← Quay lại trang sách

HỒI THỨ NĂM Trong trướng hổ, quân sư vừa dụng võ,-Giữa vòng vây, nữ kiệt mới ra oai

HỒI THỨ NĂM

trong trướng hổ, quân sư vừa dụng võ,
giữa vòng vây, nữ kiệt mới ra oai

ói về Thị Trinh nghe tên người nhà nói thằng Bủng đã bị giết, thời vội hỏi:

- Ai giết?

Tên người nhà ung dung nói:

- Lã Đại giết.

Thị Trinh ngạc nhiên nói:

- Ồ! Lã Đại giết, lạ nhỉ? Tại sao thế?

- Lã Đại nó tuy là quân Ngô, nhưng nó cũng ưa người trung trực và rất ghét đứa phản trắc. Chính lúc thằng Bủng đem nộp bức thư, Lã Đại đã ghét lắm rồi. Đến lúc thằng Bủng mở cổng thành, Lã Đại lấy được thành. Thằng Bủng nếu khôn hồn lẩn ngay đi thời không sao, lại còn muốn tham công to, giết nốt cả chủ để nộp. Lã Đại hỏi dò, biết cái tung tích của Bủng, thời nổi giận đùng đùng, liền sai đem băm thây thằng Bủng ra và bêu đầu lên cổng thành để làm gương cho bọn lường thầy phản chủ…

Thị Trinh nghe xong, vỗ tay cười mà rằng:

- Đáng lắm! Đáng lắm! Ta rất phục Lã Đại. Thế mới biết người ta ở đời dù nòi giống có khác nhau, mà đến đạo thường của loài người thời không ai khác cả.

Thị Trinh nói đến đấy bỗng ngừng lại một lát, rồi ngoảnh lại nói với Quốc Đạt rằng:

- Thưa anh, thế là trong hạt Cửu Chân ta đã có hai nơi dựng cờ khởi nghĩa rồi. Em thiết tưởng nhân dịp này anh cũng nên khởi lên để ưởng ứng129 với các nơi kia…

Thị Trinh vừa nói đến đấy thời Quốc Đạt lại gạt đi mà rằng:

- Tuy trong hạt Cửu Chân này đã có hai nơi khởi lên, nhưng em phải xét: bọn Lý Mão ở Cư Phong chẳng qua chỉ là tham quan vụ lợi, chứ đâu có phải là vì nước vì dân? Còn như lão Uông Cầu ở An Định, thời tuy có khởi lên đó, nhưng cũng đã bị chết ở tay Lã Đại rồi.

- Vậy mà em muốn anh khởi lên để hưởng ứng, thời hưởng ứng với nơi nào?

Thị Trinh nói:

- Dù chẳng có hai nơi ấy nữa, nhưng cứ như lời di huấn của tiên nghiêm, mà lại gặp cái thời buổi như bây giờ, em thiết tưởng anh không nên cứ ngồi yên lặng mãi…

Triệu Quốc Đạt nghe Thị Trinh nói xong, gật đầu mà rằng:

- Em nói cũng phải. Ừ! Nếu muốn khởi nghĩa, tất phải ưu tâm đến việc kết nạp anh hùng. Vậy việc ấy cũng không có thể hai ba tháng mà khởi lên được. Em phải để anh từ từ mưu tính mới được.

Thị Trinh thấy anh nói vậy, đứng phắt ngay lên nói:

- Anh hẳn quyết chí như thế?

Quốc Đạt nói:

- Anh đã nói, sao anh lại không quyết.

Thị Trinh nghe Quốc Đạt nói xong, hớn hở cười mà rằng:

- Nếu quả vậy, thời mai em sẽ xin phép anh để em đi…

Quốc Đạt nghe Thị Trinh nói xong, ngạc nhiên mà rằng:

- Ô hay! Em đi đâu?

- Vâng, em phải đi...

- Nhưng đi đâu mới được chứ?

- Em có đi mới xong được.

- Em đi mới xong được là nghĩa lý thế nào? Em phải nói rõ cho anh nghe?...

Thị Trinh ung dung nói:

- Việc khởi nghĩa tất không thể khởi được một mình mà phải kết nạp hào kiệt, chiêu mộ binh mã. Nhưng nếu cứ do dó130 ở nhà thời kết nạp gì, chiêu mộ gì? Kết nạp, chiêu mộ vườn cau, khóm chuối, hay là kết nạp lũ ngựa, đàn trâu ấy à?

Quốc Đạt nghe Thị Trinh nói đến đấy thời phì cười mà rằng:

- Ừ, em nói cũng phải. Nhưng mà em đi đâu bây giờ mới được chứ?

- Việc đi cũng không thể nhất định, nhưng được, xin anh cứ để em đi.

- Vậy thế em cần phải bao nhiêu người đi hầu?

Thị Trinh cười mà rằng:

- Anh rõ thật thà quá! Có đời nào đi ăn cướp mà lại chiềng làng bao giờ. Em chỉ đi một mình…

- Nhưng em là con gái!

- Em giờ tuy là con gái, nhưng lúc em đi sẽ là con trai.

Triệu Quốc Đạt nghe Thị Trinh nói xong ngẩn người đi mà rằng:

- Em nói thế là thế nào, anh không hiểu…

Thị Trinh ghé vào tai Quốc Đạt sẽ nói nhỏ hai tiếng: - Cải trang.

Quốc Đạt nghe xong gật đầu mà rằng:

- Ừ! Có thế mới được! Nhưng em phải cẩn thận lắm đấy.

- Vâng, em xin cẩn thận, anh không phải lo…

***

Núi An Quyết thuộc huyện Cư Phong, xưa nay vốn là một nơi bình tĩnh yên lặng, trừ những tiếng chim kêu vượn hót, lúc đêm khuya và những tiếng thông reo suối chảy, khi mưa sa gió táp, có lẽ ít khi được nghe thấy tiếng người nói. Bây giờ bỗng biến thành một nơi rất đô hội, náo nhiệt.

