Anh chưa kịp liếc nhìn lên bục khi anh đi vào phòng. Bây giờ anh nhìn thấy trên đó có hai cái ngai, bằng ngà voi và vàng nóng chảy. Và trên cái ngai bên phải, là Clary đang ngồi. Mái tóc đỏ của cô vô cùng sống động trên nền màu trắng và vàng, như một ngọn lửa. Gương mặt cô nhợt nhạt và bất động, không biểu lộ cảm xúc. Simon không tự chủ bước một bước về phía trước và ngay lập tức bị chặn bởi một chục chiến binh Endarkened, Amatis đứng giữa. Cô mang một cây giáo lớn và vẻ mặt thù địch đáng sợ. "Dừng tại nơi cậu đang đứng, Ma cà rồng," cô nói. "Cậu không được phép tiếp cận Nữ hoàng của vương quốc này." Simon loạng choạng lùi lại; anh có thể thấy Isabelle nhìn chằm chằm một cách hoài nghi từ Clary sang Sebastian đến anh "Clary!" anh gọi; cô không nao núng hay di chuyển, nhưng khuôn mặt của Sebastian tối sầm lại như một cơn bão. "Cậu không được gọi tên em gái ta," hắn rít lên. "Cậu nghĩ rằng cô ấy thuộc về cậu; nhưng bây giờ cô ấy thuộc về ta, và ta sẽ không chia sẻ cô ấy với ai. " "Anh điên rồi", Simon nói. "Cũng như cậu đã chết," Sebastian nói. " Bây giờ có bất kỳ vấn đề gì không?" Mắt hắn quét lên xuống Simon. "Thưa em gái," ông nói, giọng đủ to để cả căn phòng có thể nghe. "Em có chắc chắn là em muốn giữ người này nguyên vẹn?" Trước khi cô có thể trả lời, lối vào phòng bật mở. Magnus và Alec đổ vào, theo sau là Luke và Jocelyn. Cánh cửa đóng sầm sau lưng họ, và Sebastian vỗ hai tay vào nhau. Một bàn tay hắn dính máu; một giọt máu rơi xuống chân hắn, và bốc lửa khi nó chạm chữ rune phát sáng, giống như nước bốc hơi trên một chảo nóng. "Bây giờ tất cả mọi người đã ở đây," hắn tuyên bố, giọng vui mừng. "Đây là một buổi tiệc!"
- -- -- -- -- -- -- --
Trong cuộc đời của Clary cô đã nhìn thấy rất nhiều điều tuyệt vời và đẹp đẽ, và cũng nhiều điều thật kinh khủng. Nhưng không có cái nào khủng khiếp như gương mặt Jocelyn đang nhìn chằm chằm vào con gái ngồi trên ngai vàng bên cạnh Sebastian. "Mẹ ơi," Clary thở ra rất nhẹ để không ai có thể nghe thấy. Tất cả đều nhìn chằm chằm vào cô - Magnus và Alec, Luke và mẹ cô, Simon và Isabelle, người đã di chuyển đến ôm Jace trong lòng, mái tóc đen của cô rơi xuống anh như tua rua của một chiếc khăn choàng. Nó là từng mũi kim châm chích tệ như Clary đã có thể tưởng tượng. Tệ hơn nữa. Cô đã dự đoán họ sẽ sốc và kinh hoàng; nhưng không nghĩ đến nỗi đau đớn và sự phản bội. Mẹ cô loạng choạng lùi lại; Cánh tay của Luke vòng quanh cô, giữ cô đứng yên, nhưng cái nhìn cuả anh dán vào Clary, trông như thể anh đang nhìn chằm chằm vào một người lạ. "Chào mừng những công dân của Edom," Sebastian nói, đôi môi hắn cong lên như một cây cung được giương lên. "Chào mừng đến với thế giới mới của các người." Và hắn bước ra khỏi vòng tròn lửa. Tay Luke đặt lên thắt lưng của mình; Isabelle bắt đầu đứng dậy, nhưng lại là Alec – người di chuyển nhanh nhất: một tay anh giương cung, tay khác với lấy ống tên ở lưng, mũi tên lắp vào cung và bay vèo đi trước khi Clary có thể hét lên kêu anh dừng lại. Mũi tên bay thẳng về phía Sebastian và xuyên vào ngực hắn. Hắn lảo đảo lùi lại vì lực đẩy, và Clary nghe một hơi thở hổn hển gợn trong hàng ngũ Thợ săn Hắc ám. Một giây sau Sebastian lấy lại sự cân bằng và, với một cái nhìn khó chịu, kéo mũi tên ra khỏi lồng ngực của mình. Nó đã được nhuộm bằng máu. "Ngu ngốc!" Hắn nói. "Cậu không thể làm ta bị thương; không gì dưới gầm trời này có thể " Hắn ném mũi tên xuống chân của Alec. "Cậu có nghĩ rằng cậu là một ngoại lệ?" Mắt Alec liếc về phía Jace; chỉ một giây, nhưng Sebastian bắt gặp cái liếc mắt đó, và cười gằn. "Ah, vâng," Hắn nói. "Anh hùng của cậu với ngọn lửa thiên đàng. Nhưng nó đã biến mất, phải không? Hẳn là cậu ta đã phung phí nó trong cơn giận dữ ở sa mạc vì một con quỷ ta gửi đến." Hắn búng ngón tay của mình, và một tia lửa xanh băng giá tỏa ra từ chúng, bốc lên như một màn sương. Trong một khoảnh khắc tầm nhìn của Clary đến Jace và Isabelle bị che khuất; một thoáng sau, cô nghe thấy một tiếng ho và tiếng thở hổn hển. Cánh tay của Isabelle đã trượt khỏi Jace khi anh ngồi lên, sau đó đứng dậy. Đằng sau Clary cửa sổ vẫn còn vỡ vụn, chậm rãi; Cô có thể nghe tiếng kính nghiến vào nhau. Thông qua những mảnh kính đang điên cuồng vỡ thành dạng lưới, tràn ra ánh sáng và bóng tối. "Chào mừng trở lại, em trai," Sebastian nói một cách điềm tĩnh, khi Jace nhìn xung quanh với một khuôn mặt nhanh chóng thất sắc khi anh nhận ra trong phòng đầy các chiến binh hắc ám, những người bạn của mình đứng sợ hãi xung