← Quay lại trang sách

Chương 173 Nghĩa muội.

Linh Phủ mỉm cười nói:

"Không cần tìm người khác đâu, Anh Nữ tuy đã được phóng thích, nhưng nàng ấy tạm thời vẫn chưa có dự định gì khác. Nàng ấy từng nói với ta, nếu nơi này cần, cứ gọi nàng."

Khuất Nguyên Đình gật đầu:

"Đúng vậy, nghe Tiết quản sự nói, nàng ấy đặc biệt xin chuyển thành tạp dịch trong nội nha. Như vậy, nàng ấy vẫn muốn ở lại đây làm việc."

Linh Phủ nói:

"Người có chí hướng riêng, cứ để thuận theo tự nhiên là được."

Khuất Nguyên Đình nói:

"Nhưng chỉ có một người liệu có đủ không?"

"Sao lại là một người? Đại nhân quên còn có Tôn Bảo và Triệu Nhị, huống chi Hà tư hộ tá cũng thường xuyên trợ giúp. Hơn nữa, đông sắp đến, không có việc lớn, nhân lực như vậy là đủ rồi."

Khuất Nguyên Đình nghĩ ngợi rồi nói:

"Ta để Mạnh Vũ theo nàng. Hắn là người cẩn trọng, nếu có chuyện gì, cũng có thể giúp đỡ phần nào."

Linh Phủ cúi đầu, trong lòng hiểu rõ Khuất Nguyên Đình vẫn còn sợ hãi sau lần nàng gặp nạn, bèn thuận theo sắp xếp của hắn.

Lại nói, thời gian đã bước vào tháng mười, lúa thóc ngoài đồng đều phải thu hoạch cả.

Dân các gia đình trong huyện Sở Ấp đều bận rộn thu gom lương thực, rau quả, trái cây đưa vào hầm chứa.

Những nhà có sức lực thì theo chỉ dẫn của Linh Phủ, sau khi thu hoạch vụ thu, gom hết rơm rạ, vỏ trấu, mọi thứ trên sân lúa về một chỗ, mỗi ngày rải một ít vào chuồng bò. Sáng sớm hôm sau, lấy ra, chất thành đống ở một nơi khác, rồi lót lớp mới vào chuồng.

Cứ làm như thế lặp đi lặp lại, qua một mùa đông tích góp, một con bò có thể tạo ra ba mươi xe phân chuồng. Đến tháng chạp hoặc tháng giêng, dùng số phân chuồng này bón ruộng, tăng cường sức đất.

Ngày hôm ấy, Linh Phủ đang cùng nông hộ thảo luận chuyện cày ải trong đồng đất thôn Khê Kiều.

Dương thôn chính nói: “Nghe Linh Phủ cô nương giải thích, ta đã hiểu rõ. Sau vụ thu này, nhà nào có điều kiện thì nên cày đất một lượt. Hồi trước, trong thôn bò không có nhiều. Năm nay, nhờ ơn Linh Phủ cô nương và huyện tôn đại nhân, đã cho chúng ta mượn bò. Theo ta thấy, chúng ta tập hợp bò của cả thôn lại, cày hết đất của toàn thôn một lần, như vậy sang năm dù là ruộng nhà ai cũng không kém, lại tiết kiệm công sức làm đất vào mùa xuân. Mọi người thấy thế nào?” “Ta còn nói gì nữa đây? Cứ theo ý cô nương và thôn chính. Năm nay làm theo chỉ dẫn của cô nương, đã thu hoạch được thêm một, hai phần so với mọi năm. Có nhà còn được thêm đến năm phần, mà chỉ mới làm theo từ giữa năm. Nếu một năm làm đủ mọi cách trong chỉ dẫn, ta thấy năm sau thu hoạch còn phải hơn nữa!” “Đúng vậy, cứ nghe lời Linh Phủ cô nương. Chỉ cần chúng ta siêng năng, đất cũng không phụ công lao đâu!” Mọi người cười nói vui vẻ, nhanh chóng bàn bạc xong việc gom bò và cày đất.

Linh Phủ dẫn theo Anh Nữ trở về nhà Dương thôn chính, không ngờ gặp A Vân đang chờ ở đó.