← Quay lại trang sách

CHƯƠNG BA MƯƠI SÁU

“BỊ BẮN HAI LẦN,” D.D. BÁO CÁO VỚI MILLER, NGƯỜI vừa mới tới hiện trường nhà Brewster sau khi bị dựng dậy khỏi giường. D.D. đã ở trong nhà được gần hai mươi phút, vì thế cô cập nhật thông tin cho anh ta. “Phát đầu trúng bụng, phát thứ hai trúng lưng, giữa hai bả vai, rõ ràng cậu ta đã cố bò đi.”

“Lộn xộn quá,” Miller nhận xét.

“Chắc chắn không phải tay chuyên nghiệp. Đây là thù oán cá nhân từ đầu đến cuối.”

Miller đứng thẳng lên, lau vết Vicks anh ta đã làm dây lên bộ ria. Những phát súng không chỉ lộn xộn, mà còn bốc mùi nữa. Phân và máu và mật, tất cả đều trào ra và làm ướt sũng cái thảm.

“Nhưng Wayne Reynolds đã bị hạ bằng một trái bom trong ô tô,” Miller đưa ra ý kiến trái ngược. “Đó là một cú chuyên nghiệp.”

D. D. nhún vai. “Một người không thể ở hai nơi cùng một lúc. Vậy là hắn đã đặt trái bom cho người độc thân số một, và tới thăm người độc thân số hai. Cách nào thì trong một đêm, đối thủ của hắn cũng đã bị diệt sạch.”

“Cô nghĩ Jason Jones làm việc này à.”

“Còn ai có mối liên hệ với cả hai nạn nhân nữa?”

“Vậy là đầu tiên Jones giết vợ hắn trong một cơn ghen, rồi lên kế hoạch trả thù những người mà hắn tin là tình nhân của cô ta.

“Này, chuyện điên rồ vẫn xảy ra mà.”

Miller nhướng hai lông mày lên cho thấy sự nghi ngờ của mình. “Ethan Hastings thì sao?”

“Đã bôn tẩu. Có lẽ thằng bé nghe được chuyện gì đã xảy ra cho cậu mình và sợ nó sẽ là người kế tiếp. Trời ạ, có khi nó là người kế tiếp thật”

Miller thở dài. “Quỷ thật, tôi ghét vụ này. Được rồi, vậy Jason Jones đang ở đâu?”

“Vẫn trong nhà, bị hai cảnh sát Boston cùng các đài tin tức canh chừng”

“Không có các đài tin tức đâu”, Miller chữa lại. “Vụ này đã làm gió đổi chiều. Lúc tôi tới đây, họ đã xếp hàng trên phố rồi. Có lẽ cô muốn chỉnh lại tóc tai trước khi ra ngoài, bởi vì chúng ta sẽ thành tin tâm điểm vào ngày mai đấy.”

“A, chết tiệt. Chẳng có chuyện gì được để yên nữa hay sao?” D.D. vô thức chạm tay vào tóc. Đã gần 20 tiếng kể từ khi cô tắm và vệ sinh cá nhân lần cuối. Không phải là vẻ ngoài mà mọi phụ nữ đều muốn trưng ra với thế giới. Cô lắc đầu. “Còn chuyện này nữa,” cô thông báo với Miller. “Ra đây.”

Anh ta ngoan ngoãn đi theo cô tới chỗ cửa kính trượt dẫn ra ngoài. Sân sau tối thui so với mặt trước nhà đèn đuốc sáng trưng. Nhưng Southie có những cái sân nhỏ, hầu hết đều có rào, giữ cho đám báo chí phải đứng ngoài.

D.D. dẫn Miller tới chỗ cái cây cô đã kiểm tra trong chuyến viếng thăm đầu tiên của họ. Cái cây có những cành hoàn hảo cho việc trèo lên và nhìn sang nhà Jones. Giờ Miller thấy rằng chính những cành cây ấy lại thành cái thang hoàn hảo trèo sang nhà hàng xóm. Và quả nhiên, anh ta nhìn thấy D.D. muốn nói gì.

Trên cành thứ hai có một vật màu đen, nhìn kĩ hơn dưới đèn pin thì thấy đó là một chiếc găng tay da nâu đậm.

“Có nghĩ cái găng tay ấy vừa với Jason Jones không?” D.D. hỏi.

“Tôi nghĩ chỉ có một cách để tìm ra.”

☆☆☆

“Trốn đi,” Jason thì thầm khẩn thiết “Vào trong tủ quần áo. Đi ngay. Em bị mất tích mà, nhớ không? Không ai nghĩ đến chuyện tìm em.”

Sandy cứ đứng như trời trồng tại chỗ nên anh đẩy cô về phía tủ quần áo mở, cho cô vào trong và khép cửa lại.

