CHƯƠNG BA MƯƠI HAI
D.D. ĐANG ĐI ĐÚNG ĐƯỜNG. CÔ CÓ THỂ CẢM NHẬN được. Đầu tiên là cuộc nói chuyện với Wayne Reynolds, rồi đến cuộc thẩm vấn Maxwell Black. Cuộc điều tra đang thuận lợi, những mảnh ghép chính đã bắt đầu ăn khớp.
Ngay phút họ nói chuyện xong với bố của Sandy, D.D. đã đẩy ảnh Jason Jones lên Trung tâm quốc gia về Trẻ em mất tích và bị lạm dụng, cũng như Cục điều tra bang Georgia. Giờ cô đã có một tiểu sử sơ lược chắc chắn - các tên giả được biết đến, những mối liên hệ khả dĩ về mặt địa lí, thông tin tài chính quan trọng và ngày tháng tương ứng. Jason đã để lại dấu vết rõ ràng trong 5 năm qua, sau khi anh ta biến mất khỏi màn hình ra đa. Giờ họ đang dần có được những mảnh thông tin cần thiết để đập tan danh tính của anh ta, bao gồm cả việc lần theo những khoản tiền ở nước ngoài.
Ở thời điểm này, D.D. sẵn sàng cược rằng một cơ quan thực thi luật pháp khác ở một khu vực khác cũng có cùng hồ sơ như cô đang có, chỉ có điều dưới một cái tên giả khác. Khi cô liên lạc được với cơ quan ấy, rốt cuộc Jason Jones/Johnson sẽ bị vạch mặt, và cô sẽ có cuộc bắt giữ của cô. Tốt nhất là vừa kịp bản tin lúc 11 giờ.
Tất nhiên, trong lúc đó họ phải tiếp tục theo những bước cơ bản. Hiện giờ D.D. đang xem lại vài bản báo cáo bằng chứng, bao gồm cả những phát hiện ban đầu về một vệt máu trên chiếc chăn họ đã mang ra từ máy giặt của nhà Jones. Không may, “một vệt máu nhỏ” khó có thể là đảm bảo chắc chắn. Chỉ có vệt nhỏ bởi vì phần còn lại đã được giặt sạch sẽ chăng? Chỉ có vệt nhỏ bởi vì vào lúc nào đó trong tuần Sandra Jones đã bị chảy máu cam? Nhóm máu khớp với nhóm máu của Sandra, nhưng việc không có nhóm máu của Jason và Clarissa lưu trong hồ sơ tức là về mặt lí thuyết, đó cũng có thể là máu của họ.
Nói cách khác, chỉ báo cáo bằng chứng không thôi chẳng giúp được họ mấy, nhưng có lẽ sau này, khi đã kết hợp với các dữ liệu thích đáng khác, nó có thể làm nên một song sắt nữa trong cái nhà tù đang chầm chậm nhưng chắc chắn bao quanh Jason Jones.
D.D. đi xuống nơi có một đội của BRIC đang thực hiện phân tích máy vi tính của nhà Jones. Căn cứ vào tình trạng khẩn trương hiện nay, cả đội đang phải làm việc suốt ngày đêm. Họ đã mất gần trọn một đêm để tạo được bản sao ổ cứng có thể phân tích. Giờ họ đang chạy hết báo cáo này đến báo cáo khác, tập trung vào các e-mail và hoạt động trên Internet. Họ hi vọng có được bản cập nhật đầu tiên ngay sáng sớm ngày mai. Việc đó khiến D.D. lạc quan cho rằng nếu cô có để lỡ bản tin lúc 11 giờ thì có thể vẫn kịp bản tin sáng.
Đây chính là loại động lực khiến cho một trung úy cảnh sát phòng điều tra án mạng thấy hạnh phúc, và nó cũng cung cấp cho cả đội đủ việc để làm thêm một đêm dài nữa sau hai đêm miệt mài vừa qua. Tuy nhiên, việc ấy không nhất thiết giải thích được mối quan tâm đột xuất của D.D. với thẩm phán Maxwell Black hay nhu cầu tra cứu cái chết của bà Missy Black tám năm trước. Vì cảnh sát trưởng ở địa phương thông báo với cô rằng họ không bao giờ mở một hồ sơ chính thức về vụ đó, nhưng ông ta đã cho cô thông tin liên lạc của tỉnh trưởng, ông ta sẽ rảnh vào sáng ngày mai. Thông tin chính thức là tự tử, nhưng cảnh sát trưởng do dự khá lâu khiến D.D. tiếp tục nghi ngờ.
Maxwell Black làm cô bực mình. Giọng lè nhè của ông ta, sự quyến rũ của ông ta, đánh giá thản nhiên của ông ta về chuyện đứa con gái duy nhất là một phụ nữ trẻ liều lĩnh, có khả năng nói dối thường xuyên và tình ái lăng nhăng. D.D. nhận ra rằng Sandy đã dành hai phần ba cuộc đời non trẻ của mình với một ông bố hướng ngoại nói quá nhiều, và một phần ba cuối đời với một người chồng sống tách biệt và nói quá ít. Ông bố buộc tội người chồng là kẻ lạm dụng trẻ em. Người chồng ám chỉ rằng ông bố là tòng phạm trong việc bạo hành trẻ em.
D.D. tự hỏi liệu Sandy Jones có yêu chồng mình không. Có phải cô ta đã coi anh ta là hiệp sĩ trắng, người cứu vớt cô ta, cho đến tận đêm thứ tư khi những ảo tưởng cuối cùng của cô đã bị tước đi một cách thô bạo và buồn thảm.
Sandra Jones đã mất tích được 3 ngày.
D.D. không tin họ sẽ tìm thấy bà mẹ trẻ còn sống.
Ở giai đoạn này của trò chơi hi vọng chủ yếu của cô là dành cho Ree.
☆☆☆
Ethan Hastings đang có một cuộc khủng hoảng lương tâm. Điều này chưa từng xảy ra với cậu. Thông minh hơn bất kì người lớn nào mà cậu từng biết, lẽ tự nhiên chàng trai trẻ xem thường họ. Những chuyện mà họ không thể khám phá ra thì họ không cần biết.
Nhưng bây giờ, khi ngồi trên sàn nhà với chiếc iPhone của mẹ cậu - sự cố ngày hôm qua ở trường đã dẫn đến việc cậu mất hoàn toàn quyền dùng máy tính trong tháng tới, nhưng về mặt kĩ thuật mà nói, chẳng ai nói là cậu không được lục ví của mẹ - cậu đang xem lại e-mail và cố nghĩ xem có nên gọi cho cảnh sát không.
Ethan lo lắng cho Cô Sandra. Cậu đã lo kể từ hồi tháng mười một, khi cậu hiểu ra là mối quan tâm với bảo mật mạng của cô ấy vượt xa hơn nhiều so với điều một người cần biết để dạy môn xã hội cho học sinh lớp sáu.
Cô ấy không bao giờ kể với cậu rằng cô nghi ngờ chồng mình, tất nhiên, điều đó có nghĩa anh ta cầm chắc là thủ phạm. Tương tự như vậy, cô ấy không bao giờ dùng từ “khiêu dâm trên mạng Internet,” nhưng mà, còn cái gì khác khiến một cô giáo xinh đẹp dành hết các giờ nghỉ giải lao của cô để làm việc với đứa trẻ như cậu nữa?
Ôi, cô ấy thật là tử tế. Cô ấy biết cậu tôn thờ cô, bởi vì cậu không giỏi giấu giếm những việc như thế. Nhưng cậu đã nhận được thông điệp, rõ ràng và rành mạch, rằng cô ấy không yêu cậu như cách cậu yêu cô ấy. Tuy nhiên, cô ấy cần cậu. Cô ấy tôn trọng những kĩ năng của cậu. Cô ấy đánh giá cao sự giúp đỡ của cậu. Thế là đã đủ cho cậu.
Cô Sandra nói chuyện với cậu, như người lớn với nhau. Không có nhiều người lớn chịu làm thế. Hoặc là họ cố tỏ ra kẻ cả, hoặc là họ sợ trí tuệ mẫn tiệp của cậu tới mức tránh đưa cậu vào trong câu chuyện. Hoặc là họ làm giống bố mẹ cậu. Cả hai đều cố nói chuyện với cậu, nhưng nghe như là lúc nào họ cũng phải nghiến chặt răng vậy.