quanh, và cuối cùng là Clary, trên ngai vàng của mình. "Cậu đã cố gắng để giết ta? Cậu có rất nhiều vũ khí ở đó. Nếu cậu muốn thử giết ta với ngọn lửa thiên đàng, bây giờ là cơ hội của cậu." Hắn mở rộng vòng tay. "Ta sẽ không hoàn thủ." Jace đứng đối diện với Sebastian. Họ có cùng chiều cao, gần như cùng tạng người, mặc dù Sebastian mảnh mai hơn, dẻo dai hơn. Jace bẩn thỉu và dính máu, áo chẽn rách te tua, tóc rối bù. Sebastian ngược lại, thanh lịch trong phục trang màu đỏ; ngay cả bàn tay đẫm máu của hắn dường như cũng có chủ ý. Cổ tay của Sebastian để trần; quanh cổ tay trái của Jace đeo một vòng tròn nhỏ màu bạc lấp lánh. "Cậu đang đeo chiếc vòng tay của ta," Sebastian quan sát. "Nếu ta không thể với tới thiên đường, ta sẽ gọi địa ngục lên." Thích hợp đấy, cậu nghĩ sao? " "Jace," Isabelle rít lên. "Jace, làm điều đó đi. Đâm hắn đi. Làm đi-" Nhưng Jace đã lắc đầu. Bàn tay anh đã đặt lên đai vũ khí của mình; từ từ anh hạ thấp nó xuống bên anh. Isabelle kêu lên một tiếng tuyệt vọng; Cái nhìn trên khuôn mặt của Alec ảm đạm, mặc dù anh vẫn im lặng. Sebastian hạ cánh tay của mình xuôi hai bên hông và giơ tay ra. "Ta tin rằng đã đến lúc cậu trả lại vòng tay của ta, em trai. Đến lúc trả Caesar những gì của Caesar. Hãy trả lại những gì của ta, trong đó có em gái ta. Cậu sẽ từ bỏ cô ấy để chuyển cho ta giữ gìn? " "Không!" Đó không phải là Jace; đó là Jocelyn. Cô gỡ mình ra khỏi tay Luke và tung người về phía trước, hai tay vươn ra cho Sebastian. "Ngươi ghét ta-vậy hãy giết ta. Tra tấn ta đi. Hãy làm những gì ngươi muốn với ta, nhưng hãy để Clary yên! " Sebastian trợn tròn mắt. "Tôi đang hành hạ bà." "Nó chỉ là một cô gái," Jocelyn thở hổn hển. "Con tôi, con gái của tôi-" Tay Sebastian vung ra và nắm chặt quai hàm của Jocelyn, gần như nâng cô lên khỏi sàn nhà. "Ta là con của bà," hắn nói. "Lilith đã cho ta một vương quốc; và bà thì cho ta sự nguyền rủa của bà. Không có loại mẫu tử như bà, và bà hãy tránh xa em gái ta ra. Bà đang sống trên sự dung thứ của cô ấy. Tất cả các người. Các người có hiểu không?" Hắn buông Jocelyn; cô lảo đảo lùi lại, bàn tay đẫm máu của hắn hằn trên khuôn mặt của cô. Luke giữ cô lại. "Tất cả các người đang sống vì Clarissa muốn các người được sống. Không có lý do nào khác. " "Anh nói với cô ấy là anh sẽ không giết chúng tôi nếu cô ấy lên ngai vàng," Jace nói, tháo chiếc vòng bạc ra khỏi cổ tay của mình. Giọng nói của anh bình thản. Anh không nhìn ánh mắt của Clary. "Phải không?" "Không hẳn," Sebastian nói. "Tôi đã dâng cho cô ấy một cái gì đó nhiều hơn thế... lớn hơn thế " "Thế giới", Magnus nói. Anh xuất hiện, đứng thẳng bằng sức mạnh tuyệt đối của ý chí. Giọng anh nghe như sỏi xé cổ họng của mình. "Cậu đang niêm phong biên giới giữa thế giới của chúng tôi và thế giới này, phải không? Đó là mục đích của vòng tròn rune này, không chỉ để bảo vệ. Vì vậy, cậu có thể làm phép thuật. Đó là những gì cậu đã làm. Nếu cậu đóng các Cánh cửa, cậu sẽ không phải tách sức mạnh của cậu giữa hai thế giới. Tất cả lực lượng của cậu sẽ được tập trung ở đây. Với tất cả sức mạnh của cậu tập trung trong không gian này, cậu sẽ trở thành bất khả chiến bại ở đây. " "Nếu hắn ta đóng cửa biên giới, làm thế nào hắn quay trở lại thế giới của chúng ta?" Isabelle hỏi. Cô đã đứng lên; roi cô lấp lánh trên cổ tay cô, nhưng cô không có động thái gì để sử dụng nó. "Anh ta sẽ không quay trở lại," Magnus nói. "Không ai trong chúng ta sẽ quay trở lại. Cánh cửa giữa các thế giới sẽ đóng lại vĩnh viễn, và chúng ta sẽ bị mắc kẹt ở đây. " "Bị mắc kẹt," Sebastian trầm ngâm. "Những từ này tệ quá. Các người sẽ là - khách ở đây." Hắn cười ngạo nghễ. "Những vị khách bị mắc kẹt." "Đó là những gì cậu dâng tặng cô ấy," Magnus nói, ngước đôi mắt của mình lên Clary. "Cậu nói với cô ấy nếu cô ấy đồng ý cai trị bên cạnh cậu ở đây, cậu sẽ đóng cửa biên giới và rời khỏi thế giới của chúng tôi trong hòa bình. Cai trị trong Edom, để cứu thế giới. Đúng không? " "Anh rất sâu sắc," Sebastian nói sau một khoảng dừng ngắn. "Điều đó làm tôi khó chịu." "Clary, đừng!" Jocelyn hét lên; Luke kéo cô lại, nhưng cô đã không còn chú ý gì ngoài con gái cô. "Đừng làm điều đó-" "Con phải làm thế," Clary lần đầu tiên lên tiếng. Giọng của cô vang lớn trong phòng đá. Đột nhiên tất cả mọi người quay nhìn cô. Tất cả mọi người trừ Jace. Anh đang nhìn xuống chiếc vòng nắm giữa các ngón tay của mình. Cô đứng thẳng lên. "Con phải làm thế. Mẹ không hiểu sao? Nếu con không làm, anh ấy sẽ giết tất cả mọi người trong thế giới