Chương 810 Võ đạo độc đại, Thần Võ tôn giả xuất quan (2)
Nam tử mặc áo tím tên Mạc Bất Nghịch, hai tay của hắn chống nạnh, nhìn Thiên Hà đại trận khí thế khoáng đạt, cười nói:
- Mạc gia tự nhiên sợ, nhưng ta cũng không sợ, nghe nói Lữ Thần Châu trong truyền thuyết sắp xuất quan, hắn là mục tiêu để ta tập võ, hắn xuất thủ nên ta không thể bỏ qua, mà Thần Võ giới điều động võ giả, nếu kiến công lập nghiệp, có lẽ ta còn có thể làm thủ hạ hiệu lực cho Lữ Thần Châu.
Lý Thương Hải khẽ nói:
- Chỉ với chút thực lực như ngươi, Lữ Thần Châu chỉ sợ chướng mắt, ngươi đi làm thủ hạ cho thủ hạ của hắn, cũng chưa chắc có thể được.
- Ngươi người này nói đúng là mẹ nó quá khó nghe, không phải chính là cảnh giới vượt qua ta quá nhiều thôi sao, nhớ năm đó, ngươi lần đầu xông xáo tinh không, bị đạo tặc cưỡng ép, đều là ta cứu ngươi, khi đó người mở miệng một tiếng Mạc đại ca, hiện tại tốt rồi, vậy mà xem thường ta.
Mạc Bất Nghịch một mặt khó chịu nói, Lý Thương Hải nghe được lộ ra nụ cười.
Hai người tiếp tục đấu võ mồm, lông mày Lý Thương Hải nhíu chặt cũng dần dần buông ra.
Thật lâu.
Hai người yên lặng, Mạc Bất Nghịch không cười đùa tí tửng nữa.
Nhìn về phía Lý Thương Hải, nghiêm túc hỏi:
- Ngươi nghĩ thông chưa, lần này đi chính là một con đường không có lối về, cho dù nàng còn sống, cũng sẽ bị Thần Võ giới trừng trị, rất khó vươn mình, cả tộc Thường tộc rời khỏi, rõ ràng là phản bội Thần Võ giới.
Ánh mắt Lý Thương Hải mang theo lạnh lùng, nói:
- Không, Thường tộc đối xử mọi người thân thiện, dừng chân mấy trăm ngàn năm, chưa bao giờ có liên quan đến Cựu Cổ giáo, dị số, ở trong đó tất nhiên có hiểu lầm, mà Thường muội nàng sẽ không đi không từ giã, Thường tộc tất nhiên gặp nguy nan.
Mạc Bất Nghịch lắc đầu, chuyển lời nói:
- Dị số này không đơn giản.
Nghe nói chết một vị Đại Thiên Tôn, Thần Phủ cùng với Thần Quân, hậu nhân Diệp tộc cùng Vạn Cổ Sát Tinh cũng đi tới, không biết sinh tử, ai, cũng không biết việc này sẽ trở thành nguyên nhân gây ra đại kiếp hay không, lần trước đầu nguồn Thiên Hà bị diệt, xuất hiện Cựu Cổ giáo, lần này…
Lời còn lại thì hắn không có nói tiếp.
Lý Thương Hải từ trong ngực móc ra một khối phù, nói:
- Đây là một người ta đã cứu tặng cho, hắn nói khối phù này có thể phù hộ ta, ta mặc dù không tin, nhưng cảm nhận được hắn cảm kích, chúng ta tập võ chính là muốn thủ hộ võ đạo, thủ hộ thương sinh, nếu như thật sự là điềm báo của kiếp nạn, kia càng là nên phấn đấu quên mình, dĩ nhiên, ta nói chính là ta, ta con chỉ có một thân một mình, không chỗ nương tựa, chết không có gì đáng tiếc, Mạc Bất Nghịch, ngươi trở về đi, ta biết được chí hướng của ngươi, cũng không phải vì thương sinh mà chết, người có chí riêng, ta tôn trọng chí hướng của người khác, chớ có vì ta mà chấp nhất, không đáng.
Hắn nhìn về phía Mạc Bất Nghịch, ánh mắt chân thành tha thiết.
Bạn tốt của hắn không nhiều, tốt nhất chính là vị trước mắt.