Cô Sandra thì không. Cô ấy nói chuyện một cách ấm áp, với giọng nói du dương mà cậu có thể nghe mãi không chán. Và cô ấy có mùi trái cam. Cậu không giờ kể với bất kì ai, nhưng cậu đã gợi cho cô ấy nhắc tới loại nước thơm mà cô dùng. Rồi cậu đã mua cả một bịch trên mạng, chỉ để có thể ngửi thấy mùi của cô ấy quanh mình. Cậu nhét cái bịch ấy trong tủ quần áo của bố, đằng sau những bộ vét mà bố cậu không bao giờ mặc, bởi vì cậu đã phát hiện ra từ lâu rằng mẹ cậu kiểm tra phòng cậu hằng ngày.
Mẹ cậu đã rất cố gắng. Có một đứa con thông minh như cậu không dễ dàng gì. Nhưng việc cậu thông minh đâu phải lỗi tại cậu. Cậu được sinh ra như thế mà.
Tháng mười một, sau khi suy luận ra rằng Cô Sandra đang lo lắng về các hoạt động trên mạng của chồng, rồi quyết định rằng chồng Cô Sandra thông thạo máy tính một cách đáng ngạc nhiên, Ethan đã nghĩ cậu cần phải hành động mạnh hơn để bảo vệ cô giáo yêu quý của mình.
Đầu tiên, cậu nghĩ tới cậu mình, người lớn duy nhất mà Ethan coi là thông minh. Khi nhắc tới máy tính, Cậu Wayne là dân chuyên. Tốt hơn nữa là cậu ấy làm việc cho cảnh sát bang, có nghĩa là nếu chồng Cô Sandra đang làm việc gì đó bất hợp pháp, Cậu Wayne có thể bắt anh ta, và chồng Cô Sandra sẽ biến đi. Trong đầu Ethan đó đã là một ý tưởng hay. Một trong những kế hoạch tốt nhất của cậu.
Chỉ có điều chồng Cô Sandra đã không biến đi. Và cả Cậu Wayne cũng vậy. Đột nhiên cậu ấy có mối quan tâm dai dẳng đối với bóng rổ trường trung học. Mỗi tối thứ năm, Cậu Wayne sẽ xuất hiện ở trường và cả cậu ấy lẫn Cô Sandra sẽ đi mất, để lại Ethan một mình với con bé Ree phiền nhiễu.
Ethan đã bắt đầu thấy khó chịu với các tối thứ năm. Hack máy tính của ai đó không mất đến ba tháng gặp gỡ hằng tuần. Quỷ ạ, cậu có thể làm việc đó trong vòng chưa tới năm phút.
Rồi cậu chợt nhận ra: Có lẽ rốt cuộc cậu chẳng cần tới ông cậu mình hay là cảnh sát bang dính vào. Có lẽ tất cả những gì cậu cần làm là viết một đoạn code. Nó được gọi là Trojan Horse … Cậu có thể nhét nó vào trong một e-mail. Cậu có thể gửi nó cho Cô Sandra. Và Trojan Horse sẽ mở ra một cổng vào máy tính của cô ấy cho riêng cậu.
Cậu sẽ vào được.
Cậu có thể thấy chồng Cô Sandra đang thực sự làm gì.
Cậu có thể thành anh hùng cứu mĩ nhân. Chỉ có điều trước đây Ethan chưa bao giờ thực sự viết code. Vì thế đầu tiên cậu phải học đã. Rồi cậu phải thử. Rồi cậu phải chỉnh sửa.
Ba tuần trước, cậu đã sẵn sàng tung nó ra. Cậu viết một e-mail nhỏ vô hại cho Cô Sandra có chứa vài đường link mà cậu nghĩ là cô sẽ thấy có ích cho lớp học của mình. Rồi cậu gài vào đó đoạn code và ngồi chờ.
Hai ngày sau cô ấy mới mở e-mail, một việc khiến cậu hơi bực mình. Chẳng phải các giáo viên nên đáp ứng nhiệt tình hơn thế à?
Nhưng Trojan Horse đã vượt qua cổng, con virus máy tính lập tức tự cài vào ổ cứng của Cô Sandra. Ethan đã kiểm tra nó vào ngày thứ ba, và tuyệt vời, cậu đã tiếp cận được máy tính của nhà Jones. Giờ cậu chỉ cần ngồi và bắt quả tang ông Jones - theo đúng nghĩa đen.
Ethan đã rất háo hức. Cậu sẽ làm như trong phim 48 giờ điêu tra. Toàn bộ tập phim nói về một cậu bé thần đồng bắt được kẻ lạm dụng trẻ em khét tiếng. Leslie Stahl sẽ phỏng vấn cậu, các trang xã hội sẽ muốn thuê cậu. Cậu sẽ trở thành đội an-pha chỉ có một thành viên trong ngành bảo mật mạng. Một lính thủy đánh bộ trên website trong thời hiện đại.
Ba đêm đầu tiên, chắc chắn là Ethan đã biết được đôi điều về ông Jones. Thực ra cậu đã biết được khá nhiều về ông Jones. Nhiều hơn những gì cậu thực sự muốn biết.
Tuy nhiên, điều Ethan đã không tính tới là cậu cũng biết thêm nhiều điều về Cô Sandra.
Giờ cậu bị kẹt. Tố cáo ông Jones cũng tức là tố cáo Cô Sandra, và cả Cậu Wayne nữa.
Cậu đã biết quá ít, cậu cũng biết quá nhiều.
Và Ethan Hastings đủ thông minh để biết rằng đó là một vị thế rất nguy hiểm.
Cậu cầm iPhone của mẹ lên, kiểm tra các tin nhắn một lần nữa. Tự bảo mình gọi 911, rồi lại đặt điện thoại xuống. Có lẽ cậu nên gọi cô trung úy, người có mái tóc vàng. Cô ấy có vẻ là người tốt. Nhưng, như mẹ cậu vẫn luôn bảo cậu, không nói hết sự thật vẫn là nói dối, và cậu khá chắc là nói dối với cảnh sát sẽ khiến cậu gặp nhiều rắc rối hơn việc bị đình chỉ học và 4 tuần không được dùng máy tính nhiều.
Ethan không muốn vào tù.
Nhưng cậu lo lắng cho Cô Sandra kinh khủng.
Cậu lại cầm iPhone lên, kiểm tra các tin nhắn, thở dài thườn thượt. Cuối cùng, cậu làm việc duy nhất mà cậu có thể ép mình làm. Cậu mở một cửa sổ e-mail mới toanh và bắt đầu, Cậu Wayne thân …
☆☆☆
Wayne Reynolds không phải là người kiên nhẫn. Sandra Jones đã mất tích nhiều ngày và theo chỗ chuyên gia máy tính được biết, các thám tử điều tra đang tiến triển rất chậm chạp để tìm cô ấy. Trời ạ, anh đã thực sự phải dâng Jason Jones lên trên chiếc đĩa bạc cho họ, ấy vậy mà họ vẫn chẳng bắt ai cả, căn cứ vào bản tin thời sự lúc 5 giờ.
Thay vào đó, các phóng viên đã bắt được thông tin về tên tội phạm xâm hại tình dục trong hồ sơ sống ở ngay dưới phố nhà Sandra. Một thằng nhóc nhợt nhạt, hình dáng kì quái với cái đầu bỏng nham nhở mà họ đã bắt gặp đang đi bộ xuống phố rồi thực sự đuổi theo nó suốt cả quãng đường tới ngôi nhà từ những năm 50. “Tôi chẳng làm gì cả!” thằng nhóc nói vọng lại. “Hỏi sĩ quan giám hộ của tôi mà xem. Bạn gái tôi ít tuổi quá, thế thôi, thế thôi, thế thôi.”
Tên quỷ râu xanh đã vọt vào trong nhà, và các phóng viên đã ghi lại nửa tá hình ảnh cánh cửa đóng chặt và cửa sổ rèm che kín. Đúng là lỗi lạc.
Ít nhất bố của Sandra đã vào cuộc, chỉ trích Jason Jones là một người rất nguy hiểm và quỷ quyệt, kẻ đã cô lập người vợ trẻ của mình khỏi chính gia đình cô. Ông bố cũng đòi quyền giám hộ Ree và đã giành được quyền thăm viếng ngay lập tức. Ông già muốn đòi công lí cho con gái và bảo vệ cháu gái mình.
Cánh báo chí tin sái cổ. Vậy mà vẫn không có cuộc bắt giữ nào được tiến hành!
Wayne không hiểu. Người chồng luôn luôn là nghi phạm chính, và đối với một nghi phạm thì Jason Jones quá thích hợp. Thiếu thông tin tiểu sử đáng tin cậy một cách rõ ràng. Bị chính vợ hắn ta nghi ngờ vì những hoạt động mập mờ trên mạng. Được biết là đã biến mất khoảng thời gian dài sau nửa đêm, trong một công việc không thực sự cung cấp bằng chứng ngoại phạm chắc chắn. Trung úy Warren còn đợi cái quỷ gì nữa, một cái gói có nơ đẹp gắn bên trên chắc?