Sáng ngày hôm ấy, mới vừa khoảng cuối giờ Sửu bắt sang giờ Dần, từ ngoài cách núi An Quyết một dặm vào đến trong núi, đã kì xí131 cắm rát rạt. Mỗi một trận gió thổi qua, tức thời hàng trăm hàng nghìn lá cờ đều đua bay phấp phới, trông chẳng khác một làn sóng đỏ. Trên con đường cỏ xanh mươn mướt, có đượm những hạt sương lóng lánh, đã thấy rộn rịp những đoàn người đi. Những toán người ấy toàn là những hạng từ mười tám, hai mươi dở lên; từ ba, bốn mươi trở xuống, mà ai nấy đều có vẻ tươi cười hăng hái. Trong hang phía sau núi nổi lên ba hồi trống đồng. Tiếng trống đánh vừa rãi rệ, vừa oai nghiêm, nghe như thúc giục lòng người, khiến cho người đương nằm im, muốn đứng phắt ngay dậy, người đương đi xuống bỗng muốn nhảy vót ngay lên… Dứt ba hồi trống, thời đến một hồi tù và, nghe tiếng rất bi tráng. Dứt hồi tù và thời nghe thấy là tiếng trống lệnh nổ tiếp luôn một lúc rất gấp. Tức thời hết thảy bao nhiêu người còn đi rải rác ở xung quanh núi, đều chạy xô đến trước hang, đứng xếp hàng thành một vòng tròn. Rồi từ trong hang tiến ra một người đầu đội khăn xanh, mình mặc áo đỏ, chân đi giày gai, tay phải cầm kiếm, tay trái cầm cờ lệnh. Người ấy đi ra chưa đến nơi đã thấy tất cả những người xếp hàng đều vỗ tay reo lên

- Bình Ngô Thống tướng vạn tuế! Bình Ngô Thống tướng vạn tuế!

Tiếng hô ấy vừa dứt thời Bình Ngô Thống tướng đã lên ngồi trên chiếc ghế chéo ở giữa vòng. Vừa ngồi xong, lại nghe thấy tiếng họ reo:

- Quân sư vạn tuế! Quân sư vạn tuế!

Tiếng reo vừa dứt thời Nguyễn Điềm, đầu vấn khăn xanh, mình mặc áo vàng, tay cầm bảo kiếm, ra tới một chiếc ghế chéo ở bên cạnh ghế của Lý Mão. Nguyễn Điềm ngồi xong thời Bình Ngô Phó tướng là Lê Huân ra tới nơi. Lúc Lê Huân ra, bọn người xếp hàng cũng đều reo như trước. Sau khi Lê Huân đã ngồi yên, thời đến mười vị Hổ oai tướng quân cũng đều ra đứng xếp hàng ở hai bên. Bấy giờ ở trong hang nổi lên một hồi chiêng trống. Dứt hồi chiêng trống, quân sư Nguyễn Điềm cất tiếng lên nói rằng:

- Ta đây vâng lệnh Bình Ngô Thống tướng có mấy lời hiểu dụ132 cho hết thảy ba quân đều biết:

Hiện nay nước ta bị giặc Ngô chiếm cứ, sự bạo ngược tàn nhẫn thật nói không sao xiết. Họ coi cái mạng dân chúng ta thật không bằng con ếch, con nhái, họ muốn giết lúc nào thì giết, muốn giết bao nhiêu thì giết, chỉ cốt sướng tay họ, không còn tiếc gì giống nòi mình. Nếu ta bây giờ mà không kíp khởi lên mà tiễu trừ bỏ nó đi, thời chắc nay mai nó cũng giết đến cả chúng ta.

Vậy trước là vì cái kế bảo toàn tính mệnh, sau là vì cái nghĩa cứu vớt đồng bào, các ngươi phải cùng lòng hết sức, không được ngã chí nản lòng. Việc quân có phép, hễ trái không tha.

Nguyễn Điềm nói dứt nhời thời suốt ba quân đều dạ lên một tiếng thực to. Rồi Nguyễn Điềm trông vào bọn mười vị Hổ oai tướng quân mà bảo rằng:

- Hiện giờ trừ thành huyện Cư Phong ra, có Đồi Roi và Lũng Sâm, là hai nơi có đóng rất nhiều quân Ngô. Nếu giờ ta đem quân lấy huyện Cư Phong, thời tất hai nơi ấy sẽ đem quân đánh ập lại, thành thử ra ta ba mặt đều thụ địch. Dẫu có tài thao lược đến đâu cũng không thể chống nổi, vậy muốn lấy được huyện Cư Phong thời trước hết phải lấy hai nơi ấy. Vậy giờ có ai dám tình nguyện đi lấy Đồi Roi?

Nguyễn Điềm hỏi dứt nhời, thời Hổ oai tướng quân là Trần Đông cất tiếng nói xin đi, Nguyễn Điềm nói:

- Tuy nhà ngươi đã muốn đi, nhưng ta xem thế quân Ngô rất mạnh, một mình ngươi khó lòng đánh nổi, vậy ai dám đi giúp Trần Đông?

Hỏi dứt nhời, Quách Đại chạy ra nói to lên rằng:

- Tôi tình nguyện đi giúp Trần Đông.

Nguyễn Điềm thấy vậy cả mừng, liền nói với Bình Ngô Thống tướng cấp lệnh cho Trần Đông làm Chánh tướng, Quách Đại là Phó tướng, thống suất một trăm binh mã đi lấy Đồi Roi.

Sau khi đã sai phái xong việc đi lấy Đồi Roi, Nguyễn Điềm lại cất tiếng lên hỏi:

- Ai là người dám nhận làm Chánh tướng và nhận làm Phó tướng đi lấy Lũng Sâm?

Dứt nhời, Đinh Cúc chạy ra nhận làm Chánh tướng, Đặng Xuân xin nhận làm Phó tướng.

Tức thời Nguyễn Điềm lại nói với Bình Ngô Thống tướng cấp cho hai người một trăm binh mã đi lấy Lũng Sâm.

Sau khi đã phái xong hai toán quân ấy, Nguyễn Điềm gọi Hoàng Câu lên bảo rằng:

- Cách Đồi Roi 25 dặm, có một cánh rừng sim rất rộng, nhà ngươi khá đem 50 quân lên phục ở đấy, đề phòng ngăn toán quân ở huyện Cư Phong xuống Đồi Roi.

Hoàng Câu đi rồi, lại gọi Giang Phô lên bảo rằng:

- Nhà ngươi khá đem 50 quân đến phục sẵn ở phía bên đông trại Măng; nếu có thấy quân ở Cư Phong xuống cứu viện Lũng Sâm, thời sẽ đem quân ra mà đánh úp.