của chúng ta. Phá hủy tất cả mọi thứ. Hàng triệu, hàng tỷ người. Anh ấy sẽ biến thế giới của chúng ta thành thế này." Cô quay đầu về phía cửa sổ nhìn ra ngoài vào các vùng đồng bằng khô cằn của Edom. "Điều đó là giá trị. Điều đó phải là như vậy. Con sẽ học cách yêu anh ấy. Anh ấy sẽ không làm tổn thương con. Con tin điều đó. " "Con nghĩ rằng con có thể thay đổi hắn, thay đổi tâm tính hắn, làm cho hắn tốt hơn, bởi vì con là điều duy nhất mà hắn quan tâm?" Jocelyn nói. "Nhưng mẹ hiểu những người đàn ông Morgenstern. Nó sẽ không hiệu quả. Con sẽ hối hận- " "Mẹ chưa bao giờ nắm giữ cuộc sống của toàn thế giới trong tay mình, Mom," Clary nói, với sự dịu dàng vô hạn và nỗi buồn vô hạn. "Chỉ có rất nhiều lời khuyên mẹ có thể cho con." Cô nhìn Sebastian. "Con chọn những gì anh ấy muốn. Những món quà anh ấy tặng con. Con chấp nhận nó. " Cô nhìn thấy Jace nuốt khan. Anh bỏ rơi chiếc vòng tay vào bàn tay rộng mở của Sebastian. "Clary là của anh," anh nói, và bước lùi lại. Sebastian búng ngón tay. "Các người nghe thấy cô ấy rồi đó," hắn nói. "Tất cả các người. Hãy quỳ xuống ra mắt nữ hoàng của các người!"Không! Clary nghĩ, nhưng cô buộc mình bất động và im lặng. Cô nhìn từng Endarkened bắt đầu quỳ xuống, từng người một, đầu cúi đầu; người cuối cùng quỳ là Amatis, và cô không cúi đầu. Luke nhìn chằm chằm vào chị gái mình, khuôn mặt của anh như bị lột da. Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy chị mình như thế này, Clary nhận ra, mặc dù anh đã được kể về nó. Amatis quay lại và nhìn qua vai cô vào những Thợ săn Bóng tối. Ánh mắt cô bắt gặp em trai mình trong một khoảnh khắc; môi cô cong lên. Đó là một cái nhìn đầy ác ý. "Làm đi," cô nói. "Quỳ xuống, hoặc tôi sẽ giết các người." Magnus quỳ đầu tiên. Clary không bao giờ có thể ngờ được. Magnus là người rất kiêu hãnh, nhưng đó là một niềm kiêu hãnh vượt qua sự trống rỗng của những cử chỉ. Cô nghi ngờ nó sẽ chẳng khiến anh xấu hổ khi nó chẳng có ý nghĩa gì với anh. Anh quỳ trên đầu gối của mình một cách duyên dáng, và Alec theo anh; sau đó là Isabelle, sau đó là Simon, sau đó là Luke với Jocelyn gieo mình xuống bên cạnh. Và cuối cùng là Jace, mái đầu tóc vàng cúi xuống, quỳ trên đầu gối của mình. Clary nghe cửa sổ phía sau của cô vỡ thành nhiều mảnh. Nó nghe như tiếng tim của cô vỡ ra. Một cơn mưa thủy tinh rơi xuống; đằng sau nó là đá trọc. Không còn bất kỳ cửa sổ nào dẫn đến Alicante. "Nó đã được thực hiện. Các đường dẫn giữa các thế giới đã được đóng cửa." Sebastian không mỉm cười, nhưng trông hắn như - sáng rực. Như thể hắn đang bốc cháy. Vòng tròn chữ rune trên sàn lung linh với ngọn lửa màu xanh. Hắn chạy về phía bục thềm ngai vàng, bước hai bậc một, và đến nắm tay của Clary; cô để cho hắn đỡ cô xuống từ ngai vàng, cho đến khi cô đứng trước mặt hắn. Hắn vẫn nắm tay cô. Bàn tay hắn như một cái vòng bằng lửa xung quanh cổ tay cô. "Em chấp nhận nó," hắn nói. "Em chấp nhận sự lựa chọn của em?" "Em chấp nhận," cô nói, buộc mình phải nhìn hắn với sự thẳng thắn tuyệt đối. "Em đồng ý." "Vậy thì, hôn anh đi," hắn nói. "Hãy hôn anh như em yêu anh." Bụng cô siết chặt. Cô đã chuẩn bị cho việc này, nhưng nó vẫn như một cú đấm vào mặt: Không có gì có thể giúp cô chuẩn bị. Khuôn mặt của cô dò xét hắn; trong một thế giới khác, một thời gian khác, một người anh khác đang mỉm cười trên cỏ nhìn cô, đôi mắt xanh như mùa xuân. Cô cố gắng mỉm cười. "Ở trước mặt tất cả mọi người? Em không nghĩ- " "Chúng ta phải cho họ thấy," hắn nói, và khuôn mặt của hắn bất động như một thiên thần khi tuyên án. "Là chúng ta hợp nhất. Chứng minh đi, Clarissa. " Cô nghiêng người về phía hắn; hắn rùng mình. "Vậy thì," cô nói. "Đặt tay của anh xung quanh em." Cô bắt gặp một ánh sáng của một cái gì đó lóe lên trong đôi mắt hắn-dễ bị tổn thương, bất ngờ khi được yêu cầu - trước khi cánh tay của hắn vòng quanh cô. Hắn kéo cô lại gần; cô đặt một tay lên vai hắn. Tay kia cô trượt xuống eo, nơi Heosphoros đang nằm trong bao kiếm cài ở đai vũ khí của bộ đồ săn. Những ngón tay cô cuộn tròn quanh cổ hắn. Mắt hắn mở rộng; cô có thể thấy nhịp tim của hắn, theo từng mạch đập nơi cổ họng. "Bây giờ, Clary," hắn nói, và cô nhón người lên, chạm môi cô vào khuôn mặt của hắn. Cô cảm thấy hắn rùng mình phản ứng khi cô thì thầm, đôi môi của cô di chuyển trên má hắn. "Hail, Master! *," cô nói, và nhìn vào đôi mắt hắn mở to, ngay khi cô kéo Heosphoros ra khỏi bao và vung nó lên thành một vòng cung sáng, lưỡi kiếm đâm sầm qua lồng ngực của hắn, chính xác vào tim.