Jason cần phải bị bắt. Bởi vì khi đó rốt cuộc Wayne Reynolds mới ngủ được. Chúa biết trong những ngày qua anh đã điên cuồng xóa sạch máy tính của mình cũng như chiếc Treo. Một việc thật mỉa mai, bởi trong tất cả mọi người, anh biết rõ anh không bao giờ có thể xóa một trăm phần trăm các thiết bị điện tử. Anh nên mua một ổ cứng mới cho máy tính của mình, và “đánh mất” chiếc Treo của anh, tốt hơn là trong lúc dùng máy cắt cỏ chẹt qua nó. Hoặc có lẽ anh nên dùng xe cán bẹp nó? Vứt nó xuống vịnh?
Thật là nực cười, người ngoài luôn cho rằng những sĩ quan thực thi luật pháp có lợi thế - họ làm việc trong hệ thống, nghĩa là họ biết chính xác người ta thường phạm phải sai lầm như thế nào. Chỉ có điều đó chính là vấn đề. Trong tất cả mọi người, Wayne biết rõ khó khăn lắm mới che được dấu vết trên thiết bị điện tử, và với nhận thức đầy đủ như thế, anh hiểu những hành động của mình sẽ bị nghiên cứu dưới kính hiển vi kĩ lưỡng như thế nào.
Anh đã dành 3 tháng đi dạo với Sandra Jones, không hơn không kém, nhưng nếu không cẩn thận anh sẽ thấy mình bị gắn mác tình nhân của cô ấy và buộc phải nghỉ phép, tức là thành đối tượng bị điều tra nội bộ. Đặc biệt là nếu chuyên gia phân tích máy tính lại “để mất” chiếc Treo của mình, hay “thay thế’ máy tính để bàn. Những việc kiểu đó đơn giản là không chấp nhận được.
Điều làm anh băn khoăn là tại sao cảnh sát Boston còn chưa mở được máy tính của Jason. Họ đã có nó gần hai mươi bốn giờ rồi. Cứ cho là mất từ năm đến sáu giờ để tạo bản sao phân tích được, rồi cho chạy EnCase …
Anh tính toán là chỉ mất một hai ngày nữa thôi, và thở dài. Anh không nghĩ thần kinh của anh chịu nổi một hai ngày nữa.
Đó là chưa nói tới khoảng thời gian đó đối với Sandy sẽ dài như thế nào.
Anh đã cố không nghĩ về nó. Những vụ án mà anh đã từng thụ lí, nhưng tấm ảnh hiện trường mà anh thường thấy trong công việc của mình. Chết ngạt? Bị đâm? vết đạn bắn duy nhất ưên đầu?
Anh đã cố cảnh báo Sandy: Đáng lẽ cô ấy không bao giờ nên đi nghỉ hồi tháng hai.
Wayne thở dài thườn thượt. Nhìn đồng hồ một lần nữa. Quyết định ở lại phòng thí nghiệm muộn một chút, làm thêm chút việc, chỉ có điều khi đó điện thoại Treo của anh đổ chuông. Anh nhìn xuống, thấy một tin nhắn từ địa chỉ e-mail của chị gái.
Anh cau mày, mở tin nhắn ra.
5 giờ 45 phút chiều. Wayne đọc lời thú tội bất ngờ của cháu trai.
Và bắt đầu vã mồ hôi.
☆☆☆
6 giờ chiều. Maxwell Black đang ngồi bên chiếc bàn phủ vải lanh trắng trong góc phòng ăn ở Rite. Món vịt của ông vừa tới, nó được nấu với mứt quả dại, và ông đang thưởng thức thứ rượu Oregon Pinot Noir tuyệt hảo. Thức ăn ngon, rượu hảo hạng, dịch vụ tuyệt vời. Đáng lẽ ông phải là một khách du lịch hạnh phúc.
Chỉ có điều ông không vui. Sau cuộc nói chuyện với các thám tử, vị thẩm phán đã trở về khách sạn của mình và lập tức gọi nhân viên làm vài khảo cứu pháp lí thay cho ông. Không may, án lệ mà nhân viên của ông tìm được nghe không hứa hẹn chút nào.
Hầu hết các phiên tòa gia đình - và bang Massachusetts không phải là ngoại lệ - đều coi bố mẹ đẻ là người chăm sóc chính trong các cuộc tranh cãi giành quyền giám hộ. Lẽ tự nhiên, các cặp ông bà không có quyền lợi nào được đảm bảo khi bắt đầu các phiên tòa, vì tòa án chấp nhận quyết định của bố mẹ trong vấn đề này.
Tuy nhiên, Max đã cho là việc Sandra biến mất - và kết quả Jason bị tình nghi trong sự biến mất của vợ - có thể tác động đến tòa án theo hướng có lợi cho ông. Hơn thế nữa, Max tự tin rằng Jason không phải bố đẻ của Clarissa. Do đó, với việc Sandra đã ra đi, giờ đây chính Max mới là người thân còn sống gần nhất của Clarissa. Chắc chắn điều đó có ý nghĩa.
Nhưng không. Trong bang này người ta đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng tính để chấp nhận in loco parentiSy tức là một người đóng vai trò bố mẹ, với tư cách là người giám hộ hợp pháp. Việc đó đẩy Max trở lại vị trí phải chứng minh rằng Jason là một mối đe dọa trực tiếp tới Clarissa nếu muốn hủy bỏ thành công quyền giám hộ hiện nay. Đối với vị thẩm phán mà nói, những tiêu chuẩn như thế gần như là không thể chứng minh được.
Max cần người ta tìm thấy xác của Sandy. Ông cần Jason bị bắt. Rồi bang sẽ nắm quyền giám hộ Clarissa, và ông có thể biện luận rằng với tư cách ông ngoại của con bé, để nó sống với ông là vì lợi ích tốt nhất của nó. Cách đó sẽ hiệu quả.
Chỉ có điều ông không biết phải mất bao lâu người ta mới tìm được xác Sandy. Thành thực mà nói, ông đã lái xe qua vịnh đến bốn lần rồi, và từ những gì ông biết thì Jason Jones có thể đã đẩy xác Sandy xuống bất kì chỗ nào. Có thể mất đến hằng tuần, hàng tháng, hay là hàng năm trời.
Mọi chuyện lại vòng về chỗ những cái xác.
Max cần một cái xác.
Rồi ông nhận ra. Phải, ông cần một cái xác. Nhưng có nhất thiết phải là xác Sandra không?
☆☆☆
7 giờ 45. Aidan Brewster đứng ở tiệm giặt là tự động, gập chỗ quần áo cuối cùng. Trước mặt cậu là bốn chồng áo thun trắng, hai chồng quần jean xanh và mấy chồng nhỏ hơn những quần chip trắng với tất viền xanh. Cậu bắt đầu từ lúc 6 giờ, sau khi sĩ quan giám hộ của cậu đã tử tế đón cậu từ ngôi nhà bị phóng viên quấy phá và đưa cậu đi. Colleen đã đề nghị đưa cậu tới một khách sạn để nghỉ đêm nay, chờ cho tình hình dịu xuống. Thay vào đó, cậu yêu cầu cô ta để cậu lại một tiệm giặt là tự động ngoài thành phố, một nơi cách xa Nam Boston, nơi các phóng viên chẳng có lí do gì để đến tìm cậu và nơi một người có thể giặt tẩy những chiếc áo quần trắng của cậu ta trong yên bình.
Cậu có thể thấy Colleen không thoải mái với yêu cầu của cậu. Hay có lẽ với từng chồng túi đầy quần áo bẩn mà cậu đã nhét vào cốp xe cô ta, trong khi ba thợ quay phim đang đứng ở bên kia phố quay lại. Ít nhất khi Colleen đã lái xe đi, các phó nháy cũng bỏ vị trí. Chẳng ích gì khi canh chừng một ngôi nhà mà bạn biết là mục tiêu đã không còn ở đó.
“Có chuyện gì với đầu cậu thế?” Colleen đã hỏi khi họ đi xuống cuối phố.
“Cháy trong bếp. Để cái đĩa giấy gần bếp lò quá. Tàn lửa bay lên và bắt vào tóc tôi, nhưng tôi còn bận đổ bột lên lò quá nên không chú ý.”
Cô ta trông có vẻ không bị thuyết phục. “Cậu có ổn không, Aidan?”
