← Quay lại trang sách

Chương 790 Chí Tôn dũng cảm, Thường tộc quyết đoán (2)

Yêu Tộc Chí Tôn một lần nữa hóa thành nhân hình, thân thể run rẩy, kém chút rơi xuống dưới, thân thể mặc dù sắp không chịu nổi, cả người là máu, nhưng hắn vẫn ổn định trên không trung, mặc dù hắn biểu hiện bình tĩnh, nhưng trong ánh mắt của hắn khó nén vẻ kinh hãi.

Thật mạnh.

Lúc trước hắn đã từng nghe nói Thiên Đình cất giấu rất nhiều cao thủ, nhưng chân chính đối mặt Thái Sử Trường Sách, vừa biết được sự mạnh mẽ của hắn.

Hắn có loại trực giác, nếu như Thái Sử Trường Sách muốn giết hắn, vừa rồi một chưởng kia đã đánh hắn thịt nát xương tan.

Chính là ý nghĩ như vậy, Yêu Tộc Chí Tôn ngược lại thở dài một hơi.

Đối phương không muốn giết hắn, vậy hắn có hi vọng.

- Đi cửu trọng thiên đi.

Thái Sử Trường Sách nhìn hắn thật sâu một cái, ném câu nói liền rời đi.

Yêu Tộc Chí Tôn sửng sốt, lúc này phóng tới không trung, tan biến trong đám mây.

Cơ Võ Quân kinh ngạc hỏi:

- Mới vừa rồi là Đạo Tổ bảo ngươi ra tay?

Thái Sử Trường Sách nhún vai nói:

- Đó là tự nhiên, bằng không khi ta ra tay, hắn hẳn phải chết không nghỉ ngờ, ta không thích phí miệng lưỡi với sâu kiến.

Khương Thiên Mệnh trợn trắng mắt, rất muốn nói lúc trước ngươi chính là chết vì nói nhảm nhiều.

Những người khác bắt đầu thảo luận về Yêu Tộc Chí Tôn, mặc kệ như thế nào, Yêu Tộc Chí Tôn vừa rồi biểu hiện được bọn hắn tán thành, không hổ là đứng đầu một tộc.

Một bên khác.

Yêu Tộc Chí Tôn xuyên qua tầng tầng biển mây, một đường đi vào cửu trọng thiên, hắn không rõ ràng cửu trọng thiên như thế nào, nhưng khi hắn đi đến một vùng tăm tối, hắn hiểu mình đã đi đến cùng. Hắn dừng lại, định thần nhìn lại, nhìn thấy Tử Tiêu cung nguy nga hùng vĩ.

Hắn hít sâu một hơi, đi vào trước Tử Tiêu cung, khom lưng hành lễ, nói:

- Bái kiến Đạo Tổ.

- Tới vì chuyện gì?

Giọng Khương Trường Sinh truyền tới, tâm tình không có bất kỳ gợn sóng gì.

Yêu Tộc Chí Tôn trả lời:

- Vì mưu cầu một chút hi vọng sống cho yêu tộc.

Tử Tiêu cung lâm vào trong yên lặng.

Yêu Tộc Chí Tôn kiên nhẫn chờ đợi, hắn biết lúc này mình không thể gấp, cho dù biết được, áp lực của hắn vẫn không ngừng tăng trưởng, mười hơi sau, loại áp lực này làm hắn sắp không thở nổi.

Hắn đã thật lâu không có cảm nhận được loại áp lực này, Thái Sử Trường Sách vừa rồi công kích thật tàn phá thân thể hắn, hiện tại áp lực lại áp bách tâm lý hắn.

Trước đó, hắn huyễn tưởng qua vô số loại tình huống chạm mặt cùng Đạo Tổ, nhưng trong tích tắc đi vào Tử Tiêu cung, hắn trong nháy mắt cảm giác mình nhỏ bé như sâu kiến.

Loại cảm giác này khó nói nên lời, khiến cho hắn thấy tầm thường trước nay chưa có.

Lúc trước sắp chết trong chưởng phong của Thái Sử Trường Sách, hắn cũng không có thấy tầm thường, đối mặt ánh mắt như xem khỉ của tiên thần, hắn cũng không có tầm thường.

Lưng Yêu Tộc Chí Tôn dần dần hạ thấp, uy thế Chí Tôn dần dần tán đi.

