Chương 654 Khương Huyền Niên, Khương Huyền Chân (2)
Nam tử áo vàng nhếch miệng cười nói:
- Đồ nhi không phải lo lắng sư phụ sao?
Tề Duyên không nói tiếp nữa.
Nam tử áo vàng hà hơi vào trong lòng bàn tay, nói:
- Sư phụ, tiếp theo ngài có tính toán gì không, bây giờ các nơi Đại Cảnh đều có tượng thần của Đạo Tổ, có phải ngài nên trở về Long Khởi quan tìm Đạo Tổ rồi hay không?
Tiếng nói vừa ra, Tề Duyên đột nhiên mở mắt, một thân tuyết đọng hóa thành sương mù, dùng hắn làm trung tâm, tuyết đọng bắt đầu tan rã, tốc độ khuếch tán cực nhanh, không đến năm hơi thời gian, tuyết đọng trên dãy núi đều tan rã, hóa thành sương mù nóng bàng bạc tràn ngập giữa rừng núi.
Nam tử áo vàng bị hù dọa, quỳ xuống.
Tề Duyên nhìn chằm chằm hắn, nói:
- An Thường, vì sao dạy mãi không sửa?
Nam tử áo vàng tên là An Thường kinh sợ nói:
- Đồ nhi cũng là suy nghĩ cho sư phụ, ngài vì tuyên dương Đạo Tổ giáo, hành tẩu nhân gian hai trăm năm khi nào mới có thể nghỉ ngơi, đồ nhi đau lòng người.
Tề Duyên cau mày nói:
- Ngươi đau lòng vi sư, hay muốn nịnh nọt Đạo Tổ?
An Thường xấu hổ, không biết nên trả lời như thế nào.
- Ngươi là môn hạ đệ tử có đủ thiên tư cùng ngộ tính nhất của ta, nhưng tâm của ngươi vĩnh viễn không an tĩnh được, luôn muốn động lệch đầu óc, thôi, ngươi rời đi đi, từ đây về sau ngươi ta đoạn tuyệt tình cảm sư đồ.
Vẻ mặt Tề Duyên đạm mạc nói, An Thường nghe được càng thêm hoảng hốt, vội vàng nói xin lỗi.
An Thường hoàn toàn không nghĩ tới mình chẳng qua tùy tiện thăm dò, lại chọc cho sư phụ muốn khu trục hắn ra cửa.
- Không cần nhiều lời, xem ở ngươi cống hiến Đạo Tổ giáo cùng với chiếu cố vi sư, tặng cho ngươi cẩm nang này, bên trong có pháp thuật của Đạo Tổ, có thể giúp ngươi vượt qua cửa ải khó.
Tề Duyên ném ra một cái cẩm nang đến trước mặt An Thường.
An Thường ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, hắn biết sư phụ lần này hạ quyết tâm.
Hắn cắn răng, nói:
- Bất kể nói thế nào, ngài vĩnh viễn là sư phụ của ta.
Nói xong, hắn dập đầu ba cái, sau đó cầm lấy cẩm nang rời đi, cấp tốc bay tới chân trời, biến mất không thấy gì nữa.
Tề Duyên nhìn phía hắn rời đi, lẩm bẩm nói:
- Dã tâm của ngươi quá lớn, tự cho là ẩn giấu rất khá, thật tình không biết mệnh số của ngươi không đủ, nếu ngươi có thể kịp thời thu tay lại, cẩm nang chính là cây cỏ cứu mạng của ngươi, nếu như ngươi thu lại không được tay, cuồn cuộn hồng trần tự có nơi ngươi chôn xương.
Hắn thở dài một tiếng, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, tiếp tục cảm ngộ khí vận, cảm ngộ thiên địa.
Từ khi sáng tạo văn võ chi đạo, hắn cũng không có nghỉ ngơi, mà tiếp tục nghiên cứu võ đạo mới, hắn cảm thấy văn võ chi đạo chỉ là một loại cơ sở, hẳn là còn có võ đạo cao thâm hơn....
Địa Hoàng năm thứ tám.
Ngày năm mới, Thanh Nhi đến đây bái phỏng.
Khương Trường Sinh đang ở trong sân chuẩn bị ăn tết, Thanh Nhi đi vào trước mặt hắn, nói:
- Đạo Tổ, thái tử phi mang theo thái tôn cùng với hoàng tử đến đây bái phỏng ngài, còn mang đến rất nhiều hậu lễ, ngài thấy sao?
