Chương 717 Mệnh số vương tộc, phát ngôn cuồng vọng (1)
Bốn trảo của sơn quy to lớn lắc lư, đỉnh núi xé rách biển mây, cực kỳ tráng quan, gió lớn lay động tóc xanh và áo bào, khuôn mặt hắn lạnh lùng, đưa mắt nhìn chằm chằm phương xa.
Hắn tên Đế Xương, di mạch vương tộc.
- Dám bỏ qua ta, đáng giận...
Đế Xương vừa nghĩ tới Thiên Cảnh Đạo Tổ từ chối mình cầu chiến, ánh mắt hắn đã toát ra sát ý.
Thua thiệt hắn còn muốn lôi kéo nhân tộc một chút, đã như vậy, vậy cũng đừng trách hắn không khách khí.
Một thân ảnh đột nhiên nhảy ra từ bên trong biển mây, cấp tốc rơi vào bên cạnh hắn, cùng hắn đứng trên đỉnh núi, nếu Khương Trường Sinh thấy cảnh này tất nhiên có thể nhận ra đối phương chính là lão giả dơ bẩn trước kia cấp cho Lâm Hạo Thiên cơ duyên, thu phục Võ Nhân đại đế, một vị thượng cổ Võ Đế được phục sinh.
Đế Xương liếc mắt nhìn hắn, mạn bất kinh tâm nói:
- Chiến Đế, ngươi thật khó dây dưa.
Lão giả do bẩn truyền cho Lâm Hạo Thiên trí nhớ chiến đấu chính là trí nhớ thân thể hắn, dùng chiến thành danh, thành tựu Chiến Đế, chẳng qua bộ dáng hắn bây giờ rất khó để cho người ta liên tưởng đến vị Chiến Đế vang dội cổ kim trong lịch sử nhân tộc kia.
Chiến Đế nhếch miệng cười nói:
- Làm việc tốt thường gian nan, ngươi muốn muốn đối phó Thiên Cảnh Đạo Tổ, quá mức nguy hiểm, rất có thể sẽ chết, trước đó, nhường thi thể Võ Đế vương tộc cho ta, ngươi muốn cái gì, cứ mở miệng, cho dù không vì mình, cũng phải cân nhắc cho mặt di mạch vương tộc khác chứ?
Đế Xương hừ lạnh một tiếng, rất khó chịu, nhưng hắn cũng không có ra tay, rõ ràng hắn cũng rất chần chờ.
Hắn không sợ chết, nhưng hắn tồn tại cường đại nhất bên trong di mạch vương tộc, nếu như ngay cả hắn đều chết, hi vọng vương tộc phục sinh àng mong manh.
- Sau khi những Võ Đế vương tộc đã chết đi phục sinh, ta sẽ suất lĩnh bọn hắn trợ giúp ngươi phục sinh vương tộc, cũng xem như giúp bọn hắn làm nhân quả trước kia, ngươi cảm thấy thế nào?
Chiến Đế cười tủm tỉm nói.
Đế Xương nói sang chuyện khác, hỏi:
- Thật không thể chiến thắng Thiên Cảnh Đạo Tổ?
Chiến Đế quả quyết nói:
- Ít nhất bên trong giới này, không thể chiến thắng, hắn có thể kinh động Thiên Địa Chi Thần, cần mạnh đến bao nhiêu? Sa Minh tộc, Cường Lương tộc, Chúc Dung tộc chết bao nhiêu Võ Đế, ngươi chẳng lẽ còn không rõ ràng?
- Mặt khác, ta hoài nghi Thiên Địa Chi Thần có quan hệ cùng Thiên Ngoại Ma Hà, vương tộc sở dĩ hủy diệt, chính là bởi vì Thiên Ngoại Ma Hà, bây giờ Thiên Ngoại Ma Hà sắp đột kích, Thiên Địa Chi Thần không quan tâm Thiên Ngoại Ma Hà ảnh hưởng chúng sinh, lại muốn hiệu lệnh vạn tộc đối kháng Thiên Cảnh Đạo Tổ, ngươi thân là di mạch vương tộc, chẳng lẽ không có nửa điểm hoang mang?
Nghe vậy, Đế Xương nhíu mày.
Trên thực tế, khi nghe nói Thiên Địa Chi Thần tồn tại, hắn cảm thấy hoang đường, đây cũng là nguyên nhân hắn muốn khiêu chiến Thiên Cảnh Đạo Tổ, hắn thật có một tấm lòng trợ giúp nhân tộc.