- Chớ có đánh mất hào hùng, đợi ngươi vượt qua Võ Đế lại đến, ta nguyện đánh với ngươi một trận, vô luận thắng bại, Thiên Đình sẽ cho yêu tộc cơ hội, cũng sẽ cho ngươi cơ hội.

Giọng Khương Trường Sinh lần nữa truyền đến, Yêu Tộc Chí Tôn đột nhiên ngấng đầu, mặt lộ vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, hắn lần đầu tiên thất thố như vậy.

Không phải vì cái gọi là cơ hội, mà là đánh với Đạo Tổ một trận.

Hắn sở dĩ tầm thường, là cho rằng mình không có khả năng thành đối thủ của Đạo Tổ, có lẽ mình chưa bao giờ bị Đạo Tổ nhìn ở trong mắt, cái này khiến hắn vô cùng xấu hổ.

Không nghĩ tới Đạo Tổ còn nguyện đánh với hắn một trận.

- Đa tạ Đạo Tổ, ta nhất định sẽ đột phá, ta cũng biết nên làm như thế nào.

Yêu Tộc Chí Tôn cố nén xúc động, trầm giọng nói, sau đó cung kính hành lễ, quay người rời đi.

Hắn tốc nhanh chóng trở về Nam Thiên môn, chắp tay với nhóm tiên thần còn chưa tan đi, rất thẳng thắn rời đi.

Nhóm tiên thần hai mặt nhìn nhau, không hiểu thấu.

Nhanh như vậy?

Cùng lúc đó.

Bên trong Tử Tiêu cung, Bạch Kỳ cũng đang hoang mang.

- Ngay cả Cường Lương tộc đều thu, vì sao không thể nhận yêu tộc, đến mức nhân tộc không vừa lòng, cần gì để ý, nếu như không có chúng ta, nhân tộc đã sớm bị yêu tộc giết hết, nếu có người thật không bỏ xuống được, muốn báo thù, vậy sẽ phải dựa vào chính mình, phía dưới thiên quy, còn có thể hợp lý báo thù, đó mới là bản lĩnh.

Khương Trường Sinh trả lời, trên thực tế sau khi Yêu Tộc Chí Tôn đánh tan Thánh triều, cũng không có hạ lệnh trắng trợn tàn sát nhân tộc, bằng không Vô nhân tộc Tận Hải Dương há có cơ hội thở dốc.

Chủng tộc tranh đấu, cũng nên buông xuống, nếu hắn không để xuống, hắn hoàn toàn có khả năng sáng tạo Thiên Đình chỉ có nhân tộc.

Huống hồ, cũng không ít nhân tộc chủ động tàn sát dị tộc.

Bạch Kỳ nhìn về phía Khương Trường Sinh tràn ngập sùng bái, không hổ là chủ nhân, cách cục thật lớn.

Khương Trường Sinh không tiếp tục để ý nó, chuyên tâm luyện đan.

...

Trong cung điện tối tăm, Tử Hoàn thần quân ngồi trên ghế, nữ tử váy trắng cùng nữ tử váy xanh đứng ở trước mặt nàng, sắc mặt ba nữ đều rất nặng nề.

Nữ tử váy xanh hỏi:

- Thần Quân, ngài thật làm ra quyết định kỹ càng?

Tử Hoàn thần quân cười khổ nói:

- Trước mắt chỉ có biện pháp này, bằng không Thường tộc khó giữ được.

Nữ tử váy trắng nhíu mày hỏi:

- Nhưng chúng ta đã không thể liên hệ cùng hạ giới.

Tử Hoàn thần quân chậm rãi đứng dậy, ánh mắt xuyên qua cửa lớn cung điện phương xa, nhìn về phía tinh không mênh mông.

- Đều đã quyết định như thế, ta sợ gì, ta sẽ mở Thiên Hà, để cho các ngươi đi xuống một chuyên.

Tử Hoàn thần quân lạnh lùng nói, ánh mắt của nàng vô cùng phức tạp, ngữ khí còn mang theo tự giễu.

Hai nữ đều thở dài.

- Nhớ kỹ ta bàn giao, trước tìm Thường Dao Lăng, lại tìm Đạo Tổ.

Tử Hoàn thần quân căn dặn.

Hai nữ gật đầu, quay người rời đi.

Tử Hoàn thần quân nhìn bóng lưng của các nàng, tự nhủ:

- Đạo Tổ, ngươi đã nói thiếu ta nhân tình, hi vọng ngươi không có quên.

Nàng lắc đầu, tan biến tại chỗ.