HỒI THỨ BẢY Lòng nham hiểm quên tình cáo tỏ,-Gan anh hùng vì nghĩa giết gian
HỒI THỨ BẢY
lòng nham hiểm quên tình cáo tỏ,
gan anh hùng vì nghĩa giết gian
ói về Mục Hân chính đương lúc cùng đồ đảng kéo quân sang An Quyết, bỗng nghe thấy có tiếng thét hỏi, liền dừng ngựa lại trông, thấy ở trong khu rừng rậm có một người thiếu niên vai đeo kính nỗ146, tay cầm trường thương, mình cưỡi trên con ngựa bạch, phới thẳng ra trước mặt còn cách chừng hơn 20 thước. Mục Hân chưa kịp hỏi sao thời Khán Quỳnh đã phóng ngựa nhích lên mấy bước, cất tiếng hỏi to lên rằng:
- Gã thiếu niên kia tên họ là chi? Có tài lược gì mà dám ngăn hỏi quân ta?
Người thiếu niên nghe Khán Quỳnh hỏi dứt nhời, mỉm miệng cười nhạt, rồi cất tiếng lên nói:
- Mi muốn hỏi họ tên ta à? Điều đó rất khó, vì ở vai ta còn có kính nỗ, ở tay ta còn có trường thương, nếu giờ quân tướng các ngươi, có ai là người địch nổi hai thứ binh khí của ta đây, thời ta mới có thể nói tên họ cho các ngươi biết. Nhược bằng không, thời các ngươi cũng chỉ nói toán quân của các ngươi là toán quân gì và chủ ý định đi đâu, thời ta đây cũng sẵn lòng cho đi, không hề ngăn trở…
Mục Hân thấy ở đằng trước mặt chỉ có một mình người thiếu niên mà dám cả gan nói láo như vậy, đã toan hô tướng xông ra trước trận để đánh.
Nhờ được có Khán Quỳnh là người tinh ý nên khi nghe mấy lời nói của người thiếu niên, thời biết ngay là không phải tay vừa, lại thấy Mục Hân sắp sửa hô quân chực đánh thời vội nói nhỏ với Mục Hân rằng:
- Chủ tướng hãy khoan đừng xử sự hồ đồ thế, tôi coi người thiếu niên này tuy có một mình mà dám đường đường nói những câu cứng như vậy thời chắc là một bậc hảo hán chi đây, Chủ tướng nên đem tâm sự mình mà bày tỏ, nếu người ấy theo thì càng hay cho quân mình, nhược bằng không theo bấy giờ sẽ liệu…
Mục Hân nghe nói lấy làm phải, liền quay lại nói với người thiếu niên:
- Gã thiếu niên kia, đứng đấy để ta nói rõ cho mà nghe. Toán quân ta kéo đây tức là một toán nghĩa quân khởi lên để đánh quân Ngô. Ta đây định sang An Quyết để họp với Bình Ngô Thống tướng Lý Mão, rồi sẽ tiến quân. Ta xem nhà ngươi cũng là người Giao Chỉ, thời chắc cũng biết quân Ngô là kẻ thù địch của chúng ta, đã biết thế, ngươi nên cùng ta khởi nghĩa…
Chưa dứt nhời, người thiếu niên sẽ nhếch mép mỉm cười mà rằng:
- Phải! Chỉ có mi mới biết thế thôi à? Ta hãy hỏi, mục đích nhà ngươi khởi nghĩa là thế nào?