“Tôi đã mất việc. Tôi đốt cháy đầu mình. Tôi có mặt trên bản tin tối. Không đời nào ổn, nhưng cảm ơn vì đã hỏi.”
“Aidan … ”
Cậu nhìn chằm chằm vào cô ta, thách cô ta dám nói tiếp. Cô ta thấy rất tiếc. Đúng là xấu hổ. Mọi chuyện sẽ tốt hơn. Kiềm chế nhé.
Hãy chọn một lời vô vị nào đó, bất kì lời nào. Toàn là những câu nói vớ vẩn. Và cả cậu lẫn Colleen đều biết như thế.
Cô ta lái xe hết quãng đường còn lại trong im lặng, ân huệ lớn nhất mà cô ta từng làm cho cậu.
Giờ cậu đã gấp xong khăn tắm, ga giường, những tấm khăn phủ, thậm chí cả ba miếng vải lót thêu móc. Hễ là vải và đã ở trong căn hộ của cậu thì cậu đều giặt nó bằng nước tẩy an toàn cho vải màu hiệu Clorox.
Cứ cho cảnh sát tranh cãi về chúng. Để cho họ ghét cậu.
Sau việc này, cậu định về lại căn hộ và gói ghém mọi thứ cậu sở hữu. Cậu sẽ đặt cả bộ sưu tập những của cải vật chất của cậu vào bốn chiếc túi rác màu đen, và cậu sẽ tẩu. Thế là xong. Trò chơi kết thúc. Cậu đã xong. Cứ để sĩ quan giám hộ truy đuổi cậu. Cứ để cảnh sát điên tiết tìm kiếm một gã xâm hại tình dục bị quản lí khác.
Cậu đã sống theo luật, và xem nó dẫn cậu tới đâu: Cảnh sát dính lấy cậu; đồng nghiệp cũ cố đánh lén cậu; và hàng xóm của cậu, Jason Jones thì làm cậu sợ hãi. Rồi đến đám phóng viên … Aidan muốn thoát ra. Chào nhé. Hẹn gặp lại. Tạm biệt , …
Việc đó không giải thích tại sao cậu vẫn còn ở lại đây, ngồi trên sàn nhà của tiệm giặt là bẩn thỉu, giật sợi dây chun xanh của cậu và cầm chặt một cây bút bi. Cậu đã nhìn chằm chằm vào một mảnh giấy trắng ba phút rồi. Cuối cùng cậu viết:
Rachel thân mến:
Anh là một tên khốn. Đó là lỗi tại anh. Em nên ghét anh.
Cậu dừng lại. Gặm một đầu cây bút. Giật sợi dây chun.
Cảm ơn vì đã gửi cho anh những lá thư. Có lẽ em ghét chúng. Có lẽ em không thể chịu nổi việc chạm vào chúng nữa. Anh đoán là không thể đổ lỗi cho em được.
Cậu gạch đi. Thử lại lần nữa. Lại gạch nhiều hơn.
Anh yêu em
Anh đã yêu em. Anh đã sai rồi. Anh xin lỗi.
Anh sẽ không làm phiền em nữa.
Trừ khi, cậu nghĩ. Nhưng cậu không viết ra. Cậu ép buộc mình không được viết chúng ra. Nếu cô ấy muốn gặp cậu đến giờ này cô ấy đã làm rồi. Vậy thì hãy chấp nhận lời gợi ý đi, thằng nhóc Aidan. Cô ấy đã không yêu mi. Cô ấy vẫn không yêu mi, Mi đã vào tù chẳng vì cái gì, mi là đồ thảm hại, ngu ngốc, rác rưởi khốn khổ …
Cậu lại nhặt cây bút lên.
Xin em đừng tự làm mình tổn thương.
Rồi, gần như một ý nghĩ nảy ra muộn màng:
Và cũng đừng để Jerry làm em tổn thương. Em xứng đáng với thứ tốt hơn. Em thực sự xứng đáng.
Xin lỗi vì anh đã làm hỏng mọi chuyện. Hãy sống tốt nhé.
Aidan
Cậu đặt cây bút xuống. Đọc lại lá thư. Cân nhắc giữa việc xé nó tan tành và thử một mồi lửa khác. Thay vào đó cậu giữ nó lại. Cậu sẽ không gửi lá thư. Trong nhóm, bài tập chỉ đơn giản là viết một lá thư. Dạy cho cậu biết đồng cảm và hối hận. Thứ mà cậu đoán cậu đang cảm thấy, bởi vì ngực cậu thắt lại, và thật khó để hít thở, và cậu không muốn ngồi ở trong cái tiệm giặt là tự động tiều tụy này nữa. Cậu muốn về lại căn hộ của mình, cuộn tròn đắp chăn lên tới tận đỉnh đầu. Nơi nào đó cậu có thể biến mất trong bóng tối và không nghĩ về mùa đông đó hay về việc làn da cô ấy cảm giác như thế nào trên da cậu, hay việc cậu đã hủy hoại cuộc sống của cả hai nhiều đến thế nào.
Chúa giúp cậu, cậu vẫn còn yêu cô ấy. Thực vậy. Cô ấy là điều tốt đẹp duy nhất từng đến với cậu, và cô ấy là em gái, con bố dượng và cậu là loại quái vật kinh tởm nhất quả đất và có lẽ những gã ở ga-ra nên đánh cho cậu nhừ tử. Có lẽ đó là giải pháp duy nhất cho những thằng khốn như cậu. Cậu là một con quỷ râu xanh. Chẳng tốt đẹp hơn loại khoe thân thể tâm thần như Wendell là mấy. Đáng lẽ cậu nên bị hủy diệt.
Chỉ có điều, như mọi tên khốn khác, cậu không thực sự muốn chết. Cậu chỉ muốn sống qua đêm nay hay có lẽ là ngày mai.
Vì thế cậu thu dọn quần áo và vẫy một cái taxi.
“Về nhà, James,” cậu bảo tài xế.
Trong lúc ngồi ở ghế sau taxi, cậu xé bức thư thành từng mẩu nhỏ và ném chúng ra ngoài cửa sổ, nhìn cơn gió đêm mang chúng đi xa.
☆☆☆
9 giờ 5 phút, cuối cùng Jason cũng ru Ree ngủ được. Việc ấy không hề dễ dàng. Đám phóng viên ngày càng đông đã khiến họ không thể ra khỏi nhà suốt cả ngày và Ree cuồng chân vì thiếu không khí trong lành và thiếu vận động. Rồi, sau bữa tối, đèn hồ quang đầu tiên bật sáng, toàn bộ ngôi nhà của họ giờ sáng bừng lên đủ để nhìn thấy được từ ngoài không gian.
Ree phàn nàn về đám đèn. Con bé than thở vì tiếng ồn. Nó đã yêu cầu anh phải bắt đám phóng viên bỏ đi, và rồi khi yêu cầu không được nó giậm chân và đòi anh phải đưa nó đi tìm mẹ nó ngay lập tức.
Đề trả lời, anh để nghị cùng tô màu với con bé. Hay có lẽ họ sẽ gập giấy. Hay chơi những ván cờ đam thú vị.
Anh không đổ lỗi cho con bé vì đã cau có với anh và chạy khắp cả nhà. Anh cũng muốn đám phóng viên bỏ đi. Anh muốn cuộc sống cũ của họ được khôi phục lại ngay, cảm ơn rất nhiều.
Anh đã đọc hết cả một cuốn truyện thần tiên cho con gái, tất cả một trăm trang từ đầu cho đến cuối. Cổ họng anh đau, anh không kiểm soát được tiếng Anh của mình nữa, nhưng cuối cùng con gái anh cũng ngủ.
Như thế anh còn lại một mình trong phòng sinh hoạt, rèm và màn cửa đóng chặt, cố nghĩ xem phải làm gì tiếp theo. Sandra vẫn còn mất tích. Maxwell đã có chuyến thăm viếng do tòa quy định với Ree. Và Jason vẫn còn là nghi phạm chính trong sự biến mất của cô vợ đang mang thai.
Anh đã hi vọng, theo cách của mình, rằng vợ anh đã bỏ trốn cùng với một tình nhân. Anh đã không thực sự tin như thế, nhưng hi vọng như thế, bởi vì trong mọi trường hợp, cách đó sẽ giữ cho Sandy an toàn và lành lặn. Và có lẽ một ngày cô sẽ thay đổi ý định và trở về bên anh. Anh sẽ đón cô trở lại. Vì Ree, vì anh. Anh biết anh đã không phải là một người chồng hoàn hảo, anh biết anh đã phạm sai lầm khủng khiếp trong kì nghỉ gia đình. Nếu cô cần phải trừng phạt anh vì việc đó, anh có thể chấp nhận được.
