← Quay lại trang sách

Chương 676 Trước giờ đột phá, Hứa Mãng chấn kinh (2)

Duyên Vũ năm thứ ba, Thiên Tử phong bào đệ Khương Huyền Chân là Ngụy vương, đi tới một châu Bắc Cảnh, chuyện này cũng không có dẫn tới tiếng vọng quá lớn, hằng năm đều có phiên vương sinh ra, người trong thiên hạ đã xem việc đó chẳng có gì lạ.

Cùng năng, chủng tộc Hung thú Bắc Cảnh cuối cùng bị giết hết, các châu các quân vì tranh đoạt thi thể Hung thú, bày ra tranh đấu gay gắt.

Duyên Vũ năm thứ tư, hoàng hậu trúng độc mà chết, cả triều chấn kinh, Thiên Tử chấn nộ, Dương gia chấn nộ, thế là tập kết đại quân bao vây Thuận Thiên thành, bọn hắn nhận định là An Thường làm ra, một trận đại chiến bùng nổ, dẫn đến Thuận Thiên thành thương vong vô số, cường giả bí ẩn sau lưng An Thường ra tay, đánh lui đại quân Dương gia, sau đó, Dương Chinh công chiếu mật chiếu của Thiên Tử khắp thiên hạ, để các nơi thiên hạ trước đến thảo phạt An Thường, người giết An Thường, có thể phong vương.

Thiên hạ lần nữa đại loạn.

Một năm này, Khương Trường Sinh ba trăm hai mươi mốt tuổi.

Trong đạo quan, hắn mở mắt, trong mắt lộ ra tinh quang.

- Cuối cùng sắp đột phá, chẳng qua lần này đột phá sợ rằng sẽ phí chút thời gian.

Khương Trường Sinh tự lẩm bẩm, hắn đứng dậy, đi ra đạo quan, mọi người trong đình viện đều có mặt, nhìn thấy hắn hiện thân, đều đứng dậy hành lễ.

- Chủ nhân, đột phá thành công?

Bạch Kỳ hưng phấn hỏi, trong lời nói tràn ngập chờ mong.

Khương Trường Sinh nói:

- Còn không có, nhưng sắp rồi, ta có việc muốn bàn giao cho các ngươi.

Mộ Linh Lạc, Cơ Võ Quân, Khương Thiên Mệnh, Diệp Tầm Địch, Kiếm Thần, Kim Ô, Bạch Long, Thái Oa, Thái Hi đều tò mò.

Đạo Tổ thật lâu không có dặn dò bọn hắn làm cái gì.

Cũng không lâu lắm, Trần Lễ chạy đến, thấy tất cả mọi người trông mong đối đãi, hắn cũng khẩn trương lên.

Khương Trường Sinh ra hiệu hắn ngồi xuống, sau đó nói:

- Tiếp theo ta chuẩn bị ngộ đạo đột phá, trong thời gian ngắn sẽ không đi ra, thiên hạ này giao cho các ngươi chiếu cố, Trần Lễ, ta cho phép kế sách của ngươi tiến hành tiếp, nhưng có một thứ là Đại Cảnh không thể không còn.

Trần Lễ nghe xong, vội vàng gật đầu.

Khương Trường Sinh nhìn về phía những người khác, nói:

- Nếu Khương gia gặp khó, các ngươi cũng có thể xuất thủ cứu giúp, Thiên Mệnh không thể ra tay.

Khương Thiên Mệnh nghe xong, kêu rên:

- Nếu đi đến cảnh giới Võ Đạo Thánh Vương thì sao?

Khương Trường Sinh cười nói:

- Vậy chúng ta so tài một chút xem người nào trước đột phá.

- Tốt!

Khương Thiên Mệnh sáng mắt lên, có thể cùng tổ gia gia so tốc độ đột phá, khiến cho hắn hết sức hưng phấn.

Mộ Linh Lạc nói:

- Ngươi yên tâm đi, ta cũng sẽ bàn giao Mộ gia hỗ trợ, giang sơn này sẽ một mực họ Khương, Đại Cảnh cũng sẽ không vong.

Những người khác dồn dập cam đoan, Cơ Võ Quân cũng như thế.

Thiên hạ mặc dù loạn, nhưng bọn hắn thật không để vào mắt.

Khương Trường Sinh tặng cho bọn hắn một người một sợi tóc, nói thời khắc nguy cấp có khả năng bảo mệnh, sau đó đứng dậy trở lại Tử Tiêu cung.

- Chẳng lẽ là pháp thuật rải đậu thành binh?

