← Quay lại trang sách

Chương 806 Chương 806: Lữ Thần Châu, đấu chí bùng cháy (2)

Nghe một hồi lâu, Khương Trường Sinh cuối cùng nghe được tin tức then chốt.

- Ba vị Thiên Tôn, Lữ Thần Châu khi nào xuất quan?

Một nam tử hỏi cao tuổi, khuôn mặt hắn đầy tang thương, tràn đầy vết sẹo, lời hắn nói cũng làm cho những người khác tò mò.

Thiên Tôn ngồi ở giữa nhất trả lời:

- Sắp rồi, cụ thể khi nào, chúng ta cũng không biết chính xác, nhưng Thần Võ giới đã hạ lệnh, đến lúc đó Lữ Thần Châu sẽ chạy tới đầu tiên, đánh xuyên qua không gian bích lũy, trước tru diệt Thiên Đình Đạo Tổ, lại chữa trị đầu nguồn Thiên Hà.

Vừa dứt lời, mọi người trên điện đều lộ ra vẻ tò mò.

Khương Trường Sinh thì buồn bực, Thiên Đình đã truyền đến Thần Võ Giới?

Xem ra Thần Võ giới có cơ sở ngầm trong Côn Lôn giới, tựa như trước đó Thái Hoang thần quân cùng chủng tộc trong Thái Hoang, bất quá Côn Lôn giới đã chặt đứt liên hệ với Thiên Hà, Thần Võ giới hẳn là khó sẽ liên lạc lại.

Khương Trường Sinh rất tò mò về vị Lữ Thần Châu này, đáng tiếc, những người này cũng không có trò chuyện nhiều, dù sao bọn hắn đã sớm quen thuộc.

Mấy canh giờ sau, ý thức Khương Trường Sinh trở lại trong cơ thể bản tôn.

Hắn đứng dậy, đi ra Tử Tiêu cung, thuận tiện hít thở mới mẻ không khí, buông lỏng một hồi.

Tầng thứ ba, Thái Sử Trường Sách đang tĩnh toạ luyện công ở trong một thạch đình trên mây, Khương Trường Sinh trống rỗng xuất hiện bên cạnh hắn, hắn không có chút nào phát giác.

Khương Trường Sinh đi đến trước bàn đá ngồi xuống, rót cho mình một chén rượu.

Thái Sử Trường Sách nghe được động tĩnh mới mở mắt, nhìn thấy Khương Trường Sinh, hắn giật mình kêu lên, vội vàng đứng lên hành lễ.

- Không cần đa lễ, ngồi xuống đi, gần đây tu hành được chứ?

Khương Trường Sinh cười hỏi, Thái Sử Trường Sách cũng không có câu nệ.

Lập tức ngồi xuống, cười trả lời:

- Còn không têh, Thiên Đình quả nhiên không đơn giản, ta ở trong đây luyện công, cảm giác đầu óc dễ dùng hơn trước kia nhiều.

Khương Trường Sinh trêu ghẹo nói:

- Đã như vậy, vậy ngươi liền phải biết quý trọng, tranh thủ trở thành thiên kiêu danh chấn Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.

Thái Sử Trường Sách cảm khái nói:

- Muốn trở thành thiên kiêu như thế, không dễ dàng.

Đúng hướng rồi!

- Ồ? Huyền Hoàng Đại Thiên Địa có những thiên kiêu uy danh hiển hách nào? Nói nghe một chút.

Khương Trường Sinh hỏi tiếp theo lời Thái Sử Trường Sách.

Hắn mặc dù đọc đến qua trí nhớ của Thái Sử Trường Sách, còn sửa lại trí nhớ của hắn, nhưng đều là quan tâm bản thân Thái Sử Trường Sách, đối với chuyện cả đời Thái Sử Trường Sách nghe nói qua, hắn tự nhiên không có mảnh cứu, dĩ nhiên, hắn hiện tại cũng có thể tiếp tục đọc trí nhớ, chẳng qua quá phiền toái, còn không bằng nói chuyện phiếm hỏi một chút, thuận tiện buông lỏng một phen.

Một người trải qua có lẽ rất ít, nhưng hết thảy tin tức mà một người nghe đến hoặc biết chung vào một chỗ, tuyệt đối khổng lồ, phức tạp.

Sinh hoạt đơn giản khô khan tình cờ lượn quanh vòng vo cũng là một niềm vui thú.

