Chương 192 Tuyết tan (3).
Tháng ba đầu xuân, Linh Phủ trở về huyện Sở Ấp sau một thời gian dài xa cách.
Khi khởi hành từ Biện Châu, Linh Phủ đã viết thư gửi cho Cù thị ở Dương Châu và Long Cảnh Lâu, kể lại tình hình hiện tại.
Tại Sở Ấp, Lý Nghiệp cùng mọi người thấy Linh Phủ trở về, tất nhiên đều có một phen trò chuyện sâu sắc.
Lý Nghiệp đã nhận được văn thư từ Châu phủ, tạm thời đảm nhiệm chức huyện lệnh đại nhân do Khuất Nguyên Đình không có mặt tại Sở Ấp.
Sau khi bàn bạc với Lý Nghiệp, Linh Phủ khéo léo từ chối lời đề nghị ở lại nha môn, mà tự xin được đến thôn Khê Kiều.
Tuy vậy, tại Sở Ấp, chẳng có chút tin tức nào từ Khuất Nguyên Đình. Hai người xa cách đã mấy tháng, ngay cả việc gửi thư qua chim bồ câu cũng không thể.
Nỗi nhớ khôn nguôi dồn nén trong lòng.
Cuối cùng, Linh Phủ cầm lấy kim chỉ, từng đường thêu một chiếc túi nhỏ tinh xảo, gửi gắm mọi nỗi niềm nhớ nhung vào từng đường kim mũi chỉ. Mỗi ngày, nàng bỏ một hạt đậu đỏ vào trong, chỉ chờ Khuất Nguyên Đình trở về để trao tận tay.
Thế nhưng, đợi mãi, đợi đến khi nàng không còn kiên nhẫn, đổ những hạt đậu đỏ trong túi ra đếm đi đếm lại, vẫn chẳng thấy chút tin tức gì.
Nàng hiểu rằng, với cấp bậc hành chính thấp của huyện Sở Ấp, huyện úy Lý Nghiệp khó lòng nhận được tin tức về sứ đoàn đi Hồi Hột.
Thế nhưng, một đôi tình nhân vừa mới xác định tâm ý, bị thời gian và không gian chia cách suốt mấy tháng, quả thực là một thử thách không dễ chịu.
Khuất phu nhân nhận được tin Khuất Nguyên Đình mất tích khi bà đã cùng Tiết Vãn Thiền gần đến Sở Ấp.
Đọc bức thư báo tin từ nhà mẹ đẻ ở kinh thành gửi tới, Khuất phu nhân kinh hãi đến tột cùng.
Tiết Vãn Thiền thấy khớp ngón tay của cô mẫu siết c.h.ặ.t tờ thư đến trắng bệch, vội nắm lấy tay bà.
“Cô mẫu…” Thấy đôi mắt trong veo tràn đầy lo lắng của nàng, Khuất phu nhân mấp máy đôi môi, đưa bức thư cho nàng.
Tiết Vãn Thiền nhận lấy thư, vừa xem xong cũng sững sờ.
Nhưng nàng cố gắng giữ vẻ bình tĩnh:
“Cô mẫu đừng quá lo lắng, có lẽ giữa đường xảy ra chuyện hiểu lầm gì đó. Biểu ca phúc lớn mạng lớn, nhất định sẽ bình an vô sự.” Khuất phu nhân nhìn vẻ mặt không biết gì của Tiết Vãn Thiền, chậm rãi lắc đầu, miệng lẩm bẩm:
“Ta phải viết vài bức thư…” Khuất phu nhân viết ba bức thư, một bức gửi về kinh thành, một bức đến Lũng Hữu, và một bức gửi đi Hà Đông.
Tiết Vãn Thiền không hiểu hành động này của cô mẫu, nhưng chắc hẳn là tìm người thân quen để dò la tin tức về Khuất Nguyên Đình.
Tính ra, biểu ca mất tích đã gần hai tháng, thực khiến người ta lo lắng.
Đến gần Sở Ấp, Khuất phu nhân nói với cháu gái:
“Vãn Thiền, ta nghĩ đi nghĩ lại, e rằng phải lên kinh một chuyến, tìm lại những thuộc hạ cũ của cô phụ (chồng của cô ruột) ngươi, xem có ai biết thêm nội tình gì không. Ngươi có muốn đi cùng ta không?” “Vãn Thiền nay thân cô thế cô, dĩ nhiên phải theo cô mẫu. Phụ thân ở kinh thành cũng có bạn bè, Vãn Thiền có lẽ nhận biết được vài người. Đến lúc đó nhờ họ xem có giúp được gì không.”