Diệp Tầm Địch hưng phấn hỏi.

Cơ Võ Quân cười nói:

- Có lẽ vậy, bất quá ta không có khả năng gặp được nguy hiểm.

Nàng thật đúng không để cường giả thiên hạ Đại Cảnh vào mắt, cũng chỉ có Quan Thánh có thể đánh được nàng, huống hồ, Quan Thánh là người một nhà.

- Cái kia cho ta đi.

- Không được.

Đối mặt Diệp Tầm Địch yêu cầu, Cơ Võ Quân từ chối, sau đó cất kỹ sợi tóc của Khương Trường Sinh.

Ánh mắt Mộ Linh Lạc nhìn về phía của nàng tràn ngập thâm ý, cũng không có nói cái gì.

Bên trong Tử Tiêu cung. Khương Trường Sinh ngồi xuống, đưa mắt nhìn về phía tồn tại ba trăm triệu giá trị hương hỏa làm bạn Hứa Mãng, lẩm bẩm nói:

- Chờ ngươi lâu như vậy, còn đang ngủ đông, vậy thì đi Địa Phủ đi.

Đại Đạo Chi Nhãn giữa mi tâm hắn mở ra, vệt sáng màu vàng lóng lánh xuất hiện. Lúc này, phân thân mang theo Sơn Hải kinh, Thiên Địa Bảo Giám trở về dung nhập trong cơ thể hắn.

Một vệt kim quang bỗng nhiên bắn ra theo bên trong Đại Đạo Chi Nhãn, hư không tiêu thất không thấy. Khương Trường Sinh đi theo nhắm mắt, nếu muốn đột phá, vậy thì phải an tâm đột phá, ba trăm triệu giá trị hương hỏa mặc dù không ở trong mắt hắn, nhưng bên trong Đại Cảnh thật không ai có thể địch.

Trong dãy núi, Hứa Mãng ở trần, ngồi tĩnh tọa ở bên hồ, bốn phía hồ lớn có sơn nhạc bao quanh, phong cảnh như vẽ. Bên cạnh Hứa Mãng có một nam tử đang nằm trên mặt đất, bắt chéo hai chân, trong miệng ngậm một cọng cỏ, hắn mặc áo vải, tóc tùy ý rối tung, thoạt nhìn hết sức không đứng đắn.

Hứa Mãng mở mắt, nói:

- Sư phụ, ta còn muốn luyện thêm bao lâu?

Áo vải nam tử nhắm mắt lại lười nhác nói:

- Chờ ngươi có thể dẫn động Tinh Thần thiên ngoại, ngươi có thể rời núi.

Hứa Mãng cau mày nói:

- Tuyệt học này thật có thể đi đến loại cảnh giới đó?

Áo vải nam tử nghe xong, ngồi bật dậy đến, nghiêm túc nói:

- Ngươi đang chất vấn vi sư? Thiên Túc tộc chúng ta là cường tộc Thái Hoang, dùng lực lượng Thiên Địa quét ngang Thái Hoang, kém một chút đã trở thành Thái Hoang vương tộc.

Hứa Mãng nhíu mày càng sâu.

- Ngươi tiếp tục tu luyện đi, huống hồ ngươi bây giờ không thích hợp rời núi, chờ một chút đi.

Áo vải nam tử một lần nữa nằm xuống, đổi một thoải mái tư thế.

Hứa Mãng nhìn áo vải nam tử, trong lòng cảnh giác.

Đối phương cứu hắn, lại là dị tộc, tất nhiên có âm mưu, nhưng hắn cần đối phương trợ giúp, dù cho có âm mưu, cũng phải bước vào.

Hứa Mãng mở miệng hỏi:

- Sư phụ, tồn tại mạnh nhất Thiên Túc tộc các ngươi có thể so được Đạo Tổ của Đại Cảnh chúng ta sao?

Áo vải nam tử nghe xong, khinh thường nói:

- Đạo Tổ? Hắn tính là gì? Thiên Túc tộc chúng ta có thể so sánh với Cường Lương tộc.

Oanh!

Một vệt kim quang từ trên trời giáng xuống, oanh trúng áo vải nam tử.

Lực trùng kích khủng bố thổi Hứa Mãng bay ra ngoài. Hứa Mãng bổ nhào một cái, trượt ở trên mặt hồ, cấp tốc ổn định thân hình, hắn định thần nhìn lại, biểu lộ ngốc trệ, chỉ thấy áo vải nam tử bị oanh thành xương cháy, gió nhẹ hiện ra, theo gió tung bay, có thể nói là hài cốt không còn.

- Làm sao có thể...