← Quay lại trang sách

Chương 642 Đại Cảnh quốc vận, dục huyết phấn chiến (2)0

Quan Thông U đâm tới một kích, Bạch Long chân khí trên người hóa thành một chùm sáng màu trắng lướt ngang trời cao, đối diện đụng vào Cường Lương chiến sĩ.

Cường Lương chiến sĩ dùng hai tay ngăn cản, chùm sáng màu trắng đâm vào trên thân thể cao to ngàn trượng của hắn, tán ra thành từng sợi sóng khí màu trắng, Cường Lương chiến sĩ mặc dù không có bị một kích tru diệt, nhưng bị đè ép lui lại.

Các tướng sĩ ngoài tiền tuyến thấy một màn này, sĩ khí phóng đại, bọn hắn hình như không có mạnh như kích thước bề ngoài khổng lồ của mình nha.

- Quả nhiên, cố làm ra vẻ bí ẩn thôi!

- Mặc dù bây giờ cũng to đến dọa người, nhưng ít ra không còn thoạt nhìn đã không thể chiến thắng như lúc trước.

- Nhân tộc uy vũ, không hổ là Quan Thánh sáng tạo Thiên Diễn võ pháp.

- Hắn chính là Quan Thánh? Không hổ là võ đạo chi tổ.

Quan Thông U sáng lập Thiên Diễn võ pháp, thôi động võ đạo Đại Cảnh phát triển, được thế hệ tuổi trẻ tôn kính là Võ Tổ, địa vị gần như ngang bằng với Đạo Tổ.

Nhưng Cường Lương chiến sĩ bị đánh lui cấp tốc ổn định thân hình, trong bão cát phía sau hiện ra từng tôn Cường Lương chiến sĩ, phần lớn đều là thân thế ngàn trượng, đều là đầu hổ thân người, như là từng ngọn núi cao va về phía quân doanh Đại Cảnh, ven đường nhấc lên gió mạnh đáng sợ, rung chuyển đại địa, đánh tán biển mây.

Quan Thông U vung vẩy trường kích, tiến vào trong đám Cường Lương chiến sĩ, thân pháp của hắn cực nhanh, một tay vung kích, một tay khác thi triển võ học, năng lực của đủ loại hung thú biến thành võ học tiện tay đánh tới.

Đối mặt Cường Lương chiến sĩ vây công, Quan Thông U như là một con kiến đang đại chiến cùng một nhánh quân đội nhân tộc, hình thể chênh lệch quá xa, nhưng khí thế của hắn không chút nào thua kém kẻ địch.

Nhưng hắn mạnh hơn cũng ngăn không được toàn bộ Cường Lương tộc, càng ngày càng nhiều Cường Lương chiến sĩ vượt qua hắn, thẳng đến quân doanh Đại Cảnh.

Phần cuối đại địa, còn có một tôn thân ảnh đáng sợ không có đi ra từ bão cát, hắn đi rất chậm, tản ra khí thế làm thiên địa đè nén.

- Giết!

Từ Thiên Cơ hét to một tiếng, Khí Vận Chi Long do mấy trăm triệu tướng sĩ ngưng tụ mà thành thét dài một tiếng, lao thẳng đến Cường Lương chiến sĩ đối diện.

Cường Lương chiến sĩ xong lên phía trước nhất kéo ra cái miệng lớn đầy máu, đầu lưỡi lại là một con cự mãng, cự mãng đi theo há miệng, bắn ra từng mũi độc tiễn màu xanh sẫm, mưa sa tầm tã đụng vào Khí Vận Chi Long, nhưng trong nháy mắt bị Khí Vận Chi Long xua tan.

Oanh một tiếng vang lên!

Cường Lương chiến sĩ bị Khí Vận Chi Long tách ra, hóa thành sương máu, bạo tán ở không trung, máu thịt như mưa to vương vãi xuống.

Hết thảy tướng sĩ thấy một màn này cảm thấy kinh hỉ không thôi, Cường Lương tộc quả nhiên không có cường đại như bề ngoài nhìn.

- Hừ, đây là thứ nhân tộc ỷ vào sao?

Đạo âm thanh lạnh như băng kia lần nữa vang lên, vừa dứt lời, bão cát che trời bị một cây cốt mâu to lớn bay ra xuyên thủng, dùng tốc độ cực nhanh lướt qua mấy khoảng cách vạn dặm, đánh tan Khí Vận Chi Long!

Khí Vận Chi Long cường thế vô song vừa lộ ra thần uy đã bị đánh tan.