Sau khi đã sai phái các tướng xong, Nguyễn Điềm lại gọi những viên tướng ấy mà bảo rằng:

- Cứ lẽ ra thời đi lấy mỗi nơi ít ra phải đem từ 200 quân trở lên. Nhưng giờ quân ta mới khởi hãy còn ít ỏi, vậy quân tướng phải một lòng lấy một mà chọi với mười, lấy mười mà chọi với một trăm thời mới mong thắng lợi được. Chứ đừng cứ bảo một đằng lại quàng một nẻo, thời đến chết cũng không có chỗ mà chôn đó.

Các tướng nghe bảo đều dạ dạ lui ra, rồi ai mấy đều thu thập lấy quân bản bộ của mình tiến phát ngay ngày hôm ấy. Nói về Đồi Roi là một cái thành nhỏ được xây ngay ở trên đỉnh núi Roi, xung quanh thành toàn là rừng cây rậm rạp, đá núi cheo leo, địa thế rất là hiểm trở. Chủ tướng ở đây là một viên quan du kích tên là Đặng San, vốn là một người rất có tài thao lược và võ dũng.

Đặng San từ khi vâng lệnh Bành An, viên huyện lệnh Cư Phong, đem một toán quân bản bộ 150 người về đóng tại Đồi Roi. Hàng ngày Đặng San rất chăm chỉ săn sóc về việc huấn luyện quân sĩ. Ngoài sự huấn luyện quân sĩ ra, Đặng San lại tu bổ thành quách rất là kiên cố. Thường có người mạc tân hỏi Đặng San:

- Vì cớ chi mà phải chăm chỉ đến nhường vậy?

Đặng San trả lời rằng:

- Nơi Đồi Roi này tức là nơi yết hầu của huyện Cư Phong, nếu không giữ gìn cho cẩn thận, thời tức là bỏ mất huyện Cư Phong đó. Huyện Cư Phong đã mất thời tức là nguy hiểm ngay đến quận Cửu Chân. Vậy muốn giữ được quận Cửu Chân cho vững vàng, trước hãy giữ cho vững huyện Cư Phong với hạt Đồi Roi này. Điều đó tuy Lã Thứ sử không bảo đến tôi, nhưng cái bổn phận của người làm tướng phải biết như thế mới được.

Ai nghe lời nói của Đặng San cũng phải chịu phục là có thâm mưu viễn lự133.

Cách đó ít lâu, bỗng có tin báo ở trong núi An Quyết có toán quân khởi loạn, thanh thế rất lớn.

Đặng San nghe tin ấy, liền một mặt phi báo với viên Huyện lệnh Cư Phong, một mặt cắt đặt việc canh phòng rất là cẩn thận, lại một mặt sai quân đi thám thính xem cách hành động của bọn quân loạn ấy như thế nào…

Một viên mạc khách là Hầu Tân nói với Đặng San rằng:

- Núi An Quyết cách đây hơn 70 dặm, nếu đi gấp có thể một ngày tới nơi được. Chi bằng thừa lúc quân đội của chúng chưa tề tập134 này, ta nên đem binh mã đến tận sào huyệt của nó mà tiêu diệt, chắc có thể thành công rất chóng.

Đặng San nói:

- Thế lực quân của nó chưa biết là to hay nhỏ. Địa thế ở cùng An Quyết lại rất là hiểm trở khó khăn, không có thể mạo hiểm như thế được.

Cách mấy hôm, có thám mã về báo rằng:

- Bình Ngô Thống tướng là Lý Mão đã chia quân làm hai toán, một toán đi lấy Đồi Roi và một toán đi lấy Lũng Sâm.

Đặng San nghe báo liền hạ lệnh quân sĩ phải lên mặt thành phòng giữ rồi thân lên địch lâu để xem toán quân của bên địch. Khi lên đến địch lâu trông ra phía xa xa có một đám đông ước tới hơn 100 người, có hai lá cờ đỏ đi đầu đề mấy chữ: “Hổ oai Chánh tướng Trần Đông” và một lá cờ đề mấy chữ: “Hổ oai Phó tướng Quách Đại”. Đặng San nhận thấy toán quân ấy đội ngũ chỉnh tề, hàng lối đều răm rắp tiến đến hạt Đồi Roi của mình, liền lui về trung quân trướng truyền viên tì tướng là Liêu Vân đem 50 tên quân tinh nhuệ thẳng xuống dưới đồi dàn trận nghinh địch. Liêu Vân lĩnh mệnh vác đao lên ngựa, chỉ huy quân sĩ kéo xuống dưới đồi dàn trận.

Nói về Trần Đông và Quách Đại lĩnh mệnh Bình Ngô Thống tướng đem quân đến Đồi Roi, khi gần đến cách chừng năm dặm thấy dưới đồi đã có một toán quân dàn trận ở đó rồi, liền kéo thẳng đến dàn trận, Trần Đông rút kiếm, phi ngựa thẳng ra trước trận trỏ vào Liêu Vân mà thét lớn:

- Ngô cẩu! Sao lũ chúng bay không mau mau cùng nhau bước về quê quán, lại còn cả gan dám ra đây chống cự với ta?

Liêu Vân cả giận, múa đao quát to lên rằng:

- Lũ chuột nước Nam, hãy coi thần đao của bản tướng đây!

Dứt nhời, múa đao chém thẳng sang mặt Trần Đông, Trần Đông giật cương lùi ngựa, múa kiếm cự địch. Hai người đánh nhau ước chừng hai mươi hợp, Trần Đông thấy không đánh nổi Liêu Vân thời khí phẫn uất lên tới cực điểm, liền một tay múa kiếm, một tay rút luôn dao quai trong mình ra đâm thẳng vào mắt ngựa của Liêu Vân, khiến con ngựa đau quá lồng lên, quật Liêu Vân xuống đất. Trần Đông cả mừng, nhảy xuống ngựa chực cắt lấy thủ cấp Liêu Vân… Bỗng nghe thấy tiếng dây cung, rồi một mũi tên vụt từ trong bụi rậm bay ra cắm trúng ngay vào vai Trần Đông; rồi tiếp luôn một tướng múa trường thương phi ngựa đến thét lớn:

- Tặc tướng! Có nhận rõ Quách Hòe chưa? Hôm nay ta hãy tha cho cái mạng lũ chúng bay, đến mai ta sẽ xử trị…

Dứt nhời, nhảy xuống ngựa ôm Liêu Vân lên, rồi quày ngựa vẫy quân kéo thẳng lên đồi…

Trần Đông thấy vậy tức quá, liền kéo quân đuổi theo, thời bị Quách Hòe hô quân cung nỏ bắn quày135 lại, thành ra không lên được. Trần Đông đành phải kéo quân trở lại, cách đồi mười dặm hạ trại.

