← Quay lại trang sách

HỒI THỨ MƯỜI MỘT Đánh Cư Phong Quốc Đạt ra oai,-Giết Đặng San Vua Bà dụng kế

HỒI THỨ MƯỜI MỘT

đánh cư phong quốc đạt ra oai,
giết đặng san vua bà dụng kế

ã Huy bị điệu lên công sảnh, nét mặt lo lắng sợ hãi bồi hồi, tự nghĩ: - Ta từ ngày làm quan đến giờ chỉ những tra tấn dân Giao Chỉ mà ngồi trên công sảnh, ta có ngờ đâu lại phải nước này. - Đang nghĩ ngợi bỗng thấy Thái Tâm ngồi trên sập lên tiếng quát:

- Lã Huy! Hôm nay mi đã hiểu chưa, mi phải biết dân Giao Chỉ ta không phải là dân hèn đâu. Mi nghĩ xem chủ mi sai sang bên ta để mở mang để cai trị, để dạy những điều hay lẽ phải, hay là để cho mi đè hiếp dân ta, mà phải chết, ta không muốn để cho mi chết mà không biết được đầu đuôi tại thế nào mà chết, vậy ta phải nói cho mi biết nghe chưa. Đao phủ quân đâu chém đầu Lã Huy nộp lệnh mau.

Dứt tiếng, bốn tên đao phủ vác mã tấu ra trói Lã Huy vào cọc rồi chỉ còn đợi lệnh là chém, Lã Huy bấy giờ biết không thể nào nói được nữa nên đành nhắm mắt chịu chết. Được lệnh, tên đao phủ cầm mã tấu giơ thẳng tay rồi phập một cái, Lã Huy đã bị chia ra làm đôi. Chém xong Lã Huy rồi, Thái Tâm liền truyền đem gia quyến và mấy tên mạc khách ra chém bêu đầu ngoài thành, còn những quân Ngô thời lôi quần áo ra đánh 50 roi cho về nước. Xong lại truyền mở tiệc ăn mừng rất vui vẻ và đem tin đại thắng về báo với Đức bà Nhụy Kiều tướng quân ở Nông Cống…

Nói về Nhụy Kiều tướng quân từ khi sai Phan Thái Tâm và Lê Huy Thọ đi lấy Đô Bàng thời ngày ngày luyện binh, càng thêm chỉnh túc.

Hôm đó đang cùng với Triệu Quốc Đạt và Quốc Thành bàn việc quân cơ, bỗng có quân báo:

- Đô Bàng, Phan tướng quân đã lấy được, cho về báo tiếp…

Đức bà Thị Trinh nghe nói, xiết bao vui mừng, ngảnh lại nói với Quốc Đạt:

- Đấy hiền huynh xem! Quân em đi đến đâu, quân Ngô phải khiếp đảm kinh hồn đến đấy. Thật là hồng phúc cho nước nhà biết mấy!

Quốc Đạt nghe nói rất lấy làm khâm phục, cất tiếng:

- Hiền muội nói rất phải, ngu huynh rất phục, vậy nay quân của ngu huynh xin hiền muội cho được hợp vào quân của hiền muội, còn ngu huynh thời xung vào hàng tướng của hiền muội tùy để chờ lập công.

Nhụy Kiều tướng quân vâng lời, rồi nói:

- Giờ xin hiền huynh thống suất 200 quân ra đóng Đô Bàng với Phan Thái Tâm, khi nào có việc em sẽ xin báo cáo.

Xong việc Quốc Đạt lại bảo Quốc Thành:

- Hiền đệ khá về An Phổ cai quản, khi nào có việc cần ta sẽ báo.

Quốc Đạt và Quốc Thành đều y lời kéo quân đi…

***

- Bây giờ nên tôi tự thống đại binh đi hay sai tướng khác, quân sư cho biết?

- Tướng quân tự thống đại binh đi thì hơn, còn tôi xin ở lại giữ trại.

- Vâng, xin tùy ý quân sư định liệu.

Chiếc sập trong một cái hang rất to, hai người ngồi bàn việc, hai bên quân sĩ đi dép gai, tay cầm trường kiếm đứng hầu, im lặng, không một tiếng gì khác, chỉ trừ có tiếng của hai người xì xào to nhỏ, ngọn đèn dầu hột chập chờn như không chịu nổi sơn khí bốc lên.

Trời tối trong hang lại càng tối om, khêu thêm ngọn đèn, một người đứng dậy hỏi: - Quân bay!

Tức thời một tiếng “Dạ” vang cả hang, tiếp luôn một tên vụt ra vòng tay đáp: - Chủ tướng truyền!

Gật đầu người kia nói:

- Mi khá đi gọi mười vị hổ oai lại đây.

Vâng một tiếng, tên quân chạy ra ngoài biến hình vào trong khoảng tối âm thầm. Lại ngồi xuống vớ chiếc điếu cày hút một hồi sòng sọc như tiếng chim liếu điếu, người kia lại cầm ấm tay rót lấy uống, rồi nằm xuống vắt tay lên trán trầm ngâm. Bên cạnh người nọ cũng ngả mình xuống sập và lạnh lùng, không nói nửa nhời.

Hai người ấy là ai mà bí mật vậy? Ký giả xin nói một lời vắn tắt là: Bình Ngô Thống tướng Lý Mão và quân sư Nguyễn Điềm.

Nguyên lai Lý Mão từ khi bại trận trở về, nghe lời người con gái cứu mình mấy hôm trước nói với quân sư Nguyễn Điềm. Sau khi hai người đã hợp ý, Lý Mão liền truyền sai đi gọi mười viên hổ oai để truyền lệnh.

