Chương 649 Ta không để ý, các ngươi cần gì để ý
Khương Hàn hít sâu một hơi, nỗ lực để cho mình không đi nghĩ những tạp niệm kia.
Hắn nhìn về phía tiểu đỉnh trên bàn, hỏi:
- Thiên Địa bảo thiềm, mệnh số Đại Cảnh có cải biến hay không?
- Không có.
Thiên Địa bảo thiềm trả lời, không biết có phải Khương Hàn ảo giác hay không, hắn luôn cảm thấy Thiên Địa bảo thiềm giảm bớt linh tính, nhưng cụ thể yếu bớt chỗ nào, hắn cũng không nói lên được.
Khương Hàn kinh ngạc hỏi:
- Ngay cả Cường Lương tộc đều bị đánh lui, vì sao mệnh số Đại Cảnh còn chưa thay đổi?
Thiên Địa bảo thiềm không có trả lời, nó chỉ trả lời sự thật hoặc sự thật sẽ xuất hiện, không có giải hoặc.
Khương Hàn giương mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ, Thuận Thiên thành hết sức yên tĩnh, tĩnh đến đáng sợ, căn bản không giống như tình huống vừa mới thủ thắng.
Ánh mắt hắn đầy mê mang.
Tựa hồ vô luận làm như thế nào đều không cải biến được mệnh số của Đại Cảnh.
Hắn có nghĩ qua đi tìm Đạo Tổ, nhưng đi thì phải làm thế nào đây, hắn muốn làm sao nói hắn yêu cầu cái gì?
Quan trọng nhất chính là, Thất đệ Khương Diệp của hắn mượn lời Đạo Tổ thành tựu phiên vương, đây cũng là nguyên nhân vì sau khi hắn trở thành thiên tử rồi vẫn không động Khương Diệp, coi như mâu thuẫn lúc thiếu niên chưa từng xảy ra, nhưng chuyện này là một cây gai, hắn không rõ ràng mình trong lòng Đạo Tổ là hình ảnh như thế nào.
Vị Thiên Tử này chưa từng lo được lo mất như hiện tại.
Địa Hoàng năm thứ tư, tân xuân sắp đến.
Qua....
Trong đạo quan, Khương Trường Sinh tra giá trị hương hỏa của mình, hắn khẽ nhíu mày.
Hắn phát hiện tốc độ hương hỏa của mình tăng trưởng cũng không có phóng đại, tuy có tăng trưởng, nhưng không bằng dự đoán của hắn.
Hắn nhìn về phía Thần Du đại thiên địa, bây giờ sinh linh nhập mộng bên trong Thần Du đại thiên địa nhiều vô số kể, người Đại Cảnh cũng không thể chiếm cứ một nửa, theo Thần Du đại thiên địa sinh ra, càng ngày càng nhiều tín đồ bắt đầu phát dương sự cường đại của hắn, kéo theo càng nhiều tín đồ, ngược lại là tốc độ tín đồ Thiên Cảnh đại lục tăng trưởng càng ngày càng chậm, chẳng qua là tốc độ địa phương khác tăng trưởng rất nhanh, che giấu điểm này.
Đạo Tổ đánh với Cường Lương tộc một trận, cấp tốc truyền ra tại Thiên Cảnh đại lục, nhóm tín đồ của hắn càng thêm sùng bái hắn, chẳng qua rất nhiều tín đồ không có tận mắt nhìn thấy, cho nên giá trị hương hỏa tăng trưởng không có dẫn tới tăng vọt.
Khương Trường Sinh mở mắt, đem thần niệm bao trùm Kinh Thành, một lá rơi là biết thu đến, Đại Cảnh đến cùng đã xảy ra chuyện gì, có thể từ Kinh Thành nghe được dấu vết để lại.
Rất nhanh, hắn đã nghe đến một chút tiếng nói.
- Ai, trận chiến năm ngoái kia để Đại Cảnh chết rất nhiều người, nghe nói rất nhiều thương binh không cứu được, số lượng tử vong khó mà ước lượng, triều đình đang nỗ lực trấn áp.
- Đạo Tổ mạnh như vậy, vì sao không sớm một chút ra tay, nhất định phải ra tay khi binh sĩ Đại Cảnh ta chết nhiều như vậy.
- Đạo Tổ không phải biết khởi tử hồi sinh à, vì sao không cứu trợ Đại Cảnh?