Mục Hân ung dung cất tiếng nói:
- Mục đích! Phải! Mục đích ta khởi nghĩa, một là không chịu ở dưới sự áp bách của quân Ngô. Hai là… hai là…
Nói đến đấy, trừng mắt cau mày, tay cầm thanh kiếm hình như muốn đâm ai, chém ai, rồi nói tiếp:
- Hai là vì ta căm tức cái thủ đoạn tàn nhẫn của thằng Chiếng Hòa nên mới khởi quân để báo thù tuyết hận…
Người thiếu niên nghe nói đến đấy thời cười khành khạch mà rằng:
- Tâm địa của mi ta đã biết cả rồi, mục đích là mi chỉ muốn thoát lấy thân thôi chứ gì. Phải, nếu thế thời khá lắm, bổn phận mi chỉ có thế thôi, tóm lại mi hơn con vật không được mấy tí! Đồ hèn mạt như mi, ta không cần nói để làm chi nữa. Thôi cứ ở lại mà theo lấy cái mục đích thoát thân của nhà ngươi…
Nói xong, quày ngựa phóng vào trong khu rừng thâm u tối tăm mù mịt. Mục Hân nghe người ấy nói vậy thời vừa giận vừa không hiểu người ấy là người nào, rồi nhìn nhau ngơ ngác…
Người ấy là ai, mà lại bí mật như vậy?
Các bạn đọc đến đây, cũng lấy làm lạ, nhưng cái màn bí mật ấy nó chỉ luẩn quẩn một tí rồi nó lại mở toang ra, chứ có lẽ nào lại cứ bí mật mãi, khán giả bây giờ xin xắn tay mở cái màn bí mật ấy ra cho các ngài xem…
Người ấy, người thiếu niên ấy chỉ là một người con gái, người con gái ấy lại chính là một vị nữ anh hùng đã vang lừng trong sử sách.
Bà Triệu Ẩu. Tức Thị Trinh. Nguyên lai sau khi Thị Trinh đã được anh cho phép, liền đi chiêu tập anh hùng, nhưng đi lắm rạc cẳng, không được người nào là người có thực tài, một lần đã cứu được Bình Ngô Thống tướng Lý Mão, rồi lại đi, đi mãi, nhưng tìm được một người hoàn toàn tính cách cũng không phải là dễ; người xưa đã nói: “Làm người đã có chí thời dù việc khó khăn, nguy hiểm đến nhường nào cũng thành được”, lời nói ấy không sai. Thị Trinh đi mãi, sau mới chiêu mộ được ba người, đều liền ủy thác cho mỗi người một việc, rồi lại dấn bước ra đi. Hôm đó vừa đến đấy thời gặp toán quân của Mục Hân, những tưởng chắc sẽ thu được để về làm thêm vây cánh, nhưng nào ngờ sau khi hỏi Mục Hân rồi, xem cách cử chỉ của bọn Mục Hân là phường vô dụng chỉ tìm cách an toàn lấy tấm thân chứ không có cái mục đích gì viễn đại. Liền ruổi thẳng vào rừng, tìm kiếm một hòn đá sạch để ngồi.
Thị Trinh ngồi thừ người ra, hai con mắt sáng quắc lóng lánh nhìn thẳng về phía xa xa, hình như đang theo đuổi một ý tưởng xa xăm và hàm có cái vẻ sầu tư vô hạn, bỗng nàng mỉm cười đứng phắt dậy nói một mình: - Ừ! Mà ta khờ thật, ở trên mặt đất Giao Chỉ này, còn chán vạn người có gan góc anh hùng, chứ nào chỉ có riêng vài người mà ta mới thu được đâu, thế mà ta buồn? Buồn làm sao được. Vô lý! Vô lý quá! Ta phải vui vẻ phấn chấn theo đuổi công việc chứ, ngồi đây mà buồn, hay là… hay là… lại giở quẻ như các cô con gái khác chỉ cứ buồn nỉ buồn non, buồn thê, buồn thảm…
Nói đến đấy nàng phá ra cười, con ngựa bạch bên cạnh ve vảy đuôi, chân cất, mồm hí, vang động một khu rừng u âm ảo não. Thị trinh giơ tay vuốt vào bờm ngựa rồi nói: - Bạch mã! Bạch mã, mi sẽ cùng ta phấn chấn đến lúc cuối cùng nhé, đến lúc hồn mộng ta sắp sửa sang thế giới khác nhé…
Con ngựa hình như hiểu ý, ngấc mắt lên nhìn rồi lại cúi xuống gặm những khóm cỏ ngon lành. Thị Trinh thấy trời đã về chiều, ánh tà dương đã chiếu xuyên ngang khu rừng, dần dần dải thành một cái bóng to và dài tới hơn một dặm.