Một lát mười viên hổ oai tướng quân lục tục đi vào. Lý Mão nhổm dậy nói:

- Phó tướng Lên Huân ở lại giữ trại với quân sư còn mười vị hổ oai sắp sửa ngày mai đi đánh Cư Phong, nghe!

Một loạt đều dạ ran rồi lại lui ra, trong hang lại im lặng như tờ.

Sáng hôm sau, trời vừa tản sáng, Lý Mão đã thống lĩnh mười viên tướng tá và ngót 500 quân kéo thẳng về phía huyện Cư Phong, quân đi đã gần trưa mà mới được 30 dậm thuộc về địa phận huyện Kệ Lãnh, bỗng nghe thấy mấy tiếng còi, rồi loa vang ở trong rừng, tiếp luôn một hồi trống rầm trời dậy đất. Lý Mão giật mình vội hô quân dừng lại, gươm đao tuốt trần, định tiến thẳng vào rừng.

Bỗng “vèo vèo”, tên trong rừng vùn vụt bắn ra như mưa. Lý Mão vội truyền lấy mộc163 đỡ tên, rồi cứ tiến quân, nhưng chưa được vài bước bỗng một mũi tên vụt cắm vào mắt con ngựa của Lý Mão, con ngựa bị đau lồng lên, rồi quật Lý Mão xuống đất, tiếp luôn trong rừng xông ra một tên tướng Ngô tay cầm đao, tay cầm cung vùn vụt xông lại chực chém Lý Mão. Nhưng vừa nhảy xuống, bỗng thốt kêu một tiếng “Ối”, Lý Mão đã chồm dậy vung kiếm đâm thẳng vào cổ tên tướng Ngô, tên tướng Ngô không kịp đỡ ngã lăn ra mà chết. Tiện thể Lý Mão nhảy vụt lên con ngựa của tên tướng Ngô rồi ngoảnh lại hô quân:

- Tiến! Không sợ! Mau!

Dứt tiếng cả đoàn quân cùng mười viên tướng đều răm rắp tiến theo. Đến giữa rừng bỗng thấy một tên tướng Ngô khác vụt ra giơ kiếm quát:

- Đứng lại!

Trừng mắt nhìn viên tướng Ngô, Lý Mão quát:

- Chà! Quân khốn nạn có tài đảm gì mà ngăn cản được ta hử?

Tên tướng Ngô nhăn bộ răng trắng hếu nói:

- Tài đảm gì! Nếu mi qua đây sẽ chết hết.

Lý Mão nói:

- Ta hãy hỏi lũ khốn nạn chúng bay là quân của thằng nào sai phái?

Tên tướng Ngô bực tức quát:

- Đặng San chủ tướng Đồi Roi sai ta! Nó đã ương, quân bay bắn tên thuốc độc ra mau.

Dứt tiếng hô, trong rừng vèo vèo tên bay ra như mưa, Lý Mão vội hô quân:

- Lui, lui mau!

Dứt tiếng kéo quân trở lại, thời lại không thấy bắn nữa, lại vào nhưng lại thấy bắn. Bốn, năm lần vào nhưng vô hiệu, Lý Mão liền truyền đóng trại cạnh rừng. Sáng hôm sau chực tiến vào rừng để cho chóng đến Cư Phong, bỗng thấy trong rừng một toán quân xông ra, Lý Mão vội truyền quân sĩ nhất tề xong vào hỗn chiến. Đánh nhau gần đến nửa buổi mà hai bên vẫn găng nhau không bên nào thua được, bỗng thấy quân Lý Mão ồn ào náo động, Lý Mão cả sợ, vội quay xem thì Đặng San đã đem quân đánh tập hậu và bổ lại vây tứ phía.

Lý Mão cùng các tướng ở trong vòng vây tung hoành một hồi lâu mà vòng vây vẫn kiên cố. Đang lúc nguy cấp bỗng thấy quân Ngô dãn ra và kêu inh ỏi, một người cầm chiếc tử kim thương múa tít xông vào, theo sau một toán quân sinh lực rất là hăng hái. Lý Mão ngoảnh lại trông người ấy, thời hóa ra Phó tướng Lê Huân. Lý Mão không kịp hỏi duyên do, liền cùng Lê Huân đánh lấy một đường huyết lộ phá vòng vây xông ra. Đặng San thấy Lý Mão đã chạy thời hạ lệnh thu quân, thôi không đuổi nữa.

Lý Mão ra thoát vòng vây, chạy một quãng ước độ tám, chín dặm mới đứng lại và kịp hỏi chuyện, Lê Huân nói:

- Sau khi chủ tướng đi khỏi, bỗng tiếp được quân tế tác về báo: “Đặng San vẫn còn phục một toán quân ở khu rừng Kệ Lãng. Quân sư sợ chủ tướng bị thất cơ nên sai tôi đem quân tiếp ứng.”

Lý Mão nói:

- Thật là may cho tôi. Nếu không có toán quân của Phó tướng hôm nay thời khó lòng thoát được.