Nhưng giờ, khi ngày thứ ba đã khép lại và từng giờ trôi qua anh bị buộc phải cân nhắc những trường hợp khác. Rằng vợ anh đã không bỏ trốn. Rằng việc gì đó kinh khủng đã xảy ra, ngay tại đây, trong nhà anh, và nhờ một điều kì diệu nào đó mà Ree đã sống sót. Có lẽ rốt cuộc Maxwell đã tìm được họ và bắt cóc Sandy trong một âm mưu chiếm đoạt cháu gái ông ta. Hay có lẽ Sandra có một tình nhân khác, gã chuyên gia máy tính bí ẩn đã trở nên mệt mỏi khi phải chờ đợi cô từ bỏ Jason.
Cô đã có thai. Con của anh? Con của người khác? Đó có phải điều đã bắt đầu mọi chuyện? Có lẽ, với sự giúp đỡ của Ethan Hastings, cô đã phát hiện ra anh là ai, và cô ghê tởm trước viễn cảnh phải mang đứa con của một quái vật. Anh không thể đổ lỗi cho cô. Chính bản thân anh cũng nên ghê sợ trước ý nghĩ sinh ra một đứa con.
Chỉ có điều anh không thể. Anh đã muốn … Anh đã hi vọng …
Nếu họ có được giây phút ấy, khi mà Sandy hồi hộp thú nhận với anh họ sắp có con với nhau, anh sẽ bị cảm động, sẽ sợ hãi, sẽ thấy khiêm nhường. Anh sẽ ngàn đời biết ơn cô.
Nhưng họ không bao giờ có cái giây phút ấy. Vợ anh đã ra đi và anh bị bỏ lại với ảo ảnh của thứ đáng lẽ đã là sự thật.
Cũng như nỗi sợ hãi về vụ bắt giữ sắp tới.
Anh sẽ mang con gái bỏ trốn. Đó là việc duy nhất anh có thể làm, bởi vì sớm hay muộn Trung úy Warren cũng sẽ xuất hiện ở hiên trước nhà anh với một lệnh bắt, và với nhân viên của một tòa án gia đình nữa. Anh sẽ vào tù. Tệ hơn, Ree sẽ bị cho làm con nuôi.
Anh không thể để việc đó xảy ra. Vì anh cũng như vì con anh.
Anh đi tới gác mái.
Tấm ván mở lên gác nằm trong tủ quần áo ở phòng ngủ chính. Anh nắm lấy tay cầm trên trần và kéo xuống một cái thang gập ọp ẹp. Rồi anh bật đèn pin và nhảy lên căn phòng tối đen như mực.
Gác mái chỉ cao chừng một mét, dùng để trữ đồ, không thoải mái chút nào. Anh bò trên sàn gỗ dán, di chuyển quanh những chiếc hộp đựng đồ trang trí Giáng Sinh cho đến khi tới được góc xa nhất. Anh đếm hai cái xà từ bên trái, rồi gạt tấm cách nhiệt hở ra và vươn tay vào trong để lấy chiếc hộp kim loại dẹt.
Anh kéo nó ra, nghĩ rằng nó nhẹ hơn anh còn nhớ. Anh đặt đèn pin xuống sàn nhà, mở nắp hộp …
Chiếc hộp trống rỗng. Tiền mặt, chứng minh thư, tất cả đều biến mất. Sạch bách.
Cảnh sát ư? Hay Sandy? Hay ai khác? Anh không thể hiểu nổi. Anh không bao giờ kể với ai về giấy tờ trốn thoát khẩn cấp của mình. Đó là bí mật nhỏ của riêng anh, thứ giữ cho anh không phải giật mình tỉnh dậy la hét mỗi đêm. Anh không bị kẹt. Anh có một kế hoạch tẩu thoát. Anh luôn có một kế hoạch tẩu thoát.
Và rồi, khi trí óc anh vẫn còn đang điên cuồng tìm cách hiểu chuyện gì đã xảy ra, làm sao nó có thể xảy ra, thì anh để ý thấy cái gì đó. Một tiếng động, không xa ở bên dưới anh.
Tiếng cọt kẹt của sàn nhà.
Tới từ phòng con gái anh.
CHƯƠNG BA MƯƠI BA
NÓI VỀ CHUYẾN DU LỊCH GIA ĐÌNH, LỰA CHỌN KHÁCH sạn của Jason làm tôi bị sốc. Tôi dã nghĩ là một nơi giá cả phải chăng, thân thiện với trẻ em. Thay vào đó, chúng tôi đến một khu nghỉ dưỡng năm sao, khép kín với dịch vụ spa đầy đủ và bể bơi trong nhà rộng rãi. Một người vác hành lí mặc bộ áo đỏ diềm vàng dẫn chúng tôi lên tận tầng trên cùng, nơi chỉ có thể đến được bằng cách tra chìa khóa phòng vào chỗ đọc thẻ trong thang máy. Rồi anh ta đưa chúng tôi vào một căn hộ hai buồng ngủ ở góc.
Phòng đầu tiên có chiếc giường cỡ lớn với khăn trải màu trắng xa hoa và đủ những chiếc gối thêu kim tuyển để trang bị cho cả một hậu cung, chúng tôi có tầm nhìn ra vịnh Boston. Phòng tắm được lát kín bằng đá cẩm thạch màu hoa hồng.
Trong khu tiếp khách liền kề đó chúng tôi phát hiện một chiếc ghế sô pha kiêm giường ngủ, hai chiếc ghế thấp màu da lạc đà, chiếc tivi màn hình phổng lớn nhất thế giới. Khi Jason thông báo đây sẽ là phòng của Ree, mắt con bé suýt lồi ra khỏi tròng. Mắt tôi cũng thế.
“Thích quá!" Ree ré lên, và lập tức lao vào việc lôi đồ từ trong cái va li đầy chặt của nó xếp vào căn phòng sang trọng. Chưa tới năm giây sau, căn phòng đã chứa đầy những cái chăn công chúa màu hồng tươi, nửa tá Barbie và tất nhiên, Thỏ Bé được dành cho vị trí danh dự ở giữa ghế sô pha. “Chúng ta xem phim được không ạ?”
“Để sau. Trước hết, ba nghĩ chúng ta phải mặc quần áo đẹp vào đã, ba sẽ đưa hai quý cô yêu quý của ba đi ăn tối.”
Tiếng hét vui sướng của Ree có nguy cơ làm rạn kính cửa sổ. Tôi tiếp tục nhìn chồng tôi với sự ngạc nhiên choáng váng. “Nhưng em không mang gì đẹp đẽ cả … em đã không mong … ”
"Anh đã tự ý ném vào một bộ váy và đôi giày của em,”
Mắt tôi mở lớn hơn, nhưng Jason vẫn duy trì nét mặt không dò nổi của anh. Anh đang lên kế hoạch gì đó. Tôi biết mà. Và trong một giây, lời cảnh báo của Wayne trở lại với tôi. Có lẽ Jason biết việc tôi đang làm. Anh đã đoán ra tôi đang lần theo dấu vết trên mạng của anh và anh … vờn tôi đến chết ư? Chăm sóc tôi trong một khu nghỉ dưỡng sang trọng đến mức phải quy phục ư?
Tôi rút lui về nửa căn hộ của chúng tôi, nơi tôi mặc vào chiếc váy xanh lóng lánh mà Jason đã gói cho tôi, cũng như đi đôi giày cao gót da đen. Tôi chưa mặc chiếc váy này cho Wayne. Tôi tự hỏi có phải Jason đã biết điều đó, và tôi lại cảm thấy khó chịu như lúc đầu.
Rồi Ree ào vào trong phòng, chạy vòng quanh trong chiếc váy màu mận việt quất gắn những bông hoa thêu và một cái nơ to tướng ở sau lưng. “Mẹ ơi, làm tóc cho con. Làm tóc, Mẹ ơi. Con muốn trông thật lộng lẫy!”
Vậy nên tôi cuốn tóc Ree lên thành một búi trên đỉnh đầu, với những lọn xoăn cuộn quanh mặt con bé. Và xịt keo và tạo kiểu cho tóc của chính mình, thậm chí còn tìm được một ít đổ trang điểm mà ông chồng thông minh của tôi đã chuẩn bị cho chuyến đi xa. Tôi kẻ mắt, đánh má hồng và tô son. Tôi chỉ tô son bóng cho Ree, sau đó con bé đã dỗi bởi vì đối với nó bạn càng trang điểm đậm thì trông bạn sẽ càng “lộng lẫy.”