[*Hail, Master: Thưa Thầy. Câu này lấy theo câu của Judas khi gặp Chúa. Hắn tiến đến chào hỏi và hôn lên má Ngài để quân La Mã biết người để bắt; Lần trước Sebastian cũng nói với Jace như vậy. Nên mỗ để nguyên luôn]
Sebastian thở hổn hển, và co cứng trong vòng tay cô; hắn loạng choạng lùi lại, chuôi lưỡi kiếm nhô ra từ ngực hắn. Mắt hắn mở to, và trong một khoảnh khắc cô nhìn thấy cú sốc vì sự phản bội trong chúng, sốc và đau đớn. Và chúng thực sự đau đớn; ở đâu đó sâu thẳm, một nơi cô nghĩ mình đã chôn giấu từ lâu, một nơi để tang tiễn đưa người anh trai mà hắn đã từng là. "Clary," Hắn thở gấp gáp, bắt đầu đứng thẳng lên. Và bây giờ cái nhìn đau đớn vì sự phản bội trong mắt hắn đã mờ dần, thay vào đó là những tia lửa giận dữ. Nó đã không làm việc, cô nghĩ trong khủng hoảng; nó đã không làm việc. Và ngay cả khi biên giới giữa các thế giới đã được phong ấn, hắn cũng sẽ bắt cô, bạn bè cô, gia đình cô, và Jace trả giá. "Em biết mà," hắn nói, với xuống nắm chuôi của thanh kiếm trong tay. "Tôi không thể bị tổn thương, không phải bởi bất kỳ loại vũ khí trần gian nào-" Hắn thở hổn hển, và đột nhiên dừng lại. Bàn tay hắn nắm quanh chuôi kiếm, ngay phía trên vết thương ở ngực. Không có máu, nhưng có một tia lóe lên màu đỏ, một tia lửa. Vết thương đã bắt đầu bùng cháy. "Điều-gì-thế- này?" Hắn hỏi qua hàm răng nghiến chặt. "Và ta sẽ ban cho kẻ đó Morning Star," Clary nói. "Nó không phải là một vũ khí trần gian. Nó là ngọn lửa của Thiên Đàng. " Với một tiếng thét hắn rút thanh kiếm ra. Hắn nắm cán kiếm, với mô hình của các ngôi sao, cái nhìn hoài nghi trước khi hắn sáng rực lên như một lưỡi seraph. Clary lảo đảo lùi lại, vấp phải cạnh bậc thang bước lên ngai vàng, và đưa một cánh tay lên che mặt. Hắn đang bốc cháy, như một cột lửa dẫn đường người Israel. Cô vẫn có thể thấy Sebastian trong ngọn lửa, nhưng nó cháy quanh hắn, bao phủ hắn trong ánh sáng trắng của chúng, biến hắn thành một phác thảo của than đá trong một ngọn lửa quá sáng, làm chóa mắt cô. Clary nhìn quay đi, vùi mặt vào tay cô. Đầu óc cô nhớ lại đêm đó khi cô đến bên Jace xuyên qua ngọn lửa, hôn anh và nói với anh tin tưởng cô. Và anh đã tin, ngay cả khi cô quỳ xuống trước mặt anh và đâm Heosphoros xuống đất. Xung quanh nó, cô đã dùng thanh Stele vẽ những chữ rune giống nhau, chữ nọ nối tiếp chữ kia – chữ rune cô đã từng nhìn thấy, cảm thấy nó từ rất lâu trước đó, trên mái nhà ở Manhattan: chuôi kiếm của một thanh kiếm thiên thần. Một món quà từ thiên thần Ithuriel, cô đoán thế, người đã trao cho cô rất nhiều quà tặng. Những hình ảnh đã nghỉ ngơi trong tâm trí cô cho đến khi cô cần nó. Chữ rune cho việc hình thành ngọn lửa của thiên đàng. Đêm hôm đó trên đồng bằng quỷ, ngọn lửa xung quanh họ đã bốc hơi, rút vào lưỡi Heosphoros, cho đến khi kim loại bị đốt cháy, tỏa sáng và ngân lên khi cô chạm vào nó, vang lên âm thanh của dàn hợp xướng thiên thần.
Ngọn lửa đã bỏ lại phía sau trên một vòng tròn cát rộng, một chất tỏa sáng giống như bề mặt của hồ nước. Cô đã rất thường mơ về nó, về hồ nước đóng băng nơi Jace và Sebastian đã chiến đấu đến chết trong cơn ác mộng của cô. Vũ khí này có thể giết Sebastian, cô đã nói. Jace rõ ràng là cẩn thận hơn. Anh đã cố gắng cầm thanh kiếm từ cô, nhưng ánh sáng đã chết khi anh chạm vào nó. Nó phản ứng duy nhất với cô, người đã tạo ra nó. Cô đã đồng ý rằng họ phải thận trọng, trong trường hợp nó không làm việc. Có vẻ như nó là đỉnh cao của sự ngạo mạn khi tưởng tượng rằng cô đã nhốt ngọn lửa thần thánh vào một vũ khí theo cái cách ngọn lửa đã bị nhốt trong thanh kiếm Glorious.... Nhưng thiên thần đã ban cho em món quà để sáng tạo ra điều đó, Jace đã nói. Và không phải là chúng ta có máu của Ngài trong tĩnh mạch của chúng ta? Cho dù thanh kiếm đã được hấp thu, thì bây giờ nó cũng đã đi vào anh trai cô. Clary có thể nghe thấy tiếng Sebastian la hét, và cao hơn, là tiếng kêu gào của đám Ác quỷ Bóng đêm. Một cơn gió thổi qua cô, mang theo cùng với nó là hương vị của sa mạc cổ xưa, một nơi mà phép lạ phổ biến và các thần thánh hiển linh trong lửa. Tiếng ồn dừng lại đột ngột như khi nó bắt đầu. Bục thềm rung dưới chân Clary khi một trọng lượng sụp đổ vào nó. Cô nhìn lên và thấy rằng ngọn lửa đã biến mất, mặc dù mặt đất ám khói và cả hai ngai vàng hóa đen, vàng trên ngai không còn tươi sáng mà bị đốt, bị cháy và tan chảy. Sebastian nằm ngửa cách cô vài bước chân. Có một lỗ lớn cháy đen trước ngực. Anh quay đầu về phía cô, khuôn mặt anh căng ra và trắng bệch vì đau, và tim cô co rút lại. Mắt anh màu xanh lá cây. Sức mạnh trên đôi chân của cô biến mất. Cô ngã quỵ xuống bục bằng đầu gối. "Em," anh thì thầm, và cô nhìn chằm chằm vào anh trong niềm mê hoặc kinh hoàng, không thể rời mắt khỏi những gì cô đã làm ra. Khuôn mặt anh hoàn toàn không có