Thị Trinh thấy trời đã chiều liền nhảy lên ngựa chực đi, nhưng không quyết chí đi đằng nào, sau bỗng tự nghĩ: - Ta bây giờ đi đâu, chỉ tốn công nhọc sức thôi chứ có ích gì, chi bằng ta hãy về cùng với anh ta bàn tính rồi sẽ liệu sau. - Nghĩ vậy, liền phóng ngựa thẳng đường về nhà. Khi gần về tới nhà, còn cách chừng 30 dặm đường, trời đã tối sập lại, vầng nguyệt từ từ rời phía chân trời xa tắp mà lên đến lúc đã cao, ánh sáng soi xuống cõi trần gian, như đang mỉm một nụ cười và hình như đã soi thấu cõi lòng. Bóng nàng cùng con ngựa bạch in hẳn xuống mặt đất biến thành một cái hình đen đen, rồi như ẩn như hiện, những tà áo phất phơ bay, loang loáng trắng. Con ngựa vẫn cất bốn vó đều đều chạy, khi vào rừng khi ra suối, khúc khuỷu quanh co. Trong những lúc ở khu rừng, chỉ trừ tiếng thông reo vi vút, tiếng lá rụng rào rào rồi tiếng vó ngựa nện xuống đất lộp cộp, ngoài ra không có một thứ tiếng gì khác nữa. Lúc đó Thị Trinh nàng vẫn tưởng chỉ có một mình nàng là đang đi ở trong khu rừng âm u ảm đạm này, nhưng biết đâu đằng xa nàng chợt trông thấy một cái bóng đen đen khác nữa và cái bóng ấy lại như đã biết nàng rồi, chực tìm đường trốn tránh, nàng cau mày giật cương ngựa tiến bước, nàng đuổi, bóng đen kia vẫn chạy, cách chừng hai quãng ném nữa, nàng thét to:
- Đứa nào kia hãy ở đấy ta hỏi?
Tuy thét, nhưng không một tiếng trả lời, bực tức, nàng giựt mạnh cương ngựa, con ngựa cất bốn vó phi, là là trên mặt đất. Nàng lẩm bẩm nói: - Gần đến rồi, mi dù tài thế nào cũng không thoát khỏi tay ta…
Rồi nàng chăm chú nhìn bóng đen, cả tám vó ngựa vẫn lộp cộp dận lên ven bờ suối, bỗng nàng kinh ngạc quát to:
- À, Thái Lan! Mi đi đâu mà lại tránh ta như vậy? - Nhưng bóng kia, Thái Lan vẫn chạy, Thị Trinh bực tức, rút bảo kiếm nhằm thẳng vào chân ngựa của Thái Lan mà ném, chỉ nghe một tiếng “hí”… Con ngựa của Thái Lan đã bị gãy chân, quỵ ngay xuống, quật Thái Lan xuống đất, Thị Trinh nhẩy xuống ngựa chạy lại, nắm lấy tóc Thái Lan lôi ra ven suối, tìm hòn đá nhẵn nhịu147, nàng ngồi xuống, nhìn vào Thái Lan, phải chính là Thái Lan, một tên đầy tớ tâm phúc của vợ Triệu Quốc Đạt, tức là chị dâu nàng…
Sau khi Thái Lan đã được buông ra, đã toan chạy trốn, nhưng tự xét khó lòng trốn thoát được, đành cứ lẳng lặng mà ngồi.
Thị Trinh trừng mắt quát:
- Mày đi đâu?
- Dạ… dạ xin cô tha cho con…
Thị Trinh mỉm cười rồi nói:
- Tha cho mày, thằng khốn nạn! Mày hãy nói cho ta biết đã.
- Bẩm… Bẩm con vâng mệnh bà cả.
- Nhưng đi đâu?
- Con… con lên quận ạ!
Thị Trinh càng thêm vẻ tức tối, sắc mặt hầm hầm, tay cầm lăm lẳm thanh bảo kiếm, đôi nhỡn quang cứ chiếu thẳng vào mặt Thái Lan, rồi dõng dạc cất tiếng:
- Quân này tất có ý gian giảo đây, mày phải thực tình mà nói, không ta chém!