Giờ tiếng bước chân đã lên đến cầu thang. Chậm rãi, lén lút. Jason tóm lấy hai cái gối và nhét chúng vào dưới chăn, một kiểu ngụy trang nghèo nàn thay cho người đang nằm ngủ. Tiếp theo, anh ép lưng vào bức tường cạnh cửa và chờ. Anh ý thức rất rõ cô con gái bốn tuổi của anh đang ngủ cách đó có sáu mét. Anh ý thức rất rõ người vợ đang mang thai của anh chỉ cách đó có ba mét, đang đứng trong tủ áo. Việc đó khiến anh trở nên lạnh băng, bình tĩnh đến phi thường. Anh đã ở sâu trong miền đất của mình, nơi mà nếu anh có một khẩu súng thì anh đã bắn cả băng đạn vào kẻ đột nhập.

Tiếng bước chân dừng lại trên hành lang, có lẽ là bên ngoài cánh cửa phòng Ree. Jason thấy mình nín thở, bởi vì nếu kẻ đột nhập mở cái cửa đó, đánh thức Ree, cố bắt con bé …

Có một âm thanh sột soạt khẽ khẽ khi kẻ đột nhập bước một bước về phía trước, rồi lại một bước nữa.

Hắn lại dừng. Jason có thể trông thấy bóng người trên ngưỡng cửa, nghe thấy tiếng thở khẽ, đều đặn.

“Cũng nên ra ngoài thôi, con trai,” Maxwell Black dài giọng. “Ta đã nghe thấy cậu di chuyển khi ta đang đi lên cầu thang, vì thế ta biết là cậu đã tỉnh. Hãy làm việc này đơn giản thôi, và con gái cậu sẽ không bị đau.”

Jason không di chuyển. Anh giơ cái đèn pin vỏ kim loại nặng nề lên ngang hông, cân nhắc các lựa chọn của mình. Maxwell còn chưa bước vào trong phòng đủ xa để Jason phục kích ông ta. Lão già xảo quyệt đang cách cánh cửa mở một bước chân, đứng trong hành lang đủ gần để ông ta có thể nhìn vào trong phòng mà vẫn bảo vệ được mình.

Sàn hành lang khẽ cót két, lão già lùi lại một bước, hai bước, rồi ba bước.

“Giờ ta đang ở chỗ cửa phòng con bé, con trai ạ. Tất cả những gì ta phải làm là xoay nắm cửa, bật đèn của con bé lên.        Nó sẽ tỉnh dậy. Hỏi ba đâu. Cậu muốn ta nói gì với nó nào? Cậu muốn con gái cậu biết bao nhiêu về cậu nào?”

Cuối cùng Jason cũng ra khỏi bức tường. Anh chỉ bước rất ngắn, đủ để Maxwell trông thấy mặt nghiêng của anh mà không để lộ cả người trên hành lang. Anh giữ chặt đèn pin ở đằng sau lưng.

“Đến thăm viếng hơi muộn đấy,” Jason bình tĩnh nói.

Lão già cười khùng khục. Ông ta đang đứng ở giữa hành lang sáng đèn, bên ngoài phòng Ree. Ông ta đã không dọa; lão già đang đặt một tay đi găng lên nắm đấm cửa phòng Ree.

Trong bàn tay đeo găng đen kia, ông ta cầm súng.

“Cậu đã có một đêm bận rộn,” Maxwell nói, súng giương lên, nhắm vào đâu đó trên vai trái Jason. “Thật hổ thẹn cho cậu vì đã phải giết chàng trai trẻ Brewster như thế. Nhưng  mà, hầu hết mọi người đều nghĩ cái chết còn là quá tốt với những con quỷ râu xanh như thế.”

“Tôi không biết ông đang nói chuyện gì.”

“Cảnh sát sẽ không nghĩ thế đâu. Cá là lúc này họ đang lục tung chỗ của thằng nhóc lên. Tìm được vài lá thư tình cũ mà Sandy đã viết từ nhiều năm trước giấu dưới đệm của nó. Rồi còn có một cái găng tay bị bỏ lại trên cành cây ở đó nữa. Ta cho họ 20 đến 30 phút, và rồi họ sẽ ở đây để bắt cậu. Có nghĩa là chúng ta phải nhanh lên.”

Làm cái gì nhanh lên?

“Vụ tự tử của cậu, nhóc ạ. Lạy Chúa toàn năng, cậu đã giết vợ, bắn người tình của nó. Cậu dằn vặt vì tội lỗi, lòng tràn ngập hối hận. Không đời nào người như cậu lại làm một ông bố thích hợp được. Vì thế, tất nhiên cậu về nhà và tự bắn vào mình. Các thám tử tốt bụng sẽ tìm thấy xác cậu, đọc thư tuyệt mệnh của cậu. Họ biết cộng một với một là hai chứ. Rồi ta sẽ mang Ree đi khỏi những chuyện lộn xộn đau lòng này tới một cuộc đời hoàn toàn mới ở Georgia. Đừng lo: ta sẽ làm tốt với con bé.”

Jason nghe thấy tiếng rít khẽ từ tủ quần áo. Anh bước một bước tới gần cửa hơn, cố giữ cho Max tập trung vào anh.

