← Quay lại trang sách

Chương 703 Ba ngàn pháp tướng, đều là phân thân (1)

Hiện tại, tháng ngày trôi qua thật tốt, mỗi ngày tập võ, còn có thể nhìn xem Tử Ngọc bọn hắn trưởng thành.

Mộ Linh Lạc cảm khái nói, chẳng qua là ngữ khí của nàng có chút tiếc hận.

Khương Trường Sinh liếc nhìn nàng, nói:

- Làm sao cảm giác nghĩ một đằng nói một nẻo?

Mộ Linh Lạc trừng mắt nhìn, nói:

- Chính là khuyết thiếu cơ hội chiến đấu.

Nàng từ nhỏ đã hiếu chiến, lại thêm truyền thừa chiến ý từ Tù Thiên võ đế, nàng có một trái tim truy cầu chiến đấu. Khương Trường Sinh buồn cười, hắn nhìn về phía bầu trời ngoài Tử Tiêu cung, nói khẽ:

- Vậy nàng suy nghĩ nhiều, rất nhanh sẽ không thiếu, mà lại trong một đoạn thời gian rất dài, Thiên Cảnh đều phải chiến đấu.

Mộ Linh Lạc nghe xong, vội vàng tra hoit nguyên nhân.

Khương Trường Sinh không có giấu diếm, biết được vạn tộc muốn cùng một chỗ thảo phạt Thiên Cảnh, nàng không có kinh hoảng, ngược lại có chút phấn khởi.

- Ta đây có phải nắm chắc thời gian mạnh lên, tranh thủ sớm ngày đi đến Võ Đạo Thánh Vương cảnh.

Mộ Linh Lạc nói xong đứng dậy rời khỏi.

Khương Trường Sinh nhếch miệng, Mộ Linh Lạc có đấu chí như thế này, là chuyện tốt.

Hắn không thể truyền tiên pháp, Mộ Linh Lạc mong muốn sống được càng lâu, phải không ngừng đột phá cảnh giới cao hơn.

Cuối cùng sẽ có một ngày, Thiên Cảnh cùng Thiên Đình sẽ liên quan đến thiên ngoại, hi vọng khi đó, Mộ Linh Lạc cùng mọi người trong Long Khởi quan đã có thể một mình đảm đương một phía.

Tháng mười, Khương Trường Sinh hạ một đạo thánh chỉ, để các Thừa Tướng truyền xuống, không đến năm ngày, đạo thánh chỉ này đã truyền khắp mỗi một góc Thiên Cảnh, thánh chỉ tuyên bố mối nguy vạn tộc, dẫn tới thiên hạ xôn xao.

Vạn tộc Thái Hoang muốn vây quét nhân tộc.

Mối nguy như thế vốn nên dẫn tới giang sơn đại loạn, nhưng cũng không có, tương phản, người Thiên Cảnh bị khích lệ, may mắn có vô số kể tín đồ tiến hành kích động, cổ vũ lòng người.

Trong giảng đạo mười năm một lần, Khương Trường Sinh đã sớm tiết lộ mối nguy Thiên Cảnh gặp phải, tuyên bố Tiên đạo sẽ uy hiếp đến tồn tại trên thượng giới, tồn tại ở thượng giới sẽ xúi giục vạn tộc tiêu diệt Thiên Cảnh, các tín đồ nghe xong tự nhiên oán giận, bọn hắn đều muốn thành tiên, cho nên bắt đầu cừu thị Thái Hoang thần quân.

Khương Trường Sinh cũng không có thêm mắm thêm muối, lập trường chuyện này không cần nói nhiều.

Chúng sinh thế giới võ đạo và Thái Hoang thần quân cũng không phải một lập trường, Thái Hoang thần quân để ý chính là mình chưởng khống võ đạo thế giới, mà các tín đồ để ý là bản thân có thể thành tiên, bọn hắn mới mặc kệ người nào sáng tạo ra thế giới võ đạo, cũng sẽ không bởi vậy cảm kích Thái Hoang thần quân, chỉ sẽ cảm thấy Thái Hoang thần quân muốn triệt tiền đồ của mình.

Trong Thần Du đại thiên địa, ngoại trừ nhân tộc, còn có yêu tộc, nghe nói có số lượng lớn yêu đang lên phía bắc, mong muốn đầu nhập vào Thiên Cảnh, đối với cái này, Khương Trường Sinh cũng không có từ chối.

Thiên Cảnh không sớm thì muộn sẽ trở thành Thánh triều dùng bao dung nhân tộc làm chủ đạo, tương lai Thiên Đình cũng không phải chỉ là nhân tộc làm thiên quan, các tộc đều có cơ hội.

