← Quay lại trang sách

Chương 637 Địa Hoàng chi niên, Yêu Hoàng chi lộ (1)

Duyên Nguyên năm ba mươi hai, đầu tháng tư, Thiên Tử phân đất phong hầu phiên vương, phong vương cho mười hai vị hoàng tử, bao gồm cả Thất hoàng tử Khương Diệp mất tích đã lâu, phong thành Tấn Vương.

Thiên hạ lại sinh ra mười hai vị phiên vương, tất cả đều vào ở Phụng Thiên, Phụng Thiên đặc thù, tuy là các nước chư hầu, nhưng thật sự quá lớn, nhất định phải phân hoá, Lý Nhai cũng chỉ đành tiếp nhận cái này, so với các nước chư hầu lớn khác của Đại Cảnh, hắn có lo lắng của chính mình, sợ ngày nào Thiên Tử sẽ bắt đầu ra tay với bọn hắn.

Một ngày này.

Khương Lưu khó được tổ chức tảo triều, quần thần tụ tập, trên đại điện to lớn cực kỳ náo nhiệt, văn võ bá quan đều rất cao hứng.

Khi Khương Lưu bưng lấy Thiên Địa bảo thiềm đi tới, đại điện mới an tĩnh lại.

Thiên Địa bảo thiềm vẫn ở bên trong chiếc đỉnh nhỏ, Khương Lưu được thái giám nâng đỡ đi đến trước ghế rồng ngồi xuống, những năm qua, hắn già rất nhanh, để rất nhiều quan lại thật lâu chưa từng gặp qua hắn giống như giống như cách một thế hệ.

Khương Lưu chậm rãi mở lời:

- Hôm nay, gọi chư vị ái khanh đến đây là vì có hai chuyện lớn.

Ánh mắt của hắn quét nhìn đại điện, Thái Tử Khương Hàn cũng ở trên điện.

- Một, trẫm chuẩn bị sang năm nhường lại vị trí Thiên Tử, để Thái Tử Khương Hàn đăng cơ.

Lời vừa nói ra, cả triều xôn xao, nhưng cũng không có hô bệ hạ không thể, gương mặt Khương Hàn lộ ra vẻ vui mừng, cái này khiến Khương Lưu cảm giác hết sức khó chịu.

Mẹ nó!

Trẫm còn chưa có chết đâu.

Khương Lưu thầm mắng, ghi lại một vài gia hỏa lộ vẻ mặt vui mừng, năm nay sẽ tính toán với toàn bộ bọn hắn.

Chợt, hắn giả khục một tiếng, cắt ngang cả triều nghị luận, nói:

- Chuyện thứ hai là đại nạn nhân tộc sắp đột kích, có một nhánh chủng tộc tên là Cường Lương tộc sắp đột kích, thời kỳ Thượng Cổ đã là Cường Lương tộc trục xuất nhân tộc khỏi Thái Hoang, tình báo liên quan tới Cường Lương tộc, trẫm sẽ ra lệnh cho Bạch Y vệ truyền xuống, Cường Lương tộc khi nào đột kích, trẫm cũng không rõ ràng, các ngươi phải thật tốt phụ tá Thiên Tử đời tiếp theo đối kháng Cường Lương tộc.

Nghe vậy, đại điện lần nữa chấn động, nụ cười trên mặt Khương Hàn ngưng kết, trở nên vô cùng âm trầm.

Chủng tộc khu trục nhân tộc, cái kia sẽ mạnh bao nhiêu.

Khương Hàn kém chút bạo tẩu, nguyên lai lão già này sở dĩ nhường ngôi là sợ giang sơn hủy trong tay hắn.

Nhưng đối mặt với vị trí thiên tử, hắn thế nào có thể từ chối.

Một khi từ chối, tự có hoàng tử lên nhận, đây không phải hắn có thể lựa chọn.

Khương Lưu đứng dậy, nói:

- Tốt, tiếp theo do các thừa tướng phụ tá Thái Tử chủ trì triều chính, bắt đầu từ hôm nay.

Thân thể hắn còng lưng rời đi, lưu lại văn võ cả triều kinh ngạc.

Tùy ý như thế?

Trần Lễ lắc đầu, hắn đã thành thói quen vị Thiên Tử này hoang đường.

Bất quá hắn cảm thấy còn tốt, Khương Lưu mặc dù hoang đường, nhưng không có khiến cho người người oán trách, trước kia có công tích, Hoang Châu thành lập xác thực trợ giúp nhân tộc thăm dò Thái Hoang tốt hơn.