Thái Sử Trường Sách trầm ngâm nói:

- Cấp độ thiên kiêu cũng chia rất nhiều, đứng ở đỉnh điểm nhất thuộc về Thái Thượng Côn Luân truyền thuyết, có thiên tư hơn người, bất quá Thái Thượng Côn Luân đã không tính là thiên kiêu, mà là cái thế cường giả uy chấn Huyền Hoàng, xuống chút nữa, chính là Diệp Thần Không, Lữ Thần Châu, Độc Cô Vong Thiên, Vô Lượng Thần Tăng.

Hắn nói một hơi rất nhiều tên, Diệp Thần Không xác thực kinh diễm qua Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, nhưng còn chưa tới mức độ độc nhất vô nhị.

Huyền Hoàng Đại Thiên Địa thật sự quá mức bao la, thiên kiêu như cá bên trong đại dương mênh mông. Thái Sử Trường Sách liệt kê mười ba người, những người này cũng không phải cùng một thời đại, chẳng qua là thiên kiêu vạn cổ trong trăm vạn năm gần nhất danh chấn Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.

Khương Trường Sinh gật đầu nói:

- Lữ Thần Châu, ta biết được, có thể bị ngươi xếp ở ngay phía sau Diệp Thần Không, quả nhiên không đơn giản.

Nhắc đến Lữ Thần Châu, gương mặt Thái Sử Trường Sách lộ vẻ hâm mộ, nói:

- Lữ Thần Châu chính là Diệp Thần Không ở một con đường khác, gia tộc hết sức ủng hộ, lại gia nhập Thần Võ giới, đạt được Thần Võ giới vun trồng, là Thần Võ Tôn Giả trẻ tuổi nhất, vừa trở thành Thần Võ tôn giả đã danh chấn Thần Võ giới, nghe nói hắn chiến thắng rất nhiều cao thủ Thần Võ giới, rất được Thần Võ giới tín nhiệm cùng chờ mong.

- Mặt khác, thể chất của hắn chính là Thượng Nguyên thần thể, thể chất nổi danh cùng Vạn Cổ Sát Tinh, tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, phàm là dính đén một chữ Nguyên đều không đơn giản, nghe nói Thượng Nguyên thần thể có thay đổi hết thảy thần lực, ta còn chưa đụng phải, không hiểu nhiều.

Khương Trường Sinh sinh ra hứng thú với Lữ Thần Châu. Đối thủ cường đại như thế, cũng là có thể đối phó một phen.

Hắn quyết định sớm dọn đi Côn Lôn giới, lại lưu một tôn phân thân luận bàn một phen cùng Lữ Thần Châu.

Chỉ cần đối thủ đủ mạnh, lại có ý muốn đối phó hắn là có nhân quả.

Phân thân cũng có thể thu được sinh tồn ban thưởng.

Hàn huyên một hồi lâu, Khương Trường Sinh rời khỏi.

Thái Sử Trường Sách nghe được lời cổ vũ, cõi lòng đầy đấu chí, tiếp tục luyện công.

Theo Thường tộc đến, áp lực của hắn rất lớn, bởi vì Thường tộc cũng có không ít thiên tài, trước kia hắn là thiên binh cường đại nhất, hiện tại thì không nhất định.

Khương Trường Sinh lại đi nhìn Khương Thiên Mệnh, Khương. Thiện, Khương Tiển, Bình An, Lâm Hạo Thiên một chút, đám người thấy hắn đến, tất cả đều hết sức xúc động, từ khi Thiên Đình thành lập, bọn hắn cảm giác khoảng cách giữa mình và Đạo Tổ càng ngày càng xa, thậm chí cảm giác mình không còn quá đặc thù, quá xuất chúng như trước.

Sau khi Khương Trường Sinh cổ vũ từng người, từng người đều bị khơi lên máu nóng.

Mấy ngày sau.

Khương Trường Sinh nhảy ra Côn Lôn giới, đi vào trong hư không.

Hắn nhìn Côn Lôn giới mênh mông phía dưới, thần niệm trong nháy mắm bao trùm toàn bộ Côn Lôn giới, tính cả Thiên Hà cùng sao trời xung quanh, bao trùm hết thảy, sau đó nâng tay phải lên.

Thần thông, Chưởng Trung Càn Khôn.

Trên một tòa cung điện của Thường tộc trống rỗng xuất hiện một đạo thân ảnh, chính là Thường Nhạc Càn, hắn cảm nhận được có cái gì không đúng.

Lập tức đi ra, hắn ngẩng đầu nhìn lại, đi theo trừng to mắt.