màu sắc, như giấy trải trên xương. Cô không dám nhìn xuống ngực anh, nơi áo khoác của anh trượt đi; cô có thể nhìn thấy những vết tối trên chiếc áo của anh, giống như axit tràn ra. "Em đặt... lửa thiên đàng... vào thanh kiếm, "anh nói. "Đó là... một việc rất.. thông minh. " "Đó chỉ là một chữ rune, đó là tất cả," cô nói, quỳ bên trên anh, đôi mắt cô tìm kiếm mắt anh. Anh nhìn khác biệt, không chỉ đôi mắt, mà cả hình dạng toàn bộ khuôn mặt anh, đường viền hàm dưới của anh nhẹ nhàng hơn, khóe miệng không có nếp hằn độc ác. "Sebastian... " "Không. Anh không phải là anh ta. Anh là-Jonathan, "anh thì thầm. "Anh là Jonathan." "Bảo vệ Sebastian!" Đó là Amatis đang đứng dậy, với tất cả các Endarkened đằng sau cô. Có sự đau buồn trên khuôn mặt của cô, và cả cơn thịnh nộ. "Giết cô gái!" Jonathan cố gắng để ngồi thẳng dậy. "Không!" Anh hét lên khàn khàn. "Lùi lại!" Những Thợ săn Hắc ám đã bắt đầu tăng vọt về phía trước, đóng băng lại trong sự bối rối. Sau đó, Jocelyn đẩy qua giữa chúng; cô đẩy qua Amatis mà không thèm nhìn và lao lên bậc thềm dẫn lên bục. Cô di chuyển về phía Sebastian-Jonathan và sau đó đứng sững bên anh, nhìn chằm chằm xuống với một cái nhìn kinh ngạc, trộn với một nỗi kinh hoàng khủng khiếp. "Mẹ?" Jonathan nói. Anh nhìn chăm chú, như thể anh không thể hoàn toàn tập trung mắt mình vào đôi mắt cô. Anh bắt đầu ho. Máu chảy ra từ miệng. Hơi thở của anh khò khè trong phổi. Đôi khi tôi mơ về một cậu bé có đôi mắt màu xanh lá cây, một cậu bé không bao giờ bị nhiễm độc máu quỷ, một cậu bé có thể cười, có thể yêu và là con người, và đó là cậu bé tôi đã khóc than cho nó, cậu bé không bao giờ tồn tại. Khuôn mặt của Jocelyn cứng ngắc, như thể cô đang trân mình để làm một cái gì đó. Cô quỳ xuống ngang đầu của Jonathan và đặt anh lên đùi cô. Clary nhìn; cô đã không nghĩ rằng mẹ có thể làm được điều đó. Có thể cho phép chính mình chạm vào anh ấy như thế. Nhưng kể từ ngày đó, mẹ cô đã luôn luôn tự trách mình vì sự tồn tại của Jonathan. Có cái gì đó trong biểu hiện quyết tâm của mẹ chỉ ra rằng, cô đã nhìn thấy anh chào thế giới, và cô sẽ nhìn anh vĩnh biệt cuộc đời. Thời điểm anh được đỡ lên, hơi thở Jonathan lắng dịu. Có những bọt đẫm máu trên môi anh. "Anh xin lỗi," anh nói với một tiếng thở hổn hển. "Anh rất... " Mắt anh dõi trên Clary. "Anh biết không có gì anh có thể làm hoặc nói bây giờ sẽ cho phép anh chết với một mảy may ân hạn," anh nói. "Và anh sẽ không oán trách nếu em cắt cổ họng của anh. Nhưng anh... anh hối hận. Anh... xin lỗi. " Clary đã không nói nên lời. Cô có thể nói những gì? Rằng nó sẽ ổn? Nhưng nó thực sự không ổn. Không có gì anh làm là đúng đắn, cho thế giới, cho cô. Có những điều bạn không thể tha thứ. Và không phải là anh đã không thực hiện chúng, không chính xác. Người này, cậu bé mà mẹ của cô đang ôm như thể anh là sự ăn năn của bà, không phải là Sebastian, người đã dày vò, giết hại và phá hủy. Cô nhớ lại những gì Luke đã nói với cô trước đây, mà giờ cảm thấy như xa xăm: Amatis người phục vụ Sebastian không phải là chị của chú cũng như Jace người phục vụ Sebastian không phải là người cháu yêu. Không phải là em gái của Sebastian cũng không phải là con trai mẹ phải có. "Đừng" anh nói, và nhắm hờ mắt lại. "Anh thấy em đang cố gắng để giải mã nó, em gái của anh. Cho dù bây giờ anh có được tha thứ theo cái cách Luke sẽ tha thứ cho chị gái của mình nếu Cốc địa ngục giải thoát cho cô ấy. Nhưng em thấy đấy, cô ấy là chị gái của Luke. Cô ấy đã từng là con người. Anh- "Và anh ho, máu nhiều hơn xuất hiện trên môi anh. "Anh chưa bao giờ tồn tại hoàn toàn. Lửa thiên đàng đốt đi những điều ác. Jace sống sót dưới Glorious vì cậu ấy rất tốt. Đủ tốt để sống lại. Nhưng anh được sinh ra với tất cả sự mục nát. Không có đủ tốt để tồn tại. Em đang thấy hồn ma của một người đã từng hiện hữu, đó là tất cả. " Jocelyn khóc, nước mắt rơi lặng lẽ xuống mặt cô khi cô ngồi thật yên. Lưng thật thẳng. "Anh phải nói với em," anh thì thầm. "Khi anh chết-các Thợ săn Hắc ám sẽ đổ xô vào mọi người. Anh sẽ không thể giữ chúng lại." Ánh mắt anh vụt đến Clary. "Jace đâu?" "Tôi ở đây," Jace nói. Và anh đã bước lên trên bục, vẻ mặt bối rối và buồn bã. Clary bắt gặp ánh mắt của anh. Cô biết đã khó khăn thế nào cho anh khi bắt anh cùng chơi game với cô, để Sebastian nghĩ rằng hắn đã có được cô, để cho Clary liều chính bản thân cô vào phút cuối cùng. Và cô biết điều này có nghĩa thế nào với anh, Jace người đã rất khao khát muốn báo thù, nhìn Jonathan và nhận ra rằng một phần của Sebastian đáng bị trừng phạt-đã ra đi. Dưới đây là một người khác, một người hoàn toàn khác, một người chưa bao giờ được trao cơ hội để sống, và bây giờ thì không bao giờ có cơ hội nào nữa. "Hãy lấy thanh kiếm của anh", Jonathan nói, hơi thở anh càng lúc càng gấp