Chương 836 Thiên Đình hành động, khởi tử hoàn sinh (2)
Hoa văn trên cửa phát ra ánh sáng, tựa như vô số ngôi sao được thắp sáng, trong cửa xuất hiện cường quang, theo đỉnh hạ xuống, cấp tốc rơi xuống đất, hình thành truyền tống trận.
- Chư vị, để quân ta xuất phát trước.
Đế Xương cười to nói, sau đó phất tay, mang theo bộ hạ của mình bay vào bên trong Vạn Giới môn, trùng trùng điệp điệp, thanh thế bất phàm.
Tam quân khác thì kiên nhẫn chờ đợi.
Một bên khác.
Bên trên Tam Thập Tam Trọng Thiên, Khương Trường Sinh nửa tựa ở bên trên Đại Đạo Càn Nguyên Thần Tọa, ánh mắt nhìn chằm chằm cái đầu đang lơ lửng phía trước, chính là đầu của Cựu Cổ giáo Chương Độ Không, bên trong có hồn phách của hắn, hắn đang ở đọc trí nhớ linh hồn của đối phương.
Trảm Tiên Phi Đao đã trở lại bên trong Hồng hồ lô tẩm bổ, không có dẫn tới bất kỳ cừu địch gì theo dõi.
Trí nhớ Chương Độ Không hết sức hỗn tạp, một chút trí nhớ liên quan đến cơ mật Cựu Cổ giáo thì có phù văn thần bí bảo hộ, một khi Khương Trường Sinh cưỡng ép xông phá, liền sẽ hồn phi phách tán.
Cổ thuật quả nhiên dính đến trí nhớ, cũng không biết có dính đến linh hồn hay không, trước mắt đến xem không có.
Khương Trường Sinh giày vò một hồi, dùng tam muội chân hỏa thiêu đốt đầu Chương Độ Không cùng với linh hồn thành tro bụi.
Cựu Cổ giáo chính đang sống mái với Thần Võ giới, tạm thời uy hiếp không được hắn, cho nên hắn lười nhác hao tổn tâm trí đi tìm hiểu tình bảo của Cựu Cổ giáo.
Khương Trường Sinh đang muốn nhắm mắt luyện công, Bạch Kỳ chạy vào, nói:
- Chủ nhân, Mộ Linh Lạc cũng tiến vào Vạn Giới môn.
- Để cho nàng đi thôi.
Khương Trường Sinh trả lời, trên người Mộ Linh Lạc có bảy sợi tóc Đại Đạo hóa hình, đầy đủ an toàn, đối đãi nữ nhân của mình tóm lại vẫn có khoảng cách so với những người khác.
Bạch Kỳ đi vào hắn trước mặt, tò mò hỏi:
- Chủ nhân, Vạn Giới môn có thể rước lấy kẻ địch hay không?
Nó lo lắng có kẻ địch theo Vạn Giới môn giết tới Thiên Đình.
Ở lâu với Khương Trường Sinh, nó đều quên bản thân mình lúc trước lưu lạc thiên nhai hung hăng càn quấy, tàn nhẫn.
- Có lẽ sẽ, nhưng Thiên Đình cần phải nhanh chóng trưởng thành.
Khương Trường Sinh trả lời, Thiên Đình luyện chế không ít võ bảo, nhưng vẫn như cũ kém chút ý tứ, rất nhiều phương thuốc trong Thái Thượng đan đạo khuyết thiếu tài liệu, đi tới Vạn Giới môn thăm dò không chỉ có thể tôi luyện thực lực, cũng có thể thu thập thiên tài địa bảo.
Bạch Kỳ nghe xong, cảm giác nguy hiểm trong lòng càng thêm mãnh liệt, nó đi đến nơi hẻo lánh, bắt đầu luyện công.
Tựa như mộng cảnh Khương Thiên Mệnh, nếu ngày nào chủ nhân không có ở đây, có xuất hiện tình huống một người quét ngang Thiên Đình hay không?
Nó không quên được Đại Cảnh nội loạn.
Thời gian một tháng đối với mười vạn thiên binh thiên tướng ra ngoài mà nói rất dài, nhưng đối với Khương Trường Sinh mà nói, chẳng qua là nhắm mắt lại rồi mở ra thôi.
Trong một tháng này, các thiên binh thiên tướng không có gặp được nguy hiểm, góp nhặt số lượng lớn kỳ trân dị bảo trở về, bao gồm rất nhiều khoáng thạch rèn đúc võ bảo, thiên địa bọn hắn đi đến có sinh linh bản địa, bất quá thực lực không mạnh, cho nên không có thương vong.