“Tôi hiểu rồi. Chà, nghe có vẻ là một kế hoạch hay đấy, Max. Nhưng tôi đã thấy có một khiếm khuyết trong đó rồi.”

“Cái gì cơ?”      .         '

“Ông không thể bắn tôi từ ngoài hành lang được. Chắc chắn đến giờ ông đã học được đủ điều về các trường hợp phạm tội chứ. Thứ đầu tiên làm lộ tẩy một vụ tự tử giả là việc thiếu vết thuốc súng. Không có vết thuốc súng ở chỗ miệng vết thương có nghĩa phát súng đó không phải tự phát. Tôi sợ là nếu ông muốn làm giống như tôi tự tử, ông sẽ phải tới gần và tự ra tay thôi.”

Maxwell nhìn anh từ ngoài hành lang. “Một ý nghĩ vừa mới nảy ra trong đầu ta,” lão già nói. “Được rồi, bước vào ánh sáng đi.”

“Nếu không thì sao, ông sẽ bắn tôi chắc? Tôi không nghĩ vậy.”

“Không. Ta sẽ bắn Ree.”

Jason rùng mình. Nhưng anh buộc mình phải thách thức. “Không đời nào đâu. Theo lời ông, toàn bộ trò chơi này chính là để ông có thể có Ree. Giết con bé chẳng khác gì tự cắt mũi mình để trả thù mặt.”

“Vậy thì ta sẽ đánh thức nó.”

“Không, ông sẽ không làm thế. Thôi nào Maxwell. Ông muốn tôi. Nào, tôi ở đây. Tôi chỉ có trí khôn và tính tình quyến rũ của mình làm vũ khí. Tới mà bắt tôi này,”

Jason lẩn vào góc tối của căn phòng. Giờ anh lấy làm mừng vì mành đã kéo lại hết nên không để lộ ra những cái bóng. Căn phòng không quá rộng, và anh không thể nhanh hơn một viên đạn, nhưng đây là phòng ngủ của anh, nơi anh đã đi lại trong nhiều đêm dài. Hơn nữa, anh có một bí mật: anh có Sandra đang trốn an toàn trong tủ quần áo.

Im lặng một phút, rồi Jason biết là Maxwell đang tới vì đèn hành lang nhấp nháy tắt. Một vài giây sau, lão già để mắt quen với bóng tối, rồi bước những bước thận trọng đầu tiên vào trong phòng ngủ.

Ngay bên dưới vang lên tiếng đập cửa. “Cảnh sát đây. Mở cửa ra. Cảnh sát đây!”

Max thầm chửi thề. Ông ta quay về phía tiếng động và Jason nhào tới. Anh lao qua căn phòng trong ba bước chân, tóm được eo lão già và khiến cả hai ngã xuống sàn. Jason hi vọng nghe thấy tiếng trượt trên sàn gỗ cứng của khẩu súng Maxwell cầm. Không có.

Jason đè nửa người lên chân lão già, cố ấn Maxwell xuống sàn trong khi anh cào tay tóm lấy khẩu súng. Maxwell khiến anh ngạc nhiên bằng sức khỏe dẻo dai của lão ta. Lão già uốn éo, gần thoát ra được.

Khẩu súng, khẩu súng. Chết tiệt, khẩu súng đâu rồi?

“Cảnh sát đây. Mở cửa ra! Jason Jones, chúng tôi có lệnh bắt anh.”

Anh gầm gừ. Cố không gây quá nhiều tiếng động nhưng lúc này biết rõ rằng tuổi trẻ chẳng là gì so với một viên đạn và nếu anh không đặt tay được lên thứ vũ khí chết tiệt kia … Anh cảm thấy họng súng bị gí vào đùi mình. Giật hông sang bên trái, anh cố lăn thân dưới ra trong lúc bàn tay lần theo cánh tay của Maxwell. Giờ khẩu súng đang ở giữa hai người, cả hai đều đang lăn lộn dưới sàn. Maxwell giơ được nửa cánh tay lên …

Cửa tủ quần áo mở toang, Sandra đang đứng ở đó. “Ngừng lại đi, Bố, ngừng lại! Bố đang làm cái gì đó? Vì Chúa, thả anh ấy ra”.

Maxwell nhìn thấy con gái mình. Khuôn mặt ông ta choáng váng khi súng phát nổ.

Jason cảm thấy cơn xé ruột ở bên sườn, đầu tiên rất nhẹ. Anh mơ hồ nghĩ đó là một vết xước. Chỉ là một vết xước thôi. Rồi mạng sườn anh bùng nổ vì đau đớn. Lạy Đức mẹ …

Và ở đâu đó trong đầu mình, anh lại nhìn thấy Burgerman, khuôn mặt kinh ngạc của hắn khi viên đạn đầu tiên của Jason cắm vào vai hắn. Hai chân của hắn bắt đầu sụm xuống, cơ thể trượt trên sàn. Khi Jason giơ khẩu Colt 45 nặng nề lên để bắn phát tiếp theo, và phát tiếp theo nữa …

Vậy là chết giống như thế này đây.