Jason xuất hiện ở ngưỡng cửa phòng tắm. Anh đang mặc chiếc quần đen tôi chưa thấy bao giờ, với cái áo sơ mi màu mận và một chiếc áo khoác màu tối có chấm. Không cà vạt. Hai chiếc khuy trên cùng của áo sơ mi là thẳng đơ không cài, trưng ra cổ họng khỏe mạnh của anh. Và khi đó tôi cảm thấy bụng dưới mình nhộn nhạo, một cảm giác mà tôi đã không thấy trong bốn tháng qua.
Chồng tôi là một người đàn ông đẹp trai. Một người đàn ông rất đẹp trai.
Tôi nhìn lên. Mắt chúng tôi gặp nhau, và khi đó tôi cảm nhận được nó, một cách thành thực, lạnh sống lưng, sâu trong xương tủy.
Tôi sợ anh.
Jason muốn đi bộ. Mặc dù buổi tối mang cái giá lạnh và gió của tháng hai, trời không mưa và đường đi bộ rất sạch sẽ. Ree thích ý tưởng này, cũng như nó đã thích mọi điều về chuyến du lịch gia đình cho đến lúc này. Con bé đi giữa hai chúng tôi, tay trái để trong tay Jason, tay phải để trong tay tôi. Con bé sẽ đếm đến mười, rồi việc của chúng tôi là nhấc nó lên không trung để nó có thể kêu ré lên với khách bộ hành.
Họ sẽ mỉm cười với chúng tôi, một gia đình ăn vận đẹp đẽ đi ra ngoài và sắp vào thành phố lớn.
Chúng tôi đi theo đường kẻ đỏ lần theo con đường Paul Revere đã đi về hướngNhk Tiểu Bang Cũ, rồi rẽ trái và đi tiếp qua Công Viên Trung Tâm, về phía quận nhà hát. Tôi nhận ra khách sạn Bốn Mùa, nơi tôi đã trải qua các đêm đi spa của mình, và bước về phía đó, nắm chặt tay con gái. Tôi không thể liếc nhìn vào cửa kính của nó. Việc ấy giống như là nhìn lại hiện trường phạm tội vậy.
Rất may, Jason đã đổi hướng, và chúng tôi nhanh chóng tới một nhà hàng quyến rũ, nơi không khí có mùi dầu ô liu mới chưng và rượu Chianti đỏ tươi. Người bồi bàn mặc tu-xê-đo dẫn chúng tôi tới một cái bàn, và một chàng trai trẻ mặc vét đen khác muốn biết chúng tôi thích dùng nước không hay nước có ga. Tôi định nói nước vòi, thì Jason trả lời trơn tru là chúng tôi muốn một chai Perrier, và tất nhiên là danh mục rượu nữa.
Tôi chớp mắt trước người chồng đã cưới được 5 năm của tôi, một lần nữa bị choáng không nói nên lời, trong khi Ree ngọ ngoạy trên chiếc ghế gỗ của nó, rồi phát hiện ra rổ bánh mì. Con bé thọc tay xuống dưới lớp vải phủ, lôi ra một cái bánh mì que dài và mỏng. Con bé bẻ đôi thanh bánh mì, rõ ràng là thích thú âm thanh do nó tạo ra, và tiếp tục nhai tóp tép.
“Con nên đặt khăn ăn lên đùi,” Jason bảo nó, “như thế này.”
Anh minh họa với chiếc khăn của mình và Ree bị ấn tượng nên làm theo. Rồi Jason giúp đẩy chiếc ghế của con bé lại gần bàn hơn, và giải thích về những loại thìa nĩa khác nhau.
Người bồi bàn xuất hiện. Anh ta tao nhã rót dầu ô liu vào đĩa đựng bánh mì của chúng tôi, một quy trình mà Ree nhận ra từ những chuyến ghé thăm North End thường lệ của hai mẹ con. Con bé mải mê dằm từng miếng bánh mì trong rổ bánh, trong lúc Jason quay sang bồi bàn và rất bình tĩnh gọi một chai Dom Pérignon.
“Nhưng anh không uống rượu mà,” tôi phản đối, khi người bồi bàn đã nhanh nhẹn gật đầu và biến mất một lần nữa.
“Em có thích một ly sâm-panh không, Sandra?”
“Có thể.”
“Vậy thì anh muốn uống một ít với em.”
“Tại sao?"
Anh chỉ cười và quay lại nghiên cứu thực đơn. Cuối cùng, tôi cũng làm như anh, mặc dù tâm trí tôi đang chạy đua. Có lẽ anh sẽ chuốc say tôi. Rồi, khi Ree không nhìn, anh sẽ đẩy tôi xuống vịnh. Không được đi gần mép nước trên đường về khách sạn, tôi nghĩ với cơn kích động mơ hồ tăng lên. Phải bám lấy đường bên này.
Ree quyết định là con bé thích ăn mì tóc tiên với bơ và pho mát. Con bé khiến bố mẹ nó tự hào khi gọi món bằng giọng nói trong trẻo rõ ràng và nhớ nói cả làm ơn lẫn cảm ơn. Mặt khác, tôi lại lắp bắp như con ngốc, nhưng cũng gọi được món sò điệp với risotto nấu nấm dại.
Jason chọn thịt bê.
Sâm-panh tới. Bồi bàn mở nút một cách thận trọng với tiếng bụp tinh tế. Anh ta rót ra hai chiếc ly thủy tinh mỏng dính làm nổi bật những cái bong bóng lấp lánh. Ree tuyên bố đó là thức uống đẹp nhất mà con bé từng thấy và muốn một ít.
Jason bảo con bé rằng nó có thể uống khi nào được hai mươi mốt tuổi.
Con bé dỗi anh, rồi quay lại với việc dìm bánh mì vào dầu ô liu.
Jason nâng chiếc ly đầu tiên lên. Tôi nâng chiếc thứ hai.
“Vì chúng ta,” anh nói, “và tương lai hạnh phúc của chúng ta!’
Tôi gật đầu và ngoan ngoãn hớp một ngụm. Bong bóng nổ lách tách trong mũi tôi và tôi nghĩ, khá là ngớ ngẩn, rằng tôi sắp khóc đến nơi.
☆☆☆
Bạn hiểu rõ người bạn đã cưới đến đâu? Bạn trao nhau lời tuyên thệ, cặp nhẫn vàng, cùng xây dựng một ngôi nhà, cùng nuôi nấng một gia đình. Bạn ngủ bên cạnh người kia mỗi đêm, nhìn vào cơ thể trần truồng của người bạn đời nhiều đến nỗi nó trở nên nhàm chán như chính thần thể bạn. Có lẽ bạn có sex. Có lẽ bạn cảm thấy những ngón tay của chồng mình bám chặt vào mông bạn, đẩy bạn tới gần hơn, hướng dẫn bạn nhanh hơn, hỏi bạn bằng giọng trầm trong yết hầu, “Em thích không? Có tuyệt không?” Nhưng đây cũng chính là người đàn ông sẽ trượt ra khỏi giường sáu giờ sau đó và chuẩn bị món bánh quế với chiếc tạp dề điểm xếp nếp yêu thích của con gái bạn quấn quanh eo, và có lẽ trên tóc kẹp cả cái kẹp con bướm do con gái bốn tuổi của bạn rộng lượng cung cấp nữa.
Nếu bạn có thể ngạc nhiên trước sự ngọt ngào của chồng, khả năng vừa làm người tình đầy nhục dục của bạn vừa là người cha chiều chuộng con cái của con gái bạn, thì sẽ không phải là quá đáng khi bạn tự hỏi anh còn có thể đóng vai trò nào khác? Còn những phần nào trong tính cách của anh đang chờ được hiện ra?
Suốt cả bữa tối, Ree cười khúc khích và Jason mỉm cười còn tôi thì uống sâm-panh. Tôi nghĩ về chồng tôi và việc anh không có cả gia đình lẫn bạn bè. Và tôi uống thêm nhiều sâm-panh. Tôi nhớ anh đã thuyết phục tôi lấy một cái tên mới dễ dàng như thế nào khi chúng tôi chuyển tới Boston - tất cả để bảo vệ tôi khỏi bố tôi, lúc ấy anh đã nói thế. Rồi tôi uống thêm sâm-panh. Tôi nhớ lại những tối muộn anh gò lưng bên máy tính. Những website anh thường ghé nhưng làm mọi cách để che giấu. Và tôi nghĩ về bức ảnh đó. Cuối cùng, sáu tháng sau, tôi đã bị ám ảnh bởi một tấm ảnh đen trắng của một cậu bé hoảng loạn, con nhện đen lông lá hiện rõ mồn một khi nó bò ngang qua bờ ngực trần của cậu.