Nói về Quách Hòe cứu được Liêu Vân đem về trại, Liêu Vân liền tiến đến trước Đặng San mà rằng:

- Tiểu tướng ra trận bị thất bại, tội đáng chết, xin chủ tướng y theo quân pháp nghiêm trị, tiểu tướng xin cam chịu.

Đặng San cười mà rằng:

- Thua được là việc thường của nhà binh, chứ có việc chi mà nhà ngươi lại câu nệ như thế…

Nói xong, lại chỉ vào Quách Hòe mà rằng:

- Quách Hòe! Nhà ngươi ở đâu mà lại cứu được Liêu Vân?

Quách Hòe đứng dậy nói:

- Bẩm chủ tướng, nguyên mạt tướng nhân buồn, ruổi ngựa xuống dưới đồi, nghe thấy quân hai bên đang giao chiến, liền nấp vào bụi rậm để xem, bỗng thấy Liêu tướng quân lâm nguy nên bắn ra một phát tên vào địch tướng để cứu lấy Liêu tướng quân. Đã cứu được Liêu tướng quân rồi, toan hô quân giao chiến với địch quân lần nữa, song lại nghĩ quân địch đang hăng, không nên khinh chiến, nên tôi mới thu quân về…

Nói dứt nhời, Đặng San vỗ tay mà rằng:

- Khá lắm! Khá lắm! Thôi hãy về trại yên nghỉ, mai sẽ hay.

Mờ sáng hôm sau ở trung quân trướng nổi lên một hồi trống dõng dạc uy nghiêm. Dứt hồi trống, Đặng San bận giáp vàng, đầu đội ngân khôi, tay cầm kiếm ra ngồi ghế giữa. Tiếp luôn một bọn quân tướng lục tục kéo đến, chia ngôi thứ cùng ngồi. Đặng San cất tiếng nói to lên rằng:

- Hôm qua, ta xem khí thế bên địch hăng hái lắm, vậy nay có ai dám đảm nhiệm việc đi lấy đầu địch tướng không?

Dứt nhời, Liêu Vân, Quách Hòe bước ra xin đi, Đặng San nói:

- Quách Hòe cũng đi, ta không phải lo ngại gì nữa. Nhưng có một điều nhà ngươi nên nhớ dù sao cũng phải cẩn thận lắm mới được…

Quách Hòe vâng mệnh, cùng Liêu Vân thống suất quân sĩ xuống dưới đồi. Lúc đó, cũng vừa gặp Trần Đông, Quách Đại đem quân đến, hai bên liền dàn trận xong đâu đấy, Quách Hòe múa thương, gọi Trần Đông ra giao chiến. Trần Đông cũng múa kiếm ra cự địch với Quách Hòe. Hai người đánh nhau chừng 50 hiệp, Quách Hòe thấy mình đã mỏi mệt, chân tay rời rã, liền quay ngựa toan chạy, Trần Đông thấy vậy quát to lên rằng:

- Ngô cẩu, mi chạy sao khỏi tay ta!

Dứt nhời, phi ngựa đuổi theo, Liêu Vân vội từ trong trận múa đao ra ngăn cản cho Quách Hòe. Thời bỗng có một tướng vụt lại múa kích thét to lên rằng:

- Liêu Vân! Hãy xem kích của Quách Đại đây!

Dứt nhời, múa kích lại đánh Liêu Vân. Liêu Vân thấy thế nguy, không dám ham chiến, liền cùng với Quách Hòe chạy quặt về phía sau núi, rồi vào cửa đông thành về phục mệnh Đặng San.

Nói về Trần Đông, Quách Đại thấy tướng Ngô đã chạy, liền thúc quân đuổi theo, khi gần đuổi kịp, bỗng thấy toán quân Ngô rẽ vào một con đường hẻm rồi thấy mất hút không thấy đâu nữa. Quách Đại toan thúc quân tiến vào, Trần Đông vội ngăn lại mà rằng:

- Chết! Sao Phó tướng lại hồ đồ thế? Bây giờ mình vào lỡ có quân phục thời có phải là ta đuổi đàn dê vào hang hổ không? Hoặc mình đã vào rồi, ngoài kia quân nó kéo đến vây, thời thật là đem thân vào chỗ chết?

Quách Đại lấy làm phải nói rằng:

- Chánh tướng dạy rất phải, tôi xin tuân theo, vậy bây giờ theo Chánh tướng chỉ huy quân sĩ trở lại…

Trần Đông liền hô quân lui về chỗ hạ trại hôm trước, định hôm sau lại đánh lần nữa.

Nói về Liêu Vân, Quách Hòe khi đã do con đường hiểm mà vào cửa Đông, về phục mệnh Đặng San. Đặng San thấy hai tướng lại bị thua thì bực tức không biết làm thế nào, liền sai quân đánh trống họp các tướng lại bàn kế cự địch.

Khi đã an tọa xong đâu đấy, Đặng San liền cất tiếng lên hỏi:

- Ai có kế gì cự địch được với loạn quân không?

Dứt nhời nói, mạc khách là Hầu Tân đứng lên nói rằng:

- Tôi xin có một kế này khiến cho loạn quân phải thua một trận liểng xiểng, xin trình chủ tướng.

Đặng San thấy nói có kế thời vui mừng không xiết, vội hỏi lên rằng:

- Kế gì? Kế gì? Tiên sinh nói cho bản súy nghe?

Hầu Tân liền ghé vào tai Đặng San nói nhỏ mấy câu, Đặng San vui vẻ mà rằng:

- Diệu kế! Diệu kế!

Nói xong, truyền các tướng lui về yên nghỉ, chỉ bảo Liêu Vân và Quách Hòe ở lại truyền thụ mật kế. Sau khi hai tướng đã lĩnh kế, cũng đều lui về trại yên nghỉ.

