← Quay lại trang sách

Chương 640 Đến cùng đang đối mặt với cái gì (2)

Khương Diệp cũng tới.

Phía sau hắn chỉ có mấy vị thân vệ đi theo, Bạch Linh thiên hầu đứng trên đầu vai của hắn, nhìn xung quanh.

- Tiểu Diệp Tử, không nghĩ tới nhân tộc vậy mà có thể ngưng tụ nhiều cường giả như vậy.

Bạch Linh thiên hầu sợ hãi than.

Nội thành Hoang Châu, Động Thiên cảnh đã vượt qua hàng ngàn, còn đang tăng trưởng, trong đó không ít khí tức mạnh mẽ vượt qua Ngũ Động Thiên.

Khương Diệp cười nói:

- Đúng thế, võ đạo Thánh địa Đại Cảnh đều cất giấu võ giả cường đại.

Bạch Linh thiên hầu thầm nói:

- Đáng tiếc, khuyết thiếu cường giả một trận chiến định càn khôn.

Khương Diệp giả vờ không có nghe thấy, cất bước tiến lên, thưởng thức phong quang dọc đường.

Bởi vì số lượng lớn quân đội, môn phái, thế gia vọng tộc đến, Hoang Châu thành cũng bắt đầu xuất hiện số lượng lớn hàng quán vỉa hè, Châu Quân cho phép làm như vậy, dù sao thời kì đặc thù, có thể làm cho càng nhiều người tham chiến thu hoạch được binh khí, võ học hài lòng, chính là chuyện tốt.

Biển người chen chúc, Khương Diệp cũng bị Đại Cảnh nội tình hù dọa, hắn biết Đại Cảnh rất mạnh, có thể tụ tập lực lượng các châu thiên hạ đến, hắn mới vừa thấy đã rung động.

- Đó không phải là người trên núi Đạo Tổ sao?

Bạch Linh thiên hầu bỗng nhiên kêu lên, đưa tay chỉ tới trước.

Khương Diệp theo ánh mắt của nó nhìn lại, Cơ Võ Quân, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần đang dạo phố, đi theo phía sau là một nhóm đệ tử Long Khởi sơn, hai vị đệ tử Hoang Xuyên, Lăng Tiêu của Khương Trường Sinh cũng đưa tư chất không tệ của bọn hắn, dựa vào Thiên Diễn võ pháp, hàng năm đi săn, bây giờ cũng đạt tới cảnh giới Nhất Động Thiên.

Khương Diệp do dự một chút, vẫn nghênh đón chào hỏi....

Trong phủ thành chủ, Thiên Tử Khương Hàn đứng trên bậc thang, nhìn xuống thành trì, đứng ở chỗ này, có thể khiến tầm mắt người ta bay lên bao quát non sông hào hùng, trực diện mặt trời lặn cuối thiên địa.

Châu Quân đứng bên cạnh Khương Hàn, khuyên nhủ:

- Bệ hạ, ngài vẫn trở về đi, không cần thiết tự mình tham chiến, cho dù ngài tham gia, công tích của ngài cũng sẽ không chịu ảnh hưởng.

Khương Hàn nói:

- Trẫm đã quyết ý, không cần lại khuyên, bằng không chớ trách trẫm không để ý thể diện của tiên để.

Châu Quân cười khổ, hắn chính là cựu thần của Cảnh An Tông, tự cao bối phận khuyên một câu, không nghĩ tới Khương Hàn quyết tuyệt như vậy.

Hai tay Khương Hàn dâng Thiên Địa bảo thiềm, ánh mắt tràn đầy vẻ chờ mong.

Châu Quân nhìn về phía Thiên Địa bảo thiềm, âm thầm tò mò.

Bảo bối trong tay Cảnh An Tông bư truyền đến trong tay đương kim thiên tử, Thiên Tử yêu thích không buông tay, chuyện này sớm đã truyền ra, dân gian có rất nhiều suy đoán, thậm chí có người nói bên trong chiếc đỉnh nhỏ là yêu ma, khống chế trái tim hai đời Thiên Tử.

Người dám ngay mặt hỏi thăm cũng không có kết cục tốt.

Châu Quân chỉ có thể kềm chế lòng hiếu kỳ của mình.

- Trẫm đột nhiên hiểu rõ Thái Tông, Thiên Tông hiếu chiến, khí phách như thế, sao có thể không cuốn khắp thiên hạ?