“Bố, ôi lạy Chúa, Bố đã làm gì thế này?”

“Sandy? Sandy, con còn sống hả? Ôi con yêu. Con yêu, thật là mừng gặp lại con.”

“Bố tránh xa khỏi anh ấy ngay. Bố nghe thấy không? Bố tránh xa khỏi anh ấy.”

Jason đang lăn người đi. Phải lăn. Đau,         đau,  đau.  Anh đang cố hết sức để thoát khỏi cơn đau. Mạng sườn anh như   bốc cháy. Anh có thể cảm nhận nội tạng mình đang bùng cháy, một việc thật là nực cười nếu xét đến chuyện máu ướt đang chảy.

Có tiếng loảng xoảng dưới nhà. Cảnh sát đang cố xông vào nhà anh qua cánh cửa thép đã gia cố.

Ôi, quá muộn rồi . Anh những muốn bảo họ.

Anh loạng quạng bò trên hai đầu gối, ngẩng đầu lên.

Maxwell vẫn đang ngồi bệt trên sàn. Ông ta đang nhìn vào con gái, người lúc này đang cẩm khẩu súng trong tay và nhìn đăm đăm vào bố mình. Cánh tay Sandra run rẩy dữ dội. Cô phải quấn cả hai tay quanh báng súng.

“Con yêu, đây chỉ là tự vệ chính đáng thôi. Chúng ta sẽ giải thích cho cảnh sát. Hắn đánh con. Bố có thể thấy các vết bầm trên mặt con. Vì thế con đã phải bỏ chạy và Bố đang cố giúp con. Chúng ta đã trở lại … vì Ree. Phải, vì Ree, chỉ có điều lần này hắn có súng và hắn phát điên lên với chúng ta và Bố đã bắn hắn. Bố đã cứu con.”

“Nói cho tôi biết tại sao Bố giết bà ấy.”

“Chúng ta sẽ về nhà, bé yêu. Bố, con và Clarissa bé nhỏ. Trở về căn nhà lớn màu trắng với hàng hiên bao quanh. Con đã luôn yêu hàng hiên đó. Clarissa cũng sẽ yêu nó. Chúng ta có thể làm một cái xích đu trên hiên. Con bé sẽ rất hạnh phúc ở đó.”

“Bố đã giết bà ấy, Bố ạ. Bố đã giết mẹ tôi và tôi đã nhìn thấy Bố làm việc đó. Chuốc cho bà ấy say. Kéo cơ thể bất tỉnh của bà ấy vào trong ô tô. Nhét tất vào ống xả khí, chèn nó quanh khe cửa sổ. Rồi Bố khởi động xe trước khi nhảy ra ngoài và khóa cửa lại. Tôi đã nhìn thấy bà ấy tỉnh lại, Bố ạ. Tôi đứng ở cửa ga-ra, trông thấy cái nhìn trên mặt bà ấy khi bà ấy nhận ra là Bố đang đứng ở đó, nhưng không hề có ý định giúp bà.”

“Tôi nhớ những tiếng la hét của bà ấy. Trong một thời gian dài, tôi chìm vào giấc ngủ mà vẫn ngửi thấy mùi hoa hồng héo, và tỉnh dậy vẫn nghe những tiếng khóc lóc thê thảm của bà ấy. Nhưng Bố đã không bao giờ mủi lòng. Không nhấc đến một tay lên. Kể cả khi bà ấy cào rách móng tay trên chốt cửa hay gõ toét máu lên tấm kính chắn gió. Bà ấy đã gào thét gọi tên Bố, Bố ạ. Bà ấy thét gọi Bố, và Bố chỉ đứng đó nhìn bà ấy chết.”

“Con yêu, nghe Bố này. Bỏ súng xuống. Sandy, cục cưng, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.”

Nhưng Sandy chỉ siết chặt khẩu súng hơn. “Tôi muốn những câu trả lời, Bố ạ. Sau từng ấy năm, tôi xứng đáng nghe sự thật. Nói cho tôi biết. Nhìn thẳng vào mắt tôi và nói đi: Bố đã giết Mẹ bởi vì bà làm tổn thương tôi? Hay Bố đã giết bà ấy vì cuối cùng tôi cũng đủ lớn để thế chỗ bà ấy?”

Maxwell không trả lời. Nhưng qua cơn đau tê dại, Jason có thể đọc được biểu hiện trên mặt lão. Sandy cũng vậy. Những cánh cửa thép và cửa sổ gia cố; sau từng ấy năm, cô vẫn còn cố nhốt bố ở bên ngoài. Chỉ có điều bây giờ cô đã có một thứ còn tốt hơn cả những cái khóa chết. Giờ cô đã có một khẩu súng.

Jason đưa tay ra cho vợ. Đừng , anh muốn bảo cô. Điều gì đã làm không thể làm lại được. Điều gì đã biết không thể không biết nữa.