Vương tộc một mực thờ phụng Thiên Địa Chi Thần, năm đó tuổi nhỏ cảm thấy Thiên Địa Chi Thần căn bản không tồn tại, nhưng bây giờ đủ loại dấu hiệu cho thấy Thiên Địa Chi Thần tồn tại, nếu tồn tại, vì sao không bảo hộ vương tộc?
Đế Xương bởi vậy sinh ra oán hận Thiên Địa Chi Thần, cho nên muốn trợ Thiên Cảnh Đạo Tổ, chẳng qua không nghĩ tới Thiên Cảnh Đạo Tổ không nể mặt hắn, khiến cho hắn rất tức giận.
- Ngươi mời Thiên Cảnh Đạo Tổ đánh với ngươi một trận, nói thật, khiếm khuyết cân nhắc, hắn thủ hộ nhân tộc, làm sao có thể rời đi?
Chiến Đế cười ha hả nói, tuy trêu chọc, nhưng ngữ khí của hắn bắt chẹt rất khá.
Đế Xương khẽ nói:
- Không phải truyền ngôn nói Thiên Cảnh Đạo Tổ chính là tiên thần, biết phân thân thuật sao?
Chiến Đế bất đắc dĩ nói:
- Truyền ngôn thôi, cảnh giới càng thấp, càng sùng bái tiên thần, nếu thật là tiên thần, vạn tộc càng không cần thiết đối kháng hắn, hắn cùng Thiên Địa Chi Thần tranh đấu há là việc mà phàm linh chúng ta có thể bước chân?
Đế Xương nhíu mày.
Chiến Đế tiếp tục thuyết phục, Đế Xương nghe được trong lòng càng ngày càng sốt ruột.
Một lát sau, Đế Xương thật sự nhẫn nhịn không được, quát:
- Lăn, ta không muốn lại nghe, ta nhất định phải đấu cùng Đạo Tổ một trận, xem hắn đến cùng có năng lực như thế nào.
Chiến Đế hỏi:
- Thế, thi thể Võ Đế vương tộc…
- Ngươi cầu nguyện ta sống sót đi.
Đế Xương khẽ nói, Chiến Đế nghe được nhíu mày.
Đây là muốn kéo Vãng Sinh tộc vào cuộc?
Chiến Đế thở dài một tiếng, nói:
- Đã như vậy, vậy chúc ngươi thành công.
Hắn lui lại hai bước, thả người vọt lên, nhảy lên vào trong mây, biến mất không thấy gì nữa.
Đế Xương bình tĩnh nhìn phương xa, nhẹ giọng tự nói:
- Mệnh số Vương tộc, nên tuyệt sao?
Bốn năm sau, Tiên Nguyên năm năm mươi.
Xuân về hoa nở, Mộ Linh Lạc đến bái phỏng Khương Trường Sinh.
- Trường Sinh ca ca, sau khi lên ngôi, ngươi làm sao ngược lại càng chìm đắm trong bế quan?
Mộ Linh Lạc ngồi bên cạnh Khương Trường Sinh, mở miệng hỏi.
Nàng nguyên lai tưởng rằng sau khi Khương Trường Sinh thành thiên tử sẽ thường xuyên liên hệ quần thần, cũng có thể có càng nhiều thời gian đưa mắt nhìn thiên hạ, không nghĩ tới cũng không phải như thế, nhất là những năm nay, Khương Trường Sinh hơi một tí sẽ bế quan.
Khương Trường Sinh nhắm mắt lại, nói:
- Con đường tu hành, vĩnh viễn không có phần cuối, há có thể lãnh đạm, làm sao, gần đây luyện công gặp được bình cảnh?
Mộ Linh Lạc khẽ lắc đầu, nói:
- Cái kia thật không có, chẳng qua gặp Ngọc Nghiên Dật cô nương, mà cô nàng kia của Phù Nguyệt thế gia tựa hồ rất có oán niệm đối với ngươi, muốn gặp ngươi.
Khương Trường Sinh tự nhiên nhớ kỹ Ngọc Nghiên Dật, năm đó chính là nàng đại biểu Phù Nguyệt thế gia tới lôi kéo hắn, cuối cùng ngược lại lôi kéo Phù Nguyệt thế gia đầu nhập vào Đại Cảnh.
Trong thời gian dài về sau, Ngọc Nghiên Dật cũng thường xuyên đại biểu Phù Nguyệt thế gia tặng lễ cho Long Khởi quan, trước biểu lộ qua tình ý cho Khương Trường Sinh thấy, chẳng qua bị hắn nhã nhặn từ chối, hắn thấy, Ngọc Nghiên Dật ưa thích mình, chẳng qua là sùng bái sự cường đại của hắn.