Thái Lan sợ quá, hai mắt ứa lệ, rồi cứ nhìn Thị Trinh như tỏ ý van lơn và cầu khẩn. Sốt ruột Thị Trinh nói gắt:
- Quả thật mày không nói?- Rồi giơ thanh kiếm, chĩa vào mặt Thái Lan thét:
- Nói ngay!
Thái Lan vội vàng ấp úng:
- Bẩm… bẩm bà cả sai con lên quận. - Rồi ngưng bặt, hình như có ý lo sợ không muốn nói, nhưng trông vào thanh kiếm lại thấy rợn gáy, nói tiếp: - Con lên quận không phải là tự con. Xin cô tha thứ, bà cả sai con đi lên quận mục đích để bày tỏ việc làm của cô lâu nay.
Thị Trinh nghe nói đến đấy trừng mắt quát:
- Việc làm của ta? Nhưng ngươi phải nói hết đã.
Thái Lan bỗng đứng phắt dậy rồi quả quyết nói:
- Dù sao cô cũng không có quyền ngăn cản được tôi…
Thị Trinh thấy Thái Lan giở mặt thời căm tức, đứng dậy giờ kiếm lên hỏi:
- Mày muốn làm điều phản trắc, thời hãy hỏi thanh kiếm này đã chứ.
Thái Lan cũng hung hăng rút dao găm trong người ra, khoa lên nói lại:
- Dù sao tôi cũng không nói…
Thị Trinh nổi giận đùng đùng, tức thời vung kiếm chém thẳng vào người Thái Lan, Thái Lan vội lùi, nhưng mới cất được một chân, thời thanh liếm của Thị Trinh đã vùn vụt đâm suốt qua cổ, Thái Lan chỉ ối được một tiếng rồi ngã xuống, đôi mắt gừng gừng hạt lệ nhìn vào mặt Thị Trinh một lần cuối và hình như hối hận…
Dưới bóng trăng trong, khu rừng ảm đạm âm u đầy khí lạnh lẽo, bên cạnh tử thi Thái Lan, Thị Trinh đang trầm ngâm nhìn vào xác chết, trên mặt đầy vẻ buồn rầu đau đớn. Bỗng một ý nghĩ thoáng qua, nàng liền lật tử thi tìm xem trong áo, chợt thấy một phong thư. Nàng mỉm cười trông vào Thái Lan rồi nói:
- Ta giết mày, đáng lắm, vì một đời như mày chẳng qua chỉ là sống để làm những việc phản trắc.
Nói xong giở bức thư xem thì hóa ra chỉ là một lá đơn đại khái nói:
Kính trình Cửu Chân Thái thú, Lã đại nhân các hạ.
Kẻ tiện tì Giang thị xin có mấy lời trần tình cáo tỏ, cúi xin đại nhân soi xét.
Tiện tì tức là vợ Triệu Quốc Đạt ở huyện Nông Cống. Bấy lâu chồng tôi và em gái tôi thường hay tụ tập những kẻ du đãng trong hạt quân Cửu Chân mà tự nhận là anh hùng hào kiệt, định tâm khởi loạn, kẻ tiện tì này không muốn cơ nghiệp tan tành, để lụy đến mình, nên mạo muội cáo tỏ với đại nhân. Xin đại nhân đem quân tiễu trừ ngay thời mới mong toàn thắng, nhược bằng không, sau này quân loạn khởi lên thời e khó lòng trừ được. Mấy lời cáo tỏ xin đại nhân lượng xét.
Tiện tì Giang thị bái.