Nhưng cô đã làm và đã biết quá nhiều. Vì thế Sanđra vươn người tới, ấn họng súng vào xương đòn của bố mình và bóp cò.

Dưới nhà, cuối cùng cửa trước đã bị phá.

Trong lúc đó ở căn phòng kế bên, Ree bắt đầu la hét.

“Jason … ” Sandy bắt đầu nói.

“Đến chỗ con bé. Đến chỗ con gái chúng ta đi. Đến với Ree đi.”

Sandy thả rơi khẩu súng. Cô chạy ra khỏi phòng trong khi Jason nhặt khẩu súng lên, chà báng súng lên quần mình rồi vòng tay anh quanh nó.

Anh nghĩ đó là việc tốt nhất anh có thể làm và nhìn trần nhà mờ dần thành màu đen.

CHƯƠNG BA MƯƠI BẢY

“CẬU ĐANG KỂ VỚI CHÚNG TÔI LÀ CẬU ĐÃ BẮT MỘT chiếc taxi tới văn phòng tờ Nhật báo Boston. Tự mình cậu? Rồi vào trong khu văn phòng mà không có thẻ nhân viên và không có ai cố ngăn cậu ư?”

“Đã hỏi và đã trả lời,” luật sư của Ethan Hastings can thiệp vào trước khi khách hàng mười ba tuổi của ông ta có thể trả lời. “Hỏi tiếp đi, Trung úy.”

D.D. ngồi trong phòng hội nghị của Cảnh sát Boston. Bên tay phải cô là Miller, phó chánh thanh tra phòng án mạng bên tay trái. Trước mặt họ là Ethan Hastings, bố mẹ cậu ta và một con cá mập hạng nhất ở Boston, Sarah Joss. Hai tuần sau vụ ám sát Wayne Reynolds không đúng thời điểm trong bãi đỗ xe của phòng thí nghiệm hình sự thuộc cảnh sát bang, cuối cùng nhà Hastings cũng chịu để Cảnh sát Boston tiếp cận với con trai họ. Tuy nhiên căn cứ vào lựa chọn luật sư của họ, họ không chịu chấp nhận chút mạo hiểm nào.

“Thôi nào, Ethan,” D.D. khăng khăng. “Cậu của cậu đã kể với tôi trên điện thoại rằng cậu định vị được máy tính nhà Jones trong khu văn phòng của Nhật báo Boston. Rồi đột nhiên sau khi lang thang ở khu văn phòng đó ba giờ đồng hồ, cậu lại đổi ý à?”

“Ai đó đã đổi các giao thức bảo mật,” Ethan tuyên bố thẳng thừng. “Tôi đã kể với cô rồi. Tôi đã gửi một con virus. Một phần mềm diệt virus tân tiến hơn đã xóa nó. Ít nhất đó là phỏng đoán của tôi.”

“Nhưng chiếc máy tính vẫn còn ở đó. Phải là một trong những chiếc máy tính đó.”

Thằng nhóc nhún vai. “Đó là vấn đề của cô, không phải của tôi. Có lẽ cô nên thuê những người giỏi hơn.”

D.D. cuộn chặt nắm tay dưới gầm bàn. Người giỏi hơn cái mông cô ấy. Họ có các thước phim an ninh cho thấy Ethan đã vào khu văn phòng của Nhật báo Boston ngay trước 11 giờ 30, rõ ràng là đã đến đó bằng một chiếc taxi cậu ta gọi từ iPhone của mẹ. Trong khi D.D. và toàn bộ cảnh sát Boston chạy tới phòng thí nghiệm hình sự của bang, Aidan Brewster bị bắn, và rồi rốt cuộc họ phát hiện cả Sandra Jones cùng với ông bố và người chồng bị thương của cô ta tại tư gia nhà Jones thì Ethan đang làm việc tại khu văn phòng tờ Nhật báo Boston. Vài phóng viên làm việc muộn đã nhớ là thấy cậu ta ở đó. Nhưng tất cả đều quá bận rộn với hạn chót nộp bài nên không chú ý tới thằng nhóc.

Họ cho nó là con của ai đó đang làm việc muộn và thế là xong. Họ quan tâm tới câu chuyện của mình và Ethan Hastings đã …

Chắc chắn đã làm gì đó với chiếc máy tính của Jones, mà theo mọi định nghĩa thì hiện nay không tồn tại nữa.

“Chúng tôi đã biết cậu của cậu đang đeo đuổi một mối quan hệ với Cô Sandra” giờ D.D. đang cố gắng. “Không có gì bất hợp pháp với việc hai người lớn có quan hệ với nhau, Ethan ạ. Cậu không cần phải bảo vệ anh ta.”

Ethan không nói gì.

“Mặt khác, cậu của cậu ám chỉ rằng Jason Jones có thể đang dùng chiếc máy tính để thực hiện những hành vi phạm pháp. Chúng tôi rất quan tâm tới chuyện đó. Vì thế chúng tôi cần phải tìm ra chiếc máy tính. Và tôi khá chắc là cậu có thể giúp chúng tôi.”