Các tướng sĩ Đại Cảnh nghẹn họng nhìn trân trối, nhưng nghe âm thanh vang lên trong lòng, diện mạo từng người trở nên dữ tợn, trong khi được các quân tướng quân chỉ huy, phân ra trên trăm nhánh đại quân đánh tới.

Đại chiến triệt để khai hỏa.

Lần này không phải cuộc chiến vận triều, mà là cuộc chiến gia chủng tộc...

Trong Long Khởi sơn.

Khương Trường Sinh đang luyện đan, phân thân của hắn trở lại trong viện, giao Sơn Hải kinh, Thiên Địa bảo giám cho hắn, sau đó dung nhập vào trong cơ thể hắn.

Hắn bắt đầu đọc qua Sơn Hải kinh, số trang của Sơn Hải kinh đã qua ngàn, hắn có thể cảm nhận được trong Sơn Hải kinh ẩn chứa lực lượng cường đại, để cho mặt hắn lộ ra nụ cười.

Còn về Thiên Địa bảo giám, nó cần chiếu chiếu thiên địa vạn vật, mới có thể chưởng khống mảnh thế giới võ đạo này, tốc độ nó phát triển muốn chậm hơn Sơn Hải kinh, nhưng hạn mức cao nhất tuyệt đối cao hơn Sơn Hải kinh.

Bạch Kỳ ghé vào bên cạnh hắn, hỏi:

- Chủ nhân, Hoang Châu khai chiến rồi chứ?

Mặc dù không có đi tham chiến, nhưng lòng của nó một mực bị trận đại chiến này ràng buộc.

Khương Thiên Mệnh, Thái Hi cũng nhìn về phía Khương Trường Sinh, Thái Oa không ở trong đình viện, lại đi Ngọc Cốt Thanh Trúc Lâm ngẩn người, Bạch Long còn đang ngủ say.

Khương Trường Sinh bình tĩnh nói:

- Đã bắt đầu.

Bạch Kỳ nghe xong, lập tức khẩn trương lên, hỏi:

- Người nào chiếm thượng phong?

- Cường Lương tộc.

- A?

Mặc dù Bạch Kỳ đoán được khả năng xuất hiện tình huống như thế, nhưng vẫn giật mình, dù sao dưới cái nhìn của nó, Đại Cảnh thật vô cùng mạnh.

Khương Thiên Mệnh lại gần, hỏi:

- Tổ gia gia, vậy chúng ta có thể thắng không?

Khương Trường Sinh nói:

- Khó nói.

Hắn đứng dậy, bắt đầu chuyển động gân cốt.

- Ngài muốn xuất thủ?

Bạch Kỳ phấn chấn hỏi.

Khương Trường Sinh nói:

- Hiện tại nhân tộc xác thực không bằng Cường Lương tộc, nếu như thế lực ngang nhau, ta tự nhiên lười nhác nhúng tay, mà tên kia sắp không nhịn nổi.

- Tên đó là ai?

- Các ngươi nhìn cho thật kỹ sân nhỏ đi.

Khương Trường Sinh vứt xuống lời này liền chui vào lòng đất, biến mất không thấy gì nữa.

Khương Thiên Mệnh lập tức nằm xuống, cẩn thận sờ mặt đất, tìm không thấy lỗ, hắn không khỏi tò mò, tổ gia gia thế nào chui xuống dưới?

...

Sơn hà phá toái, đại địa nhuốm máu, khắp nơi là thi hài, ngoại trừ thi thể nhân tộc, còn có thi thể khổng lồ như núi của Cường Lương tộc.

Cuộc chiến của hai tộc đã tiến vào trạng thái giằng co, các tướng sĩ Đại Cảnh đã bắt đầu đánh hăng máu, không lo được hoảng sợ, tất cả đều đang dục huyết phấn chiến.

Cường Lương tộc tuy mạnh, nhưng cũng không phải không thể chiến thắng, mà lần này Cường Lương tộc chỉ có mấy vạn chiến sĩ, để nhân tộc nhìn thấy hi vọng.

Áo trắng toàn thân Mộ Linh Lạc nhuốm máu, tay nàng cầm Tù Thiên kiếm đá, tiến vào trạng thái chiến ý, ánh mắt lạnh lẽo, đơn độc đối mặt một tôn Cường Lương chiến sĩ, không có rơi vào hạ phong.

Kim Ô xoay quanh bầu trời, trên người thiêu đốt liệt diễm, hình thể của nó cấp tốc biến lớn, giương cánh trăm trượng, phun lửa tới đám Cường Lương chiến sĩ trên chiến trường, cực kỳ hấp dẫn chú ý của người khác.