Mạc Bất Nghịch nâng cằm, nói:
- Phụ thân ta đặt tên cho ta là Bất Nghịch, nhưng ta trời sinh nghịch từ trong xương, trong xương cốt tràn đầy đấu chí đối kháng, ngươi không cho ta tham gia, ta lại muốn, ta còn muốn đoạt đầu ngọn gió của ngươi.
- Đừng làm rộn, trận chiến tranh này, ngươi ta đều không thể đoạt đầu ngọn gió, cường giả tranh đấu, có thể còn sống sót chính là chuyện may mắn to bằng trời.
- Thôi đi, có tin ta cho ngươi biểu diễn tiết mục Thiên Nguyên Cực Võ tru diệt cảnh giới cái thế vượt qua Chí Hư Triệt Võ hay không, vì người làm mới định nghĩa như thế nào là vạn cổ thiên kiêu, không nói gạt ngươi, thật ra ta chính là vị Lữ Thần Châu kế tiếp, không, vị Thái Thượng Côn Luân kế tiếp.
- Ngươi thôi đi, thiên phú chiến đấu của ngươi quá yếu, cùng cảnh giới liền không có gặp ngươi thắng nổi, cũng là thân pháp cao minh, chạy nhanh.
- Ha ha, nhục nhãn phàm thai, không biết thần thể.
Hai người lần nữa đấu võ mồm, hòa tan lo nghĩ do sinh tử mang tới. Không chỉ bọn hắn, các nơi trên cửu giới thiên thuyền đều có người đang làm ra lựa chọn, bởi vì bọn hắn không rõ ràng đối mặt mình là cái gì, chỉ biết Thần Võ giới rất xem trọng.
Hai năm sau, trên đỉnh vũ trụ mênh mông, trong bóng đêm vô tận bỗng nhiên buông xuống một luồng ánh sáng cực mạnh, cấp tốc rơi vào đỉnh một cây cột đá đại trận Thiên Hà, thanh thế to lớn, kinh động vô số cường giả trong cửu giới thiên thuyền.
Lúc này có bảy đạo thân ảnh thuấn di đến bên cạnh cột sáng, vẻ mặt không đồng đều nhìn thân ảnh đang nhanh chóng buông xuống trong cột ánh sáng.
Đạo thân ảnh kia dùng tốc độ cực nhanh rơi xuống đất, rơi vào trên đài cao ở đỉnh cột đá, hắn tay vung lên, cường quang tiêu tán, bộ đồ đen trên người hắn bay phất phới, trên người in đồ văn yêu ma màu máu, như rồng giống như giao, rất sống động, thân hình hắn thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, tóc dài trải đều ở dưới Huyết Ngọc Triều Thiên quan, anh tư bừng bừng phấn chấn, lông mi đạm mạc, bễ nghễ thương sinh.
Lữ Thần Châu!
Hắn vừa xuất hiện, một cỗ uy thế lớn lao bao phủ phiến tinh không này.
Ngay cả hết thảy võ giả trong cửu giới thiên thuyền đều có thể cảm nhận được, số lượng lớn võ giả như đàn châu chấu bay ra, như gặp đại địch.
Trong đó bao gồm cả Lý Thương Hải cùng Mạc Bất Nghịch.
- Lữ tôn giả đây là đột phá?
Một Đại Thiên Tôn cười tủm tỉm hỏi, đưa mắt đánh giá Lữ Thần Châu.
Âm thầm kinh hãi.
Lữ Thần Châu liếc xéo bọn hắn, đạm mạc nói:
- Không coi là đột phá, chẳng qua luyện thành một phen bản lĩnh mới, vừa hay nghe nói Thần Võ giới có phiền toái nên đi qua giải quyết, thuận tiện tôi luyện bản lĩnh.
Một vị Đại Thiên Tôn khác âm hiểm cười nói:
- Bản lĩnh của Lữ tôn giả tất nhiên khó lường, có lẽ đã có tư cách khiêu chiến Thập Tuyệt Tôn.
Lữ Thần Châu liếc mắt nhìn hắn, không có trả lời.
Một Thiên Tôn cao tuổi tiến lên một bước, hỏi:
- Lữ tôn giả khi nào có thể hành động?
- Có thể bắt đầu, chuẩn bị đi.
Lữ Thần Châu cúi nhìn phía dưới, trong ánh mắt toát ra vẻ phấn khởi.