Ethan nhìn cô đăm đăm.

“Hãy nhớ những gì cậu đã nói, Ethan,” D.D. cố lần nữa. “Jason không phải là một người chồng tốt. Anh ta đã khiến Cô Sandra không hạnh phúc. Hãy để chúng tôi làm việc của chúng tôi, và có lẽ chúng tôi có thể can thiệp vào chuyện đó.”

Đó là một mưu mô bẩn thỉu, nhưng những ngày này D.D. đang cảm thấy tuyệt vọng. Hai tuần sau một đêm đẫm máu nhất trong lịch sử cảnh sát Boston, cô đã có ba cái xác và không bắt được ai cả. Việc đó đi ngược lại ADN của cô.

Sandra Jones tuyên bố cô ta đã biến mất sau khi vụ ngoại tình với Wayne Reynolds trở nên tồi tệ. Không may, vụ việc bị công khai đã kéo ông bố đã cắt đứt quan hệ từ lâu của cô ta trở lại. Ông ta đã giết mẹ cô tám năm trước rồi lạm dụng tình dục Sandra cho đến khi cô ta có thai ở tuổi mười sáu. Cô ta đã phá cái thai. Sau đó, cô ta không về nhà vào ban đêm nữa.

Cảnh sát đã tìm thấy bằng chứng trong phòng khách sạn của Maxwell Black trói buộc ông ta với vụ bắn Aidan Brewster, cùng với những nguyên liệu tạo bom tương thích với quả bom trong ô tô của Wayne. Theo lời Sandra, bố cô ta đã thú nhận giết cả hai người trên trong một nỗ lực đổ tội cho Jason. Maxwell hi vọng việc này rốt cuộc sẽ thúc đẩy cảnh sát bắt Jason, trải đường cho ông ta tiếp quản quyền giám hộ cháu ngoại mình, người chắc chắn sẽ trở thành nạn nhân tiếp theo của ông ta.

Thay vào đó, khi đột nhập vào nhà Jones để đổ tội cho con rể mình, ông ta phát hiện ra con gái vẫn còn sống và khỏe mạnh, ông ta đã tấn công Jason trước khi Sandra giành được khẩu súng từ tay ông ta và, theo lời Sandra, bắn chính bố mình để phòng vệ chính đáng.

Maxwell Black đã chết. Jason Jones gần đây được chuyển lên phòng tình trạng nguy hiểm trong Bệnh viện Boston.

Theo lời Sandra Jones, cô ta vô cùng ân hận vì những thiệt hại do hành động biến mất một cách khinh suất của mình gây ra. Tuy nhiên, cô ta đã trở lại; chồng cô ta chưa từng làm hại đến một sợi tóc của cô ta; và giờ họ có thể tiếp tục cuộc sống của họ.

Toàn bộ việc đó tác động đến D.D. theo cách ngược lại. Sandra xin lỗi ư? Hãy đi mà nói điều đó với Aidan Brewster, người về cơ bản đã bị sát hại như một nạn nhân tiện thể. Đi mà nói điều đó với Wayne Reynolds, người có thể đã có những đánh giá sai lầm, nhưng cho đến tận khi chết vẫn một lòng một dạ tin rằng Jason Jones dính dáng tới những hoạt động bất hợp pháp trên mạng.

Rồi còn có Ethan Hastings, người đã biến mất gần 4 giờ đồng hồ trong đêm đó, nhưng lại tuyên bố là không biết chuyện gì đã xảy ra cho máy tính nhà Jones.

Để làm hồ sơ, D.D. đã xin được một lệnh khám xét từng chiếc máy tính ở khu văn phòng Nhật báo Boston nhằm xác định nó thuộc về tòa báo hay một cá nhân cụ thể. Họ đã dùng số seri do tòa báo lưu lại và họ đã kiểm tra rất kĩ lưỡng. Máy tính nhà Jones không có trong văn phòng. Nó đã biến mất. Chỉ như thế mà thôi.

Ethan Hastings đã làm gì đó. Cô chắc chắn như thế.

Không may, thằng nhóc thông minh đã chứng tỏ mình là một đối thủ khó xơi.

“Chúng ta xong chưa?” giờ bố cậu ta đang hỏi. “Bởi vì chúng tôi tới đây là do thiện chí, và với tôi có vẻ như con trai tôi chẳng còn gì để kể nữa. Nếu cô không thể tìm được thứ cô cần tìm cho cuộc điều tra của cô, đó là vấn đề của cô, không phải của chúng tôi.”

“Nhưng nếu con trai ông đã làm sai lệch bằng chứng … ” D.D. bắt đầu gầm gừ.

Phó chánh thanh tra của cô giơ một bàn tay lên. Ông ta nhìn vào cô, và cô biết biểu hiện đó. Nó tương đương với câu “Đã đến lúc nhả ra hoặc biến.” Cô không có bằng chứng nào để đưa ra. Chết tiệt.