Sau đó, Lý Mão liền truyền lệnh hãy tạm đóng quân lại ở đó, để dần dà tìm đường khác tiến lên Cư Phong. Ngày hôm sau, Lý Mão đang cùng Lê Huân ngồi trong quân trướng bàn luận, bỗng có quân tế tác về báo: “Hiện Đặng San đã chia quân ngăn ra làm hai, một toán giữ ở khu rừng Kệ Lãnh, chặn lối ta lên Cư Phong; một toán đóng rải rắc ở trại Hòe, trại Mã, để chặn lối ta về. Viên Huyện lệnh Cư Phong lại mới phái thêm 300 quân đến giúp sức, nên cái khí thế của Đặng San lại càng hăng lắm…”

Lý Mão nghe báo, cả kinh, nói với Lê Huân rằng:

- Nếu vậy thời giờ ta tiến thoái đều bị ngăn trở cả, chẳng lẽ đành chịu bó tay chết ở đây hay sao?

Lê Huân nói:

- Cứ cung cách này thời dù cho về báo với quân sư, quân sư cũng không thể tự tiện bỏ nơi căn bản mà đến đây phó cứu được. Tôi nghe ở cùng Nông Cống mới có người một con gái khởi lên, khí thế rất mạnh, chỉ trong vòng có hơn một tháng trời mà đã lấy được hai huyện Nông Cống và Đô Bàng. Người con gái ấy, bây giờ thống suất có tới bốn, năm nghìn binh mã, trong quân tôn là Nhụy Kiều tướng quân. Dưới thủ hạ cũng có rất nhiều tướng giỏi, đi đến đâu quân Ngô đều khiếp sợ. Chi bằng bây giờ ta viết thư sang cầu cứu với đám ấy, nếu Nhụy Kiều tướng quân bằng lòng phó cứu, thời ta mới có thể thoát được cơn nguy hiểm này.

Lý Mão nghe Lê Huân nói, ưng lời ngay, liền vội vàng viết thư sang Nông Cống cầu cứu.

Nói về Nhụy Kiều tướng quân hôm đó, vừa toan bàn định việc đem quân đi lấy huyện Cư Phong, bỗng tiếp được bức thư cầu cứu của Lý Mão, Nhụy Kiều mỉm cười nói: - Lý Mão bây giờ mới biết đến ta à?

Nói rồi, truyền cho tên mang thư ấy hãy cứ về trước bão với Lý Mão hãy cứ yên lòng cố thủ, chỉ trong vòng năm, sáu ngày nữa sẽ có quân đến cứu…

Tên ấy đi rồi, Nhụy Kiều liền truyền người đến Đô Bàng mời Quốc Đạt đến bàn việc quân cơ. Mờ sáng ngày hôm sau, Quốc Đạt đã đem quân bản bộ từ Đô Bàng đến nơi. Nhụy Kiều thân ra viên môn nghênh tiếp, mời vào trong trướng. Sau khi hai bên đã an tọa, Nhụy Kiều liền đem chuyện Lý Mão cầu cứu nói với Quốc Đạt và ngỏ ý muốn nhờ Quốc Đạt đem quân đi cứu. Quốc Đạt không hề trù trừ, nhận lời ngay. Nhụy Kiều lại nói:

- Tuy rằng anh đem quân đi cứu Lý Mão, nhưng em thiết tưởng bất tất phải đến tận Kệ Lãnh, chẳng những thêm xa mà cũng vô ích.

Quốc Đạt ra vẻ ngạc nhiên nói:

- Hiện giờ Lý Mão đang bị chẹn ở Kệ Lãnh, nếu không đến Kệ Lãnh thời cứu sao được Lý Mão?

Nhụy Kiều cười mà rằng:

- Anh dụng binh đã già đời mà còn không hiểu cái lối “bắt người phải theo ta, tự ta sẽ cứu người” hay sao? Đã đành rằng bây giờ Lý Mão bị chẹn ở Kệ Lãnh, nhưng nếu giờ ta đem quân tiến thẳng đến Kệ Lãnh, lỡ ở Cư Phong nó đem quân đến đánh úp đằng sau, rồi tên Đặng San nó đánh đón đằng trước, thế có phải là tự ta lại tự giam hãm vào một cái hoàn cảnh như Lý Mão không? Chi bằng bây giờ anh đem quân đến đánh thẳng vào thành Cư Phong, ở Cư Phong hiện giờ có bao nhiêu quân cường tráng đã cho đi giúp Đặng San cả rồi, nếu may ra thời lấy ngay được Cư Phong, nhược bằng ở Cư Phong nó cố thủ, thời tất nó phải đi báo với Đặng San rút quân về. Lúc đó, ta bất tất phải cứu Lý Mão, mà Lý Mão cũng tự nhiên được thoát.

Nhụy Kiều vừa nói đến đấy, Quốc Đạt cười khành khạch mà rằng:

- Phải lắm! Phải lắm! Kế ấy rất hiệu, anh xin tuân hành.

Ngày hôm sau Quốc Đạt thống suất 500 binh mã thẳng đường sang Cư Phong tiến phạt.

Nói về huyện Cư Phong khi đó đã đổi viên Huyện lệnh khác. Viên này tên là Hoàng Quỳnh, vốn là một tay huyện lại xuất thân. Bình nhật chỉ quen việc bòn mót của dân gian, đối với việc quân thật không biết một chút gì. Hôm ấy đương ngồi trước công sảnh để xử kiện, bỗng có thám mã về báo: ở phía Đông Bắc có một toán binh mã kéo đến rất đông, chỉ còn cách huyện thành độ bảy, tám dặm thôi. Hoàng Quỳnh nghe báo tái mét mặt đi một hồi lâu, mới bảo đánh trống hội họp các tướng tá lại để bàn.

Một lát sau các tướng tá đều đã họp cả ở công sảnh. Hoàng Quỳnh đem việc thám mã về báo nói cho các tướng biết và hỏi các tướng nên đối phó bằng cách nào.

