Chương 657 Chân long thiên tử, không cho đường lui (1)
Địa Hoàng năm thứ mười, Thiên Tử công chiếu thiên hạ, liệt kê rất nhiều tội lỗi của Tây Tấn vương, thôi trừ vị trí phiên vương của hắn, Tây Tấn vương không phục, trong cùng tháng tập hợp binh muốn độc lập, gặp phải Bắc Cương vương, Hàn vương Khương La chung tay nhau thảo phạt, đại chiến kéo dài không đến một tháng, Tây Tấn vương bị bắt.
Việc này nhấc lên sóng gió cực lớn trong thiên hạ, Đại Cảnh thật lâu không có nội loạn như thế.
Nhưng động tác của Thiên Tử cũng không có dừng lại.
Địa Hoàng năm mười một, Thiên Tử lần nữa thôi trừ hai đại phiên vương, dẫn tới các châu thiên hạ rung chuyển, Thiên Tử mặc dù đưa ra các loại tội lỗi, nhưng rất nhiều người cảm thấy đây chỉ là mượn cớ, một vị phiên vương trong đó được rất nhiều bách tính kính yêu, cử chỉ của Thiên Tử dẫn tới kêu ca không nhỏ.
Sáu tháng cuối năm, bảy phương thế gia bị xét nhà, liên quan đến võ đạo thế gia, thương cổ thế gia.
Địa Hoàng năm mười hai, đầu tháng một, Thiên Tử gặp phải ám sát, tuy hung thủ bị bắt lấy, bị ép hỏi ra thủ phạm thật phía sau màn, Thiên Tử cũng vì chuyện này dưỡng thương mấy tháng, mà thế gia ám sát hắn bị liên luy cửu tộc, nghe nói đầu người cuồn cuộn chồng chất thành núi ngoài thành.
Một năm nay, Khương Trường Sinh vừa đủ ba trăm tuổi.
Bạch Kỳ bởi vì đã biết được thân phận chân thật của Khương Trường Sinh, hỏi mọi người tốt chức sinh nhật cho Đạo Tổ, tuổi thọ của hắn rất dễ nhớ, Đại Cảnh lập quốc bao nhiêu năm, hắn sẽ có bao nhiêu tuổi, vừa hay Thiên Tử đang chuẩn bị triều khánh ba trăm năm.
Khương Trường Sinh không tính mừng thọ thần, nhưng Bạch Kỳ dẫn Mộ Linh Lạc tới, Mộ Linh Lạc hết sức hăng say nên hắn chỉ có thể chiều theo.
Tuy thọ thần sinh nhật, trên thực tế cũng không có trắng trợn tuyên dương.
Chẳng qua ở trong sân, Trần Lễ cũng tới, cũng là Bạch Kỳ gọi, thấy hắn mang đến số lượng lớn rượu ngon món ngon, mặt Bạch Kỳ đều cười đến quai hàm.
Thanh Nhi cũng tới, để đình viện mười phần náo nhiệt.
Sau một phen ăn uống linh đình, Trần Lễ nói đến chuyện trên triều đình, hắn cảm khái nói:
- Sau kh bệ hạ được Bắc Cương vương, Hàn vương duy trì, càng ngày càng không kiêng nể gì cả, chỉ sợ đồ đao không dừng được.
Cơ Võ Quân nói:
- Đây không phải chuyện tốt sao?
Bạch Tôn không ở đây, nhưng Cơ Võ Quân, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần cảm thấy rất hứng thú về chuyện triều đình, bọn hắn có thể đi cùng một chỗ.
Trần Lễ lắc đầu nói:
- Thô bạo như vậy, tất sẽ để phiên vương, thế gia vọng tộc đi cùng một chỗ, Thiên Tử bị ám sát chính là dấu hiệu, mà Thiên Tử tuân theo di chí Thái Tông, không dám giết phiên vương, chẳng qua điều này càng làm đám phiên vương ghi hận trong lòng, tất nhiên sẽ trả thù bất cứ lúc nào, tiếp tục như vậy nữa, thiên hạ nhất định đại loạn.
- Đều do Thiên Tử đời trước, nhất định phải dời đô, nếu là ở kinh thành, làm sao xảy ra chuyện như vậy?
Diệp Tầm Địch lắc đầu nói.
Mọi người đi theo hưởng ứng, cũng không phải vuốt mông ngựa, sự thật như thế, có Đạo Tổ bảo hộ, ai dám ám sát Thiên Tử?