“Chúng ta đã xong,” cô tuyên bố bằng giọng cụt lùn. “Cảm ơn vì sự hợp tác của quý vị. Chúng tôi sẽ giữ liên lạc nếu cần thêm gì nữa.”

Đó chỉ là câu nói cho có, ngày đó còn lâu mới tới …

Đoàn người nhà Hastings ra cửa, Ethan nhìn vào cô một cách độc địa khi cậu ta đi ra.

“Cậu ta đã làm gì đó,” cô lẩm bẩm với sếp của mình.

“Chắc chắn. Nhưng cậu ta cũng phải lòng cô giáo mình nữa. Chừng nào cậu ta còn cảm thấy mình đang bảo vệ Cô Sandra tội nghiệp … ”

“Kẻ đã hại chết cậu của nó.”

“Kẻ đã bị ông cậu nói trên tấn công, ít nhất là theo những gì cô ta kể lại.”

D. D. thở dài. Họ đã tịch thu máy tính của Wayne, các kĩ thuật viên đã khôi phục được kha khá số e-mail trao đổi giữa vị chuyên gia của bang và cô giáo dạy môn xã hội xinh đẹp. Thực ra không có gì nghiêm trọng, nhưng hơi nhiều hơn số e-mail mà người ta sẽ trông đợi trong một mối quan hệ thuần khiết. Và đúng như lời khai của Sandra, mọi e-mail từ phía cô ta đã dừng lại trước khi cô ta biến mất năm ngày, trong khi máy tính của Wayne cho thấy hàng tá những tin nhắn trực tiếp anh ta gửi cho cô ta, cố gắng kêu gọi sự chú ý.

“Tôi muốn bắt kẻ nào đó,” D.D. lẩm bẩm. “Tốt nhất là Jason Jones.”

Tại sao?

“Tôi không biết. Nhưng một gã lạnh lùng và tự chủ như thế chắc chắn phải giấu giếm chuyện gì đó ở đâu đó.”

“Cô cũng đã nghĩ tương tự về Aidan Brewster,” cấp trên của cô khẽ nhắc nhở, “và rốt cuộc, cậu ta đã chẳng liên quan đến bất kì chuyện gì cả.”

D.D. thở dài. “Tôi biết. Càng làm cho ta phải tự hỏi làm thế quái nào chúng ta biết ai mới là quái vật thực sự thời bây giờ nữa.”

☆☆☆

Hôm nay chồng tôi được xuất viện về nhà.

Ree đã chuẩn bị một băng-rôn lớn cho anh. Con bé mất ba ngày để làm ra nó, tô đầy một tờ giấy trắng bằng những hình cầu vồng và bươm bướm và ba hình người mỉm cười. Thậm chí nó còn thêm vào cả một con mèo màu da cam với sáu cái ria mép. Chào mừng ba về nhà ! Tấm băng-rôn viết.

Chúng tôi treo nó trong phòng khách, phía trên chiếc ghế sô pha màu xanh, nơi Jason sẽ ngồi tĩnh dưỡng trong vài tuần tới.

Ree đặt cái túi ngủ của nó cạnh ghế sô pha. Tôi sắp chỗ ngủ cho riêng mình với gối và chăn. Chúng tôi cắm trại suốt 4 ngày đầu tiên, bộ ba hốc hác cần phải thức dậy mỗi sáng và nhìn thấy mặt nhau. Ngày thứ năm, Ree tuyên bố con bé đã cắm trại đủ và trở về phòng ngủ của nó.

Như thế, cuộc sống của chúng tôi lại tiếp tục. Ree trở lại trường mẫu giáo, tôi kết thúc năm học. Jason nhận viết vài bài báo tự do cho các tạp chí khác nhau, trong khi xương sườn của anh nối liền và nội tạng bên trong lành lại.

Báo chí buộc phải có tin tức. Khắp Boston tôi bị gọi là Helen thành Troy, người phụ nữ mà sắc đẹp của cô ta đã dẫn tới một bi kịch lớn. Tôi không đồng ý. Helen đã khởi nguồn một cuộc chiến tranh. Tôi đã kết thúc một cuộc chiến.

Cảnh sát tiếp tục dò la. Việc chiếc máy tính của chúng tôi biến mất làm phiền họ và tôi có thể nói từ cái nhìn trên mặt viên trung úy là cô ta không coi như vấn đề đã khép lại.

Tôi đã bị kiểm tra bằng máy phát hiện nói dối trong đó tôi kể một sự thật tuyệt đối: tôi không hề biết chuyện gì đã xảy ra với ổ cứng của chúng tôi. Khu văn phòng Nhật báo Boston ư? Khả năng Ethan có dính dáng ư? Đó là điều bí ẩn đối với tôi. Tôi đã không chuyển chiếc máy đi và tôi chắc chắn không hề bảo Ethan làm việc đó.

Tôi có thể nói rằng Jason trông đợi bị bắt ngay khi anh đặt chân về nhà. Chuông cửa reo và anh sẽ căng người trên ghế, gồng mình cho điều anh nghĩ sắp xảy đến. Mất hàng tuần liền cuối cùng anh mới thả lỏng. Rồi sau đó tôi lại bắt gặp anh nhìn tôi đăm chiêu.