Thị Trinh xem xong, nghiến răng căm tức nói:
- Trời ơi! Anh ta có tội tình gì mà lại có người vợ khốn nạn như Giang thị. Trời ơi! Giang thị! Mi sẽ chết, sẽ phải chết…
Dứt nhời, quày lại nhảy lên ngựa, phóng thẳng về nhà; về đến nhà thời vừa sáng. Vào thăm anh, hai anh em gặp nhau rất là vui vẻ, Thị Trinh sang phòng chị dâu, Giang thị trông thấy Thị Trinh thời vồn vã thân yêu. Giang thị dắt Thị Trinh ngồi ghế, hỏi han rất là âu yếm. Thị Trinh cũng chỉ đưa đẩy vài lời rồi cáo từ đi về phòng mình. Khi về đến phòng không kịp cởi áo, lăn quay ra giường nằm rồi ngủ thiếp đi mãi đến gần tối mới tỉnh dậy, người nhà đem cơm vào, Thị Trinh gạt ra không ăn. Đêm hôm đó trằn trọc nghĩ đến việc hôm trước thời căm giận chị dâu, một mình ngồi trước chiếc bàn con, ngẫm nghĩ: - Nếu ta bây giờ nói với anh ta việc ấy thời chắc anh ta cho là mình có thâm thù thời thật không tiện, nhưng nếu không nói thời e có khi xẩy ra những việc bất kỳ thời thực hỏng bét cả công việc. - Nghĩ đến đó, nàng đứng dậy, đi đi lại lại, vẻ mặt bực tức, tất cả nhà, mọi người đều ngủ yên cả rồi, còn trên phòng khách chúng anh hùng vẫn còn đương bàn việc rì rầm. Những tiếng thông reo vi vút ở rừng bên cạnh, hòa theo với những cơn gió ào ào, lá rụng dào dạt xuống bên thềm hè. Thị Trinh đi đi lại lại mãi, thỉnh thoảng một làn gió thổi qua lùa vào hàng chấn song ở cửa sổ, làm cho những tà áo của nàng phất phới bay, trên bàn ngọn đèn dầu hột rập rờn hình như muốn tắt, nàng quày lại ngồi phịch xuống giường, thở dài một tiếng, lẩm bẩm tự nói một mình: - Bây giờ ta biết làm thế nào, nếu ta đi, thời nguy hiển đến anh ta; con Giang thị kia nó đã lòng lang dạ thú như thế mà anh ta vẫn tin nó. Ừ, mà thật! Ta xem cái bộ mặt nó đối với ta không phải là thực tình, xem mặt mà đặt tên, như con khốn nạn ấy cái môi thì mỏng chỉ hay hớt lẻo, đôi mắt bồ câu trắng dã như hoa sở tàn, lả lơi không ra dáng một người… Chẳng qua nó tốt phúc mà lấy được anh ta, nhưng nào nó có nghĩ thế đâu, tình nghĩa vợ chồng thì còn nặng gì bằng mà nó nỡ manh tâm mưu hại anh ta, để cầu khỏi chết. Nhưng trời có mắt, việc nó làm phản chẳng may lại bị ta bắt được. Tâm địa nó đáng chết lắm, ta phải giết nó để cứu lấy anh ta, phải giết! Không nên để nó sống nữa, nó sống ngày nào thời hại ngày ấy, ta phải giết.
Nói xong viết một phong thư, rồi lẻn sang buồng Giang thị, thấy cửa buồng bỏ ngỏ trong buồng Giang thị ngủ im phăng phắc, Thị Trinh cả mừng, nhón gót đi đến cạnh giường Giang Thị, lẩm bẩm trong trí: “Từ nay con khốn nạn này sẽ sang kiếp khác nhé…”
Dứt nhời vung kiếm chém thẳng vào cổ Giang Thị, Giang Thị không kêu được tiếng nào, máu ở cổ chảy ra ồng ộc, giẫy giụa hồi lâu, linh hồn đã sa nơi chín suối.
Thị Trinh giết xong Giang thị, liền sang buồng anh để lên bàn phong thư vừa viết, rồi quay ra chuồng ngựa, tháo con ngựa bạch, nhảy lên, ra roi phi thẳng ra ngoài cổng rồi đi tắt vào trong khu rừng lạnh lẽo âm thầm…
Ghi chú
146. Một loại vũ khí, dùng để bắn tên, gần giống nỏ.
147. Nhẵn nhụi.
Nguồn: Công ty CP Sách Alpha
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 29 tháng 5 năm 2015