- Đạo Tổ thi triển khởi tử hồi sinh là muốn tiêu hao tuổi thọ bản thân hắn, trăm vạn người, làm sao dám cứu, mà ngươi không có phát hiện à, quan hệ giữa Đạo Tổ và chúng ta càng ngày càng xa, cả thiên tử đều rời xa Kinh Thành.
- So với những việc này, ta càng lo lắng Đạo Tổ mạnh mẽ, hắn quá mạnh, cường đại đến võ đạo Đại Cảnh đều không thể so sánh cùng, theo một vị huynh đệ của ta nói, Đạo Tổ biểu hiện ra vũ lực đủ để trấn áp trăm triệu võ giả Đại Cảnh, nếu có một ngày, Đạo Tổ đối địch với Đại Cảnh, hoặc tẩu hỏa nhập ma, Đại Cảnh chẳng phải xong?
Tiếng như vậy không coi là nhiều, mà đều nghị luận trong âm thầm, dù sao Đạo Tổ ở kinh thành, bọn hắn không dám càn rỡ đàm luận, nhưng Kinh Thành như thế, huống chi những thành trì khác.
Chủ yếu là Đại Cảnh thương vong quá lớn, để những bách tính trong gia đình những người đã chết kia sinh ra oán hận Khương Trường Sinh, oán khí này khuếch tán, ảnh hưởng đến càng ngày càng nhiều người, tự chuyển đến bên trên Thái Hoang, Đại Cảnh không ngừng mạnh lên, tâm thái của người thiên hạ ta đều đang chuyển biến, rất nhiều người đều không thể nào tiếp thu được chênh lệch cách xa cùng Cường Lương tộc, loại tâm tính này theo những oán khí kia cùng nhau phát tiết.
Nói trắng ra, Đại Cảnh quá cường thịnh, cường thịnh đến người trong thiên hạ bắt đầu cảm giác đương nhiên, bắt đầu bận tâm lợi ích bản thân.
Trước kia Đại Cảnh không phải bá chủ thiên hạ, mỗi lần Khương Trường Sinh ra tay cũng có thể làm cho bách tính Đại Cảnh trôi qua càng ngày càng tốt, bây giờ bách tính giàu có, ngược lại bắt đầu kiêng kị sự cường đại của hắn.
Khương Trường Sinh rất ít sử dụng thần thông khởi tử hồi sinh, chiến tranh trước kia hắn cũng không có thi triển, cứ nghĩ rằng thế nhân đã quên, không nghĩ tới bây giờ còn có người cầm thần thông này tới trách cứ hắn.
Hắn cũng không tức giận, cũng không hối hận, nếu thi triển khởi tử hồi sinh, về sau sẽ có người cầu hắn đi làm, thậm chí để người Đại Cảnh trở nên không sợ hãi.
Ngay cả sinh tử còn không sợ, thì sợ cái gì?
Bên trong thế giới võ đạo, Khương Trường Sinh có khả năng có lỗi với hương hỏa tín đồ khác, nhưng duy chỉ có Đại Cảnh, hắn không thẹn với lương tâm.
Nếu không phải hắn nhiều lần ra tay, nào có Đại Cảnh hiện tại.
Trong chuyện này của Đại Cảnh, thật đúng là không thể rời bỏ hẳn, không có hắn, bảy đại Yêu Thánh phục sinh, cũng đủ để cho người Long Mạch đại lục chết hết.
Khương Trường Sinh tuy có một tia từ bi, nhưng cũng không phải từ bi một cách ngu ngốc, đối với tình huống hiện tại, hắn thậm chí không quan tâm.
Hắn làm cái gì, không làm cái gì, cũng không phải để thế nhân quyết định.
Khương Trường Sinh đứng dậy, đi ra đạo quan, chuẩn bị cho luyện chế nước thuốc luyện thể mọi người trong sân.
Mộ Linh Lạc cũng quay về, sở dĩ trở về muộn là vì trấn an Mộ gia, giúp Mộ gia tranh thủ lợi ích, mặc dù nàng hết sức phiền những việc này, nhưng không chịu nổi người nhà họ Mộ thỉnh cầu.
Hắn vừa đi ra, tất cả mọi người nhìn về phía hắn.
Khương Trường Sinh đi vào trước dược đỉnh, bắt đầu ném dược liệu vào bên trong.
Mọi người muốn nói lại thôi, Khương Trường Sinh quay đầu cười nói:
- Các ngươi muốn nói cái gì, ta rõ ràng, ta đều không thèm để ý các ngươi hà tất để ý?