gáp, chỉ tay vào Phaesphoros, rơi cách đó vài bước chân. "Cắt - cắt nó mở ra." "Cắt cái gì mở?" Jocelyn nói trong bối rối, nhưng Jace đã di chuyển, cúi mình để nắm lấy Phaesphoros, nhảy xuống khỏi bục. Anh băng qua căn phòng, vượt qua đám Thợ săn Hắc ám lộn xộn, qua vòng tròn chữ rune, đến nơi quỷ Behemoth nằm chết trong đống máu của nó. "Anh ấy làm gì?" Clary hỏi, mặc dù Jace đưa thanh kiếm lên và xả xuống vào cơ thể của con quỷ, động tác có vẻ rõ ràng. "Làm thế nào mà anh ấy biết... " "Cậu ấy - biết anh," Jonathan thở ra. Một làn sóng hôi thối ruột quỷ đổ ra sàn nhà; Biểu hiện của Jace nhăn lại với sự ghê tởm, - và sau đó là bất ngờ, và sau đó là nhận ra. Anh cúi xuống với bàn tay trần của mình, nhặt một cái gì đó sần sùi, sáng lấp lánh trong máu quỷ - Anh giơ nó lên, và Clary nhận ra chiếc Cốc địa ngục. Cô nhìn qua Jonathan. Đôi mắt anh đảo lại, một cái rùng mình xuyên qua cơ thể của anh. "N-nói cho cậu ấy," anh nói lắp. "Nói - cậu ấy ném nó vào vòng chữ rune." Clary ngẩng đầu lên. "Vứt nó vào vòng tròn!" Cô kêu lên với Jace, và Amatis đảo quanh. "Không!" Cô kêu lên. "Nếu Cốc địa ngục bị hủy hoại, tất cả chúng ta bị huỷ theo!" Cô quay về phía bục. "Ngài Sebastian! Đừng để quân đội của Ngài bị phá hủy! Chúng tôi luôn trung thành với Ngài! " Jace nhìn Luke. Luke nhìn chằm chằm vào chị gái mình với vẻ mặt buồn bã tột cùng, một nỗi buồn sâu sắc như cái chết. Luke đã mất chị gái mình mãi mãi, và Clary cũng chỉ nhận vừa lại người anh trai, người anh đã đi theo cô suốt cuộc đời mình, và cả hai đều đợi chết. Jonathan, nửa dựa vào vai Jocelyn, nhìn Amatis; Đôi mắt xanh của anh long lanh. "Tôi xin lỗi," anh nói. "Tôi không nên làm điều đó với cô." Và anh quay mặt đi. Luke gật đầu, một lần, với Jace. Và Jace ném chiếc Cốc vào vòng tròn chữ rune. Nó rơi xuống đất và vỡ tan thành từng mảnh. Amatis thở hổn hển, và đặt tay lên ngực cô. Trong một khoảnh khắc, chỉ một khoảnh khắc, cô nhìn chằm chằm vào Luke với một cái nhìn nhận thức: một cái nhìn nhận biết ra anh, thậm chí đầy yêu thương. "Amatis," anh thì thầm. Thi thể của cô ngã xuống đất. Các Thợ săn Hắc ám khác theo sau, từng người một, bị sụp đổ xuống nơi họ đứng, cho đến khi căn phòng đầy những xác chết. Luke quay đi, đau đớn tràn đầy trong đôi mắt của anh khiến Clary không thể chịu được khi nhìn anh. Cô nghe thấy một tiếng kêu khóc - xa xăm và thô ráp - và tự hỏi một giây liệu đó có phải là Luke, hoặc thậm chí là một trong những người khác, kinh hoàng khi thấy rất nhiều Nephilim ngã xuống. Nhưng tiếng khóc càng lúc càng cao vọt lên, cao mãi và trở thành một tiếng gào thét bi thương làm rung cửa kính và xoáy bụi bên ngoài cửa sổ hướng ra Edom. Bầu trời chuyển sang màu đỏ như màu máu, và giờ đây tiếng gào thét nhỏ dần, mờ dần, một hơi thở hổn hển của nỗi buồn như thể vũ trụ cũng đang khóc. "Lilith," Jonathan thì thầm. "Cô ấy khóc cho những đứa trẻ đã chết, các con của cô. Cô khóc cho họ. Và cho tôi. "
- -- -- -- -- -- -- -- -- -- --
Emma rút Cortana ra khỏi cơ thể của chiến binh tiên đã chết, không chú ý đến máu nhỏ trên tay cô. Ý nghĩ duy nhất của cô là về Julian-cô đã thấy cái nhìn khủng khiếp trên khuôn mặt của cậu khi cậu khuỵu xuống đất. Và nếu Julian tuyệt vọng, thì cả thế giới cũng tuyệt vọng và không còn gì là đúng nữa. Đám đông đã quay xung quanh cô; cô gần như không nhìn thấy họ khi cô bị đẩy qua một đám giao tranh hỗn loạn về phía những đứa trẻ Blackthorns. Dru đang lúi húi dựa vào các trụ cột bên cạnh Jules, cơ thể cô cuộn tròn một cách bảo vệ xung quanh Tavvy; Livia vẫn còn cầm cổ tay Ty, nhưng bây giờ cô bé đang nhìn chằm chằm qua cậu ta, miệng mở ra. Và Jules-Jules vẫn xụi lơ dựa vào các trụ cột, nhưng cậu đã bắt đầu ngẩng đầu lên, và khi Emma nhận ra rằng cậu đang nhìn chằm chằm, cô quay lại nhìn những gì cậu ta đang nhìn. Quanh phòng, các Endarkened đã bắt đầu khuỵu xuống. Chúng ngã xuống như bị lật quân cờ, im lặng và không một tiếng kêu. Chúng ngã xuống khi đang đấu với Nephilim, và đồng minh của chúng, các chiến binh tiên nhìn sững sờ khi từng chiến binh Endarkened lần lượt ngã xuống sàn nhà. Một tiếng hét khó nghe của chiến thắng đã vang lên từ một vài cổ họng Thợ săn Bóng tối, nhưng Emma có thể nghe thấy nó rõ ràng. Cô loạng choạng đi về phía Julian và quỳ đầu gối của cô bên cạnh cậu; cậu nhìn cô, đôi mắt màu xanh-xanh lá cây của cậu tồi tệ. "Em," cậu nói giọng khàn khàn. "Tớ nghĩ rằng vị tiên đó đã giết cậu. Tớ đã nghĩ- " "Tớ ổn," cô thì thầm. "Cậu thì sao?" Cậu lắc đầu. "Tớ đã giết ông ấy," cậu nói. "Tớ đã giết cha mình!" "Đó không phải là cha của cậu." Cổ họng của cô là quá khô để nói nữa; thay vào đó cô đưa tay ra và vẽ lên mu bàn tay cậu. Không phải một từ, mà là một dấu hiệu: một chữ rune cho lòng dũng cảm, và sau đó, một trái tim lệch. Cậu