Mờ sáng ngày hôm sau, trên đỉnh Đồi Roi một lá cờ đỏ hồng thêu chữ “Đặng” phấp phới theo chiều gió. Dưới ngọn cờ một viên tướng đầu đội mũ trụ, mình mặc giáp vàng, tay cầm một thanh đại đao đi đi lại lại chỉ huy một toán ước chừng 100 quân, viên tướng đó tức là Đặng San, hai bên Đặng San có Liêu Vân và Quách Hòe hộ vệ. Bỗng Đặng San tay cầm cờ lệnh phất một cái, tức thời toán quân kéo cả xuống chân đồi. Vừa xuống đến nơi, đã thấy một toán quân từ đằng xa kéo đến, đi đầu một viên tướng tức là Trần Đông. Trần Đông tiến quân đến gần toán quân của Đặng San thời hét lên rằng:

- Bại tướng kia nay lại ra chịu chết đó à?

Đặng San cả giận thét to lên rằng:

- Chà! Quân này giỏi thực! Lũ bay sắp làm ma cả bây giờ mà không biết, lại còn nói bậy.

Trần Đông chẳng nói năng gì, múa thanh trường kiếm lại đánh Đặng San. Đặng San cũng múa đao nghênh địch. Hai người đánh nhau ước chừng hơn 30 hợp, vẫn chưa chia được thua, bỗng thấy Liêu Vân và Quách Hòe phi ngựa đi thẳng vào bụi rậm ngay cạnh đồi. Trần Đông không hiểu là mưu kế, cứ yên chí mà đánh Đặng San. Hai người lại giao chiến tới chừng hơn 20 hợp nữa. Đặng San liền giả thua, quày ngựa chạy trở lên trên đồi. Trần Đông liền thúc quân đuổi theo, vừa đuổi được một quãng bỗng nghe thấy một tiếng kêu thất thanh:

- Trần Chánh tướng! Trần Chánh tướng! Nguy rồi! Quân Ngô chia quân đánh tập hậu…

Dứt tiếng kêu, tiếp luôn một hồi tiếng loa vang trời dậy đất, Liêu Vân và Quách Hòe dẫn hai toán quân kéo ập lại đánh quân của Trần Đông chạy tán loạn; Trần Đông vội quay trở lại thời Đặng San đã quay xuống hô quân sĩ bổ vây. Trần Đông ở giữa vòng vây, hết sức xung đột, mồ hôi toát ra đã ướt đẫm cả áo, mà vẫn không thoát ra được. Chính đang lúc nguy cấp bỗng thấy chiêng trống rầm trời, quân reo dậy đất, rồi quân Ngô dãn ra, một viên tướng đầu đội khăn nhiễu điều, mình mặc áo giáp xanh, cưỡi trên con ngựa đen, tay cầm thanh mã tấu, đi đến đâu, đầu quân Ngô rơi xuống như củ chuối!

Người đó nhác trông thấy Trần Đông đã mỏi mệt, liền gọi to lên rằng:

- Trần Chánh tướng an lòng! Mạt đệ Hoàng Câu xin trợ cứu!...

Vừa dứt tiếng nói, Hoàn Câu múa tít thanh mã tấu vùn vụt như mưa sa gió táp, khiến cho bọn Ngô quân trông thấy phải khiếp đảm, kinh hồn mà không dám lại gần, Hoàng Câu tiến lại gần Trần Đông nói to lên rằng:

- Chánh tướng khá theo tôi đi ra ngoài này. Dứt nhời tự mình đi trước, Trần Đông đi sau, vừa đi vừa đánh, khí thế rất là hăng hái.

Đặng San thấy có người cứu Trần Đông, làm hại mất bao nhiêu quân sĩ của mình, thời nổi giận đùng đùng, hô quân đuổi theo, cố vây lấy cả hai người. Nhưng vừa dứt tiếng hô thời bỗng thấy một tiếng thét đằng sau, giật mình ngoảnh lại, thấy một tướng cầm ngang chiếc phương thiên hoạch kích, trừng mắt nhìn Đặng San mà quát lớn lên rằng:

- Ngô Cẩu! Có biết Quách Đại không?

Dứt tiếng thét, chiếc hoạch kích đã múa tít lên, sấn lại đánh Đặng San.

Đặng San đang cơn giận, lại thấy người trêu tức, thời không nghĩ gì nữa, cứ việc múa đao chống cự Quách Đại. Hai người đánh nhau ước chừng 20 hợp, Quách Đại thấy đao pháp của Đặng San hăng hái lên bội phần, thời không dám khinh địch, vội trông sang phía trước, thấy Trần Đông và Hoàng Câu đã chạy xa rồi, thời gạt đao phóng ngựa bỏ chạy đến hộ cùng với hai người.

Nói về Đặng San thấy bọn kia đã trốn chạy rồi, toan đuổi theo, song lại nghĩ: - Thế giặc đã đến lúc cùng quẫn, ta không nên bách quá, mà e có việc bất kỳ xẩy ra. - Nghĩ vậy nên thu quân trở về đồi, giữ thành đợi khi nào quân huyện Cư Phong xuống sẽ hay.

Về bên Trần Đông sau khi đã cùng nhau họp quân lại một chỗ bèn cho người phi báo với Bình Ngô Thống tướng Lý Mão cho quân đến cứu viện.

Thưa các ngài, chắc các ngài cũng phải lấy làm lạ, vì sao Hoàng Câu lại biết mà đem quân đến cứu?

Nguyên Hoàng Câu mai phục ở rừng sim đã đến bốn, năm ngày mà không thấy quân ở huyện Cư Phong xuống cứu Đồi Roi, thời lấy làm lạ, mới cho quân đi thám thính mới biết rằng Trần Đông đang bị vây, nên mới vội vàng đem quân đến cứu Trần Đông.

Còn như Quách Đại đóng quân cùng với Trần Đông, hôm đó để một mình Trần Đông đi đánh Đặng San, còn mình thời chỉ ở ngoài chờ khi có nguy cấp mới tiếp ứng, chính đang lúc điểm duyệt quân sĩ, bỗng thấy thám mã hốt hoảng về báo rằng:

- Trần Chánh tướng đang bị vây sắp nguy hiểm đến nơi rồi!