Một viên tì tướng tên là Đỗ Tiêu đứng ra nói rằng:

- Mạt tướng tuy bất tài, xin thống suất quân bản bộ ra đối phó với quân địch.

Hoàng Quỳnh thấy có người gánh vác được việc nặng cho mình thời ưng ngay. Tức thời cho Đỗ Tiêu đem 300 quân bản bộ ra thành nghinh địch.

Đỗ Tiêu đem quân vừa ra khỏi thành được hơn hai dặm, thời gặp được toán quân của Triệu Quốc Đạt tới nơi. Tức thời hai bên đều dàn thành trận thế. Đỗ Tiêu trông thấy Triệu Quốc Đạt liền quát to lên rằng:

- Bớ tặc tướng! Mi không biết thân mi ư? Mi là dòng giống hèn mạt, dám kéo quân đến đây, để mượn tay ta giết chết hay sao? - Triệu Quốc Đạt nghe nói đùng đùng nổi giận không thèm trả lời, múa thương xông sang đánh nhau với Đỗ Tiêu. Vừa đánh mới được độ hơn mười hợp, bỗng Triệu Quốc Đạt giật ngựa chạy quay về bản trận. Đỗ tiêu múa đao đuổi theo. Mới được có sáu, bảy mươi thước, bỗng Quốc Đạt quát to lên một tiếng, quày thương lại đâm một cái suốt vào cổ Đỗ Tiêu. Đỗ Tiêu không kịp kêu, lộn nhào xuống ngựa mà chết.

Tức thời Quốc Đạt giơ thương lên vãy một cái, cả toán quân đều xô sang trận quân Ngô, chém giết túi bụi. Quân Ngô bấy giờ đã mất tướng, thời chỉ có việc là ngửa cổ chịu chết, không còn dám đánh trác gì nữa. Triệu Quốc Đạt chỉ huy quân sĩ giành giật một hồi, rồi đuổi sát vào tận bên thành, chia quân bổ vây cả bốn mặt.

Hoàng Quỳnh ở trong thành, nghe thấy tin báo ấy thời sợ khiếp không còn hồn vía nào nữa, liền truyền lệnh cho quân sĩ hãy cứ đóng cổng thành lại mà cố thủ. Một mặt họp tất cả mưu sĩ lại để bàn việc quân cơ. Bàn tán suốt một nửa ngày mà vẫn không tìm ra được kế sách gì cự địch. Bỗng có mấy tên quân ở ngoài thành chạy vào báo rằng: - Hiện quân Nam ở ngoài đánh riết quá, bao nhiêu quân ta phòng bị ở trên mặt thành, đều bị quân Nam dùng tên thuốc bắn, hoặc buộc đá vào dây mà ném, quân ta chết lăn xuống vô số.

Hoàng Quỳnh nghe báo lại càng sợ, cả bọn mạc khách cũng cứ giương mắt nhìn nhau. Mãi về sau mới có một người nói lên rằng:

- Cứ xem tình thế thì quân Nam họ giỏi lắm, các hàng tướng tá ở trong thành quyết không phải là tay đối địch được với họ. Bây giờ chỉ có một cách là sai người đi triệu hồi toán quân của Đặng San về cứu thành, thời họa may mới có thể thoát nạn được. Hoàng Quỳnh nghe nói lấy làm phải, liền sai người thừa lúc ban đêm ròng dây trèo ra ngoài thành rồi lẩn đi đường tắt đem thơ cáo cấp báo với Đặng San.

Nói về Triệu Quốc Đạt sau khi đã giết chết được tướng Ngô, kéo quân thẳng đến vây thành huyện Cư Phong, đã tưởng rằng chỉ trong một vài ngày là đã lấy được huyện thành như chơi.

Chẳng ngờ thành huyện ấy rất là kiên cố, mà bên ngoài hào lại vừa sâu vừa rộng, nên suốt trong ba ngày ròng rã mà vẫn không tìm được kế gì đăng thành. Quốc Đạt thấy việc lấy thành chậm chạp như vậy, thời rất lấy làm bực mình. Ngày hôm ấy, đã là sang ngày thứ tư, tự mình cưỡi ngựa đi nẻo khắp xung quanh bốn mặt ngoài thành, trong ý nghĩ vừa toan truyền bắc phù kiều164 và dùng vân thê� để trèo thành. Bỗng trông về đằng phía Tây, thấy cát bay mù trời, vội sai thám mã đi dò xem Một lát thám mã về báo có một toán quân Ngô ước tới bốn, năm trăm người, đang hăm hở xông về hướng thành. Đi đầu có một lá cờ trên đề chữ “Đặng”, chúng tôi không rõ viên chủ tướng là người nào.

Triệu Quốc Đạt nghe báo thì giật mình buột miệng nói:

- Nếu cờ đề chữ Đặng, thời viên chủ tướng ấy tất là Đặng San rồi. Người ấy, vừa có võ dũng lại có thao lược, ta không thể coi thường được, nói rồi, liền vội vàng về trướng sai mấy viên tì tướng thống suất một nửa quân tiến thẳng ra phía Bắc để nghênh địch toán quân đến cứu.

Nói về Đặng San sau khi đã tiếp được mệnh lệnh của Hoàng Quỳnh, liền vội vàng đang đêm ngầm rút cả hai toán quân thẳng đường về cứu Cư Phong. Khi còn cách thành ước độ năm dậm thời đã gặp ngay toán quân của Quốc Đạt. Hai bên không nói năng gì, liền chỉ huy quân sĩ hỗn chiến một hồi, ước tới nửa giờ, cả hai bên đều không chia được thắng thua, sau vì ngày đã gần tối, nên cả hai bên đều hạ lệnh thu quân.