lắc đầu như muốn nói, không, không, tớ không xứng đáng, nhưng cô đã vẽ lại một lần nữa, và sau đó dựa vào cậu, thậm chí người cũng đầy máu như cô, và ngả đầu lên vai cậu. Các vị tiên đã chạy trốn khỏi sảnh đường, bỏ rơi vũ khí của họ khi chạy đi. Ngày càng có nhiều Nephilim tràn vào sảnh đường từ quảng trường bên ngoài. Emma nhìn thấy Helen đang hướng về phía họ, Aline bên cạnh cô. Và lần đầu tiên kể từ khi họ rời khỏi nhà Penhallows, Emma cho phép mình tin rằng họ đã có thể sống sót. - -- -- -- -- -- - "Họ đã chết," Clary nói, nhìn quanh phòng xem còn sót lại người nào trong đội quân của Sebastian. "Tất cả đều đã chết." Jonathan mỉm một nụ cười nghẹn ngào. "'Một số điều tốt tôi có thể làm, bất chấp bản chất riêng của tôi," anh thì thầm, và Clary nhận ra câu trích trong Vua Lear từ lớp học tiếng Anh. Chuyện bi thảm nhất của tất cả những bi kịch. "Đó là một cái gì đó. Kẻ xấu đã ra đi." Clary cúi xuống anh, giọng nói bức xúc. "Jonathan," cô nói. "Làm ơn. Hãy nói cho chúng tôi biết làm thế nào để mở cửa biên giới. Làm thế nào để về nhà. Phải có cách nào đó. " "Không - không có cách nào," Jonathan thì thầm. "Anh đã phá vỡ các Cánh cổng. Con đường thông qua triều đình Seelie đã bị đóng lại; tất cả các con đường. Đó là-đó là không thể. "Ngực anh phập phồng. "Anh xin lỗi." Clary không nói gì. Cô chỉ có thể nếm vị cay đắng trong miệng. Cô đã liều mình, đã cứu thế giới, nhưng tất cả những người cô yêu sẽ chết. Trong một khoảnh khắc trái tim của cô tràn đầy lòng thù hận. "Tốt," Jonathan nói, đôi mắt dán trên gương mặt cô. "Hãy ghét anh. Hãy vui mừng khi anh chết. Điều cuối cùng anh muốn bây giờ là mang đến cho em thêm nhiều đau buồn. " Clary nhìn mẹ; Jocelyn vẫn bất động và thẳng đơ, nước mắt cô rơi âm thầm. Clary hít một hơi thật sâu. Cô nhớ lại quảng trường ở Paris, ngồi đối mặt với Sebastian trên một chiếc bàn nhỏ, hắn đã nói: em có nghĩ rằng em có thể tha thứ cho tôi? Ý tôi là, em có nghĩ một người như tôi cũng sẽ được tha thứ? Điều gì sẽ xảy ra nếu Valentine đã mang em đi cùng với tôi? Em đã có thể yêu tôi? "Tôi không ghét anh," cô nói cuối cùng. "Tôi ghét Sebastian. Tôi không biết anh. " Đôi mắt của Jonathan run rẩy khép lại. "Một lần tôi đã mơ đến một căn nhà màu xanh," anh thì thầm. "Một thái ấp xanh và một cô bé với mái tóc màu đỏ chuẩn bị cho một đám cưới. Nếu có thế giới khác, vậy thì có một nơi tôi đã là một người anh tốt và một đứa con trai tốt. " Có lẽ, Clary nghĩ, và cảm thấy đau đớn cho thế giới này, cho mẹ cô, và cho chính cô. Cô nhận ra Luke đang đứng trên bục thềm, nhìn họ; nhận thức được rằng có những giọt nước mắt trên khuôn mặt của Luke. Jace, anh em Lightwoods, và Magnus cũng đang đứng. Alec nắm lấy tay Isabelle. Tất cả xung quanh họ là xác chết của các chiến binh Endarkened. "Tôi đã không nghĩ rằng anh có thể mơ," Clary nói, và cô hít một hơi thật sâu. "Valentine bơm đầy tĩnh mạch của anh với các chất độc, và sau đó ông ta đã nuôi nấng anh trong ghét bỏ; anh không bao giờ có một sự lựa chọn. Nhưng thanh kiếm đã đốt cháy đi tất cả. Có lẽ điều này làm anh thực sự là ai. " Anh hít một hơi thở rời rạc. "Đó sẽ là một lời nói dối đẹp đẽ để tin vào" anh nói, và bất ngờ, một nụ cười thoáng qua, cay đắng và ngọt ngào, lướt trên khuôn mặt của anh. "Ngọn lửa của Glorious quét sạch máu quỷ. Suốt cuộc đời anh, nó đã cháy trong tĩnh mạch của anh, cứa vào tim anh như dao, và làm cho cuộc sống của anh nặng như chì. Và anh không bao giờ biết điều đó. Anh không bao giờ biết sự khác biệt. Anh chưa bao giờ cảm thấy - --..... nhẹ nhàng như thế này" anh nói nhỏ dần. Sau đó anh mỉm cười, nhắm mắt lại, và qua đời. Clary chầm chậm đứng lên. Cô nhìn xuống. Mẹ cô đang quỳ, giữ cơ thể của Jonathan nằm dài trên đùi. "Mẹ!" Clary thì thầm, nhưng Jocelyn không nhìn lên. Một lúc sau, có người chạm vào Clary: Đó là Luke. Anh đưa tay cô siết chặt, và sau đó quỳ xuống bên Jocelyn, bàn tay anh nhẹ nhàng đặt lên vai cô. Clary quay đi; cô không thể chịu đựng được nữa. Nỗi buồn giống như một trọng lượng bị nghiền nát. Cô nghe thấy giọng nói của Jonathan trong đầu khi cô bước xuống cầu thang: Tôi chưa bao giờ cảm thấy nhẹ nhàng như thế này. Cô di chuyển về phía trước qua những xác chết và máu quỷ trên sàn, tê cứng và nặng nề với nhận thức sâu sắc sự thất bại của mình. Sau tất cả mọi thứ cô đã làm, vẫn không có cách nào để cứu họ. Họ đang đợi cô: Jace, Simon và Isabelle, Alec và Magnus. Magnus nhìn ốm yếu, xanh xao và rất, rất mệt mỏi. "Sebastian đã chết," cô nói, và tất cả họ đều nhìn cô, bằng khuôn mặt bẩn thỉu và mệt mỏi, như thể họ đã quá kiệt sức và quá khô héo để biểu hiện bất cứ điều gì, thậm chí là nhẹ nhõm, trước tin đó. Jace bước về phía trước và nắm lấy tay cô, nhấc chúng lên và hôn chúng một cách nhanh chóng; cô nhắm mắt lại, cảm