Và tôi uống thêm sâm-panh.
Chồng tôi sắp sửa giết tôi.
Giờ đây việc đó rõ ràng với tôi đến nỗi tôi không hiểu tại sao tôi không nhận ra sớm hơn. Jason là một con quái vật. Có lẽ không phải là kẻ lạm dụng trẻ em, có lẽ là cái gì đó tệ hơn. Một kẻ thủ ác khác thường tới mức anh ta lãnh đạm với người vợ trẻ xinh đẹp của mình, trong khi chuyên chú vào những hình ảnh trẻ con hoảng loạn một cách dâm đãng.
Đáng lẽ tôi phải nghe lời Wayne. Đáng lẽ tôi phải nói cho anh ta biết chúng tôi sẽ đi đâu, chỉ có điều tôi chẳng bao giờ nghĩ tới việc hỏi. Không, tôi tin tưởng chồng mình, để cho anh dẫn tôi thẳng tới tử địa mà không hể hỏi lấy một câu. Tôi chính cái người đã mất cả tuổi thơ để học rằng bạn không thể tin bất kì ai.
Tôi uống thêm sâm-panh, di con sò quanh đĩa của mình. Tôi tự hỏi anh sẽ nói gì với Ree khi mọi chuyện đã xong. Đã có một tai nạn, mẹ con sẽ không về nhà nữa. Xin lỗi con yêu, ba rất xin lỗi.
Tôi rót cho Jason ly sâm-panh thứ hai. Anh uống rượu không giỏi. Có lẽ nếu tôi làm anh say, anh sẽ vồ trượt tôi và rơi xuống vịnh. Đó chẳng phải là công lí thích đáng sao?
Jason đã ăn xong. Cả Ree cũng thế. Người bồi mặc vét đen xuất hiện, sẵn sàng dọn đĩa của chúng tôi đi. Anh ta nhìn xuống tôi hết sức sửng sốt.
“Thức ăn không vừa miệng bà sao ạ? Tôi có nên giới thiệu món khác?”
Tôi đuổi anh ta đi với lời giải thích mơ hồ về việc ăn trưa nhiều quá. Jason đang nhìn tôi, nhưng anh không bình luận về lời nói dối. Mái tóc đen của anh xoà xuống trán. Trông anh có vẻ ngang tàng, chiếc cổ áo sơ mi để hở, mái tóc dày rối tung, đáy mắt sâu khôn dò. Những người phụ nữ khác có lẽ đang ngắm anh khi họ nghĩ là tôi không nhìn. Có lẽ tất cả mọi người đều ngưỡng mộ chúng tôi. Nhìn vào gia đình xinh đẹp với cô con gái nhỏ tuyệt vời, cư xử ngoan ngoãn kia xem.
Chẳng phải chúng tôi tạo thành một bức tranh rất đẹp? Một gia đình nhỏ hoàn hảo, chỉ cần chúng tôi qua được đêm nay.
Ree muốn ăn tráng miệng bằng kem. Người bồi bàn đưa nó đến quầy kem Ý để chọn vị. Tôi rót nốt chỗ sâm-panh còn lại vào ly Jason. Anh hầu như không chạm vào ly thứ hai của mình. Tôi nghĩ anh làm thế thật không công bằng.
“Em yêu cầu uống mừng,” tôi tuyên bố, chắc chắn lúc này đã chếnh choáng và cảm thấy liều lĩnh.
Anh gật đầu, nâng ly của anh lên.
“Vì chúng ta,” tôi nói. “Dù tốt đẹp hay tồi tệ, dù giàu có hay nghèo khổ, dù ốm đau hay mạnh khỏe”
Tôi ngửa đầu ra sau uống cạn. Nhìn chồng tôi uống một cách dè dặt hơn.
“Vậy chúng ta còn làm gì trong kì nghỉ gia đình nữa?” tôi muốn biết.
“Anh nghĩ chúng ta sẽ thăm thủy cung, có lẽ đi xe goòng quanh thành phố, xem Phố Newburry. Hoặc, nếu em thích, chúng ta có thể đi thăm viện bảo tàng, đặt chỗ ở một hai viện spa.”
“Tại sao anh lại làm việc này?”
“Ý em là sao?”
"Sao anh lại làm việc này?” tôi vẫy tay quanh nhà hàng, làm văng sâm-panh ra ngoài. “Khách sạn đắt đỏ, nhà hàng hào nhoáng. Kì nghỉ gia đình. Trước đây chúng ta chưa từng làm việc gì như thế này.”
Anh không trả lời ngay mà xoay ly sâm-panh của mình trên tay.
“Có lẽ trước đây chúng ta nên làm,” cuối cùng anh nói. “Có lẽ em và anh đã dành quá nhiều thời gian để sống chật vật, và không đủ thời gian để tận hưởng nó.”
Ree trở lại, một tay bám chặt cánh tay người bồi bàn và tay kia cầm bát kem bự nhất thế giới. Rõ ràng là chọn lấy một vị khó quá nên con bé phải chọn liền ba vị. Người bồi nháy mắt với chúng tôi, đưa ra ba chiếc thìa và lặng lẽ biến mất.
Jason và Ree ăn kem. Tôi chỉ nhìn họ, dạ dày nhộn nhạo, cảm thấy giống như một người phụ nữ bị kết án đang bước lên bục chém và chờ chiếc rìu rơi xuống.
☆☆☆
Jason gọi taxi đưa chúng tôi trở lại khách sạn. Ree đã đến thời điểm cáu kỉnh đặc biệt khi đường trong kem đụng độ với việc thức khuya. Lúc ấy tôi cũng không còn đi vững nữa. Ba ly sâm-panh đã xông thẳng lên đầu tôi.
Tôi nghĩ có vẻ như Jason cũng không còn tỉnh táo khi anh mở cửa taxi và cố đưa Ree vào, nhưng tôi không thể chắc chắn. Anh là người tự chủ nhất mà tôi từng gặp, và thậm chí hai ly rượu cũng gần như không ảnh hưởng tới anh được.
Chúng tôi về đến nơi, tìm được phòng mình. Tôi cởi bộ váy của Ree ra và tròng vào cho nó chiếc áo ngủ Ariel. Một cô dọn phòng đã chuyển chiếc ghế sô pha thành giường một cách kì diệu, đặt lên nó những tấm chăn dày, bốn cái gối và hai cái kẹo sô cô la hình lá vàng. Ree ăn sô cô la khi tôi đi tìm kem đánh răng cho nó rồi cố giấu giấy gói bằng cách nhét xuống dưới gối. Sự trí trá của con bé sẽ hiệu quả hơn nếu không có vệt sô cô la dính trên môi nó.
Tôi lôi con bé vào phòng tắm để rửa mặt, đánh răng và chải tóc. Nó la hét, rên rỉ và phàn nàn trong cả quá trình ấy. Rồi tôi lại kéo nó về chỗ ngủ, đưa con bé lên giường cùng với Thỏ Bé nằm dưới cánh tay. Ree đã mang theo mười hai cuốn sách. Tôi đọc cho nó hai cuốn, và mắt nó đã bắt đầu sụp xuống trước khi tôi kết thúc câu cuối cùng.
Tôi vặn đèn bàn nhỏ xuống rồi lén ra khỏi phòng, khép hờ cánh cửa sau lưng. Con bé không phàn nàn, một dấu hiệu thành công.
Trong phòng ngủ chính, tôi thấy Jason đang nằm dài trên giường. Anh đã cởi giày, vắt áo khoác trên ghế. Anh đang xem tivi, nhưng tắt đi khi tôi vào.
“Con bé thế nào?” anh hỏi.
“Mệt.”
“Tối nay nó rất ngoan”
“Đúng vậy. Cảm ơn anh.”
“Em có một buổi tối vui vẻ chứ?” anh hỏi.
"Có.” Tôi lại gần giường hơn, cảm thấy kì quặc, không chắc phải làm gì, không chắc anh mong đợi gì từ tôi. Sâm-panh đã khiến tôi mệt. Nhưng rồi tôi nhìn vào chồng mình, cơ thể cao ráo, rắn chắc của anh duỗi ra trên lớp chăn trắng rộng rãi, và cảm xúc của tôi chẳng giống kiệt sức gì hết. Tôi không biết phải làm gì với mình, vì thế tôi chỉ đứng đó, vặn vẹo hai tay hết lần này đến lần khác.