Anh đã không hỏi những câu hiển nhiên. Tôi cũng không tình nguyện trả lời. Kể cả với sự gần gũi mới có giữa chúng tôi, chúng tôi vẫn là một cặp vợ chồng biết đánh giá cao sự im lặng.

Chồng tôi là một người rất thông minh. Tôi chắc rằng đến giờ anh đã liên hệ được các sự việc với nhau. Chẳng hạn đêm thứ tư tôi bỏ trốn khỏi Wayne Reynolds, người đã bị nổ tung thành ngàn mảnh vụn một cách tiện lợi vào cái đêm tôi trở về nhà. Hoặc chuyện bố tôi thú nhận đã giết Aidan Brewster, nhưng không bao giờ nhắc tới Wayne. Một điều thật thú vị, nếu bạn cần nhắc đến chuyện tất cả nguyên liệu tạo bom đều được tìm thấy trong phòng khách sạn của bố tôi.

Tất nhiên, ai cũng có thể tìm được cách chế tạo bom cho ô tô trong thời đại này. Tất cả những gì bạn phải làm là tìm trên Internet.

Chắc chắn, việc này sẽ khiến chồng tôi liên hệ vài sự việc nữa. Chẳng hạn, điều gì khiến cho Ethan đột nhiên truy tìm chiếc máy tính của chúng tôi? Hơn nữa, tại sao cậu ta lại mạo hiểm can thiệp vào chính cái máy đó trong một khu vực công cộng? Chắc chắn cậu ta sẽ không quan tâm tới việc ổ cứng chứa đủ bằng chứng tai hại để tống Jason vào tù chung thân.

Mặt khác, bản chất thực sự của một vài lần tra cứu trên mạng có lẽ đã lộ ra ngay giây phút cậu ta biết rằng ô tô của cậu mình bị nổ tung. Trojan Horse của cậu ta đã theo dõi hoạt động của tôi cũng như hoạt động của Jason, và xin nói rằng toàn bộ phạm vi hoạt động trên mạng của tôi vào đêm thứ tư tốt nhất không nên nhắc tới.

Tôi chưa bao giờ nói chuyện với Ethan về chủ đề đó. Tôi cũng không định nói. Bố mẹ cậu đã cấm mọi liên lạc giữa chúng tôi, chuyển Ethan tới một trường tư. Vì tôn trọng Ethan, tôi sẽ coi trọng ý muốn của họ. Cậu ta đã giành lại gia đình cho tôi, và vì việc đó, tôi sẽ luôn mắc nợ cậu ta.

Tôi biết Jason lo lắng cho tôi. Tôi tự hỏi anh có nhận ra sự mỉa mai ở đây không - bố tôi đã giết gã độc thân thứ nhất để đổ tội cho chồng tôi, còn tôi thì giết gã độc thân thứ hai để đổ tội cho bố tôi. Cha nào con nấy chăng? Hay là ý tưởng lớn gặp nhau?

Có lẽ chỉ là tôi đã học được một bài học quý giá từ chồng tôi: Bạn có thể bị săn hoặc làm người đi săn. Wayne Reynolds đe dọa gia đình tôi. Sau đó, số phận của anh ta đã bị định đoạt.

Tôi sẽ kể cho bạn sự thật:

Tôi không còn mơ thấy máu và những bông hồng héo úa và tiếng cười cao giọng của mẹ tôi nữa. Tôi không tỉnh dậy với những lời cuối của bố tôi vẳng trong tai, hay hình ảnh người suýt thành tình nhân của tôi tan thành tro trong một quả cầu lửa nữa. Tôi không mơ về bố mẹ tôi, hay Wayne, hay những người đàn ông không có mặt đi vào cơ thể tôi nữa.

Bây giờ là mùa hè. Con gái tôi đang săm soi những hạt cườm trên bộ áo tắm màu hồng ưa thích của nó. Chồng tôi đang mỉm cười khi nhìn nó. Và tôi nằm ngả ngớn trên võng, bàn tay đặt trên cái bụng tròn vo của mình, cảm nhận thành viên mới nhất trong gia đình tôi đang lớn dần.

Trước đây tôi đã là con gái của mẹ tôi. Giờ tôi là mẹ của con gái tôi.

Vì thế tôi ngủ ngon vào ban đêm, nằm trong vòng tay chắc chắn của chồng, yên tâm với nhận thức rằng con gái tôi đang an toàn ở phòng kế bên, với ông Smith cuộn tròn nơi chân nó. Tôi mơ về ngày đi học lớp mẫu giáo lớn đầu tiên của Ree. Tôi mơ về nụ cười đầu tiên của đứa con mới. Tôi mơ được nhảy với chồng tôi trong lễ kỉ niệm lần thứ mười lăm.

Tôi là một người vợ và một người mẹ.

Tôi mơ về gia đình mình.