Quách Đại nghe báo giật mình, vội vàng họp quân kéo thẳng đến Đồi Roi, thời đã thấy Hoàng Câu, Trần Đông đang đánh tháo ra vòng vây, lại thấy Đặng San đang đuổi theo thời vội phóng ngựa lẩn vào bụi rậm, rồi ra đằng sau lưng Đặng San để ngăn cản cho Hoàng, Trần hai người thoát, sau khi hai người kia đã chạy, còn mình thời cũng bỏ Đặng San mà chạy, để cùng hai người kia họp quân…

Giờ lại nói về viên tướng Ngô giữ ở Lũng Sâm là Hoàng Kiên, vốn là người cẩn thận, bất cứ làm việc gì cũng phải suy xét kỹ lưỡng rồi mới quả quyết làm; khi nghe thấy tin ở An Quyết có toán quân khởi loạn, nên việc canh phòng ở Lũng Sâm rất là cẩn mật.

Ngày hôm đó, Hoàng Kiên đang ở giáo trường huấn luyện quân sĩ, bỗng thấy quân thám mã về báo: cách thành 15 dặm có một toán quân đóng trại ở đó. Hoàng Kiên nghe báo, vội vàng lui về trướng bàn việc. Khi các tướng đã họp đủ, Hoàng Kiên nói rằng:

- Ta nghe báo ở cách thành này 15 dặm, có một toán quân đóng trại ở đó, chắc là toán quân của loạn đảng, chứ không sai, vậy bây giờ các ngươi có kế gì địch tới quân nghịch không?

Dứt nhời, có viên mạc khách là Tôn Uy đứng dậy nói rằng:

- Quân nghịch mới đến, khí thế đương hăng, ta hãy đóng thành cố thủ dăm sáu ngày, chờ khi quân địch mỏi rồi, sẽ đem quân ra mà cướp trại, tất được toàn thắng…

Hoàng Kiên nghe lời, liền cứ để mặc cho loạn quân khiêu chiến, ròng rã sáu ngày không ra đối địch. Đến hôm đó, nghe chừng quân địch đã mỏi rồi, liền sai viên tì tướng là Lương An ra bảo rằng:

- Trống canh hai đêm nay nhà ngươi khá thống suất 50 binh mã kéo đến trại quân địch mà đánh úp, rồi ta sẽ đem quân tiếp ứng sau.

Lương An cúi đầu vâng mệnh lui về trại, sắp sửa đến đêm đi dánh úp quân nghịch.

Nói về Đặng Xuân, Đinh Cúc sau khi đã vâng mệnh Bình Ngô Thống tướng đem quân đi đánh Lũng Sâm, đánh mãi năm sáu ngày vẫn không thấy quân Ngô ra cự địch, chắc là quân đã sợ, nên đối với việc trong quân rất là chểnh mảng.

Đêm hôm đó, vào khoảng canh ba, quân tướng đang mơ màng trong giấc ngủ say sưa, ngoài trại rất là im lặng, trừ những tiếng dế và chẳng chuộc kêu inh ỏi, ngoài ra đều không có một tiếng gì khác, trên chòi tên quân cầm canh cũng đang gật gà gật gù, lúc lúc lại choàng mắt ra không trông thấy gì lại gật, gật mãi rồi nằm lăn ra ngủ.

Trên con đường từ Lũng Sâm đến trại quân của Đinh Cúc, bỗng thấy có một toán người đi rất êm ái sẽ sàng, chỉ thấy có một đám đen lùi lũi đi mà không nghe thấy một tiếng ho to hoặc thở mạnh…, những người ấy cứ tiến dần dần đến chỗ trại quân của Đinh, Đặng, thời đồng thời hơn 40 bó đuốc đều bật lên sáng trưng một góc trời, soi rõ là một toán quân Ngô, mà người đi đầu tức là Lương An. Lương An cầm ngang ngọn thương dõng dạc cất tiếng hò to: - Quân sĩ! Mau mau tiến đánh. - Dứt tiếng hô, chiếc cờ lệnh trên tay Lương An cũng phất một cái. Rồi không phải nói thêm một lời nào, bọn quân sĩ được lệnh, đồng thanh reo lên như sấm vang, rồi ùa vào trại quân nghịch.

Đinh Cúc, Đặng Xuân đang cùng nhau chìm đắm trong giấc mộng, bỗng thấy ngoài trại quân mình có tiếng reo ầm ầm thời giật mình kinh sợ, vội vàng mỗi người vớ lấy một thanh mã tấu, chạy ra đến ngoài trại đã thấy quân mình chạy tán loạn, biết mình không thể chống cự nổi nên cũng liều chạy không nghĩ gì đến kế cự địch nữa. Chạy cách toán quân Ngô ước chừng 20 dặm thấy quân Ngô không đuổi thời cả mừng, họp quân lại kéo đi, ước chừng được mười dặm nữa bỗng thấy một toán quân từ đằng xa kéo đến. Đinh Cúc tưởng là quân Ngô, vội vàng dàn trận, bỗng thấy một viên tướng đi đầu toàn quân kia phi ngựa lại hóa ra Trần Đông bại tướng Đồi Roi. Hai toán quân liền họp lại kéo nhau đi, bỗng thấy ở đằng sau một tiếng hét to lên rằng: - Quân nào?

Đinh Cúc cả sợ, ngoảnh lại thấy một toán quân vùn vụt chạy đến như bay, viên tướng đi đầu cầm chiếc trường thương đi đến gần Đinh Cúc thời đứng lại hỏi rằng:

- Quân nào? Phải nói cho ta biết.

Đinh Cúc nhận kỹ ra thì hóa ra Giang Phổ, bất giác cười mà rằng:

- Cùng lũ chết hụt với nhau mà lại còn dềnh dang đầu cua tai ếch làm gì thế?

Giang Phổ bất giác cũng phì cười, rồi ung dung nói:

- Tưởng ai? Chẳng là Đinh Chánh tướng, thế mà mạt đệ không biết, xin Chánh tướng miễn thứ cho, vậy xin hỏi sao Chánh tướng lại ở đây? Tôi cứ tưởng là quân của viên Huyện lệnh Bành An nên mới kéo ra đấy chứ?