“Ngồi đi,” chẳng bao lâu sau anh nói. "Anh sẽ giúp em cởi giày.”
Tối ngồi bên mép giường. Anh đứng dậy, quỳ trước mặt tôi và cầm chiếc giày đầu tiên bằng cả hai tay. Những ngón tay anh mở khoá, từ từ trượt xuống bắp chân tôi, cẩn thận không làm kẹt da. Anh kéo chiếc giày bên phải ra, tiếp tục đến chiếc giày bên trái.
Tôi thấy mình dựa ra sau, cảm nhận những ngón tay anh ve vuốt trên bắp chân tôi, cầm gót chân trần của tôi khi anh kéo đôi tất da chân ra. Anh đã bao giờ chạm vào chân tôi chưa? Có lẽ khi tôi có mang chín tháng và chẳng thể nhìn được chân mình. Tuy nhiên tôi thề là việc đó đã không giống như thế này. Thế này thì tôi đã nhớ.
Tất tôi cũng đã cởi ra, vậy mà những ngón tay anh vẫn còn trên da tôi. Ngón tay cái của anh cọ vào gan bàn chân tôi. Tôi gần như giật ra, nhưng tay kia của anh đã giữ chân tôi. Rồi cả hai ngón cái của anh đang di chuyển, làm những động tác tuyệt vời và tôi thấy lưng mình cong lên, hơi thở hào hển trong một tiếng rên nhỏ thoải mái vì được mát-xa chân sau một tối dài đi bộ trong giày da chật.
Anh chuyển từ chân phải sang chân trái của tôi, rồi những ngón tay anh di chuyển trên bắp chân, tìm thấy những điểm nhỏ và xoa bóp. Tôi cảm thấy hơi thở của anh ở đằng sau đầu gối tôi, cú chạm rất khẽ của miệng anh vào phía trong đùi tôi. Cảm giác ấy khiến tôi sững sờ, không thể cử động, không muốn phá vỡ câu thần chú.
Nếu tôi mở mắt ra, anh sẽ biến mất và một lần nữa tôi sẽ lại cô đơn. Nếu tôi gọi tên anh, nó sẽ đánh thức anh và anh sẽ lao xuống lầu với chiếc máy tính khốn khiếp. Tôi không được cử động, tôi không được hưởng ứng.
Thế nhưng, hông tôi đang bắt đầu tự động ưỡn lên và tôi ý thúc rõ từng cử động của những ngón tay chai sạn của anh, cảm giác râm ran từ mái tóc dày của anh, sự láng mượt của hai bên má vừa mới cạo râu nhẵn nhụi. Rượu sâm-panh làm ấm bụng tôi. Bàn tay anh làm ấm làn da tôi.
Rồi anh đứng dậy và bỏ đi.
Tôi cắn răng vào má trong để ngăn tiếng rên. Nước mắt làm cay khóe mắt tôi, và trong giây phút ấy, tôi cảm nhận sự cô đơn của mình rõ ràng hơn tất cả những đêm anh đã rời khỏi chiếc giường của chúng tôi. Thật không công bằng, tôi đã muốn hét lên. Sao anh có thể làm thế?
Chỉ có điều sau đó tôi nghe thấy tiếng kịch đóng cửa ngăn giữa phòng chúng tôi và chỗ ngủ của Ree. Một tiếng roạt khác khi anh khóa dây xích trên cửa chính.
Rồi chiếc giường lún xuống khi anh trở lại với tôi, nằm dài bên cạnh tôi. Tôi mở mắt nhìn người chồng đã cưới được 5 năm của mình đang nhìn xuống mình. Đôi mắt sẫm màu của anh không còn bình thản, không còn bí hiểm nữa. Anh có vẻ lo lắng, thậm chí hơi xấu hổ.
Nhưng anh nói, bằng chất giọng bình tĩnh mà tôi đã biết quá rõ, “Anh hôn em được không, Sandra?"
Tôi gật đầu đồng ý.
Chồng tôi hôn tôi, rất chậm, rất cẩn trọng, rất ngọt ngào.
Cuối cùng tôi cũng biết là chồng tôi đã nghe thấy tôi nói đêm nọ. Anh không định giết tôi. Thay vào đó anh đang cho tôi đứa con thứ hai.
☆☆☆
Có những điều bạn luôn luôn ước là mình biết sớm còn hơn biết muộn, ước bạn đã tỉnh lại sớm, trước khi lời nói dối trở nên quá nghiêm trọng. Hay ước là bạn đã dũng cảm nói lên ngay từ đầu, trước khi sự việc vượt quá tầm kiểm soát chỉ vì không có chính cuộc nói chuyện ấy.
Tôi đã làm tình với chồng tôi. Hay nói đúng hơn, chúng tôi đã làm tình với nhau. Và việc đó chậm rãi, tinh tế, thận trọng. Đã 5 năm rồi mà chúng tôi vẫn phải học cảm giác cơ thể của nhau, học rằng một tiếng thở có nghĩa là tôi đã làm cái gì đó đúng, và một tiếng thở khác nghĩa là đã đến lúc lùi lại.
Tôi có ấn tượng rằng giữa hai người thì tôi là người nhiều kinh nghiệm hơn. Nhưng để cho anh dẫn dắt vẫn là điều quan trọng với anh. Nếu tôi thúc ép quá, di chuyển quá nhanh, mọi chuyện có thể kết thúc. Một cái công tắc sẽ bị tắt đi và chúng tôi sẽ lại trở về nơi khởi điểm, hai con người xa lạ cùng chia sẻ một chiếc giường.
Vì thế tôi để cho những ngón tay anh lướt trên da tôi, trong khi khám phá đường viền rắn chắc bên sườn anh bằng ngón tay mình, những bó cơ ở hai bên người anh, bờ mông rắn chắc của anh. Có những vết lõm ở ngang lưng anh, một kiểu sẹo gì đó. Nhưng nếu tôi thử chạm vào chúng, anh sẽ rút lui, vì thế tôi hài lòng với việc lùa tay qua mớ lông xoăn xoăn trên ngực anh, cảm nhận bờ vai cứng chắc của anh.
Tôi hân hoan trong cảm giác về cơ thể anh, và hi vọng anh cũng tìm thấy cùng sự hài lòng nơi cơ thể tôi. Rồi anh chen vào giữa chân tôi và tôi tách chúng ra một cách biết ơn, ưỡn hông và nhận lấy anh. Trong giây phút tiếp xúc đầu tiên, có lẽ tôi đã kêu lên, có lẽ tôi đã muốn anh nhiều đến mức ấy.
Rồi anh bắt đầu di chuyển và tôi cũng di chuyển, và chúng tôi không cần phải cẩn trọng hay lúng túng gì nữa. Mọi thứ đều như nó nên thế và có cảm giác rất đúng đắn.
Sau đó tôi ôm anh. Ấn đầu anh vào vai tôi và vuốt tóc anh. Anh không nói gì, và có nước trên má anh mà có thể là mồ hôi hoặc một thứ gì khác. Tôi thích nằm với anh nhu thế này, hai chân chúng tôi quấn chặt, hơi thở của chúng tôi hòa vào nhau.
Có thể tôi đã quan hệ với rất nhiều đàn ông, nhưng tôi chỉ ngủ với vài người trong số đó, và có vẻ như tôi nên dành cho chồng tôi nhiều.
Tôi chìm vào giấc ngủ với ý nghĩ rằng kì nghỉ gia đình là một ý kiến hết sức tuyệt vời.
Và thức dậy vì tiếng khóc nghẹn.
☆☆☆
Chồng tôi đang run bần bật bên cạnh tôi. Trong bóng tối, tôi cảm nhận những chuyển động của anh nhiều hơn là thấy chúng. Dường như anh đã cuộn tròn lại như một quả bóng, bị dính vào một cơn ác mộng. Tôi vươn tay ra chạm vào vai anh. Anh giật người lại.
“Jason?” tôi thì thào.
Anh rên khẽ hơn, lăn người tránh tôi.
“Jason?” tôi thử lần nữa, giờ đã cao giọng hơn, nhưng không quá to, vì tôi không muốn đánh thức Ree. “Jason, dậy đi anh!'
Anh run và run và run.
Tôi đặt hai bàn tay lên lưng anh và lay anh thật mạnh. Anh bắn ra khỏi giường, bò ngang qua căn phòng, lao vào chiếc ghế tựa, làm đổ một cây đèn ngủ đứng.
“Đừng chạm vào tao!” anh gào lên, lao vào một góc phòng. “Tao sẽ giết mày! Mày chết rồi, mày chết rồi, mày chết rồi!"
Tôi ra khỏi giư?