Mới mờ sáng ngày hôm sau, Quốc Đạt chưa kịp nai nịt, đã nghe bên trại quân Ngô chiêng trống rầm trời, vội vàng truyền mở trại xuất quân, khi ra tới cửa trại, đã thấy quân Ngô đông như kiến cỏ, vây bọc xung quanh trại mình. Ở trên thành huyện Cư Phong cũng đánh trống giúp oai, Quốc Đạt thất kinh mà rằng:

- Thôi, thế này là ta mắc mưu thằng Đặng San rồi.

Nói rồi, toan truyền lệnh phá vây xông ra, nhưng lại nghĩ nếu mình cố phá cho được tan vòng vây, thời quân sĩ của mình thế nào cũng bị chết hại. Khi thoát ra vòng vây, thể nào cũng phải cắm đầu mà chạy. Thế ra đương thắng trận mà biến thành bại trận, còn ra trò trống gì nữa. Âu là ta hãy cứ gan lì đóng vây quân trong trại này, mặc cho chúng vây, hiện lương thực cũng còn được bảy, tám ngày; ta cho về cáo cấp với hiền muội ta cũng có thể kịp… Nghĩ vậy, liền lại hô quân quay cả vào trong trại. Xung quanh trại mai phục sẵn quân cung nỏ, hễ quân Ngô vào gần tới nơi thì bắn.

Tối hôm ấy, Quốc Đạt sai một tên đầy tớ tâm phúc mang thư cáo cấp, lẩn lút vào trong các bụi rậm, khe sâu, trốn thoát ra ngoài vòng vây, về thẳng Nông Cống cáo cấp.

Nói về Nhụy Kiều tướng quân sau khi sai Quốc Đạt đi được vài hôm, đã tiếp được tin báo tiệp165 ở Cư Phong gửi về, thời xiết nỗi vui mừng.

Cách hôm sau nữa, lại tiếp được tin cáo cấp gửi về. Ngài vì nóng lòng muốn cứu anh, nên không hề do dự, quyết kế tự thống đại binh tiến thẳng sang Cư Phong.

Khi còn cách huyện thành Cư Phong ước độ 15 dậm, Nhụy Kiều phóng ngựa lên trên một đỉnh đồi cao, trông về phía thành Cư Phong. Thấy trên mặt thành quân Ngô đi lại đông như mắc cửi. Cách thành độ ba dậm, một trại quân đóng hình tròn, giữa trại có một lá cờ đại, trên phảng phất như có một chữ “Triệu”; cách tòa dinh trại ấy chỉ độ nửa dậm, toàn là trại quân Ngô, bốn phương, tám mặt, san sát như bát úp; quân tuần tiễu166, quân du kích, đi lại lũ lượt…

Nhụy Kiều ngoảnh lại bảo Quốc Thành:

- Cứ cách bao vi167 thế kia, thời quân ta dù có cánh cũng khó lòng bay ra thoát được. Giờ ta muốn cho một người đột vây xông vào, báo cáo cái tình hình viện binh cho huynh trưởng biết, chẳng hay em có thể đương được việc ấy chăng?

Quốc Thành hớn hở mà rằng:

- Nếu chị cho đi, em xin đi ngay. Em quyết không dám làm lỡ việc.

Nhụy Kiều chưa kịp nói, Quốc Thành lại nói tiếp:

- Thưa chị, em xin đi ngay bây giờ…

Nhụy Kiều lắc đầu nói:

- Để hãy hạ trại xong đâu đấy đã, có đi đâu mà vội.

Nói rồi phóng ngựa xuống đồi, truyền tiến quân lên gần thêm năm dậm nữa mới hạ trại.

Sau khi hạ trại xong thời ngày vừa tối, Nhụy Kiều lên trướng, gọi Quốc Thành và bảo rằng:

- Em khá kén lấy 50 tên quân cảm tử, theo đường Tây Bắc xông thẳng vào vòng vây, nói với huynh trưởng cứ yên giữ trong trại, chờ đến nửa đêm mai, hễ nghe thấy bên ngoài có tiếng pháo nổ, thời huynh trưởng sẽ đem toàn quân xông ra nội ngoại giáp công…

Nhụy Kiều nói đến đấy lại gọi Quốc Thành lại gần bảo nhỏ rằng:

- Em khá nói nhỏ với huynh trưởng, chỉ trong đêm mai chẳng những chị phá tan được vòng vây, cứu thoát huynh trưởng mà chị lại còn lấy được cả huyện thành Cư Phong đó.