Bạch Kỳ sáng mắt lên, hỏi:
- Hậu lễ gì? Có đồ ăn không?
Thanh Nhi trắng mắt liếc nó, nói:
- Ta còn có thể mở ra nhìn hay sao?
Khương Trường Sinh do dự một chút, nói:
- Để cho bọn họ tới đi.
Thanh Nhi gật đầu, quay người rời đi.
Bạch Tôn đang dạy bảo Khương Thiên Mệnh, nhưng tâm tư Khương Thiên Mệnh không phía trên khí vận, hắn tò mò hỏi:
- Tổ gia gia, thái tôn có phải tằng tôn ta hay không?
Khương Trường Sinh nói:
- Sau khi bọn hắn tới, ngươi phải đổi lời xưng ta là Đạo Tổ.
Khương Thiên Mệnh gật đầu, đưa mắt nhìn về phía cửa đình viện, ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tập võ luyện công hết sức buồn tẻ, thật vất vả nhìn thấy tộc nhân, hắn tự nhiên chờ mong, từ khi dời đô, Kinh Thành đã không còn người nhà họ Khương, nếu không phải biết được tổ gia gia là thân nhân của mình, hắn sớm đã không nhịn được xuống núi đi tìm Khương gia.
Qua một hồi lâu, thái tử phi ôm một hài nhi đến đây, có thêm một tên thiếu niên đi theo phía sau, chính là Khương Huyền Niên.
Lần đầu tiên đi thăm viếng Đạo Tổ, thái tử phi rất khẩn trương, Khương Huyền Niên cũng rất khẩn trương.
Thái tử phi thấy trong sân có sói, Hỏa Nha, xà nhân, Bạch Long, bị dọa đến gương mặt xinh đẹp hoàn toàn trắng bệch, nhưng nàng vẫn lấy dũng khí đi vào trước mặt Khương Trường Sinh, chuẩn bị hành lễ.
- Không cần đa lễ
Khương Trường Sinh mở lời, một cỗ lực lượng vô hình để thái tử phi không thể quỳ xuống, nàng âm thầm kinh hãi, vội vàng nói:
- Lần này đến đây, ngoại trừ đại biểu mẹ con chúng ta, cũng thay bệ hạ, Thái Tử truyền đạt thăm hỏi ân cần đối với ngài, bệ hạ mang đến quả nhưỡng tiên đế trước đó ủ, là thứ ngài thích uống nhất.
- Huyền Niên, còn không mau quỳ lạy Đạo Tổ.
Nghe được lời của mẫu thân, Khương Huyền Niên vội vàng quỳ xuống, giống như tiểu đại nhân.
Khương Thiên Mệnh tiến đến trước mặt hắn, dọa toàn thân hắn khẽ run rẩy.
Ở trước mặt Khương Huyền Niên, Khương Thiên Mệnh còn thấp hơn không ít, thoạt nhìn Khương Huyền Niên là ca ca, tướng mạo hai người giống nhau đến mấy phần, nhất là cái bớt.
Khương Thiên Mệnh đắc ý cười nói:
- Ta là tằng thúc tổ phụ của ngươi, còn không mau bái ta?
Khương Huyền Niên sửng sốt, không phục nói:
- Nhìn ngươi thoạt nhìn còn nhỏ hơn ta, ngươi gạt người.
Thái tử phi suy nghĩ cái gì, sắc mặt kịch biến, quát lớn:
- Huyền Niên, còn không mau quỳ lạy tằng thúc tổ phụ của ngươi, không được vô lễ.
Nghe vậy, Khương Huyền Niên sửng sốt, khó tin nhìn về phía Khương Thiên Mệnh, nhưng vẫn thành thành thật thật quỳ xuống.
Khương Thiên Mệnh càng thêm đắc ý.
Thấy bọn hậu bối vui chơi, Khương Trường Sinh cũng cảm thấy rất có hứng thú, hắn mở lời:
- Thiên Mệnh, dẫn hắn đi bên cạnh chơi, Linh Lạc, hỗ trợ chiếu cố Tiểu Hoàng Tôn một chút.
Mộ Linh Lạc nghe xong, lúc này đi tới, tiếp nhận Khương Huyền Chân nhỏ tuổi.
Thái tử phi thở dài một hơi, cảm kích nhìn về phía Khương Trường Sinh.