← Quay lại trang sách

Chương 697 Thái Hoang thần quân, Linh sơn (1)

Tiên Nguyên năm thứ hai, thiên hạ triệt để thái bình, các châu khôi phục trị an, phong trào võ đạo lại nổi lên, được Khương Trường Sinh ra hiệu, Thừa Tướng các bắt tay an bài tu kiến càng nhiều Hoang Châu, thăm dò vào sâu trong Thái Hoang.

Đầu tháng sáu. con trai Khương Trường Sinh giáng sinh, cũng không hoài thai mười năm giống như Khương Thiên Mệnh, lúc sinh ra đời cũng chỉ là hài nhi bình thường, nhưng hắn lại mở con mắt thứ ba giống như Khương Thiên Mệnh, mà con ngươi dựng thẳng của hắn hiện lên màu vàng kim.

Thái Tử sinh ra, được ban cho tên Khương Tử Ngọc, việc này dẫn tới không nhỏ động tĩnh trong kinh thành, rất nhiều người nghĩ Đạo Tổ chẳng qua nhớ lại Thái Tông, nhưng cũng không ít người cho rằng Thái Tử hiện thời có khả năng thật sự là Thái Tông, dù sao Đạo Tổ chính là tiên thần hạ phàm, nắm giữ luân hồi chưa hẳn không có khả năng.

Mộ Linh Lạc mang theo Khương Tử Ngọc đi vào Long Khởi sơn, mọi người rất là tò mò đối với Khương Tử Ngọc.

- Thật đúng là gọi Khương Tử Ngọc, chủ nhân thật sự nhớ tình bạn cũ, Trần Lễ gọi Trần Lễ, Khương Tử Ngọc gọi Khương Tử Ngọc.

Bạch Kỳ kêu lên, con mắt của nó rơi vào trên người Khương Tử Ngọc.

Co Võ Quân tiếp nhận Khương Tử Ngọc, quan sát tỉ mỉ, kinh ngạc nói:

- Kẻ này vậy mà không giống như Thiên Mệnh...

Khương Thiên Mệnh dùng hai tay chống nạnh, đắc ý cười nói:

- Ta là ai, từ trong bụng mẹ chờ đợi mười năm, ròng rã mười năm, ngươi có biết ta ở trong bụng mẹ trôi qua thế nào không, không phải ta khoác lác, lúc ấy ta đã bắt đầu luyện công.

Mọi người không thèm để ý hắn, tiểu tử này sau khi lớn lên liền không khả ái như khi còn bé, nói chuyện hết sức cần ăn đòn.

Mộ Linh Lạc cười nói:

- Chẳng qua là điểm xuất phát không bằng Thiên Mệnh, nhưng bệ hạ nói tư chất của hắn cử thế vô song.

Cử thế vô song?

Mọi người càng thêm tò mò, ngay cả Thái Oa, Thái Hi cũng lại gần.

Khương Tử Ngọc trong tã lót có làn da phấn nộn, hai mắt nhắm nghiền, nhưng con mắt thứ ba trên trán thì đang đổi tới đổi lui.

- Vậy sau này để ta dạy bảo hắn tập võ đi.

Cơ Võ Quân nhìn về phía Mộ Linh Lạc, mong đợi hỏi.

Mộ Linh Lạc cười nói:

- Tự nhiên có khả năng, dù sao bệ hạ là tiên thần, phàm nhân nào có thể truyền thụ thuật tiên thần, bất quá ngươi chỉ cần dạy hắn là được, không cần có danh phận sư đồ.

Cơ Võ Quân nghe xong, càng cao hứng hơn, cảm kích nhìn về phía Mộ Linh Lạc.

Bạch Kỳ dùng miệng lôi kéo tay áo Mộ Linh Lạc, nhăn nhăn nhó nhỏ nói:

- Chủ nhân bây giờ chính là Thánh thượng, hậu cung há có thể trống rỗng, Hoàng hậu nương nương, ngài xem...

Mộ Linh Lạc tung một cước đá nó văng, tức giận nói:

- Mặc dù bệ hạ muốn nạp phi, cũng phải là người.

Bạch Kỳ xù lông, nói:

- Ta có khả năng biến thành người.

- Ngươi đây chẳng qua là chướng nhãn pháp, cũng không phải thật biến thành người, hảo hảo luyện công đi, yêu tộc lại không phải không thể hoá hình.

- Hừ, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta sau khi hoá hình, để chủ nhân độc sủng một mình ta.

- Hi vọng có ngày đó.