Khương Hàn bỗng nhiên cười nói, nụ cười tràn ngập kiệt ngạo cùng tự phụ, bớt giữa mi tâm giống như con mắt thứ ba, lúc nào cũng có thể mở ra, Châu Quân thấy thế hốt hoảng.

Ngày xưa Thiên Tử không có hào hùng như vậy.

Nếu một trận chiến này thành công, có lẽ Đại Cảnh sẽ lật ra trang mới trong sách sử.

Mâu thuẫn bên trong giang sơn cũng chuyển di ra ngoài.

Nghĩ được như vậy, Châu Quân cảm xúc sục sôi, có loại cảm giác chứng kiến lịch sử....

Một ngày ngày đi qua, người trong Hoang Châu thành càng ngày càng nhiều, thậm chí có võ giả dân gian không mời mà tới, đối với cái này, Thiên Tử tự nhiên cao hứng, để người Châu Quân hỗ trợ đăng ký trong danh sách, an bài đến các quân đi.

Thời gian đi vào tháng chín.

Thời tiết dần dần nóng bức, bão cát bao phủ tới từ phần cuối thiên địa, biểu thị một trận đại chiến sắp đến.

Tin tức của tiền tuyến truyền đến trong tai Thiên Tử, Thiên Tử bắt đầu xắn tay áo lên.

Thống soái toàn quân lần này chính là Từ Thiên Cơ, tại quân doanh đại doanh, hắn xây dựng một ngọn lâu tháp cao trăm trượng, có thể nhìn về phương xa, từng con Vạn Lý điêu bay vào bay ra, còn có thân ảnh của Bạch Y vệ.

Dù chưa khai chiến, nhưng toàn quân Đại Cảnh đã bận rộn chờ mong, hết thảy binh sĩ đều đang đợi đại chiến đến.

- Hừ, không nghĩ tới nhân tộc lại dám ở chỗ này chờ chúng ta.

Một tiếng hừ lạnh khinh miệt vang vọng đất trời, quấy nhiễu toàn quân Đại Cảnh, ngay cả tất cả mọi người nội thành Hoang Châu đều có thể nghe được.

Thiên tử bưng lấy Thiên Địa bảo thiềm đi ra cung điện, xa xa nhìn lại, ngay sau đó, sắc mặt của hắn đại biến.

Theo ánh mắt của hắn nhìn lại, bầu trời phương xa bị gió cát che đậy, hùng vĩ vô song, mà bên trong bão cát kia có từng tôn thân ảnh vĩ ngạn như ẩn như hiện, nơi này chính là Hoang Châu thành, hắn đứng ở trong phủ thành chủ đều có thể cảm nhận được đối phương to lớn, huống chi tiền tuyến bên ngoài mấy vạn dặm.

Bên trong bão cát đầy trời không chỉ có cự ảnh đang hành tẩu, còn có cự ảnh bay trên không trung, dáng người từng người thoạt nhìn đáng sợ như Ma thần, khó mà ước lượng bọn hắn đến cùng cao bao nhiêu, khiến cho người cảm giác với bản thân nhỏ bé.

- Cường Lương tộc?

Khương Hàn động dung, hắn bị Cường Lương tộc hù dọa.

Trước một chỗ quân trướng, Khương Diệp nhíu mày, thấp giọng hỏi:

- Cường Lương tộc làm sao lớn như vậy?

Bạch Linh thiên hầu run lẩy bẩy nói:

- Ngươi cho rằng thế nào? Cũng đã sớm nói, Cường Lương tộc rất mạnh, bất quá bọn hắn hẳn không có lớn như bây giờ nhìn lại, đoán chừng có quan hệ đến võ đạo của bọn hắn, trên thực tế bọn hắn cũng không có khổng lồ như vậy, đây là một loại thủ đoạn chấn nhiếp, có thể làm cho Cường Lương tộc dọa rất nhiều chủng tộc vứt bỏ chiến ý.

Khương Diệp quay đầu nhìn lại, mảnh quân doanh này lâm vào bên trong tĩnh lặng, hết thảy tướng lĩnh đều nghẹn họng nhìn trân trối, toàn thân run rẩy.

Thân ảnh của địch nhân to lớn đã để các tướng sĩ Đại Cảnh lòng tin tràn đầy lâm vào bên trong hoảng hốt.

Giờ khắc này, trong lòng tướng sĩ Đại Cảnh toát ra cảm giác hoang mang.

Bọn hắn đến cùng đang đối mặt với cái gì?