Sau khi Vạn Giới môn đóng cửa, Trần Lễ hướng Khương Tử Ngọc hồi báo tình huống, Khương Trường Sinh đã giao quyền lực mở ra Vạn Giới môn cho Khương Tử Ngọc, do Khương Tử Ngọc, vị Thiên Đế này định đoạt.
Sau khi mếm ngon ngọt, Khương Tử Ngọc bắt đầu kế hoạch lần sau hành động.
Vạn Giới môn triệt để truyền ra Thiên Đình, những tiên thần không có tiến vào cũng bắt đầu chờ mong.
Một ngày này, bên trong Thần Du đại thiên địa.
Viêm Chủ cùng một tên võ giả Viêm tộc ngao du thiên địa, giới thiệu, đối phương mà nghe cảm xúc sục sôi.
- Đường ca, ngươi quả nhiên không có gạt ta, chỉ là thiên địa trong mộng như thế này cũng đủ để chứng minh Đạo Tổ thật là Vạn Tiên Chi Tổ, quá thần kỳ, nhiều sinh linh như vậy, vậy mà có thể kéo toàn bộ vào một thiên địa mộng cảnh, dù cho là võ học, cũng cần một mực tiêu hao chân khí khổng lồ chứ? Nhưng võ học không có khả năng sáng tạo thiên địa như thế này!
Võ giả Viêm tộc này chính là đường đệ của Viêm Chủ, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, Viêm Chủ nghĩ phải có người giúp mình, những trưởng bối kia mặc dù bị Đạo Tổ kinh động, cũng rất khó tín ngưỡng Đạo Tổ, cho nên hắn tuyển chọn từ bên trong thế hệ trẻ tuổi.
Thấy đường đệ mừng rỡ như điên, Viêm Chủ cười nhạt một tiếng, trong lòng mừng thẩm.
Hai người bay lên không trung, trên đường đi, bọn hắn không ngừng nhìn thấy võ giả nhân tộc, còn có Cường Lương tộc, Chúc Dung tộc, Ma tộc, Sa tộc, Linh Tộc các loại, các tộc đều có, còn có cự thú lớn như sơn nhạc chậm rãi du đãng trên không trung.
Không có tranh đấu không có chém giết, chỉ có tiếng cười cười nói nói, khiến cho đường đệ của Viêm Chủ có loại cảm giác như ở trong mộng cảnh.
Tại Huyền Hoàng Đại Thiên Địa, không có nhìn thấy nhiều chủng tộc hài hòa như thế, buông lỏng ở chung như vậy.
Một lát sau.
Viêm Chủ bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về phía thân ảnh bên trên một đám mây phương xa.
Đường đệ đi theo nhìn lại, trừng to mắt, kinh ngạc hỏi:
- Đó không phải là Diệp tộc Diệp Chiến sao? Hắn còn sống?
Viêm Chủ sớm đã biết Diệp Chiến bị Đạo Tổ trấn áp, hắn cũng biết Đạo Tổ nhìn trúng Diệp Chiến, đi vào Thần Du đại thiên địa lâu như vậy, hắn đã sớm nghe nói thanh danh Diệp Chiến, cống hiến không ít công pháp Diệp tộc, nhưng hai người còn chưa thấy qua.
Viêm Chủ suy nghĩ một lát, bay đi.
Hai người đi tới trước mặt Diệp Chiến, Viêm Chủ mở lời:
- Diệp Chiến.
Diệp Chiến mở mắt, nhìn về phía hắn, suy nghĩ một lát hỏi:
- Ngươi là vị Viêm tộc kia?
Viêm Chủ gật đầu nói:
- Không sai, tại hạ Viêm Tư, hắn gọi Viêm Duẫn, vừa gặp ngươi, nói cho ngươi một sự kiện.
Diệp Chiến bình tĩnh hỏi:
- Chuyện gì?
Hắn hết sức hữu hảo với sinh linh Côn Lôn giới, nhưng rất khó lộ ra nụ cười với người đến từ Huyền Hoàng Đại Thiên Địa.
- Gần đây bên trong Huyền Hoàng Đại Thiên Địa truyền ra tin tức của Diệp Thần Không, có một vị Diệp Thần Không hư hư thực thực hoành không xuất thế, nắm giữ Niết Bàn Chí Nguyên Công.
Nói đến việc này, biểu lộ Viêm Chủ hết sức cổ quái, hắn cứ nghĩ Diệp Thần Không đã sớm chết.