Lúc Làm Mộ Linh Lạc cùng Bạch Kỳ đang đấu võ mồm, Cơ Võ Quân càng nhìn Khương Tử Ngọc càng thích, Khương Thiên Mệnh cũng muốn chỉ dạy vị này tiểu tổ tông này tập võ.

Ở gần tộc địa Thiên Túc tộc, phía trên một vách núi.

Khương Trường Sinh cầm trong tay Sơn Hải kinh, Thiên Địa bảo giám, xa xa nhìn lại, hắn thấy được rất nhiều hắc ảnh.

- Không ngờ để ta gặp được.

Khương Trường Sinh tự lẩm bẩm, hắn lúc này thả người vọt lên, bay về phía Thiên Túc tộc.

Thần niệm của hắn đã bắt được tồn tại cường đại nhất trong Thiên Túc tộc, dựa theo kinh nghiệm của hắn, giá trị hương hỏa của đối phương hẳn là ở vào khoảng ba mươi lăm ức, toàn tộc cứ chỉ có một vị Thiên Địa Đế Cảnh.

Một đường bay đi, hắn rất nhanh bị Thiên Túc tộc người phát hiện, số lượng lớn hắc ảnh bay tới, muốn muốn chặn lại Khương Trường Sinh.

Oanh!

Một cỗ khí thế khủng bố bùng nổ, biến tất cả hắc ảnh đan bay tới từ bốn phương tám hướng thành tro bụi, làm cho dãy núi cũng vì đó mà rung động.

Khương Trường Sinh như là một mũi tên nhọn, lọt vào trong lòng núi cao, hắn một đường đi xuyên, đi vào trong bí cung Thiên Túc tộc.

Giờ phút này, thân ảnh áo bào đỏ đang nói chuyện với sinh linh chủng tộc khác, chi chủng tộc này có năm vị sinh linh đi tới, đều là thân hình giống như người, đầu lại giống như diều hâu, trên lưng mọc ra một đôi cánh đầy lông vũ, thân cao gần năm trượng.

Tại Thái Hoang, sinh linh hình thể không lớn cơ hồ đều là chủng tộc có linh trí, không phải chủng tộc có linh trí đều là hình thể càng lớn càng mạnh, dĩ nhiên một vài chủng tộc có linh trí hình thể cũng rất lớn.

Oanh!

Vách núi vỡ nát, Khương Trường Sinh bay vào, hai chân rơi trên mặt đất, trong nháy mắt, đếm không hết ánh mắt rơi ở trên người hắn.

Thân ảnh áo bào đỏ trầm giọng hỏi:

- Ngươi là ai?

Những thân ảnh áo bào trắng dồn dập đứng lên, yếu nhất cũng có cảnh giới Võ Đạo Thánh Vương, không thể không nói, Thiên Túc tộc vẫn rất mạnh, mặc dù tồn tại cấp Võ Đế chỉ có một vị, nhưng lực lượng trung kiện rất nhiều, chỉ là số lượng Võ Đạo Thánh Vương nơi này đã vượt qua vạn.

- Ồ? Có khách? Không biết các ngươi đang nói chuyện gì?

Khương Trường Sinh bình tĩnh hỏi, sau đầu hắn không có Chí Dương thần quang, cho nên hình dáng hắn xuất hiện ra.

Thân ảnh áo bào đỏ bỗng nhiên giật mình, lúc này hỏi:

- Ngươi đến từ nhân tộc?

Vừa dứt lời, năm vị sinh linh đầu ưng bên cạnh động dung.

- Nếu không trả lời, ta sẽ nói một chút đi, các ngươi đang nói chuyện làm sao đối phó Nhân tộc?

Khương Trường Sinh dậm chân tiến lên, Sơn Hải kinh, Thiên Địa bảo giám trôi nổi hai bên người hắn.

- Giết hắn!

Thân ảnh áo bào đỏ lập tức hạ lệnh, tiếng nói vừa ra, hơn vạn tôn thân ảnh áo bào trắng cảnh giới Võ Đạo Thánh Vương cùng nhau vọt lên, như mưa tên phóng tới Khương Trường Sinh.

Ánh mắt Khương Trường Sinh ngưng tụ, khí thế khủng bố bùng nổ, hình thành gió mạnh đáng sợ quét ngang từng hướng đi, từng tôn thân ảnh áo bào trắng trực tiếp hóa tro bụi, cả ngọn núi cao vì đó lay động kịch liệt. Không đến hai hơi thời gian, hết thảy thân ảnh áo bào trắng đều yên diệt, năm vị sinh linh đầu ưng thấy thế nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin được tình cảnh trước mắt của mình.