Trần Lễ nhìn về phía Khương Trường Sinh, nói:
- Đạo Tổ, ngài tuyệt đối đừng ra tay, Đại Cảnh cần một trận đại biến, vừa hay, thế nhân cũng cần nhận rõ ràng tầm quan trọng của ngài dành cho Đại Cảnh, có lẽ trong vòng mấy chục năm, người Đại Cảnh sẽ rất khổ, nhưng cái này cũng có thể đổi lấy ba trăm năm thịnh thế.
Khương Trường Sinh không có trả lời, hắn cũng đang tự hỏi vấn đề này.
Vấn đề giang sơn, xác thực không phải hắn đổi một nhiệm kỳ Thiên Tử là được, trị ngọn không trị gốc.
Đồng thời, trong lòng hắn cũng có chút chờ mong.
Thiên Tử hậu thế có thể ngăn cơn sóng dữ hay không.
Từ sau Khương Triệt, thế nhân đánh giá thiên tử càng ngày càng kém, bao gồm cả người trong viện cũng thế, hắn nhìn như không thèm để ý, trong lòng thật ra cũng có chút không thoải mái, dù sao đó cũng là hậu nhân của hắn.
- Chỉ có đại loạn, mới có thể để cho Đại Cảnh sống ra diện mạo mới, chuẩn mực mới, mới có thể bức ra chân long thiên tử.
Trần Lễ nói đến đây, toát ra vẻ chờ mong.
Bạch Kỳ cười nói:
- Chúng ta đánh cược đi, cược có thể bức ra chân long thiên tử hay không?
Diệp Tầm Địch nói:
- Ta đây cược có thể.
Vẻ mặt Bạch Kỳ hiện ra vẻ sụp đổ.
- Vậy ta cược bao nhiêu năm ra.
- Ta cược trong vòng năm mươi năm xuất hiện đi.
- Ta cược ba mươi năm, vị Tiểu Hoàng Tôn mang Điệu Thiên mệnh cách kia không phải chính là người cần tìm sao?
- Cho dù hắn có mệnh cách lợi hại, mong muốn đăng cơ, cũng muốn chờ thật lâu?
Mọi người bị Bạch Kỳ đưa ra chủ đề hấp dẫn, dồn dập đặt cược.
Mộ Linh Lạc chú ý tới Khương Trường Sinh một mực đang uống rượu, luôn cảm thấy hắn cũng không có thoạt nhìn bình tĩnh như bề ngoài.
Sau thọ thần sinh nhật, màn đêm buông xuống, Khương Trường Sinh trở lại Tử Tiêu cung luyện công, Mộ Linh Lạc đi theo tiến lên.
Sau khi ngồi xuống, Mộ Linh Lạc hỏi:
- Trường Sinh ca ca, ngươi có phải không đành lòng hay không?
Khương Trường Sinh nói:
- Có một chút, nhưng ta cũng xác thực hiểu rõ Trần Lễ nói rất có đạo lý, ta tuy mạnh, có thể trấn áp hết thảy người trong Đại Cảnh, nhưng ta cũng không phải Thiên Tử, mong muốn cải biến Đại Cảnh cần thời gian.
Mộ Linh Lạc bắt lấy tay của hắn, nói:
- Thật ra ngươi không cần lo lắng quá nhiều, ta biết, ngươi không chỉ lo lắng vì tử tôn Khương gia, còn lo lắng những bách tính tín ngưỡng ngươi, trên thực tế, phàm là người tín ngưỡng ngươi, dựa vào tuyệt học trong Thần Du đại thiên địa đã không còn là bách tính, mặc dù đại loạn đến, bọn hắn cũng có sức tự vệ.
- Đến mức dân chúng tầm thường, mong muốn tạo phúc bọn hắn, dựa vào không phải ngươi, là Thiên Tử, là quan lại các nơi, là triều chính toàn bộ Đại Cảnh, bây giờ nhìn như thái bình, trên thực tế bách tính hết sức khổ, võ đạo mang tới chênh lệch càng lúc càng lớn, bách tính đã biến thành công cụ hiệu lực cho võ giả, điểm này là ngươi cũng không cách nào cải biến, ngươi cũng không thể biến ra của cải, làm cho tất cả mọi người áo cơm không lo.
Khương Trường Sinh khẽ lắc đầu, đạo lý này hắn đều hiểu, hắn không có nhiều lòng dạ đàn bà như vậy.