giác như một phần nhỏ của sự ấm áp và ánh sáng đã được trả lại cho cô. "Bàn tay của chiến binh," anh lặng lẽ nói, và để cô xuống. Cô nhìn chằm chằm vào ngón tay cô, cố gắng để xem những gì anh nhìn thấy. Bàn tay cô vẫn chỉ là tay cô, nhỏ nhắn và bị chai, vấy bẩn và máu. "Jace nói đã với bọn mình", Simon nói. "Những gì cậu đã làm, với thanh kiếm Morgenstern. Việc cậu đã đánh lừa Sebastian trong suốt thời gian qua. " "Không có lúc kết thúc," cô nói. "Không có lúc anh ấy quay trở lại thành Jonathan." "Mình đã ước cậu nói cho bọn mình" Isabelle nói. "Về kế hoạch của cậu." "Mình xin lỗi," Clary thì thầm. "Mình sợ nó sẽ không làm việc. Và mọi người sẽ thất vọng. Mình nghĩ rằng tốt hơn hết là không hy vọng quá nhiều. " "Đôi khi hy vọng là tất cả những gì giúp chúng ta tiếp tục, bánh quy ạ," Magnus nói, mặc dù giọng anh không có vẻ bực bội. "Em cần hắn tin em," Clary nói. "Vì vậy em cũng cần mọi người tin việc em làm. Hắn đã xem xét phản ứng của mọi người và nghĩ rằng hắn đã thắng. " "Jace biết," Alec nói, nhìn lên cô; anh cũng không có vẻ giận dữ, chỉ là choáng váng. "Và tớ không bao giờ nhìn cô ấy từ khi cô ấy đứng dậy lên ngai vàng cho đến lúc cô ấy đâm tên khốn đó vào tim," Jace nói. "Tớ đã không thể. Đưa chiếc vòng tay cho hắn, tớ-" Anh ngập ngừng nhìn Clary. "Anh xin lỗi. Anh không nên gọi hắn là một tên khốn. Sebastian là vậy, nhưng Jonathan không phải-không cùng một người - và mẹ của em-" "Nó giống như cô ấy bị mất một đứa con hai lần," Magnus nói. "Tôi không thể nghĩ ra điều gì tồi tệ hơn." "Làm thế nào về việc bị mắc kẹt trong một vương quốc quỷ không có cách nào để thoát ra?" Isabelle nói. "Clary, chúng ta cần trở lại Idris. Mình ghét phải hỏi, nhưng Seb-Jonathan đã nói gì về việc làm thế nào để mở niêm phong các biên giới? " Clary nuốt xuống. "Anh ấy nói rằng nó là không thể. Rằng chúng đã đóng lại mãi mãi. " "Vì vậy, chúng ta bị mắc kẹt ở đây," Isabelle nói, đôi mắt đen của cô bị sốc. "Mãi mãi? Điều đó không thể được. Phải có một phép thuật - Magnus- " "Anh ấy không nói dối," Magnus nói. "Không có cách nào để chúng ta mở lại con đường từ đây đến Idris." Có một sự im lặng khủng khiếp. Sau đó, đôi mắt Alec dừng lại trên Magnus, hỏi: "Không có cách nào cho chúng ta?" "Đó là những gì anh đã nói," Magnus trả lời. "Không có cách nào để mở biên giới." "Không," Alec nói, và đã có một lưu ý nguy hiểm trong giọng nói của anh. "Anh nói không có cách nào để chúng ta làm điều đó, có nghĩa là người khác có thể". Magnus kéo cái nhìn ra khỏi Alec vào tất cả những người còn lại. Biểu hiện của anh không hề che dấu, lột đi sự xa cách thông thường của nó. Anh trông vừa rất trẻ trung lại vừa rất già dặn. Khuôn mặt của anh là khuôn mặt một người đàn ông trẻ tuổi, nhưng đôi mắt anh là của một kẻ đã nhìn qua nhiều thế kỷ, và chưa bao giờ Clary nhận thức điều đó đến vậy. "Có những điều tồi tệ hơn cả cái chết", Magnus nói. "Có lẽ anh nên để cho bọn em được phán xét điều đó," Alec nói. Và Magnus vuốt một tay tuyệt vọng trên khuôn mặt của mình, nói "Chúa ôi! Alexander, anh đã trải qua toàn bộ cuộc sống của mình mà chưa bao giờ tin tưởng vào con đường này có thể cứu mạng một lần. Anh đã học được bài học của anh. Đó không phải là một bài học anh muốn tất cả mọi người phải học. " "Nhưng anh vẫn còn sống," Clary nói. "Anh sống sót qua bài học." Magnus mỉm cười một nụ cười khủng khiếp. "Không có nhiều bài học để đánh đổi," anh nói. "Nhưng tôi có trách nhiệm cảnh báo. Chơi xúc xắc với cuộc sống của riêng tôi là một chuyện; chơi với cuộc sống của tất cả các bạn- " "Dù sao thì chúng ta cũng sẽ chết ở đây," Jace nói. "Đó là một trò chơi may rủi. Chúng ta hãy nắm lấy cơ hội của mình. " "Em đồng ý", Isabelle nói, và những người khác cũng phụ hoạ theo. Magnus nhìn về phía bục thềm, nơi Luke và Jocelyn vẫn đang quỳ, và thở dài. "Biểu quyết của đa số," anh nói. "Bạn biết có một Downworlder rất già đã nói rằng một con chó điên và một Nephilim sẽ không bao giờ lưu ý đến một cảnh cáo không?" "Magnus-" Alec bắt đầu, nhưng Magnus chỉ lắc đầu và đứng lên trên đôi chân yếu ớt của mình. Anh vẫn mặc bộ quần áo rách rưới của anh từ rất lâu trước bữa ăn tối tại ngôi nhà của Tiên tộc ở Idris: một chiếc áo khoác và cà vạt rất-không-hợp-cảnh. Những chiếc nhẫn lấp lánh trên ngón tay anh khi anh chắp tay vào nhau như khi cầu nguyện, và nhắm mắt lại. "Cha của con," anh nói, và Clary nghe Alec hít một hơi thở gấp gáp. "Cha của con, người trị vì dưới Địa ngục, tên của Người không được phong thánh. Vương quốc Người muốn đến, Người sẽ đến, trong Edom cũng như trong Địa ngục. Hãy tha thứ cho những tội lỗi không phải của con, vì rằng trong ngọn lửa cháy không phải lòng từ ái, cũng không phải lòng từ bi, cũng không phải sự cứu chuộc. Cha của con, người gây các cuộc chiến tr