Sau đó thì phải xem Thiên Tử đời tiếp theo.

Trần Lễ đưa mắt nhìn về phía Khương Hàn, Khương Hàn vừa hay quay đầu nhìn về phía hắn, bốn mắt chạm nhau.

Một năm này, Thiên Tử phế trừ rất nhiều quan lại, để Đại Cảnh nghênh đón rung chuyển trăm năm không có, bất quá trận rung chuyển này chẳng qua là bắt nguồn từ trên triều đình, hắn cuối cùng điên cuồng ngược lại để quần thần càng thêm chờ mong Thái Tử đăng cơ.

Khương Hàn đăng cơ, xuôi gió xuôi nước, chuẩn bị đại điển đăng cơ tại cuối năm.

Từ năm mới lên, đổi niên hiệu thành Địa Hoàng.

Địa Hoàng năm đầu, Khương Hàn đăng cơ, đại xá thiên hạ, chủ yếu xá chính là những cái quan lại bị tiên đế thôi trừ kia, việc này dẫn tới rất thảo luận nhiều tại dân gian, phụ tử hoàng thất tranh đấu, thật sự thú vị.

Trong đình viện.

Khương Lưu nằm ở trên ghế dựa, nghe lão thái giám hồi báo, hắn vui vẻ nói:

- Tiểu tử này thật sẽ giẫm lên trẫm thượng vị, cứ theo hắn đi.

Lão thái giám muốn nói lại thôi, cuối cùng lựa chọn rời đi.

Bên trong viện chỉ còn lại có Khương Lưu, hắn nhìn Thiên Địa bảo thiềm trong tay, hỏi:

- Sau khi trẫm chết, sách sử sẽ miêu tả trẫm ra sao?

- Có công khai cương khoách thổ, nhưng loạn cung vô đạo.

Khương Lưu trừng to mắt, kém chút làm Thiên Địa bảo thiềm trong tay ngã xuống đất.

Hắn đi theo thở dài một tiếng, buồn bã nói:

- Ít nhất cũng có công đạo.

Hắn ngửa đầu nhìn về phía bầu trời, dùng một loại ngữ khí chỉ có chính hắn mới có thể hiểu rõ, nói:

- Trên đời có thể có triều đại bất diệt à, tổ tông, nếu Đại Cảnh vong, ngài sẽ khoanh tay đứng nhìn sao, ngài đến cùng đang mưu cầu cái gì...

Thiên Tử mới đăng cơ, phân cao thấp cùng Duyên Nguyên Thiên Tử thành vì đề tài cho người thiên hạ trà dư tửu hậu nói chuyện, ngay cả Long Khởi sơn cũng đang đàm luận việc này.

Bạch Kỳ cười nói:

- Ha ha ha, Khương Lưu tiểu nhi chẳng phải muốn tức chết?

Diệp Tầm Địch cười nói:

- Đổi lại là ta, khẳng định tức chết.

Mọi người cũng không có hảo cảm với Khương Lưu, thậm chí xem thường, nếu không phải Đạo Tổ ngăn cản Bắc Cương vương, thiên hạ này đã sớm đổi Thiên Tử, nhưng vị Thiên Tử này đến bây giờ còn chưa tới bái phỏng Khương Trường Sinh.

Bạch Tôn vuốt râu nói:

- Lão phu cũng cho rằng đây là trí tuệ của Thiên Tử đời trước, nếu như hắn thật tàn bạo, không cần nhốt lại những quan lại kia, mà là chém đầu?

Lời nói này ngược lại để mọi người lâm vào trong suy tư. Vị Thiên Tử hoang đường kia thật có trí tuệ dạng này?

- Ta ngược lại tò mò thiên tử triều này có thể đối mặt Cường Lương tộc xâm phạm hay không, hắn dùng Địa Hoàng làm niên hiệu, rõ ràng hắn có hùng tâm.

Cơ Võ Quân mở lời, trong giọng nói lộ ra chờ mong.

Khương Thiên Mệnh hừ hừ nói:

- Không quan trọng, ta sẽ ra tay, chờ ta trưởng thành, cái gì Cường Lương tộc, Nhược Lương tộc, trấn áp hết thảy người không phục.

Tiểu tử này thoạt nhìn tuổi nhỏ, cũng đã sinh ra bá khí.

Hắn bày ra bộ dáng chọc cho mọi người cười to.

Mộ Linh Lạc quay đầu nhìn về phía Khương Trường Sinh, tò mò hỏi:

- Đến lúc đó, ngươi ra tay sao?