Đinh Cúc chỉ vào bọn Trần Đông mà rằng:

- Kìa ba anh kia cũng bại ở Đồi Roi về, đến đây lại gặp tôi. Tôi sở dĩ ở đây là vì đang đêm thằng Hoàng Kiên tướng giữ Lũng Sâm đem quân đánh úp, nên mới bị thua chạy về đây thôi, bây giờ chúng ta hãy họp lại đây, đợi khi nào Thống tướng đem quân cứu viện sẽ lại tiến quân.

Giang Phổ lấy làm phải liền họp quân lại với năm người kia cùng đóng trại.

Nói về Bình Ngô Thống tướng Lý Mão cùng với quân sư Nguyễn Điềm và Bình Ngô Phó tướng Lê Huân bàn việc quân cơ, bỗng thấy có quân thám mã về báo rằng: - Tướng lấy Đồi Roi và tướng lấy Lũng Sâm đều bị bại trận.

Lý Mão nghe báo lại giật mình, hỏi Nguyễn Điềm rằng:

- Hai nơi đều bại cả, vậy bây giờ làm thế nào?

Nguyễn Điềm nói:

- Hai nơi đã bị bại, bây giờ chỉ có cái kế là Thống tướng nên thân hành đi đánh, còn Phó tướng thời ở nhà giữ cũng được.

Lý Mão lấy làm phải, liền tự thống suất 300 quân với bốn viên Hổ oai tướng quân là Bạch Văn Mao, Trần Túc, Trịnh Sĩ, Liêu Cung kéo thẳng ra Đồi Roi…

Nói về Đặng San sau khi đã lui được quân nghịch, thời cả mừng tiệc khao quân thưởng quân sĩ, bỗng nghe thấy thám mã vào báo rằng: - Ở Đồi Lũng Sâm, chủ tướng Hoàng Kiên đã phá tan được loạn quân rồi, Bình Ngô Thống tướng của loạn quân đang sắp sửa kéo quân để báo thù hai trận…

Đặng San cười mà rằng:

- Chà! Lũ chó chết ấy không biết tự lượng mình, lại còn dám đem quân chống cự ta lần nữa chăng?

Dứt nhời liền truyền viên tướng là Lý Định Phong phi ngựa sang Lũng Sâm nói với chủ tướng đồn ấy là Hoàng Kiên đem quân lại hợp nhất với quân Đồi Roi để cùng cự địch. Lý Định Phong lĩnh mệnh đi ngay.

Cách mấy ngày, Hoàng Kiên đã dẫn 150 binh mã sang Đồi Roi đóng với Đặng San. Hai người bàn bạc với nhau rất là tâm đầu ý hợp.

Hôm sau, Đặng San và Hoàng Kiên đem tất cả toàn quân ra giáo trường luyện tập, bỗng có một tên quân từ cổng thành xồng xộc chạy vào vẻ mặt hốt hoảng kêu to lên rằng:

- Bẩm chủ tướng! Loạn quân đang hò reo sắp sửa đánh thành rồi!...

Dứt nhời, tên quân ấy chạy tuột ngay ra đằng sau trại.

Đặng San, Hoàng Kiên nghe tên quân báo xong, thời giật mình mà rằng:

- Quái! Sao quân nó lại đến chóng như vậy?

Hoàng Kiên nói:

- Chóng hay chầy thì mặc kệ chúng nó. Ta cứ việc thấy nước đến thời đắp đê ngăn, có hề chi việc đó…

Đặng San lấy làm phải, liền truyền quân xuống núi nghinh địch.

Nói về Bình Ngô Thống tướng Lý Mão kéo quân đến giữa đường hợp nhất với hai toán bại quân trước, liền kéo thẳng đến Đồi Roi.

Khi vừa đến nơi bỗng thấy một toán binh mã đang xồng xộc từ trên đồi kéo xuống. Dưới hai ngọn cờ đại đề chữ Đặng và chữ Hoàng, thấy một viên cầm đại đao, một viên cầm trường kích đi song hàng xuống thẳng dưới đồi dàn bày trận thế. Hai người ấy tức là Đặng San và Hoàng Kiên. Hoàng Kiên trông bên toán nghịch quân thấy một lá cờ đỏ bay phấp phới hiện ra mấy chữ: “Bình Ngô Thống tướng Lý”, lại có mấy hàng chữ nhỏ hơn: “Tuân mệnh trời, khởi nghĩa quân cùng giết hết giặc Ngô.” Dưới cờ, một viên tướng đầu đội khăn xanh, mình mặc giáp vàng, tay phải cầm cờ lệnh, tay trái cầm bảo kiếm, cưỡi trên con ngựa kim ô, đi lại chỉ huy quân sĩ rất là oai nghiêm mãnh liệt. Hoàng Kiên cười bảo Đặng San rằng:

- Kìa viên chủ tướng nghịch quân oai nghiêm nhỉ? Đáng sợ nhỉ?

Đặng San thấy Hoàng Kiên có ý khinh thường thời cau mày lại mà rằng:

- Chớ có khinh thường, chủ tướng nghịch quân không phải tay vừa đâu.

Hoàng Kiên nói:

- Làm gì cái bộ chúng nó! Ta chỉ cứ cho quân sĩ hò reo là đủ làm cho quân nó vỡ mật.

Đặng San cau mày một cái rồi im bặt. Hoàng Kiên thấy ý Đặng San như vậy thời cho là nhát, nên đắc ý kiêu ngạo, phi ngựa vác kích ra trước trận chỉ sang trận Lý Mão mà thét to lên rằng:

- Bớ nghịch tặc, lắng tai nghe ta truyền…

Chưa dứt nhời, một tiếng quát to như sấm, Liêu Cung đứng sau Lý Mão phi ngựa ra vác mã tấu múa tít lên bảo Hoàng Kiên rằng:

- Lũ chó Ngô này, mi muốn làm chi ta hử? Truyền gì? Hay là truyền lấy thanh kiếm của ta để chặt đầu chúng bay hay sao?

Hoàng Kiên cả giận mà rằng:

- Ta không thèm nói với mày, gọi thằng chủ mày ra đây.

Liêu Cung trừng mắt lên quát rằng:

- Quân vô lễ! Không được nói càn!

