← Quay lại trang sách

Chương 601 Chương 601: Duyên Nguyên chi niên, truyền thuyết hải dương (1)

Trong lúc Khương Trường Sinh nhìn soi mói, linh hồn Khương Khánh không ngừng bay lên không, cách mặt đất càng ngày càng xa, rõ ràng có một cỗ lực lượng thần bí đang dẫn dắt hắn.

Đợi cho Khương Khánh bay tới độ cao biển mây đều không thể chạm đến, Khương Khánh đột nhiên tan biến.

Thần niệm của Khương Trường Sinh cũng không cách nào cảm giác được hắn.

Đáng tiếc.

Khương Trường Sinh thu hồi tầm mắt, chỉ có thể thôi.

Còn chưa đủ mạnh, không thể lĩnh hội quy tắc thiên địa.

Chờ đi đến Đạo Pháp Tự Nhiên Công tầng thứ mười, hẳn là có thể bắt đầu lĩnh hội quy tắc.

Ngày kế tiếp, Thiên Tử công chiếu thiên hạ, Xương Nhạc Thiên Tử băng hà, thụy hào Chiêu Nhạc hoàng đế, sử xưng Cảnh Chiêu Đế.

Quốc tang trong vòng ba tháng, các nơi Thiên Cảnh đại lục thương tiếc.

Tuy là quốc tang, động tác của Thiên Tử Khương Lưu nhưng không có dừng lại, hắn đề bạt số lượng lớn văn thần tuổi trẻ, so với Tiên Hoàng, đã tâm của hắn càng lớn, chẳng qua là động tác của hắn quá cứng rắn, đắc tội không ít thế gia vọng tộc.

Tại Đại Cảnh bây giờ, mong muốn vua nào triều thần nấy, rất khó.

Chưa tới nửa năm, Khương Lưu an tĩnh lại.

Trên mặt đất màu máu, Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Bình An, Linh Phong đi về phía trước.

Linh Phong nhìn khô lâu chồng chất xung quanh, cực kỳ khẩn trương, chút khô lâu này ẩn chứa chủng tộc khác biệt, tạm thời còn không nhìn thấy hài cốt nhân tộc.

- Hẳn là phương hướng này, thật muốn đi qua sao?

Khương Tiển mở lời, càng đi về trước, hắn cảm giác nguy hiểm càng mạnh.

Lâm Hạo Thiên nói:

- Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, một mục đợi ở chỗ này, càng thêm nguy hiểm, ta hoài nghi nơi này là kho lúa của một tồn tại cường đại nào đó, nhiều hài cốt như vậy khẳng định là bị ném vào, hiện tại không có gặp được hắn, nói rõ hắn còn chưa trở về, chúng ta nhất định phải chạy đi trước khi hắn trở về.

Khương Tiển nghe xong cảm thấy có lý, không nữa hỏi thăm.

- Phía trước có đồ vật.

Linh Phong bỗng nhiên mở lời, ngữ khí kinh dị.

Khương Tiền, Lâm Hạo Thiên định thần nhìn lại, phát hiện phần cuối thiên địa trống rỗng xuất hiện một ngọn núi cao, cao vút trong mây, bởi vì cách xa nhau quá xa, bọn hắn căn bản thấy không rõ lắm cái kia rốt cuộc là thứ gì.

Nhưng cũng khẳng định, trước khi Linh Phong mở miệng, đồ chơi kia còn chưa xuất hiện.

Không có một chút động tĩnh, trống rỗng xuất hiện.

Khương Tiển cùng Lâm Hạo Thiên chuẩn bị chiến đấu.

Đúng lúc này!

Núi cao cuối thiên địa đột nhiên biến mất, nhanh đến con mắt Khương Tiển hai người đều theo không kịp.

Lâm Hạo Thiên nhíu mày, hắn bỗng nhiên cảm nhận được cái gì, quát:

- Né tránh!

Khương Tiển, Bình An nhảy ra, Bình An còn thuận tay bắt lấy Linh Phong, bọn hắn như mũi tên tản ra, một tòa cự nhạc khủng bố từ trên trời giáng xuống, nện xuống.

Oanh!

Sóng gió cuốn lên, tách ra từng chồng hài cốt, nhưng mặt đất không có rung động, bởi vì chân núi cũng không có chạm đến mặt đất.

Khương Tiển định thần nhìn lại, không khỏi động dung.

Thế này sao lại là núi, rõ ràng là một đầu ngón tay.