Sau khi Thánh chỉ được ban bố, các nơi bắt đầu chinh quân, Linh sơn mở ra càng nhiều danh ngạch, thiên hạ võ giả bắt đầu nỗ lực tập võ, tranh thủ trả giá một phần lực vì Thiên Cảnh trước khi kiếp nạn đến.

Cự Cường châu, một châu xa nhất của Thiên Cảnh tại Thái Hoang, có xây mười bảy tòa thành trì, ở giữa dãy núi, từ trên cao nhìn lại, tựa như đang bày trận.

Châu này thành lập là vì chống cự Cường Lương tộc, sau đổi thành chống cự cường địch, giờ phút này, trong Cự Cường châu, khắp núi khắp đồng đều là thân ảnh võ giả, binh sĩ tập võ, số lượng lớn thi thể Hung thú bị võ giả cảnh giới cao vận chuyển, đưa mắt nhìn lại, trên trời trên mặt đất đều là bóng người, hạo đãng hùng vĩ.

Nhân khẩu Thiên Cảnh sớm đã đột phá chục tỷ, đây là náo động đã trải qua mấy chục năm, bằng không người càng nhiều, sau khi Thiên Cảnh thành lập, nhân khẩu càng tăng vọt.

Mong muốn đối mặt vạn tộc, Thiên Cảnh phải thật thành nhân tộc, trăm trăm triệu nhân khẩu tuyệt đối không đủ.

Quân doanh trú đóng trên một ngọn núi cực cao, chính là đại doanh của Thiên Sách quân, Từ Thiên Cơ đang đứng ở bên vách núi, nhìn phần cuối thiên địa xa xa, mặt trời lặn thê mỹ, sơn nhạc cuối đường chân trời hơi gợn sóng, nhiệt độ của nơi này đang tăng lên.

Một tướng quân khoác giáp đen từ trên trời giáng xuống, rơi vào bên cạnh Từ Thiên Cơ, trầm giọng nói:

- Tướng quân, ngoài vạn dặm phát hiện tung tích của chủng tộc không biết, bọn hắn hành động rất nhanh, chúng ta không thể đuổi bắt.

Từ Thiên Cơ cau mày nói:

- Truyền lệnh xuống, không được đuổi bắt, dưới tình huống Cường Lương tộc đầu nhập vào chúng ta, chủng tộc dám trước tiên tập kích Thiên Cảnh tuyệt đối mạnh hơn Cường Lương tộc, không thể chủ quan.

- Tuân lệnh!

Hắc giáp tướng quân lúc này thả người vọt lên, cấp tốc tan biến tại chân trời.

Từ Thiên Cơ huýt sáo một tiếng, lấy ra giấy bút trong nhẫn trữ vật bắt đầu viết gì đó, đợi một đầu Vạn Lý điêu bay tới, hắn bỏ mật tín vào khúc gỗ nhỏ treo trên một bên trảo của Vạn Lý điêu.

Vạn Lý điêu tựa như tia chớp bay đi, trong chớp mắt đã biến mất không thấy gì nữa.

Từ Thiên Cơ hít sâu một hơi, hắn vỗ vỗ mặt mình, lẩm bẩm nói:

- Từ Thiên Cơ ơi Từ Thiên Cơ, đánh trận ba trăm năm, làm sao còn khẩn trương đây?

Trong lòng hắn rõ ràng, hắn không phải e ngại kẻ địch, mà là sợ mất mặt trước mặt Khương Trường Sinh.

Từ khi được Khương Trường Sinh khôi phục vị trí thống soái, hắn một mực kìm nén một cỗ năng lực, muốn chứng.

minh mình cho Khương Trường Sinh xem.

Lần trước đối mặt Cường Lương tộc, hắn hết sức thất bại, không hy vọng giẫm lên vết xe đổ.

Tiên Nguyên năm hai mươi, đầu tháng một.

Cự Cường châu, trong thành trì châu phủ nghênh đón một người, dẫn đến châu phủ trở nên náo nhiệt, toàn thành tướng sĩ đều hết sức phấn khởi.

Thánh thượng đến rồi!

Trong hai tháng này, Thiên Sách quân dò xét đến rất nhiều tình báo, thậm chí còn xảy ra xung đột, đều không ngoại lệ, Thiên Cảnh tướng sĩ đối mặt dị tộc thần bí, chỉ cần giao thủ, thua không nghi ngờ, mà lại là cửu tử nhất sinh.