Dứt nhời rút dao găm chém thẳng vào mặt Hoàng Kiên, Hoàng Kiên nhanh mắt tránh dạt sang một bên rồi múa kích xông vào, đánh nhau mới độ mười hiệp bỗng thấy một tiếng “Ối!” lại tiếp luôn một tiếng nữa, Hoàng Kiên từ trên ngựa lăn xuống, hai mũi tên cắm ngay vào hai mắt, máu chảy ròng ròng, quân sĩ chưa kịp cứu về bỗng lại thấy một mũi tên nữa cắm thẳng vào bụng Hoàng Kiên, Hoàng Kiên chỉ kêu được một tiếng tức thời hồn về chín suối. Ngay lúc đó thấy một tướng bên Lý Mão vác kiếm ra chặt ngay lấy đầu Hoàng Kiên rồi giơ lên trước mặt mà hét to lên rằng:

- Ngô Cẩu! Đã biết Trần Túc chưa?

Dứt tiếng thét, phi ngựa trở về trận.

Lý Mão thấy Trần Túc đã giết được Hoàng Kiên, liền cầm cờ phất một cái tức thời toàn quân đều đổ ra bủa vây…

Đặng San từ lúc thấy Hoàng Kiên bị bắn, rồi đến lúc bị chết, bất giác ngây ngất cả người, chưa kịp tính sao. Bỗng thấy quân nghịch ầm ầm bổ vây, vội thúc quân đánh tràn sang. Vì quân Đặng San lại nhiều gấp đôi của Lý Mão, nên chỉ có một lát, quân của Lý Mão lại lọt ngay vào vòng vây của quân Ngô. Lý Mão thấy quân mình bị vây thời cả sợ hô to lên rằng:

- Anh em! Cố lên! Chúng ta nay đã mắc vào cạm bẫy rồi! Ta phải phấn chấn cho đến lúc chết... Cố lên! Anh em, cố lên!

Dứt tiếng hô, bọn quân đều reo to lên rằng:

- Giặc Ngô cừu địch136 của ta!

- Chúng ta là người nước Việt.

- Quyết không chịu khuất phục lũ giặc Ngô!...

Dứt tiếng reo, cả bọn quân tướng đều hăm hở xông ra phá vây, thanh bảo kiếm của Lý Mão cứ loang loáng như muôn đạo bạch quang, đi đến đâu, đầu quân Ngô rơi đến đấy… Hồi lâu, quân đã mệt, tướng đã mỏi, vòng vây vẫn chưa phá được, Lý Mão vẫn hăng hái tiến lùi, thanh kiếm quay tít trên những đầu quân Ngô, Lý Mão thấy vòng vây phá mãi vẫn không thoát ra được, thời căm tức bội phần… Bỗng thấy Liêu Vân phi ngựa đến thời cả giận thét lớn:

- Bớ Ngô Cẩu! Hãy để đầu lại đây cho ta!

Dứt nhời, hăng hái múa kiếm xông lại chém. Lúc đó, Liêu Vân vừa mới uống rượu, mặt còn đỏ gay, thương pháp loạng choạng chả ra sao cả, vừa đánh được vài hợp thì bỗng một mũi kiếm đâm thẳng vào ngựa, rồi tiếp luôn một mũi nữa đâm vào ngay bụng, tức thời lộn nhào xuống ngựa mà chết. lúc đó Quách Hòe đang đánh nhau với Trịnh Sĩ, bỗng thấy Liêu Vân bị giết, toan quày ngựa lại để báo thù cho bạn, nhưng ngựa chưa kịp quày, đã bị Trịnh Sĩ chém đứt đầu rơi xuống đất. Đặng San thấy hai tướng của mình đã bị giết cả, thời cả giận, hô quân bổ vây dày thêm. Lý Mão bấy giờ đã mệt lử, chỉ có cách liều chết. Chính đang lúc cái sống với cái chết găng nhau, bỗng thấy vòng vây tách ra, một viên thiếu niên tướng quân cưỡi trên con ngựa bạch tuyết, tay cầm chiếc tử kim thương, phá tan vòng vây xông vào… Khí thế rất hăng, chẳng khác một con hổ đói nhảy xổ vào đàn dê… Viên thiếu niên tướng quân ấy khi đã phóng ngựa vào gần đến chỗ Lý Mão thời hét to lên rằng:

- Bình Ngô Thống tướng! Mau theo ta!

Dứt tiếng, Lý Mão và quân sĩ đều ùa theo cả ra, cuồn cuộn như nước chẩy. Đặng San thấy vậy liền thúc quân đuổi theo.

Đuổi mãi tới hơn mười dặm không kịp đành thu quân trở lại.

Nói về toán quân Bình Ngô theo viên tướng mở vây mãi đến khi không thấy quân Ngô đuổi nữa liền dừng lại. Lý Mão chưa kịp hỏi người thiếu niên ấy là ai, đã thấy người ấy ngồi trên ngựa chỉ vào Lý Mão mà rằng:

- Bình Ngô Thống tướng! Cố lên! Đừng thấy thua trận mà nản lòng, đừng thấy quân chết, tướng vong mà rối trí, bây giờ nên mau mau lên lấy huyện Cư Phong làm nơi căn bản, rồi sau sẽ tiến dần, còn ta, người mà Thống tướng đã biết, mưu mô của Thống tướng khá lắm! Giỏi lắm! Ta rất phục, ta tức là người mà hồi trước Thống tướng sai thích khách đến giết ta đó. Thôi, Thống tướng nên cố, đừng nản lòng, sau này sẽ có lúc cùng gặp.

Dứt tiếng, người ấy nhoẻn miệng cười, rồi quất ngựa vụt đi… Không còn ngoảnh cổ lại…

Lý Mão nghe người ấy nói xong, ngơ ngác kinh dị, không hiểu là ai,… Suy nghĩ mãi, bỗng bủn rủn cả gười, buột miệng nói một mình: - Thôi, chết rồi! Không khéo người ấy là người con gái rồi!...

Ghi chú

129. Hưởng ứng.

130. Hay ro ró, ru rú.

131. Cờ xí.

132. Nói rõ quyết định, ý nghĩa của việc cần làm.

133. Mưu sâu lo xa.

134. Tụ tập đông đảo.

135. Quay lại.

136. Có thù với nhau.


Nguồn: Công ty CP Sách Alpha
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 29 tháng 5 năm 2015