Quốc Thành vâng mệnh lui ra, nghĩ thầm trong bụng: - Phá tan được vòng vây đã là khó, thế mà chị ta lại còn chực lấy được cả huyện Cư Phong, thật là một nhời nói khoa đại chẳng lấy gì làm chắc… - Tuy trong bụng Quốc Thành hồ nghi như vậy, nhưng vì Quốc Thành vốn sợ quân lệnh của Nhụy Kiều rất nghiêm, nên vẫn cứ phải lẳng lặng kéo quân đi…

Sau khi Quốc Thành lĩnh quân đi khỏi, Nhụy Kiều lại gọi Ngô Thúc Đoan vào trong quân trướng bảo rằng:

- Ngươi khá đem 100 quân, dùng toàn trống lớn ra phục ở phía Đông Nam trái đồi, chỗ ấy chỉ cách trại quân Ngô hơn một dặm. Hễ khi nào nghe đằng phía Tây Bắc có tiếng quân ta hò reo thời ngươi khá truyền quân sĩ đánh reo hò rầm lên, chờ khi nào toán quân của Quốc Thành đã vào thoát vòng vây rồi, ngươi khá dẫn quân lẳng lặng về trại ta sẽ trọng thưởng…

Thúc Đoan lĩnh mệnh lui ra, trong bụng phân vân nghĩ ngợi: - Quái! Đem quân đi mai phục, chẳng bảo đánh nhau, chỉ bảo đánh trống để reo hò không là nghĩa gì, cái cách hành binh của chủ tướng thật là quái lạ. - Ngô Thúc Đoan đương nghĩ ngợi bỗng gặp Tả dực tướng quân Dương Cự Xuân, liền thuật chuyện ấy cho Cự Xuân nghe, Cự Xuân cười mà rằng:

- Đó là cái kế nghi binh của chủ tướng, không làm như thế thì Quốc Thành vào lọt thế nào được trong vòng vây.

- À, à! Thế đó. Có cái kế thế mà mình không biết, chả trách mình cứ làm đầy tớ suốt đời là phải. - Thúc Đoan nói xong, liền vội vã dẫn quân đi.

Nói về Đặng San sau khi đã bổ vây Quốc Đạt, hàng ngày cho quân xông vào phá trại, nhưng quân trong trại bắn ra riết, không sao phá được. Đặng San nghĩ bụng: âu là ta cứ bao vi mãi, đến lúc hết lương, thể nào nó cũng phải đầu hàng, bất tất phải đánh làm gì cho nhọc sức. Nghĩ vậy liền truyền lệnh quân sĩ, cứ bọc vòng vây cho kỹ không cần vào đánh nữa.

Đến hôm thứ năm, bỗng quân tế tác về báo: cách thành hơn mười dặm, có một toán quân rất đông hạ trại, trên cờ đề bốn chữ “Nhụy Kiều tướng quân”. Đặng San nghe báo giật mình nói với chư tướng:

- Tên nữ tặc Triệu Thị Trinh nó khởi binh từ vùng Nông Cống cách đây hơn năm dặm đường, cớ sao đã đến đây được chóng thế?

Tì tướng Cao Củng nói:

- Mạt tướng nghe tin tên nữ tướng ấy giỏi lắm, có mấy hôm mà đã lấy được cả hai huyện Nông Cống và Đô Bàng. Giờ đem quân đến đây xin chủ tướng nên đề phòng cẩn mật mới được.

Đặng San nghe xong, gật đầu cho làm phải, rồi nai nịt lên ngựa, đi diễu khắp vòng vây một lượt, truyền lệnh cho các tướng tá ở các trại khác phải canh phòng cho cẩn mật hễ để lọt cho một tên địch nào ở ngoài lọt vào hay ở trong thoát ra đều phải tội chém.

Các tướng tá đều vâng lệnh, không một ai dám he.

Đêm hôm ấy, Đặng San ngồi trong quân trướng, xem xét lại mấy bản địa đồ thuộc về việc quân, bất giác đã quá canh hai mà vẫn không ngủ được. Bỗng nghe đằng phía Tây Bắc, chiêng, trống, tù và đánh thổi vang lừng, xen lẫn cả với tiếng quân reo ầm ĩ. Đặng San giật mình, giậm chân xuống đất, nói một mình: - Thôi, lại quân giặc nó chực thừa hư đột vây vào cứu quân trong rồi.

Nói dứt nhời, vội vàng khoa chiếc tử kim thương, nhẩy phắt lên ngựa xông ra ngoài trại, nhằm thẳng về phía Tây Bắc phới đi168, vừa mới đi được một đoạn đường bằng ba quãng ném, bỗng lại nghe phía Đông Nam tiếng trống, tiếng reo vang lừng rầm rĩ…

Đặng San lại càng cả kinh, lẩm bẩm nói một mình: - Chết chưa! Quân nó xông vào cả hai mặt thế này, thời ta đối địch làm sao được bây giờ?... - Còn đang lúc lẩm bẩm chần chừ, bỗng một toán bại binh từ phía Tây Bắc chạy đến, trông thấy Đặng San, đều kêu rầm lên rằng:

- Bẩm tướng quân, nguy to mất rồi! Có một tên tướng giặc bé con, nó giỏi quá, nó chỉ đem theo độ 50 tên quân phá tan vòng vây xông vào, giết quân ta mất vô số. Hiện giờ nó đã xông thẳng vào các trại bị vây ở giữa rồi.

Đặng San nghe xong, thở dài mà rằng:

- Ta đã truyền cho phòng bị cẩn thận đến thế, mà sao còn để cho nó xông vào được? Thật chúng bay đều là đồ vô dụng!

Nói rồi, quày ngựa, toan thẳng ra phía Đông Nam, lắng tai nghe thời tiếng trống, tiếng reo hò cũng đều im bặt. Đặng San không hiểu ra làm sao, vội sai mấy tên kỵ tốt phóng ngựa thẳng ra các trại phía ấy dò thám xem sao…

Một lát mấy tên kỵ tốt đều đã chạy về, bẩm với Đặng San rằng:

- Vừa rồi ở đằng Tây Bắc có tiếng trống và hò reo, thời ở đằng ấy cũng có tiếng trống và hò reo, các tướng tá về phía dinh đằng ấy, đều sắp sửa để cự địch, nhưng không thấy gì cả. Hiện giờ ở đằng ấy lại im phăng phắc, không hiểu ra làm sao…

Đặng San nghe báo xong, mới hình như tỉnh ngộ, thở dài mà rằng:

- Thôi thế là ta bị trúng kế nghi binh của nó rồi. Không ngờ quân mọi rợ mà lại có cái kế gian quyệt như thế...