Một ngón tay có thể so với sơn nhạc, chỉ là đường kính đã rộng tới mấy trăm trượng, làn da hiện lên màu đen, thoạt nhìn như là ngọn núi cứng rắn.

Khương Tiển, Lâm Hạo Thiên, Linh Phong đều bị hù dọa, dồn dập ngẩng đầu nhìn lại.

Vừa xem, bọn hắn kém chút bị hù chết.

Theo cự chỉ kia nhìn lại, biển mây bị xuyên thủng, tựa như bầu trời xuất hiện một cái lỗ thủng khổng lồ, trong bóng đêm có một đôi ánh mắt lạnh như băng nhìn bọn hắn chằm chằm, con ngươi màu đỏ sậm, như là hai vòng trăng máu.

Khương Tiển ba người bị hù dọa, không cách nào tưởng tượng đối phương có nhiều khổng lồ.

- Thái Cổ cự tôn.

Vẻ mặt Lâm Hạo Thiên âm trầm, lẩm bẩm.

Hắn lúc này hô với Khương Tiển, Bình An:

- Tranh thủ thời gian trốn đi!

Bọn hắn cấp tốc né tránh, cự chỉ đi theo tan biến, trên thực tế cũng không phải tan biến, chẳng qua dùng tốc độ cực nhanh lùi về phía trên bầu trời.

Bọn hắn cấp tốc bay vào trong một mảnh hạp cốc, mà cự chỉ kia cũng không có lại xuất hiện, hai mắt băng lãnh trên trời đi theo tan biến.

Sau nửa canh giờ.

Bốn người trốn ở trên vách núi đá, vẫn vô cùng lo sợ.

- Hắn không tiếp tục ra tay, xem ra chỉ muốn ngăn cản chúng ta tiến lên.

Khương Tiển âm trầm nói, ngón tay vừa rồi đủ để bọn hắn đánh mất chiến ý.

Lâm Hạo Thiên hít sâu một hơi, nói:

- Ít nhất chúng ta rõ ràng, muốn đi ra ngoài, chỉ có thể là hướng kia, vừa rồi tên kia hẳn là Thái Cổ cự tôn, trong trí nhớ ta thừa kế, Võ Đế từng gặp được Thái Cổ cự tôn, Thái Cổ cự tôn mỗi lần xuất hiện trên chiến trường đều có thể mang đến lực phá hoại hủy thiên diệt địa, ta cũng không phải là hình dung khoa trương, là hủy thiên diệt địa thật, chẳng qua là Thái Hoang cũng đủ lớn, nếu đặt ở bên trên tùy ý một phiến đại lục Vô Tận Hải Dương, rất dễ dàng bị hắn san bằng.

Khương Tiển nhíu mày hỏi:

- Thái Cổ cự tôn? Đây là cảnh giới, hay là chủng tộc?

Lâm Hạo Thiên lắc đầu nói:

- Ta cũng không rõ ràng, nhưng này Võ Đế vị gặp phải Thái Cổ cự tôn không chỉ một vị, dù cho hắn cũng rất khó bắt lại Thái Cổ cự tôn.

Ngay cả Võ Đế đều rất khó bắt lại.

Tim Khương Tiển như chìm vào đáy cốc, bọn hắn đến cùng đi tới địa phương như thế nào.

Hắn thở dài một tiếng, nói:

- Nhìn lại một chút đi, ít nhất đối phương không tâm tư có giết chúng ta, bằng không sẽ không dừng tay.

Lâm Hạo Thiên gật đầu. Linh Phong không có xen vào, ở một bên ngốc ngốc nhìn lên bầu trời.

Bình An sờ lồng ngực, nhe răng nhếch miệng.

Duyên Nguyên năm thứ hai, các nơi ổn định, thiên hạ đã tiếp nhận tân triều đến.

Sau khi Khương Lưu đăng cơ, bắt đầu xây dựng thêm Thuận Thiên thành, tục truyền hắn muốn dời đô.

Đầu tháng tư, Lý Mẫn đến đây bái phỏng, báo cho việc này.

Lý Mẫn cười khổ nói:

- Vị Thiên Tử này của chúng ta xác thực có hùng tâm tráng chí, nhưng cũng quá mức tự tin, hắn muốn dời đến Thuận Thiên thành, cách Thái Hoang càng thêm gần, lại có thể thoát khỏi quyền quý cùng với tam đại thánh địa trói buộc ở Kinh Thành, hắn thậm chí muốn thoát khỏi ngài.