Nói rồi, quay về quân trướng sai người đi tra xét số quân tổn thiệt về phía Tây Bắc là bao nhiêu… Một lát về báo rằng: - Tất cả quân tướng chết mất 107 người. - Đặng San nghe xong, chỉ lắc đầu thở dài không nói gì. Ngày hôm sau Đặng San sai quân đi thám xem toán quân mới đến có động tĩnh gì không… Tên quân đi thám về báo: - Vẫn thấy im lặng, không hề có động tĩnh gì hết…

Đặng San lấy làm ngờ, lại sai đi thám lại, hồi lâu, chúng về báo rằng: - Nghe đâu quân Nam tuy đã kéo đến đây, nhưng còn chờ toán quân đem lương thực chưa đến, lại nghe đồn toán quân tải lương thực bị cướp ở dọc đường hết sạch, nên toán quân này không khéo thời đến phải lui, chưa chắc có dám đánh… - Đặng San nghe báo xong, vẻ mặt tươi cười, giơ tay lên trán mà rằng:

- Nếu vậy thời thật là hồng phúc của quân ta đó!

Đêm hôm ấy, Đặng San vẫn cứ truyền lệnh cho quân sĩ phòng bị trận tuyến như thường. Vào khoảng gần nửa đêm, Đặng San đang mơ màng trong giấc điệp, bỗng nghe tứ phía tiếng trống rầm trời, tiếng loa dậy đất, liền hoảng hốt từ trên giường nhảy chồm xuống, vớ lấy chiếc tử kim thương chạy ra ngoài trại, thời đã thấy bốn phương tám mặt, đuốc sáng như sao, tiếng loa, tiếng tù và om sòm inh ỏi, không còn phân biệt được chỗ nào là quân mình chỗ nào là quân địch… Đặng San hốt hoảng gọi quân lấy ngựa, nhưng khốn nạn bao nhiêu thân binh, đều đã ôm đầu trốn chạy từ lúc nào rồi. Bất đắc dĩ đành phải khoa thương nhằm thẳng phía Tây Bắc mà tiến… Bỗng nghe thấy tiếp luôn tám, chín tiếng pháo nổ, hầu như long trời lở đất… Đặng San không hiểu ra thế nào, cứ việc cắm đầu mà đi… Vụt một cái, một toán quân từ khu giữa xông ra, có ước tới hai, ba trăm bó đuốc, ủng hộ một viên đại tướng, tay cầm trường thương, cưỡi trên con ngựa Ô vân, vùn vụt át tới, trông thấy Đặng San, viên tướng ấy khoa thương quát lớn:

- Đặng San! Mi đã trông thấy Triệu Quốc Đạt chưa? Muốn tốt thời dừng lại, nộp đầu đây…

Đặng San thấy vậy thời căm tức lạ thường, vội khoa thương xong lại đánh nhau với Quốc Đạt. Đặng San tuy giỏi võ nhưng một người trên ngựa một người dưới đất, tình thế đã khác nhau, lại trong lòng đương lúc phân vân, nên khí lực cũng giảm mất nhiều. Thấy đánh nhau với Quốc Đạt đã tới hơn mười hợp, thương pháp của Quốc Đạt càng ngày càng hăng mà tự mình thời mồ hôi đã ướt đẫm cả áo, biết thế không thể địch được, liền gạt vờ một thương, quày đầu nhằm về phía thành mà chạy… Mới chạy được một quãng, thấy một toán quân chạy bạt về phía Nam, nhận kỹ dấu hiệu, mới biết là quân mình, liền dừng lại cất tiếng gọi… Toán quân ấy vừa chạy vừa kêu:

- Anh em chúng tôi chết gần hết rồi! Xin chủ tướng chạy mau, kẻo khó lòng thoát được!

Đặng San nghe vậy, thời nát gan nát ruột, chỉ những muốn kêu lên trời một tiếng cho đỡ đau xót…

Bỗng đằng trước mặt, vụt đến một viên tướng, chỉ vào mặt Đặng San mà quát:

- Thằng chó chết này vẫn còn quanh quẩn ở đây à? Triệu Quốc Thành chờ mi đã lâu rồi. Mau mau đem đầu nộp đây!...

Đặng San chẳng còn kịp trả lời, vội vung thương lại cự chiến. Quốc Thành tay sử169 một chiếc phương thiên hoạch kích vùn vụt tung lên gạt xuống, thích dọc đâm ngang, khiến cho Đặng San không còn kịp trở tay, đành phải bại trận nhắm về phía thành mà chạy. Quốc Thành thấy Đặng San chạy, không chịu đuổi, cười khành khạch mà rằng:

- Được, cho mi cứ chạy ra đằng ấy, cho tiện lối xuống âm phủ…

Đặng San tuy nghe rõ tiếng nói của Quốc Thành nhưng cũng không hề để ý, cứ việc cắm đầu mà chạy. Còn cách thành ước độ hơn nghìn thước, bỗng nghe thấy tiếng kêu gào bên ven bờ ruộng, Đặng San dừng lại lắng tai nghe, thấy có tiếng người kêu rằng:

- Tướng quân ơi! Xin tướng quân chạy mau đừng trở vào thành nữa. Thành đã bị quân giặc lấy mất rồi. Quan Huyện lệnh bị viên tướng giặc “đàn bà” giết mất rồi. Tôi đây là Hà Ứng giữ chức phòng thành, chạy trốn ra đến đây thời bị bắn nằm phục xuống đây không đi được nữa.

Đặng San nghe dứt tiếng nói ấy, trong bụng còn hồ nghi, cứ cắm đầu nhằm về phía thành mà chạy. Khi gần đến điếu kiều, bỗng nghe ở trên mặt thành có một hồi thanh la, tiếp luôn mấy tiếng tù và, rồi đuốc bựt lên sáng như sao sa đầy trên cả mặt thành, một viên nữ tướng đứng ở trên địch lâu, chỉ vào mặt Đặng San mà thét:

- Bớ Đặng San! Thành trì ta đã lấy rồi! Thôi mi hãy đứng đấy, ta sẽ cho mi đi theo viên Huyện lệnh, cùng về nơi chín suối cho có bầu có bạn…

Đặng San nghe mấy lời nói của Nhụy Kiều, thời khí uất bốc lên ngùn ngụt, vừa toan rút gươm tự vẫn, thời một mũi tên vụt xuống xuyên qua cổ tức thời lăn quay ra mà chết.

Sau khi Nhụy Kiều đã bắn chết Đặng San, liền truyền lệnh cho thu tất cả toàn quân vào thành. Khi mọi việc thu xếp vừa xong thì trời đã sáng rõ. Nhụy Kiều sai kiểm binh mã của mình thời trong 1.200 quân, vừa là quân kỵ, vừa là quân bộ, chỉ chết có hơn mười người, còn bên quân Ngô thì chết không biết bao nhiêu mà kể.

Thế là chỉ có một nửa đêm mà Nhụy Kiều đã phá tan mất được đám quân rất kiêu dũng của Đặng San, lại giết chết được Đặng San, cứu thoát được Triệu Quốc Đạt, thu phục được huyện thành Cư Phong và giết chết được viên Huyện lệnh Cư Phong. Vì một trận đánh ấy mà cái danh tiếng của Nhụy Kiều lại càng nổi lên lừng lẫy. Bao các quân Ngô, tướng Ngô ở các châu, huyện xung quanh gần đó đều sợ hãi mất mật, từ trên chí dưới, vì sự quá sợ quên mất cả là kẻ thù rồi cùng gọi Nhụy Kiều là “Lệ Hải Bà Vương”170.

Vì bên quân ta, thấy người Ngô họ xưng hô như vậy, ai nấy cũng đều lấy làm hỉ hả. Rồi bọn Ngô Thúc Đoan, Dương Cự Xuân, đều vào yết kiến Nhụy Kiều, xin tôn Nhụy Kiều lên làm Lệ Hải Bà Vương. Nhụy Kiều cười mà rằng:

- Ta đây sở dĩ quên mình là tấm thân con gái, mà thanh gươm yên ngựa xông pha trong cõi chiến trường, mục đích là cốt để cứu quốc dân ta ra khỏi vòng nước lửa chứ có phải là ta ham cái danh nọ vị kia mà làm nên những công việc ấy đâu. Vả bốn chữ “Lệ Hải Bà Vương”, chẳng qua chỉ do miệng quân Ngô, chúng nó vì sợ hãi mà gọi liều. Còn như ta, nếu lòng trời có tựa nước non này, thời Đức vua Trưng ở My Linh171, là một bực mở đường dẫn lối cho ta trước đó. Ta đã theo, thời tất ta phải theo Ngài, ta sẽ làm vua cả toàn cõi Viêm bang, chứ có khi nào ta lại chịu làm vua trong một vùng Lệ Hải này, nhưng thôi đó là ta nói cái chí hướng của ta. Còn như bây giờ, nếu các ngươi muốn tôn ta, như cái khẩu hiệu của quân Ngô, thời ta cũng ưng, để cho càng được tráng quân thanh khi chiến trận.

Nhụy Kiều nói xong bọn Ngô Thúc Đoan đều lấy làm vui mừng, rồi cúi đầu lui ra, báo cáo mệnh lệnh ấy cho toàn quân đều biết. Thế là từ đó, khắp trong quân, ai nấy cũng đều gọi Nhụy Kiều là Vua Bà, mà không xưng là chủ tướng như trước nữa.

Cách đó mấy hôm, bọn Lý Mão ở An Quyết, cũng đem toàn quân đến quy thuận, Vua Bà cho đứng riêng coi một toán quân của mình và phụ thuộc vào với toán quân của Triệu Quốc Đạt làm quân tập hậu.

Lại cách mấy hôm, Vua Bà đang trù bị kế hoạch, định tiến quân lên lấy thẳng Cửu Chân, bỗng tiếp được một tin báo, như tiếng sét đánh ngang tai, Vua Bà giật nẩy mình, tái mét mặt đi, không còn hồn vía nào nữa…

Ghi chú

163. Tức mộc khiên.

164. Cầu phao.

165. Tin báo thắng trận.

166. Quân tuần tra để giữ gìn an ninh.

167. Âm khác của bao vây.

168. Đi một cách nhanh chóng.

169. Dùng, sử dụng.

170. Vua Bà Lệ Hải. (*)

171. Tức Mê Linh.


Nguồn: Công ty CP Sách Alpha
Được bạn: Mọt Sách đưa lên
vào ngày: 29 tháng 5 năm 2015